Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mìnhmỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình


Du Thước có hơi nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, điện thoại vang lên tiếng chuông.
Lại một tiếng chuông điện thoại khác vang lên, Cố Thanh Nguyên cùng Du Thước đồng thời nhận được tin tức.
Cố Thanh Nguyên nhận cuộc gọi, nét mặt hơi hiện vẻ nghiêm trọng, mà ở đối diện, Du Thước nghe điện thoại, cũng hơi nhăn mày.
"Được, tôi đã biết, liền vậy đi." Cố Thanh Nguyên kết thúc cuộc gọi, Cố Thanh Hoài hỏi: "Sao thế?"
"Tổ chức hacker tấn công《 Dục Vọng Đô Thị 》đã bị bắt, nhưng trên đường áp giải, có một người chạy thoát." Cố Thanh Nguyên giải thích ngắn gọn.
Du Thước tạch một tiếng, bổ sung nói: "Nghe nói là chạy thoát dưới sự áp giải của ba cảnh sát, thân thủ còn lợi hại hơn bộ đội đặc chủng."
Người trốn thoát là thủ lĩnh của tổ chức hacker, người cầm đầu trong việc tấn công Lan Tinh cũng chính là gã.
Hiện nay, những tội phạm nghiêm trọng khi bị bắt giữ, cảnh sát sẽ cấy thiết bị định vị ở dưới da, nhưng người này cực kỳ thông minh, chẳng biết dùng cách gì để che dấu tín hiệu định vị, dưới sự truy nã của cảnh sát mà mai danh ẩn tích.
Vụ việc của《 Dục Vọng Đô Thị 》dẫn đến khủng hoảng xã hội, để lại hậu quả vô cùng nặng nề, người trốn thoát là một mối nguy hiểm.

Cố Thanh Nguyên cùng Du Thước vừa nhận được yêu cầu hỗ trợ truy tìm người này.
001 trầm giọng: "Người này......"
Nguy Dã tiếp lời: "Rất có khả năng là thợ săn."
001 vẫn luôn tốn năng lượng để che dấu vị trí của Nguy Dã, nhưng thế giới này khác thế giới trước.
Ở cổ đại, Nguy Dã chỉ cần mai danh ẩn tích đến nơi dân cư thưa thớt, dù thợ săn có võ công cái thế, cũng khó tìm được nơi ở của hắn, vì vậy theo dõi vị trí trở thành một việc quan trọng để giết hắn.
Mà ở thế giới này, bản thân hắn là streamer nổi tiếng, biểu hiện nổi bật, mặc dù 001 đã che dấu vị trí, nhưng đối phương là hacker, dùng thủ đoạn khoa học kỹ thuật tìm được hắn cũng không phải việc khó.
Hiện giờ Nguy Dã bình yên ra khỏi trò chơi, đối phương nhất định sẽ nghĩ cách ra tay lần nữa.
Nguy Dã trầm tư trong chốc lát, khi lại ngẩng đầu, Cố Thanh Nguyên cùng Du Thước đã rời khỏi khách sạn.
Ting một tiếng, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Du Thước:【 Đêm nay có việc đột xuất, không thể đến tìm em.

Thở dài.jpg】

Nguy Dã:【 Vậy chúc anh mọi việc thuận lợi.


Du Thước:【 Có em cổ vũ, cả người tràn ngập năng lượng.


Cố Thanh Hoài ngồi ở một bên, thấy hắn cầm điện thoại không biết đang nói chuyện phiếm với ai, bên môi nở nụ cười.
Có thể là một trong hai người kia.

Ngón tay Cố Thanh Hoài siết chặt cái lon, bỗng nhiên nâng tay lên, uống hết phần bia còn lại.
Trò chuyện trong chốc lát, Nguy Dã cất điện thoại, đứng dậy chào tạm biệt.
Cố Thanh Hoài chẳng nói gì, đứng dậy đi theo phía sau hắn, Nguy Dã còn tưởng rằng y muốn đưa mình về phòng, nhưng cửa vừa hé mở, một cánh tay cường tráng từ trên vai hắn duỗi ra.
Cảm giác chấn động từ tay nắm cửa truyền đến lòng bàn tay, cánh cửa vừa mở ra đã bị đóng lại.
"Sao vậy?" Nguy Dã hơi giật mình.
Lòng ngực rộng lớn của người đàn ông dán ở sau lưng, chẳng nói một lời, sự áp bách như có như không, Nguy Dã bỗng nhiên phát giác trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có bọn họ hai người.
"Anh Cố, tôi phải về ngủ......" Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Hoài cúi đầu, làm hắn không kịp đề phòng kinh hô ra tiếng.
Phía sau cổ bị hôn một cái thật mạnh, hơi nóng thổi qua vành tai, cùng với mùi rượu bao phủ.
Thân nhiệt của người phía sau như xuyên qua lớp quần áo, nóng như bếp lò.
"Anh say rồi......" Nguy Dã muốn tránh, nhưng bị giữ chặt vai và cánh tay, đôi môi nóng bỏng của đối phương hướng về phía trước ngậm lấy môi hắn.
Người thanh niên bị đè trên cánh cửa, cái cổ thon dài bị bắt phải nghiêng sang một bên, vô lực mà nhận lấy nụ hôn, chỗ bị hôn xuất hiện những vết sưng nhỏ, cái cổ trắng tuyết ửng đỏ một mảnh.
Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập bên tai.


Đầu lưỡi thâm nhập càng thêm quá mức, Nguy Dã giãy giụa ô ô ra tiếng: "Đừng --"
Tiếng nức nở đáng thương đến cực điểm, ánh mắt Cố Thanh Hoài tâm tối, rốt cuộc buông ra cánh môi hắn, đánh vỡ trầm mặc: "Tôi không được sao?"
"Cái gì?"
"Cố Thanh Nguyên được, tôi không được sao?"
Rõ ràng y quen biết hắn trước Cố Thanh Nguyên.
Khi nói lời này, đau đớn dày đặc đâm vào trong lòng, giọng Cố Thanh Hoài cực kỳ khàn, trong ánh mắt ngạc nhiên của Nguy Dã y chậm rãi nói: "Hai chúng tôi giống nhau, không phải sao?"
Tốc độ máu chảy nhanh hơn, mùi rượu nồng nặc, nếu Cố Thanh Hoài tỉnh táo, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời như vậy.
"Không nhịn nổi nữa." 001 chửi nhỏ một tiếng, chiếm lấy cơ thể Cố Thanh Hoài: "Tên khốn."
Nguy Dã sửng sờ, dở khóc dở cười giữ chặt tay y: "Đừng đánh bản thân."
Tự mình đánh chính mình có phải hơi thái quá không.
001 đau lòng mà nhìn cánh môi hơi sưng của hắn, giơ tay xoa xoa: "Cố Thanh Hoài thật quá đáng."
Lúc nói lời này, y hoàn toàn quên mất khi mình mất khống chế, còn hơn cả thế này.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng xoa ấn trên môi, xúc cảm mềm mại làm người không muốn rời đi.
Sau khi có Nguy Dã, 001 càng tiến hóa, càng khát vọng có được cơ thể của chính mình.
Giờ có cơ hội, y muốn ở bên ngoài nhiều thêm một chút.
Nhưng mà Nguy Dã nghiêm mặt nói: "Tuy bây giờ anh có thể hợp lý hoá ký ức của bọn họ, nhưng cũng không thể tùy tiện dùng."
"Rốt cuộc những ký ức đó là giả, sẽ ảnh hưởng tiến trình công lược tình cảm của em."
001 che giấu mất mát, thấp giọng nói: "......!Sau này anh dùng cơ thể của mảnh nhỏ nào, thì sẽ nói với em."
Điều Nguy Dã thích ở 001 là dù làm hệ thống hay người yêu, y đều nghe lời hắn.
Nói xong những lời này, 001 liền rời khỏi cơ thể Cố Thanh Hoài, Nguy Dã vội vàng đỡ lấy người đàn ông cao lớn này, còn xém xíu bị đè ngã.

Trong đầu truyền đến giọng nói chẳng hề tiếc rẻ của 001: "Anh thấy anh ta say lắm rồi, cứ để anh ta ngủ.

Em không cần phải lo, về nghỉ ngơi đi."
Nguy Dã sao có thể mặc kệ Cố Thanh Hoài, hắn cố sức mà đem Cố Thanh Hoài đỡ lên giường, dùng khăn lông sạch nhúng ướt lau mặt cho y.
Nghĩ nghĩ, lại cởi quần áo của y.
Người đàn ông này vai rộng eo thon, hai chân thon dài, khi ngủ say hiện lên đường cong cơ thể, lại có thể cảm giác được sức mạnh của cơ bắp.
Dáng người thật tốt nha, cơ bụng rõ ràng, Nguy Dã nhịn không được mà sờ soạt.
001: "......"
Nguy Dã mở hành lý mà Cố Thanh Hoài đem theo, lấy một cái áo ngủ màu xanh lam thay cho y.

Đang muốn rời đi, vạt áo kéo lại, chẳng biết từ lúc nào Cố Thanh Hoài đã nắm vạt áo hắn.
Nguy Dã nhẹ nhàng kéo ra vạt áo của mình, nhỏ giọng nói: "Anh Cố, tôi phải về phòng rồi."
Nhưng mà ngón tay đối phương nắm càng chặt, tròng mắt dưới mí mắt nhẹ nhàng chuyển động, trong lúc ngủ không thoải mái mà nhăn mày.
Nguy Dã thở dài, đem Cố Thanh Hoài đẩy vào bên trong giường, nằm bên cạnh y.

Nói với hệ thống: "Đặt báo thức cho em, sáng mai 6 giờ gọi em dậy."
Cùng Cố Thanh Hoài ngủ một đêm, sáng mai lại lén trở về là được.
Khi màn đêm buông xuống, các người chơi cũng về tới khách sạn, đèn trong các phòng đều tắt, chỉ còn lại ánh đèn hành lang hơi mờ.
Thời gian trôi qua, trong sự tĩnh lặng, thang máy bỗng nhiên đinh một tiếng, hai người đàn ông bước ra từ thang máy.
Trời đã khuya, cảnh sát nhiệt tình cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, Cố Thanh Nguyên cùng Du Thước vẫn chọn đi về.
Khách sạn tuy xa lạ, nhưng nghĩ đến người ở cùng tầng, lại có khác biệt.
Cố Thanh Nguyên đi ngang qua phòng Nguy Dã, mỉm cười nhìn thoáng qua cửa phòng hắn, chậm rãi về phòng mình.
Sau khi mở cửa nụ cười bên môi chợt tắt, ánh mắt trầm xuống.
Trong phòng còn sáng đèn, có thể thấy rõ có hai người nằm trên giường, bọn họ dựa sát vào nhau mà ngủ, tư thế thân mật.
Cố Thanh Nguyên: "......" Nhịn một hồi, mới không đem người đàn ông với vẻ ngoài giống mình kéo xuống giường.
Đèn trong phòng tắt.


Nguy Dã ngủ ở phía ngoài trở mình, càng chìm sâu vào giấc ngủ.
Bởi vì động tác mà quần áo bị nhấc lên, lộ ra vòng eo trắng nõn, Cố Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn một lát, nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, che khuất chỗ da thịt gây thương nhớ kia.
......
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, khi đồng hồ báo thức của hệ thống vang lên, qua hồi lâu Nguy Dã mới giãy giụa tỉnh lại.
Trong đầu 001 nói với hắn: "Thật ra giờ em có thể ngủ thêm một lát."
Nguy Dã ngáp một cái: "Bị người phát hiện thì phiền toái."
Khi hắn mở mắt, đã hiểu được ý trong lời 001.
Nguy Dã nhất thời không dám tin, lại quay đầu nhìn một bên khác, xác định Cố Thanh Hoài nằm ở phía sau hắn, người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện trước mắt là Cố Thanh Nguyên.
Sao hắn ngủ một giấc mà thành bánh mì kẹp thịt thế này?
Mới vừa khẽ nhúc nhích, trên eo lại xuất hiện một cánh tay, Cố Thanh Hoài từ phía sau ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, Cố Thanh Nguyên ở phía trước người hắn cũng mở mắt ra.
Y hình như không chú ý tới tình huống này, vẻ mặt ôn nhu nói: "Chào buổi sáng."
Nguy Dã khô cằn nói tiếng chào buổi sáng: "Anh, anh Cố, sao anh lại ở đây?"
Cố Thanh Nguyên khẽ cười một tiếng, nâng tay, dịu dàng sờ sợi tóc trên trán hắn.
Đầu ngón tay hon dài nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của hắn, Nguy Dã ngứa đến cử động, sau cổ nóng lên, hơi thở của một người khác phà vào cổ.
Cố Thanh Hoài đem trán tựa vào sau gáy hắn, cảm thụ da thịt mềm ấm mê người của đối phương, cảm thấy đây giống như buổi sáng trong mơ.
Giây tiếp theo, y tỉnh táo lại, tầm mắt mơ hồ, xuyên qua mái tóc đen của Nguy Dã, va phải tầm mắt của Cố Thanh Nguyên.
Vẻ mặt Cố Thanh Hoài trầm xuống dưới: "Sao em lại ở đây?"
Lúc này, Cố Thanh Nguyên chậm rãi trả lời: "Bởi vì đây là phòng em."
Nguy Dã: "......" Thì ra này không phải phòng của Cố Thanh Hoài sao?
Cố Thanh Hoài nhíu mày, Cố Thanh Nguyên lại liếc nhìn quần áo trên người y: "Trên người của anh, là đồ ngủ của em."
Đầu sỏ gây tội Nguy Dã: "......"
SOS, sao cả hai anh em đều thích màu xanh chứ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận