Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian FULL


"Tiêu Dật Việt! Phía trước! Trương Nhụy Anh ở phía trước kia!" Lý Nam Nam nhìn thầy Trương Nhụy Anh với ánh mắt như lưỡi dao đứng phía đối diện, cô nàng nhanh chóng hét lên thông báo cho Tiêu Dật Việt.

Tiêu Dật Việt cũng nhìn thấy Trương Nhụy Anh, anh vội vã chạy tới chặn đường cô ta.

"Yên Yên đang ở đâu?"Ánh mắt Tiêu Dật Việt đỏ như máu, chứa đựng sự lạnh lẽo khiến Trương Nhụy Anh phải rùng mình.

"Cậu muốn biết?" Trương Nhụy Anh bị kéo lại có chút đau, cô ta vùng vẫy thoát khỏi cách tay đang nóp chặt của thiếu niên, nhếch mép hỏi.

"Muốn biết thì theo tôi...!" Trương Nhụy Anh hài lòng khi nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Dật Việt lúc này, cô ta không khống chế được bản thân ngẩng đầu lên cười với tâm trạng trạng đầy vui sướиɠ, chờ tới khi cười đủ rồi cô ta mới ngoắc ngoắc đầu ngón tay hướng về phía thiếu niên...


"cậu ta đang ở phòng 407 khách sạn XXX, yên tâm đi, tôi sắp xếp sẵn bốn năm gã đàn ông phục vụ tận tình cho cậu ta...!" Trương Nhụy Anh bổng dưng đến gần Tiêu Dật Việt, nụ cười trên mặt cô ta khiến anh chói mắt: "Nếu cậu tới muộn dù chỉ một bước...!Tôi không biết Diệp Yên Yên có thể chịu được bao lâu...!Dù sao thì tôi chính tôi đã chuốt thuốc kí©ɧ ɖụ© cho cậu ta..." Trương Nhụy Anh nói nhỏ bên tai anh, còn chưa kịp nói xong thiếu niên vội vàng rời đi, bỏ lại một Lý Nam Nam hoảng hốt và một Trương Nhụy Anh đắc ý.

"Cậu đã làm cái quái gì với Yên Yên rồi" Lý Nam Nam bắt đầu phản ứng lại, cô nàng muốn đuổi theo Tiêu Dật Việt, nhưng lúc ấy anh đã chạy rất xa, nên Lý Nam Nam đành tuyệt vọng nhìn Trương Nhụy Anh.

"Tôi không làm gì cả, tôi chỉ muốn cậu ta phải nếm trải...!Nỗi đau mà tôi đã chịu đựng...!" Trương Nhụy Anh càng cười điên cuồng hơn, khuôn mặt nhỏ xắn đẹp đẽ, hiện giờ méo mó không nhìn ra hình dạng lúc ban đầu, tiếng cười chanh chua khiến Lý Nam Nam chịu không nổi phải bịt tai.

"Cậu điên rồi! Đọc sách đến độ lú lẩn cả người! " Lý Nam Nam nhìn cô gái đang cười đến phát điên, Cô nàng không hề hiểu ẩn ý bên trong lời nói ấy, chỉ nảy lên cảm giác lo lắng cho bạn thân của mình, Lý Nam Nam không muốn day dưa thêm với Trương Nhụy Anh, cô nàng xoay người vội vàng đi đến nơi khác tìm kiếm.


"Ha...Tiêu Dật Việt, cho dù bây giờ cậu đến đó...!Cũng không kịp nữa rồi." Trương Nhụy Anh nhìn khoảng không gian trống trải chỉ còn mình cô ta, trong miệng tự lẫm bẫm.

Ngoài việc chuốt thuốc kí©ɧ ɖụ© cho Diệp Yên Yên, cô ta còn cho đám côn đồ kia uống liều lượng gấp mười như vậy, nhằm đảm bảo sẽ thõa mãng được Diệp Yên Yên

• con tiện tì này ác quá, bộ muốn liệt dương luôn hay gì mà cho lắm thế :))

Điều này càng khiến Tiêu Dật Việt có thể tận mắt nhìn thấy cô gái mình yêu bị người khác đè dưới thân, chẳng những vậy còn chủ động làʍ t̠ìиɦ theo...

"Hahahahahahahahahhaha!" Trương Nhụy Anh càng nghĩ càng cảm thấy thù hận được trúc ra hết, trong nháy mắt tiếng cười chứa đầy sự đắc ý vang lên, âm thanh đáng sợ làm cho đám chim chóc kinh động, vội vàng bay khỏi chổ ở.

Cho tới khi cô ta cười gần xong, Trương Nhụy Anh mới chậm rãi đi về hương Tiêu Dật Việt đã chạy đi, lúc này đến đấy để xem trò vui, cô ta vô cùng nôn nóng không chờ được muốn nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Tiêu Dạt Việt, kèm theo dáng vẻ thê thảm của Diệp Yên Yên khi bị cưỡиɠ ɧϊếp tập thể giống cô ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận