Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

“Cô đừng để ý, cha tôi chính là một người đàn ông có thẩm mỹ kỳ lạ, ông ấy thường làm ra một ít chuyện ngay cả tôi cũng không thể hiểu được.”
 
Lúc này, Bao Uyển đi phía sau cô ấy, nhẹ nhàng khoác lên vai cô ấy một cái áo len nhỏ, nhỏ giọng nói: “Khải Nhan, con mặc ít quá, cha con sẽ lo lắng cho con.”
 
Ngược lại Lục Khải Nhan rất hoà thuận với người mẹ kế này, cô ấy không làm nũng với bà ấy, cũng không nổi giận với bà ấy: “Được rồi, tôi mặc nhiều lắm rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Khải Nhan nhìn Bao Uyển đi thẳng về phía trước, trong tay còn có con cua mà bà ấy đã chuyên tâm nấu nướng. Năm nào ông Lục cũng thích món này, đặc biệt thích món cua hấp do Bao Uyển nấu.
 
Có đôi khi Lục Khải Nhan không phân biệt được, tình cảm của ông Lục và Bao Uyển có mấy phần thật mấy phần giả.
 
Nếu nói họ là thật, có sự chênh lệch về tuổi tác, năm đó ông Lục dùng thủ đoạn uy hiếp không quang minh chính đại cưới bà ấy về nhà, nếu nói bọn họ là giả, tình cảm của họ lại rất chân thật.
 
Cho nên nói con người thật sự là loài vật rất phức tạp, có đôi khi thật giả đan xen lẫn nhau, có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thấy rõ lớp sương mù này.
 
“Mẹ kế của cô nói chuyện thật dịu dàng.” Bạch Ngân chân thành nói.
 
“Đúng vậy, nếu không sao cha tôi có thể bị bà ấy mê hoặc được.” Lục Khải Nhan liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô sắp gặp Hàn Duy Chỉ rồi, cô không khẩn trương sao?”
 
“Khẩn trương.” Bạch Ngân cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút nhưng ngoại trừ khẩn trương, cô còn có một loại cảm xúc đang lan tràn trong lồng ngực không thể cùng người khác nói được, cô hơi kích động, vui vẻ, cũng chờ mong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người giấy* gần đây sống trên Weibo và sách ảnh của cô, đang ngồi trước mắt cô như thế này.
 
(*)纸片人: chỉ một người xa vời không cách nào với tới được
 
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Bạch Ngân hiểu rằng, người giấy vĩnh viễn là người giấy, anh ấy sẽ không bởi vì bỗng nhiên bị bạn kéo xuống điện thờ, mà có một chút nhiệt độ của con người.
 
Bạch Ngân nhìn Hàn Duy Chỉ ngồi ở bàn ăn, hôm nay anh mặc áo len màu tối cổ cao, áo khoác tối màu, ngồi ở chỗ đó giống như một người đứng ngoài cuộc, cực kỳ lạnh lùng.
 
Lúc ông Lục nói chuyện với anh, anh đang chăm chú lắng nghe, ánh mắt lại rũ xuống, từ chối chạm quá nhiều vào ánh mắt đối phương.
 
Vừa nhìn là biết ông Lục là người đàn ông trung niên yêu thương con gái, hơn nữa cũng không hề kiêu ngạo, còn chủ động chào hỏi Bạch Ngân: “Cháu chính là bạn của Nhan Nhan từ Anh về cố ý đến thăm con bé phải không? Đêm nay ở lại đây đi, sáng sớm ngày mai cháu cùng Nhan Nhan đi mua sắm. Cứ việc quẹt thẻ. Chú trả tiền cho.”
 
Dứt lời lấy ra một cái thẻ mua sắm, đơn giản trực tiếp dễ hiểu.
 
Lục Khải Nhan liếc mắt một cái, ý nói là ông Lục đừng làm cho cô ấy mất mặt 
nữa
 
Cô ấy đẩy trả lại thẻ mua sắm khoảng chừng mười mấy vạn của ông ta, ghét bỏ nói: “Ai muốn cái này của cha chứ.” Nói xong kéo Bạch Ngân ngồi xuống.
 
Khóe mắt Bạch Ngân liếc nhìn tấm thẻ mua sắm mà ông ta đưa, cô nuốt nước miếng, rất muốn nói với Lục Khải Nhan là mình không ghét bỏ nó chút nào.
 
Ông Lục bị con gái mình làm cho mất mặt cũng không tức giận, ông cười nói với người vợ xinh đẹp của mình: “Có thể bắt đầu được rồi.”
 
Lúc người vợ xinh đẹp của ông ấy và ông Lục nhìn nhau, trong mắt tràn đầy tình yêu.
 
Tại thời điểm này Bạch Ngân cảm thấy: Đây đúng là tình yêu.
 
Cô không nghĩ tới mình lại có thể được ăn đường* của một cặp vợ trẻ chồng già.
 
(*)嗑糖(từ ngữ mạng): cắn kẹo ngậm đường, hiểu nôm na là ship couple, ngậm kẹo ship couple.
 
Điều này thật không logic, quả nhiên tình yêu không phân biệt ranh giới và tuổi tác?
 
Đối với những người thật lòng yêu nhau, tình yêu kia sẽ không cẩn thận tràn ra ngoài, muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được.
 
Ngược lại, đối với cặp đôi Hàn Duy Chỉ và Lục Khải Nhan sắp bị tác hợp này, cảnh tượng lại hơi ngượng ngùng.
 
Sau khi Lục Khải Nhan ngồi xuống thì chống cằm quan sát Hàn Duy Chỉ.
 
Cô ấy nhìn anh từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra một chút khuyết điểm trên người hoàn hảo của anh.
 
Khó để nhận ra rằng anh hơi khó chịu khi bị cô ấy nhìn chằm chằm, cầm ly nước trắng trên bàn lên uống nửa ly, cô ấy khẽ nhếch khóe môi cười.
 
Ý nghĩa rất rõ ràng: Anh không bao giờ thắng được tôi.
 
Lúc này bỗng nhiên ông Lục nói: “Người trẻ tuổi các cháu làm quen một chút, đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
 
Vừa nhìn đã biết là một người cha nhẫn tâm, có thể đọ sức với Lục Khải Nhan nhưng có vài người càng như vậy, thật ra lòng dạ càng sâu, người như cha của Lục Khải Nhan này làm cho Bạch Ngân không thể hiểu được.
 
“Đúng vậy, Hàn tổng, sao ngài lại bất lịch sự như vậy, cũng không làm quen với bạn thân của tôi một chút?”
 
Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có Lục Khải Nhan dám nói Hàn Duy Chỉ bất lịch sự trước mặt mọi người.
 
Ngay cả ông Lục khi nghe lời này cũng nhíu mày, đặt mạnh cái nĩa xuống bàn, cô vợ nhỏ Bao Uyển ở bên cạnh vỗ nhẹ cổ tay ông ta, ý bảo ông ta đừng tức giận.
 
Hàn Duy Chỉ cũng không phải người không biết nói đùa như vậy, nói anh không lễ phép anh thật sự là không lễ phép, anh nhận, giọng điệu rất nhẹ, không chút che dấu, nói thẳng ra.
 
Anh không nhìn Bạch Ngân nhiều thêm một cái, từng câu lại đâm thẳng vào phổi người khác: “Là Bạch Ngân sao? Tôi đã gặp qua, cũng đã quen biết, cảm ơn cô Lục đã giới thiệu.”
 
Bạch Ngân nghe được những lời này của anh như ngửi thấy mùi thuốc nổ, chết rồi chết rồi, Hàn Duy Chỉ không chỉ liếc mắt một cái nhận ra mình mà còn trực tiếp nói thẳng ở trên bàn ăn này.
 
Cô rất lo lắng nếu như anh nhất thời tức giận đem chuyện xấu hổ mà mình đã làm nói ra, vậy mình sẽ mất mặt cỡ nào.
 
Cô không nghĩ tới anh thật sự rất tuyệt tình, quả nhiên đem chuyện xấu hổ mà cô đã làm nói hết ra, cũng không hề do dự và thương hoa tiếc ngọc nào, ánh mắt nguy hiểm quét thẳng toàn bộ gương mặt cô.
 
Hàn Duy Chỉ nhìn cô một lúc lâu rồi nói: “Cô Bạch, cô có thể giải thích một chút, vì sao ảnh tôi ngủ cùng cô lại xuất hiện trong tay người khác không?”
 
Trong một giây Bạch Ngân liền nghẹn lời, cô nghĩ người nào đó sẽ nói trực tiếp nhưng cô không ngờ Hàn Duy Chỉ lại trực tiếp như vậy.
 
“Tôi, tôi không biết gì cả. Anh nhận nhầm người rồi.” Sau khi do dự nửa phút, cô đã giải thích từng chữ một.
 
Sau đó cô nghe được, Hàn Duy Chỉ lạnh lùng cười chế nhạo một tiếng.
 
Bạch Ngân cũng không nghĩ tới, ngay cả Lục Khải Nhan cũng đang chờ xem kịch hay, cuối cùng người giải vây cho mình, lại là người cha đang cười rạng rỡ của Lục Khải Nhan.
 
Kể từ đó, cô đã có một ấn tượng rất tốt về ông Lục.
 
“Thì ra là nhìn nhầm người à? Không sao đâu. Là sự nhầm lẫn thôi.” Ông Lục cười, đem nửa ly rượu vang trong tay uống một hơi cạn sạch.
 
Bởi vì có ông Lục giải vây, Hàn Duy Chỉ không nói nữa.
 
Từ giờ phút này trở đi, ánh mắt của anh không dừng lại trên mặt Bạch Ngân hơn nửa giây.
 
Bạch Ngân từng cho rằng, anh sẽ trả thù mình một lần nữa.
 
Nhưng cũng may, con người anh cũng rất tốt, sau khi kết thúc đề tài này, anh không có ý định nhắc tới những thiệt thòi của mình ở trên người Bạch Ngân nữa.
 
Đêm nay anh uống rất nhiều rượu, ngược lại không ăn được bao nhiêu cua, bít tết cũng không ăn bao nhiêu.
 
Bạch Ngân đưa ra một kết luận cho anh: Không thích ăn, rất giỏi uống rượu.
 
Lục Khải Nhan giống như đang đua với anh, anh uống cô ấy cũng muốn uống, kết quả mẹ kế nhà họ phải khuyên trái khuyên phải.
 
Nhưng Bao Uyển cũng không dám khuyên, từ đầu đến cuối bà ấy không nói nửa câu với Hàn Duy Chỉ.
 
Sắp kết thúc, Lục Khải Nhan cười nói bên tai cô: “Cô có biết mẹ kế của tôi trước kia là gì của Hàn Duy Chỉ không?”
 
Bạch Ngân hít sâu một hơi, cảm thấy sốc nhất cũng chỉ là hai chữ “người yêu”, cô không nghĩ tới cô còn có thể nghe được điều kinh ngạc hơn thế.
 
“Tôi nói cho cô biết một bí mật, trước kia Bao Uyển từng có quan hệ tình cảm với anh trai của anh ta, sau khi đá anh trai anh ta đi rồi mới ở cùng cha tôi.” Hiển nhiên Lục Khải Nhan đã hơi say.
 
“Tôi lại nói với cô thêm một bí mật nữa, từ lúc Hàn Duy Chỉ nói chuyện với cô xong, ngay cả liếc mắt anh ta cũng không dám nhìn cô cái nào. Ba tuổi tôi đã quen biết anh ta, anh ta không phải là người nhát gan như vậy, không nói nên lời, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, cho tới bây giờ tôi chỉ gặp được một mình cô có thể làm anh ta như vậy. Từ khi cô xuất hiện anh ta còn hơi mất tự chủ một chút, anh ta quên mất hôm nay mình lái xe tới, còn dám uống rượu nữa.”
 
Lục Khải Nhan kết luận: “Tôi cảm thấy anh ta giống như một học sinh trung học mới bắt đầu yêu vậy. Vậy mà anh ta không dám nhìn cô một lần nữa.”
 
Bàn ăn rất dài, giọng nói của Lục Khải Nhan chỉ có Bạch Ngân nghe được.
 
Bạch Ngân cũng không đồng ý với lời cô ấy nói, Hàn Duy Chỉ đối với mình là mới bắt đầu yêu, chuyện này không có khả năng.
 
Toàn bộ quá trình cô chỉ nhận được tin tức chấn động: “Bao Uyển đúng là bạn gái cũ của anh trai Hàn Duy Chỉ”.
 
Khi cô ý thức được, hai nhà này lại có quan hệ phức tạp như vậy, ánh mắt Bạch Ngân nhìn Hàn Duy Chỉ cũng trở nên nặng nề.
 
Cho nên, rất nhiều năm trước, cha Lục Khải Nhan dùng thủ đoạn không quang minh, cướp bạn gái của anh trai Hàn Duy Chỉ?
 
Hiện tại Hàn Duy Chỉ muốn cưới con gái của ông Lục, là đang thay anh trai trả thù sao?
 
Bạch Ngân đã cảm nhận được, trên bàn ăn này có thoang thoảng mùi thuốc súng, sau khi các món lần lượt được dọn ra, bữa tối cũng gần kết thúc.
 
Lúc bữa tối sắp kết thúc, ông Lục mới nhớ tới mục đích quan trọng của bữa tiệc hôm nay, đều trách vừa mới cãi nhau một trận với Khải Nhan, hại thiếu chút nữa ông ta quên hết chuyện chính cần nói.
 
“Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, tôi có việc muốn tuyên bố...”
 
Ông Lục nói đến một nửa, Hàn Duy Chỉ đứng lên, nói một câu “Thất lễ rồi”.
 
Đây rõ ràng chính là muốn ngắt lời không cho ông Lục tiếp tục nói.
 
Sau đó, Hàn Duy Chỉ bước đi rồi đi thẳng vào trong toilet.
 
Tất cả mọi người ở đây đều bị Hàn Duy Chỉ đột ngột đứng dậy làm chấn động, chỉ có một mình Lục Khải Nhan là cười nhếch khóe môi, cô ấy biết có người so với mình còn không muốn đính hôn hơn.
 
Cô ấy không biết điều gì làm cho anh thay đổi nhưng cô ấy chắc chắn tám mươi phần trăm là có liên quan đến bé Bạch Ngân đáng yêu.
 
Vì thế, Lục Khải Nhan xem chuyện cười không ngại chuyện lớn, lập tức kéo Bạch Ngân đứng dậy, theo bước chân Hàn Duy Chỉ đi vào toilet.
 
Lục Khải Nhan nắm rõ nhà mình trong lòng bàn tay, cô biết Hàn Duy Chỉ đi nhà vệ sinh phòng khách tầng một, mà cô ấy có chìa khóa tất cả cửa ra vào trong nhà.
 
Vì thế cô ấy rất nhanh chóng lấy được chìa khóa cửa toilet, mở cửa, một tay đẩy bé Bạch Ngân đáng yêu vào.
 
Cửa phòng tắm “phanh” một tiếng đóng lại.
 
Bạch Ngân bị dọa không biết phải làm sao, trên thực tế, thậm chí cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
 
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hàn Duy Chỉ đang rửa tay ở bồn rửa tay.
 
Hai người cũng được coi như là “bạn cũ”, gặp gỡ nhiều lần, Bạch Ngân không thể không thừa nhận, dưới ánh đèn trong toilet, Hàn Duy Chỉ vô cùng đẹp trai khôi ngô, trên người anh có một khí chất rất đặc biệt, giống như những người ưu tú trong giới thượng lưu bên ngoài nhưng lại có một chút khác biệt.
 
Trên người anh có một chút ngang bướng, có một chút không cam lòng, có một chút căm hận đời lưu chuyển trong đáy mắt anh làm cho người ta cảm thấy anh rất khó nhân nhượng.
 
Cô rất nhanh phát hiện, kết luận của mình dành cho anh không sai, quả thật anh là một người không muốn nhân nhượng như vậy.
 
Ánh mắt lạnh lùng của Hàn Duy Chỉ nhìn cô vài giây, một bàn tay đã khóa cổ họng nhỏ nhắn của cô, lật nghiêng cô lên vách tường toilet.
 
Anh nhìn từ trên cao xuống, hung ác nói: “Có tin bây giờ tôi sẽ bóp chết cô không?”
 
Bạch Ngân cảm nhận được sức mạnh trí mạng, không phải nói giỡn, thì ra sức lực của đàn ông lại mạnh như vậy.
 
Trong nháy mắt cô cảm giác đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, thì ra lúc cổ họng con người bị khóa lại, là theo bản năng đưa tay tìm kiếm sự sống.
 
“Buông ra.” Cô đẩy lồng ngực của anh.
 
Hàn Duy Chỉ tăng mạnh sức lực khóa cổ họng cô, cảm nhận được cơ thể cô không ngừng run rẩy trong tay mình.
 
Anh không phải là một kẻ bạo lực nhưng vào lúc này anh thực sự muốn bóp chết cô.
 
Hết chương 16


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui