Chương 8. Hảo cảm
Một lát sau, Liên Thịnh ôm Bell ra.
Hoa Đình vẫy tay với anh: "Mau tranh thủ qua ăn đi, cậu còn chậm nữa thì đến đồ ăn cho con cậu cũng bị bọn họ liếm hết đó."
Liên Thịnh cười cười, thả Bell xuống trước đĩa cơm, để nó ngồi song song với Beach, cùng nhau ăn.
Khưu Phong đã ăn no ngồi bên cạnh xỉa răng, nhìn đôi mèo tựa như cặp song sinh đang cùng ăn cơm, tò mò hỏi: "Anh Thịnh, mèo của anh tên gì thế?"
"Tên Bell đó" Liên Thịnh trả lời.
Khưu Phong liền xách ghế tới ngồi bên hai bé mèo, thử chạm vào Bell, Bell mềm mại meo một tiếng, để cậu chàng tiếp tục sờ mó.
Trái tim Khưu Phong lập tức nở hoa, phát huy cái gọi là có mới nới cũ đến cực hạn, vừa ngồi ôm nhu vuốt ve Bell vừa chê bai Beach bên cạnh: "Nhìn đây nè Beach, người ta là bé Bell nhu thuận đáng yêu, còn mày, tự xem lại mày uy vũ hùng tráng cỡ nào đi. Hôm nay bổn Hoàng trịnh trọng tuyên bố, Beach phi đã bị đày vào lãnh cung, bây giờ bổn Hoàng muốn lập Bell lên làm Hậu."
Beach bị Khưu Phong làm phiền đến nỗi ăn cũng không ngon, bèn nghiêng đầu, mạnh dạn cho hắn một đường vuốt cơ bản.
Khưu Phong thảm thiết kêu một tiếng, ủy khuất thả Bell ra, lại xách ghế ngồi một góc.
Liên Thịnh ngồi xuống ghế cạnh Phương Thành Tự, cầm đũa ăn cơm.
Phương Thành Tự thính mũi ngửi được mùi chanh thoang thoảng, toàn thân cứng đờ, vừa vờ như chưa có chuyện gì xảy ra vùi đầu ăn cơm, vừa không giấu được chút tâm tư nhỏ nhỏ cứ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh mấy lần.
Yết hầu lên xuống cả buổi, mãi đến khi lơ đãng nhìn thấy Liên Thịnh cầm đũa tay trái, cậu mới dẹp sự bối rối sang một bên, trấn định gọi anh: "Anh Thịnh."
Liên Thịnh ngẩng đầu nhìn cậu, nghi hoặc: "Ơi?"
Phương Thành Tự chạm phải ánh mắt của anh, nơi nào đó trong lòng như bị cái đuôi đầy lông của Beach phe phẩy qua, rất ngứa rất không tự nhiên, cậu ngại ngùng hạ tầm mắt, lại rất không khéo mà dừng lại trên môi Liên Thịnh.
Liên Thịnh thấy thiếu niên gọi mình lại không nói gì nữa, bèn cười hỏi: "Làm sao vậy?"
"Anh thuận tay trái à?" Phương Thành Tự ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh hỏi.
Liên Thịnh cúi đầu nhìn tay trái cầm đũa của mình, mờ mịt gật đầu: "Đúng thế."
Ngón tay cầm đũa của Phương Thành Tự nắm chặt quá mức trở nên trắng bệch, cậu lại làm như không có chuyện gì bưng bát cơm lên: "À, em... hâm mộ một tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thuận tay trái."
Cái tay đang gắp rau của Hoa Đình và Liên Thịnh lập tức ngừng lại, hai người quay đầu liếc nhau một cái, đều thấy sự khó tin và kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hoa Đình ra sức nuốt miếng cơm trong miệng, đảo mắt mấy vòng, vờ cười nói: "Trùng hợp ghê ha, V thần thuận tay trái, cậu ta cầm chuột cũng dùng tay trái luôn."
"Anh ấy cũng là người Quảng Đông." Phương Thành Tự nói.
Hoa Đình nuốt nước bọt, gượng cười: "Vậy thì quá là trùng hợp luôn."
"Anh ấy năm nay cũng 24 tuổi."
"Anh ấy cũng nuôi mèo."
Dường như Phương Thành Tự không hề phát hiện hai người kia có gì không đúng, nhìn thoáng qua tay Liên Thịnh bóp Lão Can Ma (*) đang cố gắng chọc miếng giấy bọc miệng chai: "Anh ấy cũng thích ăn cay."
(*) Lão Can Ma: Lao Gan Ma (老干妈) Một hãng ớt chưng dầu của Trung Quốc, ở Việt Nam thường hay được gọi là sa tế.
Sau đó cậu đặt đũa xuống, liếc nhìn Liên Thịnh như có điều gì suy nghĩ, đặng rời đi.
Cơ thể Liên Thịnh cứng đờ, quả thực sắp quỳ xuống luôn.
Anh nghiến răng, rít từ kẽ răng: "Anh nói với cậu ta những gì rồi!"
Hoa Đình oan ức biết vậy đã không nói: "Không phải tại cậu ta luôn bám lấy tôi hỏi chuyện về cậu sao? Tôi chỉ kể với nhóc ấy có một xíu chuyện."
Liên Thịnh cầm chai Lão Can Ma trong tay coi đó là đầu Hoa Đình, ra sức vặn nắp, cắn răng: "Sao anh còn không nói hết cả mười tám đời nhà tôi cho cậu ta luôn đi."
Hoa Đình vô cùng vô tội: "Không phải là do tôi không biết sao?"
Liên Thịnh: "..."
Hoa Đình thề sống thề chết ra sức kháng cự: "Hầy, ai bảo cứ 24 tuổi người Quảng Đông thuận tay trái có nuôi mèo thích ăn cay thì là V thần chứ! Chắc chắn Tiểu Tự chỉ thấy hơi trùng hợp thôi, còn lâu mới nhận ra cậu được!"
Liên Thịnh tỏ vẻ, tốt nhất là như vậy.
Sự thật chứng minh, quả nhiênPhương Thành Tự không hề nghĩ đến hướng đó.
Victory trong ấn tượng của cậu có biệt danh nổi tiếng là "Tay trái vinh quang", cánh tay trái ngắm bắn hoàn mĩ như vậy có thể khiến cả giới thể thao điện tử điên cuồng.
Hôm qua Phương Thành Tự đã từng quan sát, Liên Thịnh cầm chuột tay phải, hơn nữa anh chơi kiểu di chuyển bằng cánh tay, trong khi Victory là tuyển thủ điển hình cho kiểu di chuyển bằng cổ tay.
Biệt danh nổi tiếng nhất không giống, thì dù có giống nhau cỡ nào cũng chỉ là trùng hợp, cậu tuyệt đối sẽ không đưa Liên Thịnh lên thành Victory.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc cậu sinh ra hảo cảm với Liên Thịnh, hơn nữa cậu còn tự tiện quy cái hảo cảm này xuất hiện là vì... hào quang thần tượng.
Phương Thành Tự yên lặng gật đầu.
Không sai! Nhất định là do nó!
Nếu không thì tại sao chứ!
Sau khi ăn cơm trưa, Tiền Nham ở phòng bên ghé qua, hắn nghiêm mặt, vỗ tay hai cái: "Lên lầu hai họp mau, họp!"
Một đoàn người rồng rắn vào phòng họp ngồi xuống.
Tiền Nham đẩy gọng kính, nghiêm túc nói: "Sáng nay đã có thông báo chính thức, còn hơn hai tháng nữa, phần đấu loại vòng tròn giải vô địch thế giới PUBG sẽ bắt đầu."
"Hôm qua có thành viên mới gia nhập chiến đội chúng ta, vì vậy trong hai tháng này chúng ta cần huấn luyện khả năng phối hợp đoàn đội, năng lực cá nhân, trạng thái chiến đấu phải được đẩy lên mức tốt nhất! Tôi mặc kệ quá trình huấn luyện các cậu như thế nào, cho dù không ngủ được không ăn cơm không xuống lầu không ra khỏi cửa cũng được, tôi chỉ nhìn kết quả.”
Tiền Nham lấy hơi, lật tư liệu trong tay: "Chúng ta có hẹn thi đấu hữu nghị với 15 chiến đội khác vào hai tuần nữa. Nói là thi đấu hữu nghị, nhưng tôi nói các cậu biết, trong giới thể thao điện tử này không có cái gọi là hữu nghị, gà chính là gà, tay to là tay to. Lần thi đấu hữu nghị này là để 4 người thử trước, cho mỗi người nhận thức rõ, sau đó mới có thể sửa sai, từ từ tiến bộ. Đã hiểu chưa?"
Bốn người đồng thanh: "Rõ."
Hoa Đình bật máy chiếu, đưa bút laser cho Tiền Nham. "Được, phần tiếp theo chủ yếu cho thành viên mới, giới thiệu sơ lược về các chiến đội khác."
Tiền Nham liếc nhìn Liên Thịnh, trái ngược với vẻ nghiêm túc ban nãy, hòa ái bảo: "Có thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi."
Liên Thịnh mỉm cười gật đầu.
Đuôi mày Khưu Phong giật giật, nhân lúc Tiền Nham quay đầu chỉnh máy chiếu liền tò mò bò đến bên Liên Thịnh khẽ thì thầm: "Anh Thịnh, anh biết không, bình thường huấn luyện viên Tiền cực kỳ hung dữ với tụi em luôn, mỗi lần họp đều mắng tụi em như tát nước, ngay cả Tiểu Tự cũng không được nương tay, em chưa từng thấy ảnh thân thiện nhẹ nhàng như vậy bao giờ đâu."
"Chắc tại... chưa quen anh đi? Anh ấy cũng đâu thể vừa mới gặp người ta lần đầu đã mắng xối xả được?" Liên Thịnh buồn cười đáp.
Khưu Phong chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Hợp lý!"
Bên này hai người tụ lại thảo luận khí thế ngất trời, người bên kia lại toát ra khí lạnh từng hồi, Lâm Hải Xuyên bị kẹp ở giữa, bản thân như đang leo lên phương trời lửa băng đánh nhau, không biết làm gì khẽ nuốt nước miếng, nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ đưa tay tự ôm mình.
Tiền Nham phối hợp với Power Point giới thiệu kỹ càng về các chiến đội khác cho Liên Thịnh.
"Quán quân 2018PCPIS2 (2018 PUBG China Pro Invitational Season 2) chiến đội Emoji, đặc điểm lớn nhất là... rất mạnh. Không sai, chính là rất mạnh. Nhược điểm, độ tuổi các thành viên đã khá lớn, đến cuối trận có thể trạng thái sẽ kém hơn một chút, nhưng cũng không loại trừ khả năng bọn họ vừa ầm ĩ xong lên trận lại hăng máu như tiêm máu gà vậy."
"Đội trưởng QAQ, Tề Toàn, vị trí đột kích, đã thi đấu 6 năm, là tuyển thủ lai lịch già nhất giới esport PUBG, vũ khí thường dùng là SCAR-L, năng lực cận chiến rất mạnh, giáp mặt chính diện đến giờ chưa từng thua trận."
"Đột kích TAT, A Thổ, phối hợp tác chiến với QAQ, am hiểu nhất là kích sát cự li ngắn."
"..."
"Á quân 2018PCPIS2, chiến đội SUV, đặc điểm lớn nhất là... cẩu thả, thà im ỉm lên xếp hạng còn hơn phải giết người. Trong giới đồn rằng chỗ nào bọn họ nhảy xuống đều trở thành nhà ma cả."
"Đội trưởng ID, Ngải Đệ, tuyển thủ PUBG chuyên nghiệp duy nhất giới tính nữ, người tự do toàn năng, biệt danh "Lôi Thần". Từng lập kỉ lục ném mười tám quả lựu đạn nổ chết ba đội mười người, lập nên thành tích lớn trong trận chung kết. Vì vậy các chiến đội khác hình thành nên một nhận thức chung đó là ngàn vạn lần không thể để cô nàng sống sót đến bo cuối, bởi vì anh vĩnh viễn không biết được trong ba lô của cổ chứa bao nhiêu quả lựu đạn."
"Hai tay súng bắn tỉa thế hệ mới, BMW Bạch Mạc Vi, JEEP Cát Lệ, đều có thể núp ở một xó xỉnh nào đó trên cao lấy cái mạng chó của anh."
"..."
Các chiến đội khác đều có mấy cái biệt danh kì quái, Liên Thịnh cũng bắt đầu hiếu kỳ biệt danh của ba người còn lại trong đội.
Vừa hay lúc này Power Point chiếu đến tư liệu của quý quân PCPIS2: STV.
Tiền Nham dừng lại một lát mà không lướt qua nữa. "Tình hình đội chúng ta chắc Liên Thịnh cũng chưa rõ lắm nhỉ? Tôi sẽ nói đơn giản chút."
"Đặc điểm lớn nhất của chiến đội chúng ta là cứng rắn, khuyết điểm cũng rất rõ ràng, chính là tính may rủi quá lớn, không kéo dài được. Nếu vừa nhảy xuống đã gặp Emoji hoặc giữa trận gặp SUV thì rất khó để vào được bo cuối."
"Đội trưởng, ISLAND, Phương Thành Tự, nơi cậu ta rơi xuống sẽ không còn một cọng cỏ, vũ khí thường dùng là AKM, biệt danh AK thương thần, từng lập kỉ lục solo hạ nhiều mạng nhất, khả năng cận chiến mạnh."
Liên Thịnh giơ tay đặt vấn đề: "So với QAQ đội Emoji thì sao?"
Tiền Nham nở một nụ cười vô cùng hiền lành với Liên Thịnh, sau đó kì quái liếc nhìn đội ngũ ngồi thành một hình vuông khí chất hôm nay đột nhiên trở nên cực kỳ lăng liệt, tar lời: "Ngang nhau."
Khưu Phong bổ sung: "Số lần Tiểu Tự với Tề Toàn hạ đối phương cũng ngang nhau, nhưng hầu như không có mấy khi đánh chính diện, chỉ có đúng một lần duy nhất, Tề Toàn máu tàn giết được Tiểu Tự. Hầy, đáng tiếc cực kỳ, còn có xíu máu, suýt chút nữa cái tên Thương vương đã phải dành cho đội trưởng nhà chúng ta rồi."
Ấy, có vẻ mạnh đấy nhóc.
Liên Thịnh liếc nhìn Phương Thành Tự qua hai người đang sùng bái không nói nên lời kia, thiếu niên vốn đang vô cùng cao ngạo lạnh lùng dường như phát giác được ánh mắt anh, yết hầu mất kiểm soát bỗng nhúc nhích một chút, lông mi run rẩy, khí thế toàn thân lập tức nhu hòa hơn không ít.
Cảm giác được người bên cạnh bắt đầu ấm áp hơn, Lâm Hải Xuyên mặt buồn rười rượi bỗng kích động lệ nóng quanh tròng.
"Vị trí đột kích, River, Lâm Hải Xuyên, am hiểu bắn phá khi di chuyển, biệt danh Lão tài xế quét rác. Kĩ năng lái xe đẹp hàng đầu, từng lập kỉ lục lái xe giết một lúc tám người." Tiền Nham chuyển slide tiếp theo.
Khưu Phong phì cười, vỗ tay Liên Thịnh thở không ra hơi kể lể: "Đúng thế, em vẫn nhớ trận đó, trong tám người kia có một đội là SUV, bọn họ nằm núp lùm trong bụi cây chờ úp sọt người khác, ai ngờ Đại Hải tự dưng tâm huyết dâng trào đi lái xe nghiền cỏ, sau khi chết mới biết làm em cười suýt không cầm nổi chuột luôn."
Tiền Nham nghiêm mặt trừng cậu chàng, lạnh lùng trần thuật: "Nếu tôi nhớ không nhầm, có một trận cậu lắc lư trên đường, sau đó bị người ta bắn lủng người thành cái tổ ong luôn."
Khưu Phong cứng đờ, tiếng cười nghẹn lại trong họng, bị cậu chàng lặng lẽ nuốt xuống bụng.
Liên Thịnh buồn cười.
Trong căn phòng ánh sáng mông lung, nhiệt độ ấm áp, trong năm người có tới hai người là đồng đội cũ, lại có giọng nói quen thuộc của Tiền Nham làm BGM.
Liên Thịnh nhẹ nhàng chớp mắt mấy cái, dường như trong một thoáng anh đã được quay trở lại căn phòng họp nhỏ hẹp của sáu năm trước, với phòng huấn luyện ồn ào đã từng đong đầy mồ hôi và nước mắt năm nào.
Trở lại với năm tháng thanh xuân tùy ý ngông cuồng, không sợ trời không sợ đất, tràn đầy nhiệt huyết phấn đấu ấy.
Anh muốn, và anh đã sẵn sàng.