Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 1: Gặp anh lúc hoàng hôn
 
Vào lúc hoàng hôn, đường nhựa vẫn còn nóng, mặt trời lặn nhanh, màn đêm còn chưa khép lại. 
 
Đèn đường trên phố sáng lên hàng loạt, Bạch Ngân đi rất nhanh đến cửa hàng bán đồ ăn vặt ở đầu phố. Cô mua một chai trà xanh tươi mát, ngẩng đầu uống hết nửa bình sau đó ngồi xổm ven đường lặng người nhìn dòng người đông đúc qua lại. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phong cách ăn mặc của cô quá nổi bật khiến người khác chú ý: Tóc dài, trang điểm đậm, môi đỏ, áo khoác ngoài lạc quẻ giữa cả bộ đồ. Vừa nhìn Bạch Ngân đã thấy giống như một cô em lưu manh không có việc gì làm suốt ngày lang thang ở ngoài đường rồi.
 
Từ phía xa, một đoàn bộ đội nghiêm chỉnh bước tới gần. Bạch Ngân thả lỏng cơ mặt, cau mày.
 
Cô đã quá quen với sát khí nóng như lửa đốt này rồi. 
 
Cô nằm sấp trên đất, nhìn thấy một chú chó đen đang đi tuần tra với đôi mắt tinh tường thăm dò mọi thứ, cô nhất thời bị âm thanh chấn động đó làm cho sợ hãi. 
 
Kẻ thù ở phía trước, cách cô chưa đến năm mươi mét.
 
Dưới ánh dương rõ như ban ngày, bọn họ tới gần, xem ra là đang muốn bới lông tìm vết đây mà. 
 
Bạch Ngân biết rõ, người bọn họ muốn tìm chính là mình! 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên cô nhảy dựng khỏi mặt đất, gấp gáp đến độ quên cả nghĩ đi bên trái hay phải. Mạ ơi! Cứu mạng! Muốn chửi thề quá đi mất! 
 
Rõ ràng là nhóm người này đang nhắm vào cô mà ở phía sau cô đã không còn đường lui nữa.
 
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Ngân chỉ có thể lợi dụng quầy tính tiền của cửa hàng đồ ăn vặt. Cô không biết hôm nay mình gặp phải vận cứt chó xui rủi gì nữa.
 
Bạch Ngân ôm đầu tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất, khẩn cầu sẽ không có ai phát hiện ra mình.
 
Một chiếc xe Lexus màu đen dừng lại trước cửa hàng bán đồ ăn vặt, kính cửa sổ xe hạ xuống, cánh tay của người nọ vươn ra muốn mua một chai trà xanh của ông chủ. 
 
Ánh mắt Bạch Ngân chợt lóe sáng, cô đứng dậy, không hề do dự mà mở cửa xe rồi chui vào xe của người đàn ông và khóa kỹ cửa sau đó mới cầm chai trà xanh đưa cho anh ta: “Anh trai à, giúp tôi một chút. Có ai hỏi thì anh cứ bảo là không thấy tôi nhé.”
 
Vẻ mặt của chủ xe Lexus kinh ngạc không thôi. 
 
Trong lúc anh còn ngỡ ngàng, cô chui người xuống gầm ghế. 
 
Tiếp sau đó, Bạch Ngân nghe thấy một lời nói không thể lạnh nhạt chảnh chọe hơn của chủ xe vang lên trên đầu mình: “Vậy cô nghĩ tôi nói không thấy là bọn họ sẽ tin lời tôi chắc? Cô là đồ ngốc sao?”
 
Nhóm người truy lùng cô không hề bỏ cuộc, đi tới dò xét từng cửa sổ xe ô tô một, chúng không ngừng uy hiếp khai ra kẻ phạm tội. 
 
Chỉ dăm ba câu qua lại, chủ xe đã hiểu rõ hoàn cảnh của cô, hóa ra cô nàng ngốc nghếch này thiếu nợ vay nặng lãi nên muốn nhờ anh bao che cho cô chạy trốn. 
 
Người đàn ông phát ra tiếng cười lạnh thanh từ cổ họng gần như không thể nghe thấy. 
 
Bạch Ngân ôm đầu ngồi xổm trong xe, nói: “Anh trai à, rủ lòng thương cho kẻ tội nghiệp là tôi một chút đi, nhanh đưa tôi đến cục cảnh sát đi, có chuyện gì thì tôi còn nhờ chú mình rút đao tương trợ được, thật ra tôi chỉ mới là học sinh tiểu học thôi.”
 
… Cô nói dối hết lần này đến lần khác.
 
Hàn Duy Chỉ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, nếu cô là học sinh tiểu học thì rất có thể đã uống thuốc tăng chiều cao hoặc thực phẩm tăng sức đề kháng. 
 
Tay chân cô thon dài thẳng tắp, cô mặc váy ngắn, trang điểm lòe loẹt, ăn mặc kỳ lạ làm lộ ra phần eo trắng như tuyết phía sau lưng. Khi quay đầu, cổ áo cô vô tình rũ xuống làm lộ thứ không nên nhìn, mắt anh chỉ có thể vờ như chưa thấy mà dời đi hướng khác.
 
Đám người đó giống như tang thi vậy, luôn muốn tìm ra và ép cô xuống xe cho bằng được. Tia hi vọng cuối cùng của Bạch Ngân đã đặt trọn cho chủ xe Lexus này. Cô cảm thấy, dù anh có máu lạnh vô tình thế nào thì cũng phải đưa mình đến cục cảnh sát.  
 
Vì để chứng minh cho anh thấy cô khổ sở thế nào nên Bạch Ngân đã giả bộ nhắm mắt, ngất đi.
 
Vận mệnh của cô đành giao cho trời cao tùy ý sắp đặt.
 
Nhưng có một đôi chân, trực tiếp đá cô xuống…!
 
“Đúng là kẻ độc ác mà.”
 
Một giờ sau tại phòng hóa trang.
 
Bạch Ngân vừa hóa trang, vừa mắng chửi chủ xe Lexus: “Tưởng có xe xịn thì ngon lắm sao? Tôi cũng có bắt anh ta tự xẻ thịt mình đâu, tôi chỉ muốn trốn nhờ một lát. Vậy mà anh ta cũng không chịu.”
 
Một chị em khác hỏi cô : “Sau đó anh ta đã làm gì cô?”
 
Vẻ mặt Bạch Ngân tràn đầy phẫn nộ: “Anh ta dùng một chân thẳng thừng đá tôi xuống dưới!”
 
“Vậy làm sao cô thoát được? Nhiều người đòi nợ như vậy mà?” 
 
“Đúng lúc có một viên cảnh sát đi ngang qua đấy.” Bạch Ngân thở dài, vẻ mặt cảm tạ: “Thời khắc mấu chốt, quả nhiên cảnh sát của dân vẫn là người đáng tin cậy nhất! Nếu tôi tin anh ta, e rằng đã bị băm nhỏ thành nhân món nem rán rồi.”
 
“Chẳng phải trong thời khắc mấu chốt cô đã tin anh ta sao?”
 
“Điều kỳ quái nhất là anh ta chưa trả tiền chai trà xanh cho tôi! Chai trà xanh đó vẫn ở trong xe của anh ta!" 
 
Bạch Ngân chống cằm, cũng không biết bao giờ cô sẽ chết trong tay bọn cho vay nặng lãi nữa này, không biết bao giờ những chuyện này mới dừng lại! 
 
Cô vẫn còn nhỏ, vì sao phải đối mặt với những chuyện này chứ?
 
Lúc lên xe khi nãy, cô cho rằng ít nhất đối phương cũng sẽ đưa mình đến cục cảnh sát nhưng anh không hề, cô còn được mời xuống xe là đằng khác.  
 
Không, cô bị anh ta trực tiếp đá xuống.
 
Đừng nói đến thương hoa tiếc ngọc, một chút quy tắc đối xử với phụ nữ bình thường mà anh ta cũng không có. 
 
“Cho nên mới nói, chuyện ngẫu nhiên được phú nhị đại* nhìn trúng chỉ có trong ảo tưởng, ngoài đời thực không bao giờ như thế cả!”
 
*Phú nhị đại: con cái của giới siêu giàu.
 
“Vậy em cảm thấy thế nào?” Phụ trách đội là Hướng Lang đi tới vỗ vai cô, ngụ ý thời gian sắp tới là nghỉ ngơi được rồi, kêu cô mau sửa soạn đầu tóc còn đi bưng bê gạch. 
 
Cô tiếp tục đổi tay chống cằm: “Số em đại khổ. Chắc chắn kiếp trước em đã làm rất nhiều chuyện xấu nên trời cao muốn trừng phạt em đây mà, khiến em phải kiêm luôn chức con nợ.”
 
Cô còn trẻ nhưng cũng chẳng có gì nổi bật. Không có hoàng tử nào từ trên trời giáng xuống dành cho cô, chưa từng được trải qua cảm giác tiêu mãi không hết tiền, luôn thất bại thua kém trong tình yêu, cứ tham gia cuộc thi nào là rớt, xếp hạng từ dưới đếm lên vài bậc... Đâu phải do cô không nỗ lực mà bởi vì cô quá xui xẻo. 
 
Hai năm trước cha mẹ bỏ cô mà đi, cô nghe từ miệng bác cả mình mới biết là hai người họ thiếu nợ do vay nặng lãi. 
 
Chủ nợ tìm tới cô rất nhanh, cô phải gánh khoản nợ vay nặng lãi của cha mẹ. 
 
Họ vừa đi, cô đã bị tên chủ nợ cầm đầu và đồng bọn của ông ta đánh đập rất nhiều lần.  
 
Thời buổi này bọn cho vay nặng lại cũng không dám làm xằng làm bậy, đặc biệt là không dám đến quấy rối trong trường Đại học. 
 
Cho nên mỗi ngày cô đều lẩn trốn trong trường để bảo vệ mạng sống của mình. 
 
Nhưng một khi chúng biết cô còn đi học thì sẽ tìm mọi cách để bắt cô. 
 
Chị Hướng phụ trách đội xoa đầu cô: “Em lại bắt đầu hoài nghi đời người rồi à, khả năng hôm nay em không chuyển gạch được rồi!”
 
Người chị em ở cạnh nhà cô là sinh viên Đại học Nghệ thuật, mới quen biết được với Bạch Ngân ba ngày, nghe vậy cô bèn hăng hái đáp: “Sắp xong rồi sắp xong rồi, giám đốc Hướng cứ yên tâm. Chúng em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc đâu.”
 
Các cô đều là người mẫu xe hơi tạm thời, chiều cao một mét sáu tám. Tuy chưa tính là cao ráo nhưng chỉ làm người mẫu xe hơi thì chiều cao ấy cũng coi như đủ xài.  
 
Làm việc từ sáng đến tối, thời gian nghỉ trưa là ba tiếng, vừa đến lúc tan làm, các chị em cô đã ào về như đàn vịt bị lùa khỏi trại. 
 
Sau khi triển lãm xe kết thúc, có công ty xe đưa các cô trở lại trường học của từng người. 
 
Bạch Ngân luôn dặn chú tài xế lái xe vào trong cổng trường, cửa xe vừa mở ra là cô đã chạy một mạch vào trong. Đến cửa ký túc xá, cô mới thả lỏng một hơi. 
 
Vài ngày sau, Bạch Ngân đứng trước cây ATM rút tiền tự động của trường, bắt đầu rút số tiền kiếm được từ việc làm người mẫu xe hơi. 
 
Tuy rằng số tiền không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cô chi trả chi phí sinh hoạt một tháng ở trường. 
 
Vì để tiết kiệm tiền, đến cả phần thông báo số dư trong điện thoại di động cô cũng không bật. Mỗi ngày sau khi tan học, việc đầu tiên cô làm là đến quầy xếp hàng tạm thời để xem số dư còn lại. 
 
Không ngờ cô còn gặp được người quen ở đây. 
 
Sau khi nhìn chằm chằm vào số dư để xác định mấy lần, cô mới rút hai trăm tệ trong thẻ ăn cơm.
 
Cô vừa mới bỏ tiền vào túi, chuẩn bị xoay người rời đi thì người phía sau đã gọi cô lại: “Bạch Ngân.”
 
Bạch Ngân dừng bước, nhận ra đây là giọng nói của Triệu Gia Ngôn. 
 
Cô và Triệu Gia Ngôn là hai vị khách duy nhất đứng trong tiệm cơm đồ Tây của trường. Cô cảm thấy mất tự nhiên đang muốn rời đi.
 
Triệu Gia Ngôn ở phía đối diện giữ tay cô lại sau đó nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Uống nước rồi hẵng đi.”
 
Bạch Ngân cảm thấy mình và anh ta không nên xuất hiện ở nơi này.
 
Cô cầm cốc nước trong tay uống cạn một hơi, vị chua của chanh tràn ngập trong khoang miệng. 
 
“Em họ của em khỏe chứ?” Bạch Ngân cố gắng tìm đề tài để nói chuyện với anh ta: “Gần đây em không gặp em ấy.”
 
“Anh cũng rất lâu rồi không gặp cô ấy.” Triệu Gia Ngôn vừa cười vừa gãi đầu, anh ta mang theo dáng vẻ thiếu niên ngượng ngùng: “Anh không phải bạn học của cô ấy, nào biết dạo này cô ấy có sống tốt không?”
 
“Đúng rồi...” Triệu Gia Ngôn hỏi: “Đám chủ nợ cho vay nặng lãi có tìm đến em nữa không?”
 
Bạch Ngân nhìn đôi mắt anh ta lóe sáng, cô cảm thấy vô cùng trong trẻo như nước suối trong tận sâu khe núi. Cô có thể tưởng tượng ra dòng suối trong vắt, ánh mắt anh ta không lẫn bất kỳ tạp chất nào, cũng tượng trưng cho cuộc đời bình yên sóng lặng nên từ trước đến nay trong mắt anh ta đều thấy thế giới hòa bình. 
 
Cô càng cảm thấy mình không nên ngồi ở đây, không nên uống cốc nước vừa rồi. 
 
“Không có.” Cô chớp mắt nhìn anh ta: “Em phải về rồi, thật ra em cũng mới ăn cơm xong.”
 
“Vậy em ăn điểm tâm với anh đi.” Triệu Gia Ngôn cật lực muốn giữ cô lại: “Có món bánh Cam Soufflé em thích ăn nữa đó.”
 
“Hay anh mang về ăn với bạn cùng phòng đi.” Bạch Ngân đứng dậy đi về. 
 
Triệu Gia Ngôn cũng xem như đàn anh nhưng lại cùng tuổi với cô. 
 
Họ lớn lên cùng nhau, từ nhỏ Triệu Gia Ngôn là đứa trẻ thiên tài ở con ngõ nhỏ nơi họ sống. Anh ta được mời đến học ở trường tốt nhất Bắc Thành, không chỉ được miễn học phí mà mỗi năm còn được nhận phần học bổng danh giá nhất. 
 
Còn thành tích của cô lại chả có gì nổi bật. 
 
Vì muốn được học chung trường với anh, năm lớp mười một cô đã tìm giáo viên dạy hội họa, mới miễn cưỡng vào được Học viện Hội họa Trung ương.
 
Lúc ấy gia đình cô còn bình thường. 
 
Cha mẹ kinh doanh một xưởng nhỏ bán sỉ, nhà khá giả, chưa tính là phú nhị đại nhưng cũng không cần lo lắng về chuyện cơm áo gạo tiền. 
 
Tất cả mọi người đều biết cô thích Triệu Gia Ngôn, Triệu Gia Ngôn cũng biết. Hai người chưa nắm tay nhau bao giờ nhưng vẫn hiểu được tấm lòng của nhau. 
 
Sau khi cha mẹ cô thiếu nợ vì vay nặng lãi, mẹ Triệu tìm đến Bạch Ngân, kêu cô ít qua lại với anh ta. Mà Triệu Gia Ngôn ở bên cạnh lại chẳng nói lời nào, lúc đó cô không hận Triệu Gia Ngôn, chỉ quyết định về sau hai người sẽ không qua lại nữa. 
 
Sau đó, cô nghe nói Triệu Gia Ngôn và em họ của mình ở bên nhau, vẫn là cha mẹ hai nhà tác hợp. 
 
Cũng vì thế mà Bạch Ngân bị mất ngủ nhưng nếu so sánh với những chuyện bi thương xảy đến với cô hiện tại, đó chỉ là chuyện cỏn con không đáng nhắc đến. 
 
Trường học thì không lớn nhưng nếu muốn ngẫu nhiên gặp được một người trên đường thì xác suất rất nhỏ. 
 
Chỉ vì một thời gian dài không qua lại với Triệu Gia Ngôn, nay gặp lại anh ta, tâm hồn thiếu nữ của cô lại rung động một lần nữa.
 
Thoạt nhìn, anh ta vẫn tốt đẹp như vậy. 
 
Giống thảm cỏ vẫn tươi tốt mặc kệ mọi phong ba bão táp.
 
Anh ta vĩnh viễn thuộc về cô trong khoảng ký ức đẹp đẽ của hai người năm ấy nhưng cô biết mình chẳng bao giờ thật sự có được anh ta.
 
Cô luôn hy vọng anh có thể mãi sống tốt, một đời an nhiên xuôi gió thuận buồm. Anh ta vĩnh viễn là quá khứ của cô. 
 
Cha mẹ anh nói đúng, chỉ cần rời xa cô, anh ta sẽ luôn thuận lợi. 
 
Sân trường về cuối hạ, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo, hàng cây ngô đồng Pháp vẫn tươi tốt như cũ, không biết hương hoa sơn chi bay đến mũi từ lúc nào. 
 
Bạch Ngân bước nhanh đến trước quầy bán đồ ăn vặt ở nhà ăn phía Tây Nam, cô mua một chiếc bánh sừng bò. 
 
Đang ăn cơm, bỗng điện thoại của cô kêu lên, màn hình hiện cuộc gọi từ “Chị phụ trách Hướng”.
 
Hướng Lang là người phụ trách dẫn dắt các cô kiêm luôn giám đốc, sau khi Bạch Ngân bắt máy, chị ấy đi thẳng vào vấn đề rồi hỏi: “Em có thời gian không? Chị đang ở trước cổng trường em đây, chị mang cơm cho em thì thấy một người.”
 
Bạch Ngân cảm thấy nếu Hướng Lang không có việc gì thì không cần gọi cho cô, cô hỏi: “Chị thấy ai?”
 
“Em ra đây thì biết, nhìn biển số xe là em đoán được ngay.” Chị phụ trách Hướng nói dồn dập từ đầu dây bên kia: “Nhanh lên, trường không cho chị ở lại lâu đâu.”
 
Bạch Ngân nhìn bánh mì lại quay sang nhìn điện thoại, cuối cùng cười nói ngượng ngùng với sếp: “Chị có thể đưa tiền cho em không, em sẽ bỏ bánh mì ngay.”
 
Sếp im lặng, chuyển một trăm rưỡi tệ để đổi lấy việc cô không ăn bánh mì nữa. 
 
Bạch Ngân nhận tiền đi đến trước cổng trường, liếc mắt đã thấy chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quang* màu trắng của chị phụ trách Hướng. 
 
*Wuling Hongguang là một chiếc MPV nhỏ gọn [1] được SAIC - GM -Wuling ra mắt vào tháng 9 năm 2010. Nó được GM bán tại Ấn Độ với tên gọi "Chevrolet Enjoy" từ năm 2013 đến năm 2017.
 
- Hết chương 1 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui