Editor: Claudia
“Kết quả kỳ thi thế nào?” sau khi yên ổn vượt qua kỳ thi lại, Diệp Yên Yên nhìn bài thi vừa mới được phát xuống, nửa vui nửa buồn nhịn không được thở dài, trùng hợp bị Lý Nam Nam vừa mới đi tới nhìn thấy “Đủ điểm tiêu chuẩn rồi mà cậu còn than thở gì thế?” ánh mắt Lý Nam Nam rơi vào bài thi trên tay thiếu nữ, điểm số trên đó rõ ràng còn cao hơn cô mà còn khóc lóc than thở gì đây…
“Không có gì…” Diệp Yên Yên sợ hết hồn, chợt nhét bài thi đang cầm trên tay vào ngăn kéo.
Sau đó lại chú ý đến thiếu niên cách đó không xa, ngồi yên tĩnh nhìn bài vở, dáng vẻ nghiêm túc không hiểu sao lại khiến cô không nỡ rời mắt.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới những gì anh đã nói với mình… Nếu đạt điểm tiêu chuẩn sẽ bị anh thoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên khắp thân thể…
“Yên Yên, cậu sao thế? Mặt đỏ vậy?” Lý Nam Nam mù mịt nhìn Diệp Yên Yên, thấy khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của cô thì không khỏi lo lắng, muốn đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, nhưng lại bị Diệp Yên Yên đột ngột né tránh.
“Bạn học Tiêu, cậu không thể từ chối mình nữa.” Diệp Yên Yên và Lý Nam Nam vẫn còn đang đùa giỡn với nhau, ánh mắt Tiêu Dật Việt nhịn không được nhìn về phía hai người, liền chú ý tới nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ, anh mím môi cười theo, cũng không để ý tới Trương Nhụy Anh đang tới gần.
Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói xa lạ, thiếu niên thu lại nụ cười ấm áp, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt tự cho mình là xinh đẹp của Trương Nhụy Anh thì lập tức tối đi, cũng không thèm để ý tới cô ta mà chỉ nhìn vào sách vở.
“Bạn học Tiêu, cậu không nghe thấy mình nói chuyện sao…A!” Trương Nhụy Anh không buông tha tiến lên một bước, muốn theo sát Tiêu Dật Việt để nói tiếp, nhưng lại bị thiếu niên bỗng nhiên tránh né.
Trong chốc lát, Trương Nhụy Anh vì đứng không vững mà suýt ngã sấp xuống, không ngờ Diệp Yên Yên lại nhanh tay lẹ mắt tiến tới tóm chặt lấy đồng phục của Trương Nhụy Anh…
“Xoẹt!” tiếng xé rách của quần áo đột nhiên vang lên, Diệp Yên Yên vốn muốn kéo Trương Nhụy Anh nhưng không ngờ lại kéo rách ống tay áo của cô ta, cánh tay trắng nõn liền lộ ra trước mặt mọi người.
“Nhụy Anh, cậu không sao chứ?” người phản ứng lại đầu tiên là Hứa Ương Hòa, bạn thân của Trương Nhụy Anh.
Cô ta vội vàng bước tới nâng Trương Nhụy Anh đang chật vật dưới đất dậy, đỡ ngồi xuống một bên.
Bạn học trong lớp ai cũng tiến tới vây xem.
“Diệp Yên Yên! Cậu không thấy cậu rất quá đáng sao?!” đỡ Trương Nhụy Anh ngồi xuống ghế, Hứa Ương Hòa nhận được ánh mắt của Trương Nhụy Anh thì chợt đứng lên gào thét chỉ trích Diệp Yên Yên như tát nước.
Diệp Yên Yên nhìn ống tay áo bị mình kéo xuống trên tay, lại nhìn bộ dáng ủy khuất của Trương Nhụy Anh thì cạn lời.
“Tôi thấy cậu ấy sắp ngã nên có lòng tốt muốn đỡ mà thôi.” Diệp Yên Yên buông ống tay áo trên tay xuống, nhìn cô gái bên cạnh Trương Nhụy Anh bất lực giải thích.
Đừng nói như thể cô bắt nạt cô ta vậy chứ, cô còn chưa kịp làm gì đã nhìn thấy Trương Nhụy Anh không ngừng xum xoe tới gần Tiêu Dật Việt.
Thấy vậy, Diệp Yên Yên mới tức giận tiến tới, nhưng lại nhìn thấy Trương Nhụy Anh suýt nữa ngã xuống, cô phản xạ có điều kiện muốn đưa tay ra đỡ thì bị tránh né.
“Vậy ống tay áo này giải thích thế nào đây?” Hứa Ương Hòa hai tay chống nạnh, trợn mắt giận dữ nhìn Diệp Yên Yên, hiển nhiên là không chấp nhận lời giải thích của cô mà chỉ muốn tìm cớ gây rối “Cũng không thể kéo rách tay áo chứ?! Nhất định là cậu cố ý!” Diệp Yên Yên nghe vậy thì không khỏi cười nhạt.
“Là tôi đẩy cậu ta à? Chẳng lẽ cậu ta không cẩn thận bị ngã, nên tôi theo phản xạ có điều kiện mà kéo giúp một cái là sai sao?” Diệp Yên Yên cười lạnh nhìn bạn học cùng lớp, phần lớn đều thờ ơ lạnh nhạt, cũng chỉ có Lý Nam Nam ở bên cạnh kiên quyết tin tưởng cô.
“Bạn học Tiêu, Nhụy Anh có lòng tốt mời cậu tham gia câu lạc bộ đọc sách, sao cậu có thể nhìn cậu ấy ngã mà không đỡ vậy hả?! Rõ ràng là cậu ấy đang ở bên cạnh cậu mà!” Hứa Ương Hòa cắn răng, chĩa mũi nhọn về phía Tiêu Dật Việt, hơn nữa còn giận dữ quát mắng.
“Cậu ta mời thì tôi phải tham gia sao?” Tiêu Dật Việt đứng lên, che chở Diệp Yên Yên ở bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng xuyên qua cặp kính đen dày cộp nhìn về phía Trương Nhụy Anh “Mùi nước hoa trên người cậu ta quá hăng, nhưng cứ muốn dựa vào tôi nên tôi né tránh thôi.
Đó là nguyên nhân vì sao cậu ta đứng không vững rồi té ngã đấy.” Những lời Tiêu Dật Việt nói được xem như lời giải thích, vứt hết mọi vấn đề cho Trương Nhụy Anh.