Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 2: Thế giới không có bí mật chân chính
 
“Ai tìm em?” Bạch Ngân ngồi vào ghế lái phụ, cài dây an toàn rồi cầm lấy một chai nước khoáng lên uống.
 
“Gan của em cũng lớn thật đấy, không hỏi gì cứ thế uống luôn, cũng không sợ chị hạ độc để dẫn mối* à.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*拉皮条: Pimping, một thuật ngữ xúc phạm, đề cập đến một số mối quan hệ bất thường, để đạt được mục đích, không thể được giải quyết theo cách công khai và bình thường, nhưng thông qua một số cách quanh co, hoạt động bí mật, thông qua người trung gian hoặc thậm chí thông qua nhiều người trung gian để giao tiếp với con người cụ thể. (Có thể hiểu là dụ dỗ,...)
 
Đây không phải ngày đầu tiên Hướng Lang tiếp xúc với cô sinh viên nữ này, có một số nữ sinh, tâm cao mệnh mỏng hơn giấy, chị ấy mới mời họ đi ăn một chút thôi mà bọn họ đã làm bộ như sắp phải lên thuyền giặc đến nơi vậy.
 
Từng giây từng phút hoài nghi chị ấy hạ thuốc ở trong nước.
 
Sự tin tưởng cơ bản giữa người với người mà cũng không có.
 
Nếu Hướng Lang chị thật sự dẫn mối, làm gì đến nỗi đến giờ này ngày này mà còn lái chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang này.
 
Bạch Ngân cười: “Nếu có thể dẫn mối thì em đi liền nhưng đừng hạ giá thấp, năm ngàn vạn không được thiếu một đồng. Cảm ơn.”
 
Chị phụ trách xuỳ một tiếng: “Bán em đi cũng không được năm ngàn vạn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân à một tiếng: “Vây phải xem chị bán thế nào. Không có bản lĩnh này chị còn không biết xấu hổ kêu em tới.”
 
Dứt lời cô để hai tay lên bệ cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài xe.
 
“Chị thích bộ dạng mặc người chà đạp này của em.” Hướng Lang nói: “Có muốn từ con nợ trở nên giàu nhanh không?”
 
“Không muốn.” Bạch Ngân kéo cằm, tâm trạng u buồn phát ngốc: “Bởi vì không có khả năng, bây giờ em chỉ muốn an ổn trả nợ thôi.”
 
“Em thật là không có tiền đồ!”
 
Bên đường ráng chiều dần dần sáng lên, chiếc xe màu trắng lái qua, đèn phía sau sáng lên tựa như từng chuỗi ngọc sáng ngời.
 
Rất nhanh đã tới quán trà ở trong tứ hợp viện cổ xưa.
 
Bên ngoài quán trà còn treo đèn lồng, ánh sáng màu vàng sáng trong màn đêm, lá liễu dài ở trong gió diễn tấu vang lên tiếng sàn sạt, tăng thêm mấy phần sắc thái quỷ dị.
 
Bạch Ngân đi xuyên qua hành lang dài hỏi chị Hướng: “Chị còn chưa nói phí lên sân khấu đêm nay là bao nhiêu đấy?”
 
Vừa rồi đầu óc cô không tỉnh táo nên mới mơ màng hồ đồ, đoạn quan trọng nhất cũng chưa hỏi rõ ràng đã lên xe của chị ấy mất tiêu rồi.
 
Toàn nói làm anh em phải tính toán rõ ràng, sao chuyện liên quan đến tiền bạc thì có thể là trò đùa được.
 
Hướng Lang liếc nhìn cô một cái: “Gặp rồi nói. Đợi lát nữa chuyển cho em ba trăm lại thêm một bữa cơm.”
 
Lúc này mới thành công hù dọa Bạch Ngân có khả năng trốn đi bất cứ lúc nào.
 
“Gì mà tiền công ít thế.” Bạch Ngân thở dài nhưng tốt xấu gì cũng có một bữa cơm chiều, vậy gặp rồi nói sau.
 
Tuy rằng cô cảm thấy hôm nay chị Hướng cực kỳ kỳ lạ, chị ấy đã từng kêu mình đi ăn cơm, cũng là một bữa cơm thù lao mấy trăm đồng, đơn thuần là tìm người ăn cơm cùng thôi, tới quán trà có đèn lồng quỷ dị giống hôm nay vẫn là lần đầu.
 
Hướng Lang cũng không nói nhiều lắm, đi xuyên qua hành lang dài uốn lượn, bước lên bậc thang cổ kính và cửa gỗ đi vào sân của quán trà, có mỹ nữ mặc sườn xám tiến đến nghênh đón, chỉ tay về một người ở mái che phía tây, nói khách hàng chờ các cô ở đó.
 
Bạch Ngân chỉ lo đi theo Hướng Lang, lên bậc thang đá tới cửa gỗ, trên vách đá lại là những chiếc đèn lồng nhạt màu, gió cách một khoảng lại thổi tới, ánh đèn kia giống như khiêu vũ trên vách đá, nghiêng trái nghiêng phải.
 
Cái khác không nói, cảm giác bầu không khí ở nơi này cực kỳ tốt.
 
Không còn gì để nghi ngờ đây là quán trà có phẩm vị nhất mà Bạch Ngân từng thấy, bởi vì không biết cho nên đúng là cô khắc sâu ấn tượng với hành lang đá này.
 
Phòng trà phía tây ở cuối, đèn đuốc sáng trưng, dường như còn có thể nhìn thấy bóng người đong đưa, cô đi đến nơi có ánh sáng kia, cảm giác giống như đã đi ở trong mơ.
 
Vừa mới đi vào quá vội vàng, cô đã quên xem quán trà này tên gì, cô nghĩ có lẽ có quan hệ với đèn lồng. Có lẽ tên là quán trà đèn lồng? Nếu không gọi là quán trà nhất phẩm hồng chăng?
 
Cửa được đẩy ra, một người phụ nữ tuổi trẻ xinh đẹp ngồi ở một cái bàn gỗ được chạm trổ tinh xảo, cánh tay cô ấy tuyết trắng thon dài, đang ngồi ở đó uống trà.
 
Trong phòng trà sương khói lượn lờ, cách lớp sương mù đánh giá trang phục trang điểm của cô ấy, cũng nhìn ra người này không phú thì quý, mặt mày thanh tú, đặc biệt chiếc cổ ưu nhã giống thiên nga trắng.
 
“Cô Lục.” Hướng Lang dẫn đầu đi vào, khách khí mở miệng: “Người ngài muốn tìm tôi đã giúp ngài mang lại đây.”
 
Cô Lục nhàn nhạt nhấc mí mắt lên liếc nhìn Bạch Ngân một cái sau đó thu mắt rất nhanh, đầu ngón tay trắng như tuyết ra hiệu để các cô ngồi xuống lại nói.
 
Hai ly nước trà trong suốt đưa đến trước mặt từng người các cô, Bạch Ngân nhìn nước trà nhạt màu, vừa kẽ ngửi đã ngửi thấy hương trà.
 
“Mời uống trà.” Cô Lục còn rất khách khí, cũng không kiêu ngạo, tầm hai mươi tuổi, nói chuyện tùy ý: “Nói bao nhiêu lần rồi, kêu tôi là Khải Nhan là được. Chị đều gọi tôi già như vậy, không thích tí nào.”
 
Lời này nói dí dỏm nghe thì trẻ tuổi, làm người ta cảm thấy cô ấy không đến hai mươi tuổi, ăn mặc quần áo đầu tóc như người lớn nhưng bên trong thì ngược lại.
 
Bạch Ngân đang khát nước, cô đang muốn bưng trà lên uống thì Lục Khải Nhan đã buông ấm trà xuống, duỗi tay lấy chiếc túi xa hoa nhãn hiệu H, không biết đang tìm kiếm gì ở bên trong đó.
 
Chiếc túi này có giá cả hơn trăm vạn, Bạch Ngân kích động chớp chớp, trong lòng hiểu rõ.
 
Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, xuất hiện ở một quán trà tứ hợp viện, trên người không hiển sơn không lộ thủy*, giấu dưới áo sơ mi là đôi cúp C, tùy tiện lấy ra một đồ vật đơn giản đã có giá vài chữ số.
 
*Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người không hiển lộ tài năng
 
Người phụ nữ này có tiền như vậy, cô bắn đại bác cũng không tới, lại chỉ đích danh muốn gặp cô.
 
Xem ra việc này rất quái lạ.
 
Cô lẳng lặng chờ sau đó thấy Lục Khải Nhan vất vả lắm mới lấy ra một bức ảnh nhăn nhúm từ chiếc túi Birkin số lượng giới hạn kia của cô ấy.
 
Lục Khải Nhan chỉ người đàn ông trên ảnh hỏi cô: “Cô từng gặp người này chưa?”
 
Khoảng cách quá xa, Bạch Ngân không nhìn rõ.
 
Giọng nói Lục Khải Nhan bình thản: “Cô có thể cầm lấy để nhìn kỹ.”
 
Bạch Ngân cầm lấy tấm ảnh cẩn thận cân nhắc, người đàn ông trong ảnh đứng trên mặt cỏ, mặc đồ thoải mái màu trắng, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thân hình cao lớn, khí chất mặt mày hoàn toàn không tầm thường, một kiểu ngoại hình mặt mày dù có lướt qua nhau trong đám đông vẫn không thể quên được. 
 
Nhưng Bạch Ngân chắc chắn mình đã từng gặp anh ta, không phải cô ghi nhớ vì khí chất và ngoại hình không tầm thường mà bởi vì lông mày bên phải của anh ta có một vết thương cực nhạt.
 
“Tôi đã thấy anh ta.” Bạch Ngân nói lời ít ý nhiều, sau khi xem xong thì đặt bức ảnh chụp còn nguyên để lại trên bàn, vừa rồi cô lấy như thế nào thì bây giờ trả lại bằng cách đấy.
 
Ánh mắt Lục Khải Nhan trở nên sâu thẳm: “Ở nơi nào?”
 
Bạch Ngân không biết cô ấy có mục đích gì, trầm mặc một lát rồi nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Hướng Lang.
 
Trong nháy mắt Hướng Lang hiểu được ý tứ của cô: “Bạch Ngân, em cứ việc nói ra, cô Lục sẽ cảm ơn em.”
 
Tuy chị ấy đã nói như thế, Bạch Ngân vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô cắn môi không nói lời nào, liên tưởng đến hành vi ác liệt của người đàn ông trên ảnh ngày đó, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai biết người phụ nữ này có phải là người mà tên đàn ông đó gọi tới trả thù mình hay không?
 
Người hành tẩu trong giang hồ, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản thân mình.
 
Cho nên, bây giờ trừ phi để cô nhìn thấy lợi ích đến miệng, nếu không cô tuyệt đối sẽ không nói.
 
Hướng Lang thấy cô chậm chạp không mở miệng, còn nghi ngờ đầu óc của cô không dùng được, hỏi: “Có phải em không nhớ gì cả hay không?”
 
Bạch Ngân vẫn nhếch môi không mở miệng.
 
Lục Khải Nhan thấy cô không hề bị lung lay cũng không tức giận, giọng điệu dịu dàng nói: “Không nhớ nổi vậy coi như xong.”
 
Câu tiếp theo chợt khiến cho người ta rùng mình: “Tôi tới giúp cô nhớ ra!”
 
Lục Khải Nhan lấy một phong thư da trâu từ trong túi của cô ấy, mở phong thư ra, đổ mấy chục tấm ảnh từ bên trong ra.
 
Đây là lần đầu Bạch Ngân nhìn thấy có người hứng thú với ảnh chụp như vậy, cô ấy không thể trực tiếp phát từ trong điện thoại ra sao?
 
Chờ sau khi nhìn thấy người trong tấm ảnh là ai, cùng với chữ phía trên phong thư da trâu “Văn phòng thám tử chiều kim đồng hồ”, Bạch Ngân lập tức hiểu rõ, cái cô Lục mặc quần áo trên người hơn trăm vạn đang chôn giấu âm mưu thứ gì đây!
 
Cô ấy đang tìm người theo dõi mình.
 
... Quá đáng.
 
Người khác nhìn vào vẻ mặt của Bạch Ngân là biết ngay sắc mặt của cô trầm xuống ngay sau khi nhìn thấy mấy thứ đó.
 
Trong tấm ảnh ngoại trừ cô, còn có tấm ảnh người đàn ông vừa rồi kia, cũng chính là lần trước ở bên đường, người đàn ông xấu xa kia dùng một chân đạp cô xuống xe!
 
“Cô Lục, đây là cô điều tra tôi?” Lời này vừa nói ra, thật ra chính Bạch Ngân cũng cảm thấy hơi buồn cười.
 
“À?” Hình như Lục Khải Nhan cũng cảm thấy rất buồn cười, bật cười, mang theo ý giải thích: “Không, người tôi theo dõi không phải là cô.”
 
Cô ấy nói chuyện dịu dàng nhẹ nhàng, như cô thiếu nữ vô tri, cả người vô hại cưng chiều, đơn giản khiến người ta khó mà chán ghét, thậm chí không khỏi làm cho người ta muốn thân thiết với cô ấy.
 
Bạch Ngân phản ứng rất nhanh, nếu như cô ấy không phải tìm người theo dõi mình, vậy nhất định là theo dõi người chủ xe Lexus này rồi.
 
“Nói bao nhiêu lần rồi, về sau xin đừng gọi tôi là cô Lục.” Lúc này Lục Khải Nhan mới chính thức nói rõ ý đồ đêm nay: “Người trong tấm ảnh tên là Hàn Duy Chỉ, tôi vẫn luôn tìm người theo dõi anh ta cho nên cô mới không cẩn thận bị chụp lại. Hôm nay tôi tìm đến cô là muốn mời cô giúp một chuyện, sau khi xong việc tôi sẽ cho cô năm trăm vạn.”
 
Cổ họng Bạch Ngân nuốt xuống một cái.
 
Không biết vì sao, cô cảm thấy lúc Lục Khải Nhan nói muốn cho mình năm trăm vạn, giống như chơi trò giả làm người lớn lúc còn bé, bọn nhỏ nói với cô, cậu tới làm cha tớ, để tớ làm mẹ cậu.
 
Nhưng là Lục Khải Nhan thì không hề giống trò chơi này chút nào, cô ấy lấy giấy và bút ra rất nhanh, sột soạt viết xuống chi phiếu năm trăm vạn, giấy trắng mực đen rồi giao cho cô, giọng điệu rất sảng khoái: “Tôi muốn cô nghĩ biện pháp cua anh ta, chụp được chứng cứ yêu đương vụng trộm trên giường với anh ta. Sau khi chuyện này thành công, chi phiếu lập tức đổi thành tiền mặt, cô có thể làm được không?"
 
Thật ra Bạch Ngân cảm thấy mình không làm được.
 
Nhưng tình hình hiện tại của cô phải nói là quá thảm, cô có quá nhiều thứ tiền phải chi từ phí sinh hoạt cho đến tiền học tại trường, chỉ do dự 0.15 giây, cô lựa chọn nhận lấy chi phiếu.
 
Cô trở lại trường với tấm séc năm trăm vạn có thể giúp cô thoát khỏi những kẻ cho vay nặng lãi.
 
Cô lập tức triển khai tìm hiểu nhân vật mục tiêu.
 
Lục Khải Nhan cho cô không nhiều thời gian, chỉ đồng ý cho thời gian một tháng, nếu như cô không làm được thì sẽ có những người khác đến thay thế.
 
Cô nằm ở trên giường, nhớ tới Lục Khải Nhan giải thích vì sao lại chọn cô —— “Bởi vì anh ta ngồi trong xe nhìn cô vài phút, còn để cô lên xe, cô có thể lên được xe của loại người như Hàn Duy Chỉ, chứng minh nhất định cô có chỗ hơn người.”
 
Bạch Ngân biết rõ lúc ấy chỉ là hiểu lầm, lý do anh ta để cho cô lên xe, đó là bởi vì khóa cửa xe bị hỏng.
 
Nhưng vì năm trăm vạn, cô không có bất kỳ giải thích nào.
 
Và cũng như cô, Lục Khải Nhan cũng không cho cô có cơ hội giải thích.
 
Nói ví dụ: Tại sao cô ấy phải để một người phụ nữ không liên quan đi giúp cô ấy cua trai? Cua trai thì cũng thôi đi vì sao nhất định phải chụp ảnh trên giường với anh ta?
 
Chắc chắn trong chuyện này có bí mật không thể cho ai biết.
 
Trong lòng Bạch Ngân có một vạn nghi ngờ, suy nghĩ một đêm cũng chưa thể nghĩ được cặn kẽ mọi chuyện.
 
Ngày thứ hai trời vừa sáng, cô nhận được một cái lời mời kết bạn Wechat tự xưng là “Trợ lý Lục Khải Nhan”.
 
Cô nhớ tới hôm qua Hướng Lang có nhắc tới người này với mình, trực tiếp chấp nhận đối phương.
 
Avatar WeChat của đối phương “Trợ lý nhỏ”, vừa thấy là người thật, sau khi thăm hỏi đơn giản thì gửi cho cô một danh sách rất dài. Danh sách ghi rõ: “Tuyệt mật không thể tiết lộ”.
 
Giống như làm đặc vụ, Bạch Ngân thầm nghĩ chuyện này rất tuyệt.
 
Cô click mở danh sách trợ lý nhỏ gửi tới nhìn qua, lại là “Lịch trình hằng ngày của Hàn Duy Chỉ”, chính xác đến từng giây từng phút.
 
Bạch Ngân xem đến da đầu tê dại, trực tiếp kêu đúng là kẻ có thân phận không hề tầm thường.
 
Quả nhiên trên thế giới này cũng không có thứ chân chính gọi là bí mật, cô không biết nếu lịch trình một ngày tiết lộ ra ngoài sẽ như thế nào, cũng không xác định thật giả nhưng vừa thấy danh sách này, chắc chắn thân phận người đàn ông này không hề nhỏ.
 
Ví dụ như ngày mai của Hàn Duy Chỉ: Buổi sáng bảy giờ bay từ Bắc thành đến thành phố S, tiến hành cuộc họp thứ nhất, giữa trưa từ thành phố S bay đến Bắc thành, tham gia một hội nghị, buổi tối yến hội ở hội sở XX.
 
Trợ lý nhỏ nhắc nhở cô đúng lúc: “Đừng hỏi em lấy lịch trình ở đâu, bảo đảm hoàn toàn đúng.”
 
Trong lòng Bạch Ngân có một chuỗi dấu ba chấm, căn bản là cô không muốn biết đối phương lấy lịch trình ở chỗ nào. Tóm lại không phải là con đường chính quy.
 
Trợ lý nhỏ nhắc nhở cô: “Chị biết lịch trình của anh ta cũng vô dụng, tóm lại người như anh ta rất khó tiếp cận, cô Lục nhà em đã thử rất nhiều cách, chị phải lợi dụng ưu thế của chị.”
 
“Rốt cuộc anh ta nhìn chị vài phút, chờ chị gặp anh ta thì sẽ biết, đôi mắt kia của anh ta để trên đỉnh đầu, bình thường không nhìn một người quá mười giây đâu.”
 
Bạch Ngân suy nghĩ, cô có ưu thế gì chứ?
 
Đáp án hình như là bị từng đá một cú?
 
Tưởng tượng đến bản thân bị đá một cú, trong lòng túc giận nhưng lại có ý nghĩ muốn báo thù anh ta trước.
 
“Chị tìm cơ hội chạm mặt với anh ta trước, nghĩ cách làm quen anh ta, thêm phương thức liên lạc của anh ta, khiến anh ta từ từ thích chị.” Trợ lý nhỏ dứt lời rồi lại nói thêm một câu: “Còn nữa, chị cũng đừng hòng lôi kéo em về cùng phe với chị, em sẽ không mắc mưu đâu, em quyết không phản bội cô Lục.”
 
Ồ, xem ra Lục Khải Nhan - vị kim chủ vô hại này đều lôi kéo được người bên cạnh ổn thỏa.
 
Bạch Ngân cảm thấy cô không muốn bị phiền thêm nữa, gửi icon mỉm cười cho cô ấy.
 
- Hết chương 2 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui