Editor: Claudia
“Ai chọc tức cô vậy?” trong phòng giáo viên, cô Trương đang chữa bài thi môn toán, nhìn kết quả trên giấy, đột nhiên tức giận đặt bút xuống.
Trùng hợp là cảnh tượng này khiến giáo viên vừa tan lớp xong nhìn thấy, buồn cười tiến đến hỏi.
“Lớp tôi có một học sinh tên Diệp Yên Yên, không biết thi đỗ vào đây bằng cách nào mà thành tích nát bét.
” cô Trương cau mày cầm bài thi trong tay, giọng điệu mang sự chán ghét nồng đậm “Bản thân không học vấn, không nghề nghiệp thì thôi đi, lại còn làm hư học sinh có thành tích xuất sắc là Tiêu Dật Việt, khiến thành tích của thằng bé thụt lùi không ít.
” sau đó lật tìm bài thi vừa mới chữa xong, bài thi miễn cưỡng đạt được điểm tiêu chuẩn, quả thật không phải là thành tích mà Tiêu Dật Việt nên có.
“Cũng đúng, tôi đã nghe nói qua về Tiêu Dật Việt lớp cô rồi, thành tích xuất sắc lại còn ham học, giáo viên nào cũng khen ngợi em ấy.
” mặc dù giáo viên này chưa dạy lớp của Tiêu Dật Việt bao giờ, nhưng cũng đã từng nghe thấy những lời đánh giá của giáo viên khác về Tiêu Dật Việt.
“Nhưng tôi cũng nghe nói rằng Diệp Yên Yên là hàng xóm của em ấy, học chung từ trường mẫu giáo đến cao trung.
” sau đó lại cảm thấy không đúng “Cứ coi như em ấy bị làm hư thật đi, nhưng sao bây giờ mới bị chứ?” giáo viên này nói ra nghi vấn của mình.
“Nói tóm lại, Diệp Yên Yên chính là khối u ác tính, nếu không loại bỏ thì sẽ ảnh hưởng tới thành tích của những học sinh khác, không tốt chút nào.
” cô Trương cũng không đặt lời nói của giáo viên kia ở trong lòng, chỉ cho là mình đúng, nên muốn nghĩ cách để giải quyết phiền toái này thật nhanh chóng.
“Đừng nói về chuyện này nữa.
” cô Trương cất bài thi xong, cũng không muốn nổi giận vì một học sinh không quan trọng “Cái này cho cô, coi như là lời cảm ơn vì cô đã dạy kèm cho cháu gái tôi.
” sau đó lấy ra một phong bao lì xì từ trong ngăn kéo, vừa nhắc tới cháu gái của mình, bà ta* liền cảm thấy tự hào.
(*)Tui không để cô Trương là “cô ta” nữa mà để là “bà ta” cho dễ phân biệt nhé.
Trương Nhụy Anh chính là cô cháu gái đáng tự hào của bà ta, thành tích từ nhỏ đã xuất sắc, cũng không uổng công bà ta đầu tư nhiều thời gian và công sức vào việc dạy dỗ.
Trong cả cuộc đời Trương Tuệ Mẫn, kiêu ngạo nhất là giáo dục ra một cô cháu gái như vậy, không chỉ có thành tích xuất sắc, hiếu thảo với bề trên mà còn có thể cầm kỳ thi họa, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô hạn.
“Cô ơi…” Trương Tuệ Mẫn vẫn còn đang tiếp tục chữa bài thi cho các lớp khác, đột nhiên nghe thấy ở ngoài cửa có giọng nói quen thuộc, bất giác ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Trương Nhụy Anh đang vội vã bước tới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đầy vẻ ủy khuất.
“Không phải cô đã bảo ở trường cháu phải gọi cô là cô Trương à?” Trương Tuệ Mẫn nhíu mày, không vui với sự thất lễ của Trương Nhụy Anh “Có chuyện gì vậy?” thấy cháu gái của mình ủy khuất thì có chút nghi ngờ hỏi.
Từ trước đến nay, Trương Nhụy Anh luôn có mối quan hệ tốt với bạn học và giáo viên ở trường, hiếm khi thấy cô có dáng vẻ như vậy, càng khiến cho bà cảm thấy nghi hoặc.
“Cô à, cháu vốn dĩ muốn hẹn bạn học Tiêu ra thư viện ôn bài nhưng cậu ấy không muốn đi, lại còn ra ngoài trường để đi chơi với bạn học Diệp nữa ạ…” ban đầu Trương Nhụy Anh muốn xin cô của cô ta chút tiền tiêu vặt, nhưng không ngờ rằng lại nghe được cuộc đối thoại kia trong phòng giáo viên nên cô ta chợt nghĩ ra một kế.
Nếu đuổi cô gái chướng mắt ở bên cạnh Tiêu Dật Việt đi, thì có lẽ anh sẽ nhận ra rằng cô ta tốt ra sao.
“Còn có chuyện đó sao?!” nghe xong lời nói của Trương Nhụy Anh, Trương Tuệ Mẫn lập tức nhíu mày.
Theo bà ta thì học sinh nên lấy việc học tập làm trọng, không nên lãng phí thời gian vào những nơi và những việc không cần thiết.
Trong lòng càng thêm chán ghét Diệp Yên Yên.
Xem ra phải tìm cách nào đó để đuổi Diệp Yên Yên ra khỏi lớp rồi, học sinh kém thì chỉ nên ở nơi mà học sinh kém thuộc về thôi, tuyệt đối không thể để cô tiếp tục làm hại các học sinh khác được.