Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 37: Anh hai, tôi rất nhớ anh
Bạch Ngân đang tập trung toàn bộ tinh thần để đào cái hố trồng cây, bất thình lình nghe được tiếng nói lạnh lẽo của Hàn Duy Chỉ, sợ đến nỗi tim gan phèo phổi bay hết ra ngoài, tim cũng nhảy lên tận cổ họng, vội vội vàng vàng mở miệng: “Anh anh, sao anh về mà không nói tiếng nào thế?”
Bạch Ngân cảm thấy mình sợ đến vỡ mật rồi, chẳng lẽ anh không biết dọa người khác cũng có thể khiến người ta chết sao?
Bóng lưng Hàn Duy Chỉ thẳng tắp đứng ở cửa sổ nhìn cô, ánh mặt trời mùa đông phản chiếu lên gương mặt cô.
Từ góc độ Bạch Ngân nhìn vào, chỉ thấy màu áo lông xám tro trên người anh là được ánh nắng vàng chói lọi chiếu vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khí chất cả người anh thoạt nhìn sẽ thật ấm áp, nếu như anh không coi thường cô nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh kia.
Bạch Ngân nhìn đôi mắt anh, có lẽ hiện giờ tâm trạng của anh không tốt lắm, nhìn bề ngoài như thế này đây là muốn tính sổ với cô? Cô lại làm chuyện gì sai sao? Tại sao anh phải dùng ánh mắt như vậy nhìn cô?
Buổi sáng ngày hôm đó anh rời đi, cô còn nhớ lồng ngực anh ấm áp dễ chịu như thế nào, giống như lò nướng nóng hổi, mười mấy ngày sau, cô mỗi ngày đều nhớ đến khi anh ôm cô trong lòng.
Dĩ nhiên, Hàn Duy Chỉ không biết những thứ này, Bạch Ngân cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức nói cho anh biết những điều này đâu, dù sao ngay cả lời chúc mừng năm mới của cô anh cũng không trả lời.
Sau chuyện này Bạch Ngân làm một số liệu thống kê, cô phát hiện tin nhắn xã giao chúc mừng năm mới hàng năm, đa số mỗi một người cũng sẽ trả lời lại tin nhắn của cô bao gồm cả người ngạo mạn không thể ngạo mạn thêm cô cả Lục Khải Nhan.
Chỉ có một người là trực tiếp coi thường tất cả lời chúc năm mới của cô, ngay cả những câu bình thường cũng không hề đáp lại cô.
Người này là Hàn Duy Chỉ.
Thử hỏi ai gặp phải chuyện này mà không tức chứ?
Nghĩ đến anh mấy ngày nay, ngay cả một số câu còn không trả lời, cô liền hung ác trợn tròn mắt nhìn anh

Hàn Duy Chỉ phát hiện ánh mắt của bản thân với ánh mắt Bạch Ngân giằng co nhau, dần dần rơi đến điểm cuối bởi vì anh thấy cô cũng trừng mắt nhìn anh.
Cô dám đứng ở trong vườn hoa của anh, đào trong vườn hoa của anh cái hố, cô còn mặt mũi nào mà dám trừng mắt với anh.
Cô đúng thật là trâu điên.
Quay đầu lại anh nhìn lên ghế salon, thấy cô ở nhà anh nuôi chó, còn đang nằm ở vị trí cũ ngủ ngon.
Rốt cuộc con mẹ nó đây là cái chuyện quái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ lúc nào mà anh cho phép cô nuôi chó ở chỗ này?
Hàn Duy Chỉ đứng ở trong phòng khách quay lưng về phía cô, anh không nhận ra Bạch Ngân đã âm thầm đi vào từ lúc nào.
Bạch Ngân đi tới, thấy bóng dáng Hàn Duy Chỉ đứng ở đó, đừng nói, nhìn thoáng qua còn khá giống bức tường, bả vai anh rất rộng, lại có một đôi chân dài, lúc này anh còn đang khoanh tay đứng đó.
Có thể là bởi vì cô ít khi thấy anh như này, hai cánh tay anh ôm lấy nhau bắp thịt đằng sau lưng hơi nhô lên, thú tính cô bộc phát cả người hơi cứng nhắc.
Cô cảm thấy người này rõ ràng không thích hợp mặc bộ áo lông ấm áp như này mà, trời lạnh như băng, cô nhìn ra cửa, nhớ lại ngày hôm đó dưới ánh nắng sớm cô hôn anh, ở trong ngực anh còn cảm nhận được sự ấm áp.
Cô cảm thấy có vẻ là do mười mấy ngày vừa qua anh không nhìn thấy cô cho nên mới lạnh nhạt như vậy mà thôi.
Cô sẽ truyền cho anh một chút nhiệt, nhiệt độ tốt anh sẽ trở nên mềm mại như trước đây.
Bạch Ngân rón rén đi đằng sau lưng anh, chẳng quan tâm rốt cuộc anh muốn nói với cô chuyện gì.
Cô đưa tay vòng ra trước, nhẹ nhàng ôm eo từ sau lưng anh, nhanh chóng đem cả người sán vào lưng anh.
Dĩ nhiên Hàn Duy Chỉ phản ứng lại rất mạnh nhưng anh chậm một nhịp so với cô, anh thừa nhận lúc cô ôm lấy anh, bắp thịt cũng căng lên nên bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để kéo cô ra.
Anh còn muốn kéo người ra, người phía sau giống như rắn độc cứ dính lên cơ thể anh, Bạch Ngân từ từ luồn tay lặng lẽ trườn xuống dây thắt lưng, “cạch” một tiếng, không hề báo trước, cởi ra.
Hàn Duy Chỉ lập tức cầm lấy tay cô nhưng bàn tay của cô rất nhanh luồn xuống hỗ trợ.
Cùng lúc đó cô bám chặt ở sau lưng anh nói giọng mềm nhũn: “Anh hai, tôi rất nhớ anh.”
Hàn Duy Chỉ lấy tay cô đang để trên cơ bụng mình lấy ra, quay đầu dùng sức nhấc cô lên, nhét vào ghế salon nhà bọn họ.
Tiểu Ngân Chỉ đang ngủ ngon đột nhiên bị giật mình, hướng Hàn Duy Chỉ sủa to.
Hàn Duy Chỉ giận muốn tức điên lên, nhìn con chó ngu xuẩn xụ mặt nhìn cô.
Cô còn tiếp tục đùa cợt với anh, bàn tay lại bắt đầu, lần trước cô giáo Lư nói sau khi hôn nhớ phải cởi thắt lưng của anh ta ngay lập tức.
Trước kia cô cảm thấy cô giáo Lư là truyền thụ qua loa nhưng hôm nay cô thấy Hàn Duy Chỉ phản ứng kịch liệt như vậy, cô cảm thấy cô giáo Lư có lúc đúng có lúc không.
Có lẽ Hàn Duy Chỉ chính là sợ cô cởi thắt lưng của anh, nghĩ tới đây, cô liền bộc phát đắc ý.
Hai người giằng co trên ghế salon, Bạch Ngân thấy con chó nhìn Hàn Duy Chỉ sủa, còn giáo huấn nó một câu: “Tiểu Ngân Chỉ, không được sủa, anh ấy là ba con ”
Tiểu Ngân Chỉ hình như là nghe hiểu, bị khiển trách như vậy nó nhanh chóng ngồi yên xuống cũng không dám quay đầu lại lần nữa.
Bắt đầu từ giờ khắc này nó biết người đàn ông này mới là to nhất ngay cả mẹ cũng phải đoàng hoàng ngồi yên nếu không sẽ bị khinh thường.
Chó hiểu, ba chó không hiểu.
Trong lòng Hàn Duy Chỉ rung động, Bạch Ngân không biết xấu hổ mà đã dạy con chó gọi một tiếng “Ba”.
Anh tức giận giọng trầm thấp, tùy ý đè cánh tay cô đang làm loạn trên đỉnh đầu, chất vấn cô: “Ai nói tôi là ba nó?”
Bạch Ngân vừa mới đắc ý không lâu, lúc này cô bị đàn áp hoàn toàn bị chế trụ.
Cô không nghĩ đến anh chỉ cần dùng một cánh tay thôi, thì cũng có thể hoàn toàn khống chế cô khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
Mỗi khi tay cô có dấu hiệu rục rịch một cái, anh sẽ ra sức bấu cô.
Đôi tay cô còn muốn vẽ vẽ vài vòng, bây giờ không dám lộn xộn nữa, nước mắt cũng sắp vì đau mà trào ra ngoài.
Cô cảm thấy anh cực kỳ xấu tính, cô chỉ là cởi dây thắt lưng giúp anh thôi mà, anh có cần khiến cô đau đến như vậy không?
Chẳng lẽ bình thường anh về nhà không cởi thắt lưng sao?
Cô cũng chỉ là giúp anh một chuyện trước thôi mà, Bạch Ngân cảm thấy đau lòng đến chết, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Anh, anh có thể không bóp tay em được nữa không? Đau.”
Hàn Duy Chỉ không có muốn bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.
Vừa rồi là anh khinh địch quá mức cho nên mới để cô dễ dàng tập kích từ phía sau, còn dám cởi thắt lưng của anh.
Bây giờ ngay cả một con chó cũng dám sủa anh, anh không quan tâm đến sắc mặt cô hiện giờ như thế nào, cứ để cô lộng hành như vậy, cô còn có thể trực tiếp mang con chó của cô leo lên đầu anh.
“Hu hu, em sai rồi” Bạch Ngân vô cùng sợ hãi, cô không nói nên lời, giọng nói đứt quãng mở miệng cầu xin anh tha thứ.
Trước kia cô nghe nói đàn ông có thú tính nếu đánh phụ nữ thì phụ nữ không thể đánh lại, nhưng bây giờ cô đã tin, Hàn Duy Chỉ không chỉ có tính xâm lấn còn có tính công kích.
Cô nhận thua, ngay lúc anh ép cô xuống nhìn chằm chằm vào mắt cô, tim cô đã đập rộn lên, còn ngửi được mùi thơm mát lạnh trên người anh. Cô hít một hơi thật sâu, càng vô cùng ủy khuất, rõ ràng mùi thơm dễ ngửi như vậy, vậy mà hành động đối với cô lại thô bạo như thế.
Hốc mắt cô đỏ lên, nhìn thẳng anh, thề phải khiến anh nhìn cho sợ, con mắt mở quá lớn, nước mắt cũng bị ép trào ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Hàn Duy Chỉ nhìn thấy ngay dưới mắt cô rơi một giọt nước mắt, trước kia là cô đưa lưng về phía anh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ở bên cạnh khóc thút thít, lúc ấy anh với cô còn xa lạ.
Thời gian ngắn ngủi, hai người đã tiến triển đến mức này.
Anh đè cô, cô ở dưới người anh rơi nước mắt, tư thế này khá mập mờ, anh lật người đứng dậy mới ý thức được chuyện này rất hoang đường, không nhịn được lặng lẽ nhìn cô khóc.
Tự nhiên anh không biết phải làm sao.
Hóa ra người phụ nữ rơi nước mắt là dáng vẻ như này giống như hạt trân châu vậy, từng viên từng viên rơi, đặc biệt giọt sau to hơn giọt trước giống như chuỗi hạt trân châu.
Anh ý thức được quả thật là do chính bản thân bóp cô đến đau nhức, vội vàng buông lỏng tay, cũng quên mất vấn đề mình muốn giải quyết.
Dĩ nhiên Hàn Duy Chỉ sẽ không an ủi cô, cho tới bây giờ anh chưa từng có an ủi ai, ngay cả cháu anh cũng biết, nếu khóc trước mặt anh cũng sẽ không có điều tốt gì, cho nên Hàn Chí từ nhỏ không bao giờ khóc trước mặt anh, anh không thích loại người mềm mỏng như vậy.
Bạch Ngân cũng không trông cậy nếu khóc sẽ được anh an ủi, cô chính là vì đau tay nên mới khóc.
Anh vừa buông lỏng tay một cái, cô nhanh chóng hất tay anh ra, la hét nói muốn đi tìm hộp thuốc.
Cô lật toàn bộ nhà lên cũng không tìm được hộp thuốc, cuối cùng vẫn là Hàn Duy Chỉ tâm phiền ý loạn, chủ động mở tủ cho cô đi lấy.
Lúc này Bạch Ngân mới cảm thấy dễ chịu một chút, ít nhất cảm thấy anh không hề máu lạnh như vậy.
Cô dán ở trên cánh tay hai miếng dán thật to, nổi bật thuốc dán trên tay cô.
Cô phải lấy lần này để nhắc nhở anh, hành động vừa rồi tàn bạo như thế nào
Hàn Duy Chỉ tiện tay cởi thắt lưng ra. Bỏ lại trên ghế salon.
Anh cũng phải lấy lần này để nhắc nhở cô, hành động vừa rồi cô có bao nhiêu không biết xấu hổ.
Sau đó anh đi lên lầu mà quên mất bản thân về nhà ý định là để đuổi cô đi.
Tay cô bây giờ bị thương, anh chỉ có thể tự an ủi mình bằng lời như vậy.
Bạch Ngân dán thuốc cũng là lúc thấy anh cởi thắt lưng ra, đột nhiên cô cảm giác được chuyện khó xử này.
Cô cúi đầu xuống mặt bắt đầu đỏ lên sau đó ngay ngắn ngồi cả buổi chiều, cô ngồi ở dưới đất vẽ một chút, mỗi lần nhớ lại anh cởi thắt lưng ra, mặt cô lại đỏ thêm một lần.
Hừm, xem ra cuối cùng cô giáo Lư cũng không đáng tin cậy.
Cô gửi tin nhắn chô cô giáo Lư: “Người bạn trước kia của em, lần trước em đã nói cùng cô về người bạn kia, bạn ấy làm theo cách của cô, không những thất bại còn bị chê rất nhiều.”
Cô giáo Lư hỏi tại sao lại thất bại, làm sao bị chê, miêu tả cụ thể một chút.
Bạch Ngân thành thật tỉ mỉ miêu tả.
Sau khi cô giáo Lư biết được người kia cởi dây thắt lưng ra, còn để ở ghế đằng sau lưng, bà ấy nói: “Vậy em còn ngồi làm gì? Nhanh chóng cầm dây thắt lưng với lại mặc thêm áo sơ mi đi quyến rũ người kia đi, anh ta để lại thắt lưng không phải là chờ em đi quyến rũ sao?”
Bạch Ngân không còn lòng dạ nào vẽ nữa, ngón tay dừng lại, bức hình sắp được vẽ xong cô lại gạch một cái dài ngoằng.
Sau đó cô giáo Lư lại gửi một tin nhắn tới: “Nếu như mặc áo sơ mi cũng không quyến rũ được thì đừng làm nữa, phiền phức.”
Khuôn mặt nhỏ của Bạch Ngân điên cuồng nóng ran, sau đó cô giải thích lại: “Nói hết rồi không phải em, cô không cần suy nghĩ nhiều.”
Trong lòng cô giáo Lư biết rõ để cho cô mặt mũi: “Cô biết, cô là để cho em truyền đạt lại cho người bạn kia.”
Gửi xong tin này, cô giáo Lư ngồi ngay tại trong quán trà ha ha cười to, sau đó đem toàn bộ đoạn hội thoại vừa rồi chuyển tiếp cho Lục Khải Nhan.
Lúc Khải Nhan đọc xong, gửi tới một tin nhắn: “Đúng là ngu mà, cô ta không biết là chúng ta đã sắp xếp tất cả sao. Rốt cuộc làm sao mà cô ta có thể thi lên đại học vậy? Đây đúng là lòng người đi đường Tư Mã Chiêu đều biết.”
- Hết chương 37 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui