Sau khi tỉnh lại, Nguy Dã mới phát hiện Louis trước lúc rời đi có gửi tin nhắn cho hắn, nhưng không nhận được trả lời, nên đành phải về quân đội nhận chức.
Giọng điệu của Louis trong tin nhắn từ chờ mong gặp mặt, đến mất mát, cuối cùng biến thành lo lắng cho hắn, Nguy Dã nhanh chóng hồi âm nói bản thân không có xảy ra chuyện gì, mất liên lạc là bởi vì gặp được Hải Sâm, nên cùng y ôn chuyện.
Đến nỗi vì sao ôn chuyện đến bỏ lỡ liên lạc......!Khụ, vẫn là không đề cập tới cho thỏa đáng.
Nhiệm kỳ của Hải Sâm ở trường quân đội Monan vẫn còn một khoảng thời gian, vì vậy Nguy Dã liền ở cùng y, từng ngày đều căng thẳng trôi qua, cuối cùng cũng qua được thời kì xui xẻo.
"Trước kia không cảm thấy vận khí quan trọng, nhưng khi gặp vận xui thực đúng là nguy hiểm chết người." Nguy Dã lòng còn sợ hãi: "Chẳng trách những thứ đồ bỏ đi này không ai cần, xem ra về sau nếu nhặt được đạo cụ còn phải cẩn thận mà dùng."
001 tất nhiên không phản đối, phụ họa nói đúng.
Đôi mắt Nguy Dã chuyển động, rầm rì nói: "Còn không phải đều tại anh, cũng không biết ngăn cản em một chút."
001 cũng không phản bác: "Ùm" một tiếng: "Tại anh."
"Ùm cái gì mà ùm, anh trả lời có lệ em đấy à?" Nguy Dã chống nạnh, vô cớ gây rối: "Sao anh không nói đúng đúng đúng đi."
001: "......"
Nó cười thở dài, dùng giọng ôn hòa như gió xuân nói: "Đều là lỗi của anh, anh sai, được không?"
Nguy Dã nhịn cười: "Vậy anh biết mình sai ở đâu không?"
001 bất đắc dĩ nói: "Anh không nên lòng dạ hẹp hòi."
Nguy Dã bật cười: "Vậy thì đúng rồi, hệ thống ca ca, yên tâm sao."
Mỗi lần nhìn hắn mosaic, 001 đều phải lâm vào trạng thái tự kỷ một khoảng thời gian.
Trước đây Nguy Dã cũng từng mong muốn tìm được một người hợp ý để chung sống, nhưng hắn nào ngờ rằng, sẽ có ngày bản thân lại yêu đương một cách kì lạ như vậy.
Có đôi khi không nhịn được mà nói thầm trong lòng, hệ thống hẳn sẽ không có vấn đề tâm lý đâu nhỉ.
Nguy Dã bận rộn khai sáng cho 001 xong, còn có một tiểu chó săn đang đợi hắn --
Đã đến lúc Hải Sâm phải về quân đội báo cáo công tác, mà hắn muốn đi làm chuyện khác.
Truyện Đô Thị
Nhưng mới vừa đánh dấu hắn xong Alpha lại trở thành người thiếu cảm giác an toàn, dù thế nào cũng không muốn rời xa hắn.
"Tôi đâu phải đi rồi thì sẽ không liên lạc với anh." Nguy Dã dùng đôi tay nâng gương mặt y, nghiêm túc nhìn khuôn mặt đẹp trai kia: "Anh trời sinh là nên mặc quân phục, vừa oai hùng, vừa đẹp trai, đi theo tôi thì quá đáng tiếc."
Với khoảng cách gần trong gang tấc này Hải Sâm ngửi mùi hương trên người hắn, người đàn ông lạnh lùng bị dỗ dành đến vành tai ửng đỏ: "Em thích sao?"
"Đương nhiên thích." Nguy Dã nhướn mày, cổ vũ nói: "Tôi là một kẻ lang thang, cả đời theo đuổi tiền tài, chẳng có tương lai.
Nếu anh có thể làm quan lớn ở Liên Minh, xem như làm tôi nở mày nở mặt."
"Nếu sau này tôi phạm tội bị bắt, anh còn có thể vớt tôi một phen."
Hải Sâm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Được."
"Ngoan lắm." Nguy Dã cười tủm tỉm cọ cọ cằm y.
Vì để Hải Sâm an tâm, Nguy Dã hứa sẽ để y nắm giữ định vị của mình.
Hải Sâm vẫn còn nhớ việc ngọc lục bảo, giống như Louis, mua một viên ngọc lục bảo đưa cho Nguy Dã, làm thành vật phẩm trang trí có chức năng định vị.
Sau khi tạm biệt Hải Sâm, Nguy Dã đi tìm bác sĩ Phạm, người lúc trước từng xem bệnh cho hắn.
Mới gặp mặt, bác sĩ Phạm liền cười ha ha trêu chọc: "Eo, phát tài rồi? Là Alpha nào đưa?"
Bên tai phải Nguy Dã có thêm một chiếc khuyên tai màu xanh lục, với đôi mắt tinh tường của ông, liếc một cái liền nhìn ra đó là đá quý giá trị liên thành.
"Phát tài cái gì, tôi vốn dĩ rất có tiền." Nguy Dã ngồi xuống chống tay lên bàn, duỗi tay ra: "Thuốc của tôi đâu?"
Trong hai năm mai danh ẩn tích, hắn ai cũng không gặp, riêng bác sĩ Phạm là người quen cũ duy nhất mà hắn gặp mặt.
Ông ta là một hắc y lành nghề, đặc tính sinh học của Nguy Dã bị rối loạn, để ngụy trang pheromene cùng ức chế kỳ động dục, có lúc hắn sẽ cần một ít thuốc đặc biệt ở chỗ ông.
Bác sĩ Phạm cảm thấy hứng thú với chứng bệnh của hắn, vì giữ lại người bệnh để nghiên cứu, ông chưa từng tiếc lộ tình hình của hắn cho Ô Chiến.
Bác sĩ Phạm cầm một bình thuốc viên nhỏ không có nhãn đưa cho hắn, nói: "Đây là loại thuốc mới được nghiên cứu, một lần uống hai viên, có thể ức chế kỳ động dục của Omega với hiệu quả tức thời."
"Không nghĩ tới ông thật sự làm ra được." Đôi mắt Nguy Dã sáng ngời.
Thuốc ức chế dạng tiêm mang theo bên người tương đối phiền phức, luôn có những lúc ngoài ý muốn, kỳ động dục của hắn không ổn định, rất cần một lọ thuốc như vậy để phòng bất trắc.
Bác sĩ Phạm: "Nhưng thuốc viên này chỉ có tác dụng trong 24 giờ, không thể hoàn toàn thay thế thuốc ức chế."
"Dễ mang theo là được." Nguy Dã ước lượng bình thuốc trong tay, thuận tay cất vào trong túi.
Hắn cười nói: "Nếu loại thuốc này được phát hành ra ngoài, tuyệt đối có thể bán cháy hàng.
Ông thật đúng là bạn của Omega."
Lời khích lệ làm khóe miệng bác sĩ Phạm co giật.
Cầm thuốc, Nguy Dã thuận miệng hỏi: "Cảm ơn, có việc gì cần tôi giúp không?"
Bác sĩ Phạm nghiêm mặt nói: "Đúng là có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ."
Ông đang điều chế thuốc, cần một loại thực vật tên Thiên Tàm Thảo, tuy nhiên loại cỏ này đã trở thành loài có nguy cơ tuyệt chủng và rất khó kiếm được.
"Liên Minh gần đây mới phát hiện một tinh cầu hoang mới, nghe nói ở đó có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thậm chí có thực vật thời viễn cổ, hẳn là có thể tìm được Thiên Tàm Thảo."
Nguy Dã gật đầu, yêu cầu ông ta gửi ảnh minh họa, thuận tiện liệt kê ra danh sách các dược liệu đang cần.
Bác sĩ Phạm cảm kích tiễn hắn đi, nhìn bóng lưng tiêu sái phất tay tạm biệt của hắn, lại mang theo loại cảm xúc thưởng thức phức tạp mà thở dài.
Vì lý do nghề nghiệp, ông quen biết với rất nhiều Omega lệch lạc, trong số họ có người phẫn uất, có u buồn, thậm chí hận giới tính của bản thân đến cho dù chết cũng muốn thử làm phẫu thuật thay đổi giới tính một lần.
Không thể không nói, Nguy Dã là người độc đáo nhất mà ông từng gặp.
Tính cách hắn cứng cỏi, cũng không vì tình cảnh khốn khó mà xa ngã, mạnh mẽ hơn so với rất nhiều Alpha, thực sự sống theo cách mà mình muốn.
Có lẽ đây là nguyên nhân Ô Chiến bị hắn hấp dẫn.
Đang nghĩ tới đây, máy truyền tin vang lên, đầu dây bên kia là Ô Chiến: "Lão Phạm, đặt một đơn thuốc.
Nâng cao tinh thần, cầm máu, còn có thuốc xịt giảm đau tốt nhất."
Loại thuốc xịt giảm đau này có thể làm tê liệt dây thần kinh, có người dùng nó để gây tê trong phẫu thuật đơn giản, cũng có người sử dụng ở trên chiến trường để tránh giảm sức chiến đấu khi bị thương.
Hiểu tính cách của Ô Chiến, bác sĩ Phạm thấp thỏm hỏi: "Anh định cùng người ta tử chiến à?"
Hai chữ đầy sát ý vang lên: "Trả thù."
Liên Minh phân loại hành tinh hoang mới được phát hiện vào bậc tinh cầu quý hiếm, ở trên tinh cầu đó có rất nhiều sinh vật quý hiếm có giá trị nghiên cứu.
Tinh cầu này vô cùng rộng lớn, địa hình phức tạp hay thay đổi, còn có rất nhiều nguy hiểm chưa rõ, cần dùng lực lượng lớn mạnh để khai thác, Louis là người lãnh đạo của nhóm khảo sát đầu tiên.
Đương nhiên, y dẫn binh đến đóng quân, đồng thời đề phòng có người nhập cư trái phép ăn trộm vật tư.
Rất nhiều người biết được tin tức, tinh tặc, thương nhân thế giới ngầm, hắc y,......!Muốn tới nơi này để canh thời cơ giành phần, Nguy Dã chính là một trong số đó.
Trong rừng rậm chưa ai đặt chân tới, cây cối che trời, giương mắt nhìn không tới ngọn cây, đứng ở bên dưới cứ thấy không bình thường.
Khắp nơi đều là thực vật kỳ dị, Nguy Dã dùng công cụ mở đường, cẩn thận tránh thoát những hoa cỏ diễm lệ không biết tên, nơi này thậm chí có một đoá hoa ăn thịt người có thể nuốt chửng một chiếc xe.
Bác sĩ Phạm đoán không sai, nơi này quả nhiên có không ít dược vật quý hiếm, hắn vừa cẩn thận đi sâu vào bên trong, vừa so sánh hình ảnh minh họa để hái thuốc.
Khi đang tập trung, chợt nghe một tiếng động lớn vang từ nơi xa, hình như là tiếng sấm nổ, lại như tiếng vách núi lở.
Thanh âm truyền tới nơi này đã trở nên mỏng manh, Nguy Dã còn đang nghi hoặc, 001 trầm giọng mở miệng: "Không xong, Ô Chiến muốn giết Louis!"
Làm chuyện xấu nên vốn định tránh né Louis, lúc này không thể không lộ diện, Nguy Dã mở cơ giáp, bay nhanh về phía hướng kia.
Lúc hắn chạy tới, hai chiếc cơ giáp đã đánh đến trời đất tối sầm, đây là lần đầu tiên hai người kia đối đầu trực diện, nhưng cả hai đều đã sớm xem đối phương là tử địch.
Nguy Dã chửi nhỏ một tiếng, tìm đúng thời điểm thích hợp lao vào giữa hai người.
Trong cơ giáp truyền ra giọng nói bực bội của hắn: "Các anh đánh cái gì? Dừng tay!"
Hai người đồng thời sửng sốt, hỏa pháo trong lòng bàn tay Ô Chiến bị lệch hướng, đánh vào vách núi đá.
Nguy Dã nghĩ tới rất nhiều loại phản ứng của đối phương khi gặp lại, có thể là kinh hỉ, hoặc tức giận, không nghĩ Ô Chiến nhìn hắn, rồi lại nhìn Louis, phản ứng đầu tiên là cắn răng chất vấn: "Em thật sự ở bên cạnh anh ta?!"
Y cho rằng Nguy Dã tới đây cùng Louis.
Sau khi Louis thăng chức trung tướng, muốn tìm y không phải chuyện dễ, cho nên Ô Chiến nắm bắt thời cơ lần này.
Trên đường hành quân, tuyệt đối không thể mang Omega theo bên người, Nguy Dã dù không danh không phận cũng muốn lén đi theo Louis --
Hình ảnh trong suy đoán hiện lên trong đầu, Ô Chiến sắp tức đến điên rồi.
Nguy Dã: "......"
Louis vốn muốn hỏi Nguy Dã sao lại ở đây, thấy thế đem nghi vấn nuốt vào, mỉm cười nói: "Đúng thì thế nào?"
Ô Chiến giận dữ, vòng qua Nguy Dã bay về phía y.
Câu trả lời "Không phải" của Nguy Dã chìm trong tiếng lửa đạn.
Oanh một tiếng, hai chiếc cơ giáp đang chiến đấu đồng thời nện vào vách núi, Ô Chiến ấn Louis tạo ra một cái hố, từng quyền hung hăng nện xuống.
Vách núi chấn động, dao động dần dần lớn, Nguy Dã chợt thấy không ổn, nhìn kỹ lại thì phát hiện vách núi nhìn có vẻ cứng rắn, nhưng bên trong lại có vô số rễ cây.
Mà khi gặp chấn động, có rễ cây bắt đầu lung lay.
Chẳng ai biết trên tinh cầu này có những giống loài kỳ lạ nào, Nguy Dã biến sắc, nhưng kẻ thù gặp nhau thì đỏ mắt, cả hai đang đánh hăng nên không nghe thấy lời hắn nói.
Louis trở tay chặn lại Ô Chiến, đang muốn đánh trả, thì bên tai nghe thấy một thanh âm lớn, đá vụn rào rạt, khi y ý thức được không đúng, một sợi dây đằng đã hung hăng đánh về phía y.
Nguy Dã nhào qua, chỉ kịp giữ lấy một người.
Vách núi nứt ra, vô số rễ cây vặn vẹo bên trong đó, cắn nuốt ba chiếc cơ giáp.
Trước mắt là bóng tối.
Chẳng biết qua bao lâu, thanh âm khủng bố đã dừng lại, Nguy Dã thu hồi cơ giáp, cố sức chui ra khỏi đóng rễ cây.
Mùi bùn đất xộc vào mũi, thế mà có loài thực vật biết cử động đang sinh trưởng trên ngọn núi này.
Hắn mở ra cây gậy huỳnh quang ( gậy phát sáng =)))), nhìn thấy cơ giáp màu đỏ lửa ở khe hở bên kia, còn Ô Chiến đang ngã trên mặt đất.
"Anh ta không sao chứ?"
001 rà quét xong nói: "Yên tâm đi, anh ta bị thương không nặng."
Nguy Dã yên lòng, tiến lên thử một chút, may mà cơ giáp của Ô Chiến còn giữ lại dấu ấn gien của hắn, nên hắn có thể mở ra.
Hai mắt Ô Chiến nhắm chặt, Nguy Dã kiểm tra vết thương trên người y, đúng là vấn đề không lớn.
Ánh mắt đảo xuống phía dưới, hắn phát hiện trên ngón trỏ cùng ngón giữa của Ô Chiến có đeo nhẫn.
Hai mảnh ngọc lục bảo trên nhẫn lại khớp với nhau.
Đệt, đây là đá quý của hắn!
Nguy Dã nhận ra hoa văn của khối ngọc lục bảo kia, rốt cuộc hắn từng yêu thích mà vuốt ve rất lâu.
"Thế mà vỡ thành từng mảnh!" Hắn tức giận đến trợn tròn đôi mắt, lại lặng yên thở một hơi, nhẹ nhàng đưa tay qua.
Trong khoảng khắc một chiếc nhẫn được tháo ra, mặt hắn mới vừa trồi lên một tia ý cười, cổ tay chợt bị bàn tay to kia trở tay nắm lấy.
Ô Chiến mở mắt ra.
Ánh mắt y như hổ rình mồi, nhìn hắn như nhìn con mồi mà mình truy đuổi đã rất lâu..