Chương 31: Không muốn cô đau lòng
Bạch Ngân không thể phân biệt được anh đang nói không thích hoa hay là không thích mình nói chuyện.
Nhưng cô im lặng, bởi vì nhận thấy tâm trạng của anh không vui vẻ, ít nhất không có mình vui vẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trải qua nhiều việc như thế ở tối qua.
Nhưng Bạch Ngân không hiểu, người chịu thiệt chính là cô, chính cô cũng không có không vui, vì sao trông bộ dạng của anh như muốn tính sổ vậy.
Tối hôm qua khi anh dùng sức xoa nắn cô, cô cũng không cảm thấy anh không vui ở chỗ nào. Thậm chí cô còn cảm giác được sự thích thú, thích ý của anh, nếu anh không vui thì sao cứ đâm mãi?
Tối qua không phải là cô trêu chọc anh, là anh đè cô xuống, còn vô cùng thô bạo và không khách khí, cho đến hôm nay cô vẫn còn chút đau đớn.
Mặc dù không làm gì nhưng cảm giác đó cũng giống như đã làm.
Cô cảm thấy ít nhất anh cũng phải biểu hiện ra một chút thương tiếc gì đó với cô, nhưng anh không có, cô nghĩ nhất định là biểu hiện của mình không đủ thảm rồi.
Nghe nói phụ nữ phải đủ thảm để đánh thức tình yêu của một người đàn ông, cô tưởng tượng như vậy thì cố tình ấp ủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở một mức độ nào đó, cô cảm thấy mình không phải là một người phụ nữ tốt, nếu không làm thế nào cô có thể cố ý như vậy, cố gắng đánh thức tình yêu của anh.
Cô không quên cuốn sách cũng có một câu nói: Nếu một người đàn ông thực sự yêu bạn thì bạn chẳng cần làm gì, ngay cả nỗ lực, không cần phải làm việc chăm chỉ thì anh ta cũng sẽ yêu bạn.
Nhưng bây giờ cô đã phạm sai lầm của một người phụ nữ ngu ngốc. Và không nghĩ là xấu hổ. Cô không biết vì sao mình còn lo lắng cho anh, có lẽ là bởi vì trải qua tối hôm qua, cô cảm thấy ít nhất mình và anh cũng có một chút thân mật nhưng sự thật chứng minh, hình như anh vẫn thờ ơ với cô.
Một phương pháp không dễ sử dụng, cô rất nhanh sử dụng sách lược thứ hai, cô cảm thấy nếu kỳ thi của mình mà cô có tinh thần nghiên cứu như vậy, vậy chắc chắn học bổng như của Lâm Xuân Chi sẽ không thành vấn đề.
Đầu tiên cô nhíu nhíu mày, hít hít mũi, bộ dạng đáng thương khóc nức nở. Trước kia cô làm nũng với mẹ cô cũng dùng cách như vậy nhưng rất hiển nhiên là biện pháp này cũng vô dụng với anh, cô rũ mắt xuống, quyết định thay đổi sách lược một lần nữa nhưng Hàn Duy chỉ có chuyện muốn nói nên tạm thời cô đình chỉ sách lược của mình.
Hàn Duy Chỉ đặt hai tay lên đùi anh, nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: “Bạch Ngân, tôi rất xin lỗi, tối hôm qua tôi uống quá nhiều, lúc đó tôi làm cái gì cũng không phải ý chí của tôi, xin cô đừng để ở trong lòng. Tôi có thể bồi thường cho cô.”
Bạch Ngân cảm thấy lúc này mũi mình hơi cay.
Đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện này, cũng không thể không nghĩ ý tứ của người đàn ông khi nói những lời này chính là không muốn chịu trách nhiệm. Tuy rằng Hàn Duy Chỉ cũng không làm cái gì xâm lấn thực tế nhưng trong lòng cô có một vấn đề muốn hỏi, vì thế hỏi ra: “Anh, quên mất tối hôm qua anh làm gì sao?”
Bỗng nhiên anh nhíu mày, rất hiển nhiên anh không muốn nhắc tới nhưng bây giờ cô nhắc tới anh không thể không đối mặt lần nữa. Bởi vì điều đó làm cho anh cảm thấy rất phạm tội.
“Tôi quên mất, thực xin lỗi.” Anh nói: “Cô muốn bao nhiêu tiền bồi thường?”
Thật ra lúc đàn ông nói như vậy chính là biết tối hôm qua đã làm chuyện không nên làm nhưng mà giả vờ quên, nhưng có thể bồi thường cho bạn.
Hàn Duy Chỉ nói xong cảm thấy mình quá hèn hạ, nhưng lúc này anh không biết nên xử lý như thế nào. Anh có nên chịu trách nhiệm với cô ấy không? Nhưng rõ ràng là điều này không thể.
Cô chỉ là Lục Khải Nhan cố ý cài cắm vào cuộc sống của anh, hai người biết rõ mục đích và thân phận của nhau, làm sao anh có thể chịu trách nhiệm với cô chứ, nếu cô tiếp cận mình vì tiền, vậy mình cho cô một khoản tiền thì có phải là có thể thanh toán hay không?
Đó không phải là lời anh suy nghĩ bồng bột, mà là lời anh đã cân nhắc.
Không hiểu sao Bạch Ngân cảm thấy chua xót, cô không phát hiện ra mình hơi tức giận, cũng hơi không khống chế được mà nhích qua ngồi bên cạnh anh, đổi lại lúc trước cô tuyệt đối không dám tiếp cận anh trong lúc tỉnh táo như vậy, cô kéo tay anh dán lên một bên mềm mại của mình, ý đồ đánh thức hồi ức của anh: “Anh làm như vậy, xoa tôi rất đau.”
Động tác lúc này của cô rất thuần túy, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, cô không có suy nghĩ phức tạp nào, càng không phải cố ý khiến anh thương hại, đơn thuần là cô hy vọng anh nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Dường như chỉ có anh nhớ lại, tôn nghiêm của cô mới có thể tìm lại được.
Hàn Duy Chỉ ngăn cản tay cô bất động im lặng dời xuống, hôm nay lại nhìn cô, đương nhiên không có suy nghĩ tối hôm qua, anh vẫn luôn là người rất biết khống chế, đến bây giờ anh cũng không thể hiểu tại sao tối qua mình lại nghiền nát cô như vậy, là bởi vì trong lòng vẫn muốn trả thù cô sao?
Thật ra cái đêm anh ở khách sạn nhỏ đó, có vài lần anh cũng mơ về nó, anh không khách khí mà trở tay áp chế cô gái đang chụp ảnh, tay giữ chặt cổ cô, trong mộng anh cũng không dám bóp chết cô, bởi vì biết đây là phạm tội.
Nhưng anh cũng xác định đây là một khúc mắc của mình, thật ra sâu trong nội tâm anh vẫn canh cánh chuyện khách sạn nhỏ rồi bị cô thiết kế hãm hại đêm đó, không nhắc tới không có nghĩa là anh đã quên tha thứ cho cô, cho nên hành động tối hôm qua của anh, có lẽ chính là phần mở rộng của giấc mơ.
Chuyện cho tới bây giờ, anh chỉ có thể tìm cho mình một lời giải thích như vậy.
Nhưng trước mắt anh hơi mệt mỏi, cũng không muốn trả thù hành động trước đó của cô, anh hơi hết cách với cô, cảm thấy đúng là cô giống như một cơn ác mộng, anh muốn chấm dứt cơn ác mộng này trước thời hạn, nếu không anh vẫn sẽ luôn canh cánh trong lòng.
Vì sớm chấm dứt cơn ác mộng này, anh cũng không ngại cúi đầu xin lỗi trước, anh cũng nguyện ý bồi thường cho cô mặc dù biết cô chính là lừa đảo nhưng anh nhận thua mặc dù biết bị lừa cũng nguyện ý cho tiền.
Đêm qua anh cũng đã làm sai, nhưng nếu không phải là một chân Bạch Ngân bước vào khuấy động cuộc sống yên tĩnh của anh, anh sẽ không làm một chuyện gì đó ngớ ngẩn như vậy được.
Anh không ngần ngại thừa nhận sai lầm của mình và xin lỗi.
“Thực xin lỗi.” Giọng điệu của anh rất chân thành.
“Tôi không cần nghe lời xin lỗi.” Tất nhiên, Bạch Ngân không chắc chắn mình muốn nghe cái gì.
Hơn nữa mấu chốt chính là, cô cảm thấy anh không cần phải nói xin lỗi với mình, là cô xin lỗi anh trước.
Hàn Duy Chỉ nhìn thấy một tia nước không cam lòng trong đáy mắt cô, anh muốn nói cho cô biết, tuy rằng tối hôm qua anh chạm vào cô nhưng trên thực tế hai người cũng không phát sinh quan hệ thực sự, chỉ là anh cảm thấy hơi khó mở miệng, anh chỉ có thể làm ngược lại, hỏi ngược lại: “Ngoại trừ như vậy, tôi còn làm gì nữa sao?”
Bạch Ngân nghe đến đó, khóe mắt lặng lẽ liếc hắn một cái, sau đó bỗng nhiên cô cúi đầu, ngượng ngùng giống như một cô gái xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ mặt chân thật của cô như vậy, anh nhìn thấy cô đỏ mặt, hơn nữa anh chắc chắn cô không ngụy trang, cô thật sự đỏ mặt, sau khi anh nhắc tới chuyện tối hôm qua.
Cô cắn môi nhìn anh muốn nói lại chỉ là đỏ mặt. Thì thầm nói: “Cũng không làm gì... Chính là... Anh quên rồi thì thôi.”
Vào giây phút này, Hàn Duy Chỉ chắc chắn cô thích mình, gương mặt đỏ bừng của cô quá mức chân thật.
Bỗng nhiên anh rất áy náy. Cô thích anh nhưng anh đắn đo cô, còn cố ý nói mình đã quên tất cả. Hẳn cô phải rất lạc lõng mất mát.
Anh ý thức được cô sẽ mất mát, bỗng nhiên hơi thương hại sau đó sinh ra cảm giác bi thương không giải thích được, có lẽ sâu trong nội tâm anh cũng không muốn làm tổn thương cô, nếu như có thể anh hy vọng sẽ bảo vệ cô.
Ngay cả khi một kẻ lừa đảo nhưng kẻ lừa đảo ấy lại bị anh bắt nạt, anh có trách nhiệm làm cho cô không đau lòng khổ sở.
Nghĩ như thế nào thì logic này cũng có vấn đề, nhưng vừa vặn anh lại không nghĩ ra trong này xảy ra vấn đề gì.
Lý trí nói cho anh biết cô không thật lòng nhưng trong lòng hơi khổ sở, cũng không có chuyện lúc đầu biết cô có thể thích anh, có thể nắm bắt đắc ý và thích ý của cô.
Biểu cảm Hàn Duy Chỉ bình tĩnh tỏ ra nghiêm túc, nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhìn lướt qua cô vài lần, anh biết có lẽ thứ cô muốn không phải là bồi thường, nên hỏi cô: “Không cần bồi thường thì cô cũng có thể đưa ra một điều kiện.”
Bạch Ngân vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, trong mắt viết “Đây là chuyện tốt bánh ngon rớt trên trời rơi xuống đó hả”.
Cô cò kè mặc cả, giống như nói chuyện với dì bán rau ở chợ: “Năm điều được không?” Cô còn biết nói kỹ xảo nói lên cao. Bởi vì dự đoán được người bị giảm giá cũng nhất định sẽ trả giá.
Ánh mắt Hàn Duy Chỉ kiêu căng: “Ba điều!” Trừng mắt nhìn cô một cái: “Còn nói nữa, một điều cũng không có.”
Nói xong anh hối hận ngay, điên thật rồi, thế mà anh đồng ý ba điều kiện của cô, ai biết được cô không nói mấy điều kiện mà căn bản là anh không hoàn thành được đây?
Nhưng lời đã nói ra, anh cũng đã không còn đường thu hồi lại.
Bạch Ngân vui vẻ hoan hô, sau khi chạy một vòng, cô ngồi xổm trên mặt đất.
Giống như mỗi lần anh về nhà, cô ngồi trên thảm, cô ngồi trên mặt đất và tình hình khác là cô ngồi bên dưới ghế sofa mà anh đang ngồi.
Tư thế này cô vừa ngửa đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt anh, anh vừa cúi đầu liền nhìn thấy cảnh xuân bên trong quần áo của cô, Bạch Ngân cởi khăn quàng cổ ra đặt trên khăn quàng cổ của anh, bên trong mặc quần áo rộng thùng thình, anh lơ đãng nhìn thấy bên trong căn bản là cô không mặc gì hết, gì mà dây đeo không có dây đeo* cũng không có.
*Có lẽ là loại áo không có dây á
Anh cảm thấy ngọn lửa tà ác lan tràn dưới ngực và bụng, anh nghi ngờ là cô cố ý làm như vậy, nhất định là cô cố ý.
Đột nhiên Hàn Duy Chỉ đứng dậy khỏi ghế.
Không biết là Bạch Ngân cố ý hay ngẫu nhiên, trước khi đứng dậy, cô đặt đầu trên đùi anh, mỉm cười nhìn anh rồi thận trọng nói: “Ngài yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật, tôi sẽ không nói bất cứ chuyện gì xảy ra đêm qua, càng không nói với Lục Khải Nhan.”
Hàn Duy Chỉ cảm thấy rằng anh bị cô làm cho nghẹt thở, không phải vì làn da trắng của cô, mà vì cô đã thẳng thừng nói với anh rằng cô sẽ giữ bí mật.
Giống như cô ấy biết câu trả lời mà anh muốn nghe nhất.
Bạch Ngân làm động tác ngậm miệng: “Tôi sẽ giữ bí mật cho đến khi tôi chết.”
Hàn Duy Chỉ nhìn thấy một dấu vết thất vọng trên lông mày của cô, sau khi liếc nhìn cô, anh đẩy đầu cô ra khỏi đùi mình.
Cô lại đặt nó lên trong nháy mắt, gục đầu vào đùi anh, thì thầm: “Tôi sẽ không nói ra đâu.”
Như thể hành động thân mật này cũng sẽ là một bí mật mà cô giữ kín cho đến chết.
“Đó không phải là ý của tôi. Lúc nào cô nói cũng được, nếu cô cảm thấy cần thiết.”
Hàn Duy Chỉ không biết mình đã cho cô cảm giác sai lầm ở đâu, nhưng thật ra, anh cũng không muốn cô im lặng.
Mọi người đều có quyền nói lên kinh nghiệm của họ và anh không thể tước bỏ nhân quyền của cô.
Anh đề nghị cho cô một điều kiện, chỉ là để bù đắp cho cô, bởi vì anh cảm thấy cô buồn nên anh đề nghị đưa ra một điều kiện cho cô. Nếu một cái là không đủ thì cho ba cái.
Anh không hề nhận ra rằng trong tiềm thức anh không muốn cô đau lòng.
Anh coi tất cả như một giao dịch.
- Hết chương 31 -