Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 32: Anh trai, saranghaeyo
 
Buổi tối khi Bạch Ngân nằm ngủ trên giường mới mở điện thoại, bình thường không có người nào liên hệ với cô, cô cũng không ngờ rằng mới tắt điện thoại một ngày thôi, kim chủ* Lục Khải Nhan đã gọi cho cô tám mươi cuộc điện thoại.
 
*Chỉ người có năng lực tài chính chi tiền cho mình
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cẩn thận dè dặt nói chuyện trong nhóm chat: “Xin lỗi điện thoại của tôi bị tắt nguồn. Bây giờ tôi mới mở máy.”
 
Gần như Lục Khải Nhan trả lời lại chỉ trong mấy giây: “Cô dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng cô bị Hàn Duy Chỉ giết từ đời nào rồi.”
 
Bạch Ngân nghĩ đến biểu cảm của Hàn Duy Chỉ dịu dàng như vậy cảm thấy vô lý: “Sao có thể, anh ấy không phải loại người đó.”
 
Bỗng nhiên cô giáo Lư nhảy ra giống như phát hiện một chân trời mới: “Trời ơi cô nhập cuộc rồi sao? Vậy mà có thể nói chuyện giúp nhân vật mục tiêu, cô từng xem người phụ nữ trong Sắc Giới* không? Cho nên bây giờ cô bị anh ta mua chuộc rồi?” 
 
*Tên một bộ phim 
 
Bạch Ngân thấy chữ “mua chuộc” thì nghĩ đến việc Hàn Duy Chỉ từng nói muốn đưa ra ba điều kiện với cô, vậy nên bây giờ cô thực sự bị anh mua chuộc rồi sao? Nhưng Bạch Ngân không muốn thừa nhận mình bị mua chuộc.
 
Bạch Ngân: “Không.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Khải Nhan nửa tin nửa ngờ biểu thị: “Hôm qua Hàn Duy Chỉ gọi điện thoại cho tôi, đây quả thực là lần đầu tiên, tôi còn tưởng anh ta làm gì cô rồi bởi vì hình như tôi nhận ra trong lòng anh ta hơi bất an.”
 
Bạch Ngân nghĩ đến Hàn Duy Chỉ bất an, vậy mà trong lòng hơi mừng thầm, hóa ra sau khi anh dày vò mình một lần còn bất an nữa, cô còn tưởng anh rất bình tĩnh, vậy nhất định bản thân mình không có sức hấp dẫn.
 
Nếu anh đã có biểu hiện bất an, vậy chứng minh mình vẫn còn hơi sức hút, Bạch Ngân nghĩ như vậy vô cùng vui vẻ.
 
Cô muốn nhìn thấy Hàn Duy Chỉ bất an trong người, cho dù không phải tận mắt nhìn thấy, nghe được từ miệng người khác cũng sẽ khiến cô sinh ra cảm giác thoải mái.
 
Cảm giác thoải mái này người ngoài không cách nào hiểu được, chỉ có cô biết nó sảng khoái đến mức nào, giống như mình đã chinh phục được núi cao sừng sững.
 
Lần đầu tiên Bạch Ngân nói dối Lục Khải Nhan: “ Không có tiến triển. Tôi và anh ta vẫn chưa làm.”
 
Cô không nói rõ ràng nhưng cô chắc chắn Lục Khải Nhan có thể đọc hiểu.
 
Cô cũng không nói dối hoàn toàn, cho dù làm rồi nhưng cũng chỉ làm được một nửa, căn bản là không làm hết.
 
Sau này cho dù làm hết rồi, cô cũng định không chia sẻ với người khác.
 
Bạch Ngân đã bắt đầu có ý đồ riêng, tính toán nhỏ nhặt, cô bắt đầu cảm thấy đây là bí mật nhỏ giữa cô và Hàn Duy Chỉ chứ không phải chuyện Lục Khải Nhan yêu cầu cô làm.
 
Cô là đồ tồi ăn cây táo rào cây sung như thế nhưng cô không cảm thấy mình xấu ở điểm nào, cô cũng không hề cảm thấy mình đã phản bội ai bởi vì cả trái tim của cô đều bị tình yêu chiếm giữ.
 
Cô thích một người, hận không thể đưa trái tim của mình đến trước mặt người đó.
 
Buổi tối trước khi đi ngủ cô vẫn đang vẽ dáng vẻ tối qua của của anh, cô biết bản thân mình nhập vai rồi, không thoát ra được nhưng cô quá vui vẻ, đã rất lâu rồi cô không vui vẻ như vậy.
 
Có lẽ cô chính là người mù quáng trong tình yêu như trong truyền thuyết nhưng mà như vậy thì sao chứ, cuộc sống của cô đơn điệu nhàm chán, chua xót cô độc như vậy đã lâu rồi mới xuất hiện một việc khiến cô bùng cháy, khiến cô mê muội. Dù sao cục diện có xấu đến mức nào cô cũng từng đối diện, chẳng qua là chỉ bị đám đàn ông cho vay nặng lãi bắt đi, đe dọa đánh chết cô thôi.
 
Nếu như cuối cùng cô đã được định sẵn là bị chúng đánh chết, vậy thì cô tình nguyện chết ở đây, một căn nhà ấm áp, như vậy mỗi lần cô nhen nhóm lên một chút lửa, còn có thể nhìn thấy người cô muốn gặp.
 
Cô cảm thấy mình rất giống cô bé bán diêm đang quẹt diêm nhưng cô không cảm thấy buồn, cô luôn tin chắc rằng ở khoảnh khắc cuối cùng cô bé quẹt diêm là lúc hạnh phúc nhất trên đời này.
 
Bây giờ cô cũng như vậy.
 
Hàn Duy Chỉ hoãn lại thời gian lên máy bay bởi vì anh cảm thấy anh vẫn còn có chuyện phải nói rõ ràng với Bạch Ngân, quan hệ này không nói rõ ràng thì năm mới cũng không cần đón nữa.
 
Ngày thứ hai xuống tầng, anh nhìn thấy hoa sơn chi anh đem về tối qua trên bàn trong phòng khách được Bạch Ngân để trong bình hoa.
 
Tiếp đó anh đứng bên cửa sổ, thông qua kính thủy tinh, nhìn thấy cô đang đứng dưới ánh mặt trời mùa đông tưới nước cho cây cối trong vườn của anh, trong lúc tưới cây cô còn chào hỏi cô hàng xóm bên cạnh, con trai đang học đại học của hàng xóm đã được nghỉ trở về nhà, tò mò không ngừng đánh giá Bạch Ngân.
 
Anh nhìn thấy con trai hàng xóm vô cùng hứng thú với Bạch Ngân, ánh mắt muốn thăm dò cô từ trên xuống dưới.
 
Anh quay người vào nhà. Ngồi trên ghế trong phòng khách, nhìn thấy tập tranh của cô lật mở trang giấy trắng mới, cửa sổ mở, tập tranh lật đến trang mới nhất mà cô vẽ, anh không muốn nhìn trộm nhưng gió cứ thay anh lật trang khiến anh không thể không thuận theo gió liếc qua một cách qua loa.
 
Là một bóng người ngồi trên ghế, góc độ của bức tranh là góc nghiêng, anh cảm thấy góc độ này rất quen thuộc, mắt nhìn qua một bên bất giác hồi tưởng —
 
Đây không phải chính là dáng vẻ bây giờ anh ngồi trên chiếc sô pha này sao?
Trên bức tranh có một câu tiếng Trung, chữ rất nhỏ, trình độ tiếng Trung của anh hơi thụt lùi, thật sự không nhìn rõ, đang muốn cầm lên xem, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, mang theo một cơn gió lạnh.
 
Bạch Ngân nhìn thấy bóng lưng anh ngồi đó, ngữ khí vui vẻ: “Hi, anh dậy rồi, hôm nay không cần đi làm sao?”
 
“Có chuyện muốn nói với cô.” Ngữ khí Hàn Duy Chỉ lẳng lặng: “Tôi phải về nhà ba mẹ tôi một chuyến nghỉ cuối năm, sau Tết có thể phải đi trụ sở chính của công ty, qua năm mới không về sớm được, có lẽ giữa tháng ba mới về nhà.”
 
Ý của anh là hy vọng cô cũng về nhà của mình, đừng ở nhà của anh mãi.
 
Nhưng Bạch Ngân không nghe ra ý trong lời nói này của anh, cô nghiêm túc tính thời gian, phát hiện lần xa nhà này của anh vậy mà hơn một tháng.
 
Thế là cô xung phong nhận việc nói: “Tôi có thể giúp anh trông nhà, tôi nghe cô hàng xóm nói dì giúp việc nhà anh nghỉ làm rồi, tôi có thể giúp anh phụ trách dọn dẹp phòng. Tôi không cần tiền, miễn phí.”
 
Hàn Duy Chỉ cảm thấy cô hơi ngốc, cũng không nghe hiểu tiếng người. Lẽ nào cô không nghe ra mình đang đuổi cô đi sao?
 
“Miễn phí bao lâu?” Anh đỡ trán hỏi.
 
“Mãi mãi.” Bạch Ngân còn rất có chí khí.
 
Hàn Duy Chỉ càng cảm thấy cô bệnh không nhẹ: “Cô ngốc sao? Sức lao động không phải là sức à?”
 
Anh thực sự không thể hiểu nổi loại tư duy ngớ ngẩn này của cô, nếu như sau này cô tốt nghiệp đi tìm việc làm, cô có lẽ sẽ là kiểu nhân viên ngốc nghếch hoàn toàn bị ông chủ bóc lột sạch sẽ.
 
Hàn Duy Chỉ nhìn cô: “Cô không định về nhà mình đón năm mới sao?” Anh cảm thấy câu nói này nói đủ rõ ràng rồi, nếu như cô còn nghe không hiểu thì anh chỉ có thể trực tiếp khiến cô rời đi, còn về ba điều kiện kia sau này thực hiện cũng không muộn.
 
Chỉ là anh không ngờ cô sẽ nói ——
 
“Nhưng tôi vẫn luôn ở ký túc xá đón năm mới một mình mà.”
 
Bạch Ngân duỗi người, đi đến vị trí anh ngồi, cô cũng không dám ngồi ngang hàng với anh, thế là cô ngồi trên mặt đất, chỉ là vị trí ngồi ở cách anh rất gần.
 
Bạch Ngân cố ý dựa đầu vào đôi chân dài của anh sau đó càng ngồi càng gần, còn cẩn thận dè dặt ngẩng đầu nhìn sắc mặt của anh.
 
Thật ra cô hơi khôn vặt, tư thế mỗi lần cô ngồi đều đã xem xét tình hình, cô nhận ra được anh không hề kháng cự, hoặc là nói anh không thể hiện ra sự không hài lòng khi cô ngồi tư thế này, cô mới dám thực hiện từng bước từng bước.
 
Sau khi cô chiếm một phần đất dưới chân anh, chậm rãi gác đầu lên đùi anh.
 
Khi Hàn Duy Chỉ ý thức được động tác này của cô hơi mập mờ, cô đã không cử động nữa, giống như chú cún nhỏ chiếm được phần đất của mình, sống chết đều không di chuyển.
 
Trong lòng cô nghĩ: Tôi cũng là người tới trước cũng có quyền sở hữu chỗ này, anh không muốn tôi ngồi như vậy, tại sao lúc nãy không ngăn cản tôi mà phải đợi tôi ngồi xong mới ngăn cản tôi chứ. Anh biết tôi tìm một chỗ ngồi tốt khó thế nào không?
 
Hơn nữa theo lý mà nói, bình thường cô cũng ngồi vị trí này vẽ tranh, bây giờ chẳng qua chỉ gối mặt lên chân anh, ngẩng đầu nói chuyện với anh mà thôi.
 
Thực ra bọn họ duy trì tư thế này từ tối qua, Hàn Duy Chỉ năm lần bảy lượt muốn đẩy đầu cô ra, sau khi thất bại mấy lần anh liền từ bỏ.
 
Anh cũng biết bình thường cô ngồi ở vị trí này vẽ tranh nhưng dáng vẻ này của cô khiến anh cảm thấy cô hơi vô sỉ —— không thể ngồi hẳn lên ghế sao?
 
Bạch Ngân càng ngày càng quá đáng, cuối cùng gần như cả đầu cô đều dựa lên chân anh.
 
Anh hơi chấp nhận, mặc kệ cô cọ xát như thế nào, tay vẫn kiềm chế để trên ghế, dáng vẻ hết cách để cô muốn làm gì thì làm không còn muốn kháng cự.
 
Bạch Ngân nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì bỗng nhiên cười, cô nghĩ ít nhất khoảnh khắc này anh hơi dung túng bản thân mình.
 
Không biết có phải do ảo giác của cô không nhưng không thử làm sao biết được.
 
“Henry, tôi có thể gọi anh như vậy không?” Nghe nói đối với người làm việc ở doanh nghiệp nước ngoài có thể gọi tên anh như vậy, để từ đó tăng cảm giác gần gũi, tính toán nhỏ của Bạch Ngân được hình thành như vậy.
 
Nhưng anh mắt của anh nghiêm nghị giây lát, hỏi cô: “Sao cô biết?” Mang theo một tia không vui.
 
“Lần trước thư ký của anh gọi anh như vậy, tôi thấy cô ấy gọi rất dễ nghe, tôi cũng muốn gọi anh như vậy.” Cô nhìn anh: “Có được không?”
 
Hàn Duy Chỉ nghĩ lại quả thật có chuyện như vậy, Nikou từng nói với mình có một người phụ nữ gọi đến, hỏi chuyện lắp đặt camera trong nhà, lúc đó anh không để trong lòng, bởi vì tin tưởng Nikou, vậy nên không giải thích.
 
Bạch Ngân tiếp tục chăm chú nhìn anh: “Có được không?”
 
“Không được.” Hàn Duy Chỉ nghĩ đến điều gì đó: “Đây chính là điều kiện của cô?” Anh cảm thấy kinh ngạc.
 
Bạch Ngân cũng rất kinh ngạc: “Đương nhiên không phải.”
 
Ai sẽ ngu ngốc đến mức coi xưng hô là điều kiện như vậy nhưng chỉ là xưng hô mà thôi, đây còn không phải việc thành do người sao?
 
Cũng giống như cả ngày anh nói cô dở hơi, người không biết còn tưởng tên cô là “dở hơi”, anh không muốn mình gọi như thế, vậy cô cứ gọi anh “anh Hàn” là được rồi.
 
Hay là học theo phim Hàn gọi anh oppa, anh, agassi*.
 
*Chú
 
Hơ, xưng hô mà thôi, ai mà không biết.
 
“Vậy sau này tôi gọi anh là anh trai.” Cô cố ý ngữ khí mờ ám nói: “Oppa, saranghaeyo.”
 
Cô đoán anh không biết ý nghĩa câu này, nói xong bản thân mình còn đang đắc ý, gần như không nhận ra ánh mắt anh hơi không tự nhiên, hơi buồn bực.
 
Giọng anh hơi khàn khàn: “Cô thường nói chuyện với người khác như này sao?”
 
Nói xong ánh mắt chăm chú nhìn cô.
 
Bạch Ngân ngẩng đầu: “Cái gì?” Cô phản ứng lại, hỏi: “Anh trai sao? Không, bình thường tôi không gọi người khác là anh trai. Anh là người đầu tiên, anh trai.” Cô còn gọi đến nghiện, gọi rõ từng tiếng: “Anh trai.”
 
Sắc mặt Hàn Duy Chỉ trầm xuống: “Không, cho, cô, gọi, tôi, là, anh, trai.”
 
Khi anh nói câu này là nhấn mạnh từng chữ, hơi ý tứ nghiến răng nghiến lợi. 
 
Từ trước đến nay Bạch Ngân chưa nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp như này của anh, bỗng nhiên thấy cực kỳ thú vị, lập tức quyết định sau này đều gọi là anh trai. Dù sao nhìn dáng vẻ cảm xúc anh biến đổi cũng rất vui.
 
“Được thôi, anh trai.” Cô nói như vậy, vô cùng hợp lòng người, phụng mệnh trăm phần trăm, dáng vẻ mặc cho anh sai bảo/
 
Hàn Duy Chỉ không phải người ngốc, rất nhanh anh phản ứng lại đây là cô cố ý, phút chốc phiền muộn lên đến cực điểm.
 
Anh cảm thấy hôm nay mình có vấn đề, vậy mà để đầu cô gối lên chân mình, nghe cô gọi anh trai lần này đến lần khác.
 
Khoảnh khắc này, anh đẩy đầu cô ra không hề thương tiếc, dùng lực khá mạnh nhưng cũng có sự kiềm chế, không thì sau đầu của cô sẽ đập vào tủ.
 
Sau khi cô bị đẩy ra, khuôn mặt vô tội nước mắt trong suốt nhìn anh, nhưng cũng xác định được anh tức giận rồi.
 
Cô cách xa anh, nói với anh điều kiện đầu tiên: “Anh trai, tối qua anh đồng ý với tôi ba điều kiện.”
 
Hàn Duy Chỉ biết bây giờ muốn cô đổi cách gọi là không thể, anh thấy mỗi lần cô gọi anh trai, toàn thân lại nổi hết cả da gà lên
 
Cho nên anh không thể nghe cô gọi tiếp được, giống như chuyện hoang đường tối đó, anh tuyệt đối không thể để nó xảy ra lần thứ hai, kiềm chế bình tĩnh nói:
 
“Nói.”
 
“Anh trai, điều kiện thứ nhất của tôi là, tôi hy vọng sau khi qua kỳ nghỉ đông, sau này mỗi buổi cuối tuần tôi đều ở đây được không?”
 
Để tăng khả năng thành công, cô chủ động nhắc đến: “Tôi sẽ giúp anh quét dọn phòng, giặt quần áo, phơi quần áo, là quần áo, nấu cơm mua thức ăn chuẩn bị dự trữ đồ ăn, cứ xem như là tiền thuê nhà khi tôi ở đây vậy.”
 
Cô còn không cho đối phương cơ hội từ chối, nắm chắc thời cơ tiếp tục nói: “Bởi vì không có chỗ ở nên tôi mới đưa ra điều kiện này, anh cũng biết tình hình nhà tôi, đợi tôi khai giảng còn phải đi làm thêm bên ngoài, tôi làm đến tối muộn như vậy đến chỗ của anh sẽ tiện hơn, hơn nữa tôi sợ lạnh, chỗ này của anh không khí ấm áp, mùa hè có điều hòa, tôi thích ngồi điều hòa.”
 
Tiếng lòng của Hàn Duy Chỉ, sao cô không trực tiếp nói thích tôi luôn đi.
 
Ý gì đây?
 
Nhưng vậy mà anh nhất thời không nói nên lời, đây là điều kiện đầu tiên của cô, sớm biết cô sẽ đưa ra điều kiện như vậy anh tuyệt đối không mở miệng nhắc đến, anh thà rằng cô chìa tay muốn một trăm vạn năm trăm vạn hay thậm chí một nghìn vạn với anh, anh đều sẽ cân nhắc.
 
Nhưng cô không đề cập đến chút tiền nào, còn đưa ra điều kiện kỳ lạ vô lý như vậy.
 
Anh cũng không nghĩ đến mình thật sự sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến tính khả thi về điều kiện này của cô, còn hỏi cô: “Cô định ở bao lâu?”
 
“Ở đến khi anh tìm được bạn gái.” Cô nói, hơn nữa còn cây ngay không sợ chết đứng: “Nhưng nếu như lúc đó bạn gái anh có thể chấp nhận tôi, tôi cũng có thể làm việc nhà cho hai người, chỉ là đến lúc đấy phải nhớ tính tiền lương cho tôi, giống với giá cả thị trường, một tiếng một trăm tệ, haha.”
 
Cô nói ra suy nghĩ của mình mà không hề cố kỵ, Hàn Duy Chỉ chăm chú nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhất thời cảm thấy bản thân mình hình như rất không hiểu rõ cô.
 
Cô mưu đồ gì chứ, ngốc nghếch.
 
Lúc anh quay người lên tầng bất lực nghĩ anh quả thực không hiểu cô, cơ hội tốt như vậy cô vốn dĩ có thể đưa ra điều kiện tốt hơn.
 
Hơn nữa điều càng làm anh cảm thấy cạn lời là, cô lại tính đến bạn gái sau này của anh.
 
Người bạn gái nào sẽ chấp nhận trong nhà có một người con gái như cô, đến lúc đó dù cô gọi anh một vạn câu “anh trai” cũng vô dụng.
 
Bạn gái sẽ cảm thấy cô là hồ ly tinh, hồ ly tinh sẽ nói với bạn gái, buổi tối hôm nào đó anh dùng tay động chạm thân thể cô như thế nào.
 
Sau đó hai người bọn họ sẽ đánh nhau, ồn ào đến độ mọi người ai đều biết, anh sẽ rất mất mặt.
 
Cho nên trong mắt của cô, Hàn Duy Chỉ anh trông giống sẽ đưa ra quyết định ngớ ngẩn để hai người phụ nữ đồng thời vào cùng một căn nhà như này sao?
 
Cạn lời.
 
Anh bước nhanh lên tầng, Bạch Ngân nhìn thân hình anh thẳng tắp thon dài quay người lên tầng, ngây ngốc một lúc, cô biết ý tứ anh như này có lẽ là thỏa hiệp rồi.
 
Vậy nên trước khi anh tìm được bạn gái cô đều có thể ở đây
 
Nghĩ đến đây cô khá hưng phấn.
 
Buổi tối lúc anh vừa bước xuống tầng, Bạch Ngân chủ động muốn add Wechat của anh.
 
Bởi vì cô lo trong thời gian đón Tết, nếu như trong nhà có việc gì quan trọng cô có thể kịp thời liên hệ với anh.
 
Hàn Duy Chỉ còn đang nghĩ cách làm thể nào khiến cô đi nhưng sau một buổi chiều suy nghĩ, anh phát hiện mình không đuổi cô đi được.
 
Tết đến anh cũng không đến mức phải đuổi cô ra ngoài, nhất là sau khi xảy ra chuyện với cô vào đêm đó, anh chỉ có thể đồng ý add Wechat với cô.
 
Buổi tối hôm đó Bạch Ngân lướt vòng bạn bè của anh một lượt, phát hiện có một bài đăng chế độ riêng tư.
 
Phút chốc cô hơi buồn, xem ra Hàn Duy Chỉ dùng tài khoản công việc add mình.
 
Cô vẫn như cũ không nắm được một chút tin tức liên quan đến quá khứ của anh.
 
Khi cô đăng nhập Weibo, đăng một bức tranh tối qua vừa vẽ, còn kèm thêm dòng chữ : [Khi bạn thích một người, sẽ xem toàn bộ vòng bạn bè của anh ấy sao?]
 
Có cư dân mạng trả lời: [Đương nhiên sẽ nhưng nhìn thấy thế giới của anh ấy, không có bất kỳ dấu vết nào của tôi, trong lòng tôi liền lạnh nhạt.]
 
Bạch Ngân đến đây mới phát hiện hóa ra tâm trạng của mọi người đều giống nhau, vậy xem ra sự yêu thích cô dành cho Hàn Duy Chỉ được chứng thực rồi.
 
Nhưng hình như anh không hề biết cô thích anh đến nhường nào cho nên bây giờ cô có mục tiêu mới: Cô muốn tỏ tình với Hàn Duy Chỉ.
 
Thế là cô nhắn tin hỏi cô giáo Lư: “Em có một người bạn, cô ấy muốn hỏi một cô gái làm sao để tỏ tình với một người con trai?”
 
Cô giáo Lư gửi một meme hì hì nhìn trông rất gợi đòn.
 
Nếu không phải sau đó bà ấy gửi tới một biện pháp khá hiệu quả, cô thật sự muốn chỉnh đốn bà ấy.
 
Cô giáo Lư nói: “Trực tiếp một chút, hôn anh ta.”
 
- Hết chương 32 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui