Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 3: Tiếp cận với động cơ thầm kín
Mưa rơi tí tách, toàn bộ khuôn viên trường bị bao phủ bởi một màu xanh xám, tiếng sấm khẽ truyền đến từ phía xa.
Phía cầu thang giảng đường, người đi học thưa thớt khiến bầu không khí hơi hiu quạnh.
Bạch Ngân ngồi ở dãy ghế cuối, cầm điện thoại tìm kiếm thông tin về Hàn Duy Chỉ.
Thật quái lạ, dù cô có tìm thế nào cũng không thấy quá nhiều thông tin về anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố vấn mới của MIC được bổ nhiệm và có quyền điều hành quản lý tại Trung Quốc, sự hiểu biết của cô đối với anh chỉ giới hạn như vậy.
Vượt tường* cũng không giúp cô hiểu thêm về anh.
* 翻墙: Trên mạng có một vài trang web được bảo vệ, người dùng không có mật khẩu không xem được, hoặc một số trang web không an toàn sẽ bị chặn. Việc xâm nhập vào các trang web này được gọi là trèo tường. 
Ngay cả năm sinh của anh cũng không rõ ràng, người không biết còn tưởng anh là vật thể lạ từ vũ trụ.
Nhưng điều này cũng không đúng lắm, xung quanh anh có kẻ thù, kẻ thù đó còn muốn đối phó anh, vậy chứng tỏ anh là một nhân vật trong xã hội. Được yêu mến cũng như bị căm ghét cho nên chắc chắn anh cũng không phải một người đơn giản như vậy.
Bạch Ngân cảm thấy cuộc nghiên cứu này không có phương hướng. Quyết định tạm thời không nghĩ đến nữa, ngẩng đầu nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ đang có dấu hiệu nặng hạt.
Không khí đã hoàn toàn mát mẻ, cuối cùng mùa hè đã đi qua.
Đếm kỹ thu hoạch trong mùa hè này: Không có.
Kế hoạch trong tương lai: Hy vọng mọi chuyện sau này sẽ thuận buồm xuôi gió, không có chuyện cành mẹ đẻ cành con. Nhưng cô cũng không quá mong đợi vào kế hoạch năm trăm vạn này, cô luôn có cảm giác mùa hè khổ sở này đã qua đi thì mùa thu đầy biến cố sẽ bước đến.
Vận may cũng không phải thứ cô giơ tay một cái là bắt được.
Bạch Ngân không muốn chạm mặt Hàn Duy Chỉ nhanh như vậy, bởi vì bản thân cô không quá hiểu biết về anh.
Binh pháp Tôn Tử dạy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Giống như là kiểm tra môn học tự chọn, tuy không quá quan trọng nhưng cũng phải đọc sơ sơ tài liệu giáo viên đã gửi trước đó.
Sự hiểu biết của cô đối với anh chỉ giới hạn trên những thông tin bề nổi, biết anh là cố vấn của MIC, ngoài ra không biết gì cả, như vậy thì làm sao trăm trận trăm thắng được chứ?
Không điều tra rõ ràng mà tùy tiện ra tay, cũng giống như đi vào phòng thi mà không ôn bài vậy, nhất định sẽ thất bại thảm hại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân hiểu rõ đạo lý này.
Nhưng có đôi đạo lý khi vẫn luôn ở đó, bạn hiểu được nhưng lại không làm được.
Cô sao chép bản lịch trình của Hàn Duy Chỉ mà trợ lý nhỏ gửi cho cô rồi chuyển tiếp cho Hướng Lang, dù sao thì mạng lưới quan hệ của chị ấy cũng rộng hơn cô nhiều.
Hướng Lang là một người thông minh, khi vừa nhận được bản lịch trình đã hiểu Bạch Ngân muốn nhờ mình làm gì. 
Chị gửi một cái “Ok” sang.
Bạch Ngân không trả lời lại, cũng không ôm quá nhiều mong đợi.
Ra khỏi khu dạy học, cô mới phát hiện mình không mang theo ô.
Cô đứng trên hành lang trú mưa, không ai mang ô cho cô, tiếng sấm vang lên, những đám mây phía xa xa còn lóe lên tia chớp.
Hướng Lang gọi điện tới, cho cô một câu trả lời.
Bạch Ngân đứng trên bậc thềm của khu dạy học dưới màn mưa, cô vừa đạp lên vũng nước dưới chân, vừa nghe Hướng Lang nói---
“Chị vừa nhìn lịch trình em gửi, đêm nay chị có thể để em trà trộn vào sảnh Hoa Hồng trong khách sạn Vân Thiền ở Kinh Hàng, bữa tiệc diễn ra lúc mấy giờ? Nhưng bây giờ em phải qua đây, chuẩn bị một chút để tám giờ tối nay trà trộn vào.”
Bạch Ngân đồng ý rồi cúp điện thoại, tuy bầu trời bên ngoài đang mưa nhưng cũng không nên chậm trễ, phải tận dụng thời cơ, bởi vì thời gian sẽ không bao giờ quay trở lại.
Năm giờ chiều, bầu trời sau mưa có màu xanh tím, có lẽ đêm nay sẽ là một đêm không trăng, hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống, cảnh sắc không được tô sắc trông hơi xơ xác.
Bạch Ngân đứng dưới mưa chờ taxi.
Đang trong giờ cao điểm, xe cộ đầy đường, Bạch Ngân bị kẹt trên cầu nhìn về phía xa, những chiếc xe bên dưới như được phủ thêm lớp ánh sáng từ dưới sông ánh lên, chúng đang nhích lên từng chút một về phía trước giống như một con rắn trắng lớn.
Cô hơi bất đắc dĩ trước sự tưởng tượng của mình.
Bạch Ngân cầm hộp phấn mắt lên để vẽ mắt, hộp phấn mắt nhãn hiệu D này là quà tặng cho các quý cô, có cái tên chủ đề vô cùng đẹp, gọi là Duyên Khởi Bạch Xà.
Lúc xuống xe, trời vẫn còn mưa, cô cầm chiếc ô trong suốt vừa mượn được từ bác bảo vệ ở cổng trường.
Bạch Ngân luôn cảm thấy trận mưa hôm nay hơi lạ lạ. Thật không may, hôm nay trang phục cô cũng là màu trắng, cô lại nhớ đến con rắn trắng lớn vừa xẹt qua trong đầu mình, hơn nữa màu mắt của cô cũng là màu tím khiến cô có cảm giác bản thân như Bạch Tố Trinh đang trên đường đi gặp Hứa Tiên.*
*Bạch xà truyện (白蛇傳), còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử (許仙與白娘子) là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). 
Chẳng qua, Hứa Tiên này khá khó gặp.
Bạch Ngân thay một bộ sườn xám màu trắng, đây là đồng phục tiêu chuẩn của khách sạn cao cấp, trong sảnh Hoa Hồng tấp nập người qua lại.
Một vài bàn đã chật cứng người, hàng trăm con người ăn mặc tây trang chỉnh tề, trang phục lộng lẫy đến tham dự, cả nam lẫn nữ cô đều chưa từng gặp, Bạch Ngân liếc mắt một cái đã nhận ra, trong số họ không ai có khuôn mặt giống với Hàn Duy Chỉ.
Rất rõ ràng, trợ lý nhỏ đưa sai thông tin rồi
Hàn Duy Chỉ không hề xuất hiện ở chỗ này.
Hàng trăm con người ở đây, cô đều nhìn kỹ từng người một, không có ai là anh.
Bạch Ngân tìm một góc khuất gửi tin nhắn cho trợ lý nhỏ: “Tin tức của em có bị sai phải không? Anh ta không hề có ở đây!”
Trợ lý nhỏ nhanh chóng trả lời lại: “Không thể nào, đây là thông tin trong máy tính của thư ký anh ta mà bọn em hack được đấy.”
Bạch Ngân vừa nhìn thấy tin nhắn này, một giây sau nó đã bị thu hồi.
Trợ lý nhỏ lại gửi một tin nhắn khác sang: “Em vừa hỏi lại rồi, anh ta không có ở trong sảnh chờ này đâu. Bây giờ anh ta đang ở Vân Thủy Thiên, nơi đó không thể tùy tiện ra vào.”
Bạch Ngân cảm thấy việc thành do người không do trời, nếu đã biết anh đang ở Vân Thủy Thiên vậy thì cô sẽ đi tới đó chặn anh.
Cô vừa đi tới tầng cao nhất đã gặp rắc rối, một nhân viên bưng thức ăn đi ngang qua nói với cô nơi này không thể ra vào tùy tiện, dù thế nào cũng phải có thẻ công tác mới có thể đi vào.
Bạch Ngân nói: “Tôi biết, tôi đến đây để tìm giám đốc, cô có thấy cô ấy lên đây không?”
Nhân viên bưng đồ ăn tỏ vẻ không thấy, có người kêu cô ta bưng thức ăn tới, cô ta không quan tâm tới Bạch Ngân nữa mà vội vàng đi làm việc.
Bạch Ngân tìm được một cánh cửa phòng chữa cháy, đẩy cửa bước vào, phát hiện đây là một nơi không người, có thể tạm thời trốn ở đây, nhìn từ cánh cửa nhỏ hẹp này có thể thấy được người qua lại bên ngoài hành lang.
Cô nghĩ thầm, Hàn Duy Chỉ uống rượu xã giao lâu như vậy, chắc hẳn cũng phải đi vệ sinh chứ nhỉ?
Nhưng cô đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới phát hiện bản thân đang chờ cái đồ tịch mịch.
Đừng nói là nhân vật khó gặp như Hàn Duy Chỉ mà ngay cả một vị khách mời cũng không thấy.
Vậy chỉ có một lời giải thích rằng, chắc chắn bên trong Thủy Vân Thiên rất lớn và sang trọng, khách mời bên trong không cần phải ra ngoài tìm toilet.
Xem ra kế hoạch của cô lại thất bại rồi.
Đúng lúc này, một quản lý nam tức học máu bước lên cầu thang, phát hiện Bạch Ngân đang chặn cầu thang, chân mày cau lại, tức giận nói: “À, cô còn dám lười biếng trốn ở đây? Tổ nào đây? Người bên ngoài vội đến nỗi chân không chạm đất, cô còn không biết xấu hổ mà trốn ở đây sao?”
Hai mắt Bạch Ngân lóe lên, nảy lên một kế hoạch, thầm nghĩ cuối cùng cơ hội của mình cũng đã tới, xin lỗi nói: “Xin lỗi quản lý, thẻ công tác của tôi bị mất nên không vào cửa được.”
“Sao lại bất cẩn như vậy chứ.” Quản lý nam chậc hai tiếng, dẫn cô tới cửa Vân Thủy Thiên, dùng thẻ tích một tiếng, cửa tự động mở, anh ta đẩy mạnh cô vào trong, còn dặn dò nói: “Nói ít thôi, làm nhiều vào, không được mang theo điện thoại vào trong.”
Bạch Ngân cũng chỉ vừa biết được, làm việc ở đây không được phép mang theo điện thoại để phòng ngừa tiết lộ bí mật của khách hàng. Cô trợn tròn mắt tỏ thái độ: “Tôi tuyệt đối không mang.”
Bạch Ngân bước vào Vân Thủy Thiên, phát hiện bên trong không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh. Trang hoàng đá cẩm thạch nguy nga lộng lẫy, ngay cả bàn ghế cũng cao cấp hơn những chỗ trước kia cô từng thấy, bên trong khung cảnh ăn uống linh đình, bọn họ còn để đá khô ở các góc phòng tiệc khi hơi khí bốc lên khiến cả căn phòng đều trở nên mờ ảo.
Cô nhìn phía cuối hơi nước thì thấy một tòa núi cao nước sâu rất lớn, trong hồ còn có rất nhiều loài cá quý, hơi nước bốc lên từ phía dưới nên mới khiến toàn bộ không gian tràn ngập hơi nước như vậy, giống như một ngày mưa nhưng cũng rất tốt, có thể trung hòa khói thuốc do những người trên bàn ăn thải ra.
Trong Vân Thủy Thiên tiếp đãi hai bàn, cô nhìn từ bàn này lại nhìn sang bàn kia, đập vào mắt đầu tiên là hoa huệ lan màu trắng, cuống hoa rũ xuống một cách độc đáo, màu sắc tươi mát, trút xuống từ trên đỉnh lọ.
Ngay lúc này, cô thấy Hàn Duy Chỉ đang nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Cô chỉ gặp anh một lần nhưng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra anh trong đám đông.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh biển, vẻ mặt anh khí, giữa hai hàng chân mày chỉ thấy sự lạnh lẽo, Bạch Ngân cảm thấy kỳ lạ, giống như những người khác, cô luôn có thể dễ dàng đoán được tuổi của đối phương nhưng đến anh, trong thời gian ngắn cô lại không đoán được.
Ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng ấm áp trên đỉnh đầu khiến cho cả người anh tăng thêm sự mềm mại, làm cho người ta cảm giác anh không lớn tuổi lắm nhưng khi quay đầu nhìn lại, ánh mắt kia lạnh lẽo như dao khiến người ta cảm giác được thăng trầm của cuộc đời và góc cạnh mà những người trẻ tuổi không thể nào có được.
Đây là lần thứ hai cô gặp anh, bên trong phòng chật kín khách mời, cô đi về phía anh với mục đích không muốn người khác biết.
Bạch Ngân bưng bình rượu trong tay, đi vòng qua, từ bên này đi sang bên kia đến cạnh anh.
Vì muốn đến gần anh, cô luôn tươi cười và rót rượu đầy ly cho mỗi vị khách.
Bọn họ đang thảo luận về một dự án hợp tác mới chia thành các cuộc đấu thầu, nội dung đề cập đến công việc quản lý thành phố, đấu thầu và các từ ngữ chuyên ngành khác.
Bạch Ngân giả vờ như không nghe thấy gì, bước từng bước thêm rượu, cuối cùng cũng đi tới cạnh anh, chóp mũi không hề ngửi thấy mùi rượu khó chịu mà chỉ ngửi được một mùi gỗ nhàn nhạt, thật không khéo, bình rượu đã cạn, cô nói: “Xin lỗi, tôi đi lấy rượu.”
“Không cần.” Giọng điệu Hàn Duy Chỉ rất nhẹ, khi nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô cứ làm việc của cô.”
Bạch Ngân nhìn khuôn mặt thờ ơ của anh, lại nhìn bình rượu chỉ còn lại một ml, nói: “Xin ngài chờ tôi một lát.”
Khi cô lấy rượu và quay lại, phát hiện Hàn Duy Chỉ đã rời khỏi chỗ ngồi.
Người bên cạnh có vẻ là đồng nghiệp của anh nói với cô: “Cứ rót đầy trước đi.”
Bạch Ngân chỉ có thể rót đầy rượu vào trong ly của anh, đôi mắt nhìn xung quanh xem anh đã đi đâu, tới khi rượu tràn ra thì cô mới hoàn hồn lại, vội vàng lấy khăn giấy lau sạch, may mà không có ai phát hiện.
Tay cô dính phải rượu, mùi cồn nồng nặc khiến tay cô lạnh lẽo nhưng chỉ trong giây lát đã trở nên nóng rát.
Cô đi vào toilet, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng bên trong, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh biển, anh đang nghe điện thoại, loa mở to, đầu dây bên kia truyền tới giọng non nớt của một cậu nhóc: “Chú ơi, chủ nhật chú nhớ tới sân bay đón cháu đấy.”
Hàn Duy Chỉ hơi không kiên nhẫn nhưng vẫn đồng ý, nói: “Được.” Vừa quay đầu thì thấy Bạch Ngân đang đứng phía sau mình,
Bạch Ngân vô thức đứng thẳng người, đang định chào hỏi thì anh đã nhấc chân lướt qua người cô, cách đi khá ngạo mạn, ngay cả ánh mắt cũng vênh váo hung hăng.
Bạch Ngân rửa sạch tay xong thì tiếp tục ra ngoài rót rượu cho khách, quản lý yêu cầu cô rót trà, đây là cách làm thường lệ của các khách sạn, sau ba lần rót rượu sẽ bắt đầu rót trà giải rượu cho khách.
Từng tách trà Bích Loa Xuân được bày trên khay trà, mỗi lần chỉ được đưa một tách trà để thể hiện sự cao quý của các vị khách.
Khi Bạch Ngân đi tới lui bưng nước rót trà mới cảm nhận được vất vả của nghề phục vụ.
Tất cả những vị khách ở đây đều lịch sự với cô, không hề xảy ra sai sót gì, chỉ có sai lầm duy nhất là trên người Hàn Duy Chỉ.
Khi cô bưng trà tới, anh liếc mắt một cái liền nói: “Không uống.”
Bạch Ngân nghĩ thầm, vừa rồi anh không uống rượu cô đã nghe theo anh, dù thế nào lần này cô cũng phải dâng được trà.
Nhưng khí thế hung hăng trên người anh tạo cho người khác một cảm giác áp lực khó tả.
Bạch Ngân nhẹ nhàng, dối lòng nói: “Được.” Không ngờ tay cô lại run lên, nước trà nóng bất ngờ hắt lên bàn tay anh đặt trên bàn khiến góc tay áo sơ mi xanh thẫm bên cánh tay phải anh ướt đẫm.
Bạch Ngân không biết bản thân là cố ý hay vô tình, cô cũng không nhớ rõ, chỉ là vừa rồi bị anh nhìn chằm chằm như vậy khiến yết hầu cô căng thẳng, kết quả là thành như thế.
Cô gấp đến độ đỏ mặt vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi, ngài, ngài Hàn, thật sự xin lỗi.”
Bởi vì xưng hô này, Hàn Duy Chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, trong ánh mắt bình thản lại lộ một chút xíu tò mò.
Bạch Ngân phát hiện vẻ mặt vốn đang không cảm xúc của anh chậm rãi hiện lên sự đánh giá nhưng anh che giấu rất tốt, lông mày kéo xuống sau đó đứng dậy rồi đi vào toilet xử lý.
Bạch Ngân cảm thấy ngượng ngùng, lúc này không biết mình đã nói sai điều chi, cô chỉ biết muốn chạy theo anh xin lỗi và muốn hỗ trợ theo bản năng thôi.
Lại là vị trí đó, anh đứng thẳng người ở nơi đó.
Bạch Ngân cảm thấy trên người anh lạnh lẽo, còn xa cách hơn cả lúc trước, mưa bên ngoài rơi ào ạt, đứng trong toilet cũng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi, nhất định là do tiếng mưa rơi quá lớn nên mới khiến cô cảnh thấy giữa anh và cô bị một cơn mưa chắn lại.
Bạch Ngân bước về trước hai bước, hỏi anh: “Có cần tôi giúp không? Thật sự xin lỗi anh, ngài Hàn.”
Anh khịt mũi một tiếng, lập tức nghiêng đầu nhìn cô: “Cô là ai? Sao lại biết tôi họ Hàn?”
Ánh mắt anh nhìn cô mang theo vẻ cảnh giác, khinh thường và miệt thị. Một lúc lâu sau không nghe thấy cô trả lời lại, anh ném khăn giấy vào trong sọt, dẫm lên tiếng mưa đi ra ngoài.
Lúc này cô mới nhớ tới tình thế cấp bách vừa rồi đã kêu họ của anh, chẳng trách anh lại nghi ngờ mình, chẳng trách lại đi luôn, đúng là bất cẩn quá!
Chờ tới lúc Bạch Ngân bước ra, phát hiện trong buổi yến hội linh đình đã không còn bóng dáng của anh lâu rồi.
- Hết chương 3-

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui