Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian FULL


"Ah..." Diệp Yên Yên dùng cách môi non hồng chạm vào qυყ đầυ cứng rắn nóng hổi của thiếu niên, cô theo bản năng gấp gáp bặm chặc môi, thiếu nữ đôi mắt ngẫn nước ngước nhìn con ngươi đang háo hức mong chờ của Tiêu Dật Việt, lúc này Diệp Yên Yên mớ thả lỏng môi hơi há miệng ra, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực liếʍ láp qυყ đầυ cứng cáp.

Diệp Yên Yên ngây ngô thong thả liếʍ mυ'ŧ, dươиɠ ѵậŧ thiếu niên không có bất kì mùi gì khó ngửi như cô tưởng tượng, điều này phần nào làm cho thiếu nữ giảm bớt phản cảm trong lòng.

Diệp Yên Yên ngồi xổm xuống khó khăn khẩu giao, tất cả đều nhờ dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Dật Việt quá mức thô to, làm cô liếʍ láp tới miệng mỏi thậm chí cằm đau nhứt.

"Yên Yên....!Dùng đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ...!Ưʍ...đừng cắn...!Tiếp tục mυ'ŧ đi em...!" Tiêu Dật Việt ngăn không được mình dùng tay túm lấy tóc thiếu nữ, cao hứng nói giọng khàng khàng dụ dỗ cô tiếp tục động tác: "xoa xoa chổ này nữa" anh đặc tay Diệp Yên Yên lên hai trứng dái dưới thân, thiếu nữ rất nhanh đã hiểu ra hàm ý nên dùng tay xoa bóp đùa giỡn.

Mặc dù cái miệng ướŧ áŧ ấm áp không ẩm ước khích chặc như âʍ ɦộ, nhưng điều này mang đến hương vị hoàn toàn xa lạ cho anh....


Tiêu Dật Việt cũng không nở lăn lộn thiếu nữ nữa, anh phấn khích thả lỏng người phun ra từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng đặc vào miệng thiếu nữ...

Thiếu niên rút dươиɠ ѵậŧ xụi lơ từ miệng cô, đột nhiên anh thấy Diệp Yên Yên có ý muốn đep tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đi, Tiêu Dật Việt nhanh tay bịch kín miệng thiếu nữ, nên đã thì thầm bên tai cô "Yên Yên, nuốt xuống đi em...!"

"Ưʍ...!" Đôi mắt Diệp Yên ửng đỏ chứa đầy nước nhìn anh, mặc dù vậy như cô vẫn ngoan ngoãn nốt uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi tanh...

"Yên Yên thật đáng yêu...!" Tiêu Dật Việt nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của vô gái nhỏ, không nhịn nữa mà cắn một ngụm lên cái cổ nõn nà: "đợi tối nay anh thưởng cho Yên Yên một món quà tuyệt vời nhé..." Tay thiếu niên trược dài xuống dừng lại ở cái mông tròn trịa, bất thình lình dùng sức bóp nhẹ một cái, Diệp Yên Yên hoảng hốt trong tiềm thức muốn thét chói tai...

"Về nhà thôi em...!" sau khi giúp thiếu nữ sửa sang lại quần áo, Tiêu Dật Việt nắm tay cô bước khỏi sân trường, may mắn là hiện tại đang lúc ba giờ không một bóng người, đặc biệt là nơi hẻo lánh như này càng không có ai, đặc ví dụ nếu có người đi ngang qua đây cũng vì cây cổ thụ chắn phía trước nếu không để ý thì còn lâu mới thấy họ.


Chắc chỉ mỗi Trương Nhụy Anh lạc loài, sau khi tan học không về nhà ngay mà đi lang thang bên ngoài trường học, tất cả cũng tại chuyện lúc sáng làm cô ta tới giờ vẫn ôm một bụng ấm ức, đây cũng là lý do Trương Nhụy Anh không về ngay mà đi vòng vòng ngoài trường tìm kiếm nơi bọn côn đồ tụ tập

Cô ta thật sự nuốt không trôi cơn tức này, càng nghĩ càng thấy Tiêu Dật Việt không biết tốt xấu, nên Trương Nhụy Anh muốn tìm vài bọn côn đồ dạy anh một bài học

Trước đây cô ta từng nghe trong trường có một nữ sinh ghen tỵ vì người khác đẹp hơn mình giành đi tình yêu từ một đàn anh, vì ghen tuông mù quán nên nữ sinh thuê đám côn đồ ngoài trường hủy hoại gương mặt cô gái xinh đẹp kia.

Trương Nhụy Anh vừa hay nhớ lại việc này đành đánh liều đến đây định tìm một tên côn dạy cho Tiêu Dật Việt một bài học, nhưng mà...!Cô ta không biết phải nói thế nào mới được...

Nghĩ thì mạnh miệng chứ dù sao đây cũng là lần đầu cô ta làm chuyện này, đương nhiên phải có tý sợ hãi chứ...

-----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận