Một đám tì nữ thái giám công công đi đằng sau Vũ Văn Duẫn Các đến Hồi Ngọc Điện. Hoàng đế uy cho bọn người đứng chờ ở cửa , một mình đi vào.
Trước cửa Hồi Ngọc Điện có hai tì nữ canh chừng , chờ nghe lệnh . Thấy hắn bước đến hai thị tì liền khấu đầu hành lễ . Thấy hắn có ý định bước vào bên trong, hai thị tì liền ngăn cản :" Bẩm hoàng thượng , Tiểu vương gia đang tắm "
" Hắn đang tắm sao ? Bao lâu rồi ?''
Hai thị ti nhìn nhau cuối cùng trả lời :" Dạ bẩm, đã khoảng 1 canh giờ "
Vũ Văn Duẫn Các nhíu mày " Một canh giờ ? Sao lại lâu vậy ? Tại sao các ngươi không nhắc hắn, nhỡ hắn mắc lạnh thì sao ?"
" Dạ bẩm, Chúng nô tỳ .... Chúng nô tì "
Không để hai thị tì kia nói hết, hắn đã phất mạnh tay áo tức giận xông vào trong để lại một câu :" Toàn một lũ vô dụng , trảm "
Những tiếng khóc vang vọng đằng sau , Vũ Văn Duẫn Các đi vào Hồi Ngọc Điện
Bước chân vào Hồi Ngọc điện , hương thơm nhàn nhạt từ dục trì bốc lên . Nguyên Nhi này từ nhỏ thích chơi nước nên Vũ Văn Duẫn Các đã xây riêng cho hắn cái điện này, điện này không tính là lớn nhưng cũng tính không nhỏ, đủ xây thêm một cái biệt trang đằng sau. Tiến thêm vài bước sẽ thấy dục trì đang bốc hơi nước nóng , bên cạnh thượng trì là một chiếc giường làm bằng tơ lụa Giang Châu , vô cùng mịn màng êm dịu .
Trong dục trì có một mỹ thiếu niên da dẻ trắng nõn đang vùng vẫy nước, chiếc sa liêm mỏng cánh ve mặc lên như không mặc , ngược lại còn tôn lên đường cong cơ thể.
Vũ Văn Duẫn Các bị hút hồn bởi cảnh đẹp mê người này . Đột nhiên Đổng Nguyên Nhi người một vòng làm nước bắn tung tóe, liếc khóe mắt có người bước vào , Đổng Nguyên Nhi xoay người mở to đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn, ánh mắt ẩn ẩn ý cười.
Là Duẫn Ca ca.
" Duẫn Ca ca "
Dù sao Nguyên Nhi chỉ mới 16 tuổi đang ở độ tuổi trăng tròn , còn Vũ Văn Duẫn các lại đang ở độ tuổi tráng niên, 20 tuổi không thể không sinh ra phản ứng.
Vũ Văn Duẫn Các quay mặt đi , ậm ừ nói
" Lại nghịch nước ! Tắm nhanh kẻo lạnh "
Sau đó toan quay người rời đi thì bị giọng thiếu niên nhẹ nhàng kêu lại :" Còn không phải Ca ca đến thăm Nguyên Nhi sao ?''
Lần này quay người , đối diện trực diện. Không thể không cảm thán , đây thực sự là thân hình hoàn mỹ . Da dẻ trắng nõn, hai má vì hơi nước nóng bốc lên mà hơi ửng hồng , mi mục như họa, xương quai xanh tinh tế , xuống nữa là bầu ngực hơi nhô của thiếu nữ mới lớn, đầu nhũ hồng rực cực kì mê người.
" Giờ thì lên được chưa ? "
Vũ Văn Duẫn Các ánh mắt không tự nhiên nhưng vẫn bước đến gần Nguyên Nhi , tay cầm y phục xếp ngay ngắn bên cạnh dục trì .
" ờ ..."
Mỹ thiếu niên vô tư khỏa thân bước ra khỏi dục trì đi đến chỗ ca ca. Dải tóc đen ướt đẫm ôm lấy bờ lưng thanh mảnh, nước nhỏ thành từng giọt nhanh thật nhanh rơi trên mặt đất. Mặc qua một hai lớp y phục mỏng nhẹ , thoải mái , Nguyên nhi cầm chiếc khăn đến bên ca ca nói :" ca ca người lau tóc cho đệ đi "
Nguyên Nhi lớn mật năn nỉ . Y là đang muốn bậc chí tôn hầu hạ mình . Vũ Văn Duẫn Các không ý kiến đi đến bên chiếc giường , lau tóc cho y .
" Ca ca, có phải thân thể ta không giống bọn họ đúng không ?" Nguyên Nhi đột nhiên hỏi . Từ khi còn nhỏ , y đã được phụ thân bảo vệ chặt chẽ, lớn lên lại được ca ca sủng ái hết mình, đã thế cũng không có bạn bè, thứ y tiếp xúc hoàn toàn là cầm kì thi họa, cũng không được tiếp xúc với kiếm , đao. Thật kì quái !
Động tác Vũ Văn Duẫn Các dừng đôi chút , nhàn nhạt nói :" Là ai với ngươi là ngươi cùng bọn họ không giống nhau ?"
" Không ai nói , là ta tự cảm thấy thôi ! Ca ca xem , bộ ngực của ta lớn hơn những hài tử khác" Y ưỡn ngực lên :" Nhưng cũng không lớn bằng các vị tỷ tỷ kia."
" Cho nên Nguyên nhi của ta độc nhất vô nhị " Hắn đưa tay sờ gò má hồng hồng kia " Không cần so sánh cùng bọn chúng , các nàng ta không thể sánh bằng đệ ''
" Thật không ? "
" vậy ca ca đã bao giờ gạt đệ chưa ?"
" chưa !"
" ừm "
" ca ca ta đói rồi "
Nói bằng giọng mũi mà bộ ngực mềm mại lại dán vào cánh tay hắn , lại còn chu chiếc môi hồng kia ra nũng nịu , thật là câu dẫn người mà !
" Vậy được , nhưng đệ trước tiên mặc y phục tử tế vào đã "
" Đệ mặc thế này chưa tử tế sao ? "
Nguyên Nhi nhìn lại bộ dáng của bản thân , y phục trùm từ cổ xuống chân , còn che luôn rồi còn gì ?
" lấy dải lụa thắt eo , mặc quần vào "
" Không muốn "
" không muốn ? "
''...''
" khó chịu sao ?''
Nguyên nhi không nói câu nào chui tọt vào lòng hắn ngồi :" Ca ca bế đệ đi ăn ! Đệ đói rồi ! Hết sức rồi "
Đối với đệ đệ mà mình sủng đến vô pháp vô thiên này , thì ca ca như hắn cũng hết cách. Với chiếc áo choàng lông cáo cạnh giường khoác tạm lên người y , Vũ Văn Duẫn Các bế y đến trù phòng dùng vãn thiện ( bữa tối).
---------------------------
Tẩm điện
" Ca ca xoa bụng cho ta đi! "
Dùng xong vãn thiện , Vũ Văn Duẫn Các bế y về tẩm điện nghỉ ngơi.
Hắn không nói gì, nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng mềm mại xoa nhẹ vài vòng. Cảm thấy dễ chịu hơn , y liền sáp vào lồng ngực ca ca, thủ thỉ nói :" ca ca "
" hửm "
" Ca ca ta có thể xem thân thể người không ?''
" ừm. "
Sau đó y hí hửng cởi y phục của ca ca mình, thực sự rất tò mò không biết chỗ kia của mình có giống ca ca không ?
Sau xong y phục , y nhìn chằm chằm vào chỗ kia nói :" Ta cũng có nhưng mà nhỏ hơn của huynh "
Nói xong liền y phục của bản thân. Y phục mà Đổng Nguyên Nhi mặc là y phục dài liền , chỉ cởi dây đai là tuột tất cả . Nhưng chiếc áo mới chỉ dừng lại ở quá nửa lưng , Vũ Văn Duẫn Các đã kéo hắn nằm vào lồng ngực nói :" Ngươi có thêm một hoa huyệt, đừng quá lo lắng , ngươi là người bình thường , không phải quái vật như trong đầu ngươi đang nghĩ "
Xúc giác của tay khi động vào bờ lưng trắng mịn thực khiến người ta khó kìm chế, chỉ cần tĩnh tâm cho hơi thở bình ổn là được.
Vũ Văn Duẫn các nhắm mắt lại , cố gắng điều chỉnh cho hơi thở bình ổn thì Nguyên Nhi lại phá vỡ sự cố gắng của hắn. Nguyên nhi thấy hắn đã ngủ, thì liền lấy chân cọ quậy, vì y cảm nhận đùi mình có thứ gì đó nóng hổi , thò tay xuống dưới , cầm nắm lấy vật nóng hổi kia. Vũ Văn Duẫn Các rên rỉ nhẹ , mở mắt :" Buông tay "
Y buông tay nhưng rồi lại cầm lấy tay hắn đặt trên ngực mình :" Cái này chẳng phải trên người nữ nhân mới có hay sao ?"
" Phải" Đụng chạm vào bầu ngực nhìn mà nhỏ nhưng lại không nhỏ kia , tay hắn nóng bỏng lên.
" vậy hoa huyệt kia cũng là của nữ nhân đúng không ? "
" phải "
Không quan tâm y phục ra sao , Nguyên Nhi đè lên người hắn , chân gác lên chân hắn, hoa huyệt vô tình đặt giữa quy đầu to lớn kia, mắt lo lắng hỏi :" Vậy ta có được coi là nam nhân không ? Hay là nữ nhân ?''
Mở mắt nhìn kẻ đè trên người mình, ánh mắt sắc bén , một đường đè người xuống nói :" Là người ta yêu " Sau đó nhắm trúng môi y mà hôn.
Kỳ thực nếu tên nam nhân nào còn chịu được kiểu mời gọi như vậy , đích xác chẳng còn là nam nhân.
---------
12/09/2019