Chương 38: Tôi chỉ nói một lần
Bạch Ngân không đợi quá lâu, bản chất của cô là phái hành động, khi làm việc thường thiếu suy xét, bồng bột, mặc dù cuộc đời gặp phải thất bại to lớn nhưng thất bại không thể khiến phương diện tình cảm của cô tiến bộ bao nhiêu.
Dù sao thì kinh nghiệm tình cảm của cô cũng vô cùng có hạn, bình thường những việc cô có thể làm ra, ba phần là người ngoài tác động, bảy phần là do trong lòng mình muốn làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắp đến giờ ăn cơm, cô bỏ khoai lang và ngô vào trong bếp, đây là bữa tối mà cô thích nhất, vừa rẻ vừa cực no, nhấn xong nút nồi cơm điện cô liền nhẹ nhàng lên tầng.
Cô không biết Hàn Duy Chỉ đang làm gì nhưng lúc nãy nhìn thấy hành lý của anh, trong lòng nghĩ có thể anh đang ngủ do lệch múi giờ.
Nếu như anh ngủ say thì tốt rồi, Bạch Ngân vừa nghĩ, vừa lục được trong hành lý nhỏ của mình một chiếc sơ mi là sơ mi nam.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây vẫn là của Triệu Gia Ngôn. Là chiếc Triệu Gia Ngôn để lại trong nhà bọn họ ba năm trước, lúc đó ba mẹ của cô còn ở nhà, Triệu Gia Ngôn dầm mưa đưa cô về, mẹ liền lấy chiếc áo sơ mi sạch sẽ của ba cho Triệu Gia Ngôn mặc.
Khi đó thân hình của Triệu Gia Ngôn là thân hình thiếu niên, vừa cao vừa gầy mặc gì cũng đều hợp, mặc chiếc áo sơ mi của ba cũng hài hòa không hề có cảm giác không phù hợp, sau đó, chiếc áo sơ mi Triệu Gia Ngôn để lại vẫn luôn nằm trong tủ quần áo của Bạch Ngân.
Cô muốn cho anh ta một bất ngờ khi trả lại anh ta, còn đặc biệt thêu tên của anh ta phía dưới vạt áo sơ mi: Ngôn.
Thời gian trôi qua, mọi thứ đổi thay, tiền để cô mua quần áo càng ngày càng ít, quần áo ngủ có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, chiếc áo sơ mi cũng luôn được cô dùng làm đồ ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có lý do gì đặc biệt gì thuộc về Triệu Gia Ngôn cũng được coi là một nửa nhà giàu, quần áo mà anh ta mua đều là hàng hiệu trong hàng hiệu, kiểu dáng cũng phải nhìn bằng con mắt khác, chất vải cao cấp đó, hàng cao cấp như vậy không dùng để ngủ thì thật là phung phí của trời.
Bạch Ngân đã sớm không còn có bất cứ ảo tưởng gì với Triệu Gia Ngôn, chính bởi vì cô không nghĩ là cô làm được việc mặc áo của anh ta đi vào giấc ngủ mà không hề có chút dao động, việc này đối với cô mà nói không khác gì việc mặc đồ ngủ của mẹ ngủ. Khác biệt ở chỗ đồ ngủ của mẹ khá là thô.
Sau khi Bạch Ngân mặc áo xong đứng trước gương trong phòng tắm nhìn, đôi chân trắng nõn, vạt áo chỉ đến chỗ đó của đùi, vừa chuyển động liền như có như không, Bạch Ngân tuân theo chỉ thị, không có chuẩn bị mà ra trận.
Cô cảm thấy tối nay nhất định phải bất cứ giá nào, mặc kệ là vì người vì mình hay vì chó, cô đều phải ngủ với Hàn Duy Chỉ cho bằng được.
Bởi vì lúc nãy dáng vẻ Hàn Duy Chỉ nhìn Tiểu Ngân Chỉ, giống như muốn hầm nó lên vậy, cô phải bảo vệ tốt chó của mình, biện pháp duy nhất chính là ngủ với anh.
Là cô giáo Lư từng nói, đàn ông một khi phát sinh quan hệ với bạn vậy thì vô số dây mơ rễ má kèm theo, muốn phân tích cũng không phân tích rõ ràng được.
Cô tìm vô số cớ và lý do cho bản thân, thậm chí là bảo vệ Tiểu Ngân Chỉ nhưng cô cũng hiểu rất rõ, thực ra suy cho cùng, cũng chỉ là sâu trong lòng cô muốn tiếp tục duyên phận với anh mà thôi.
Bạch Ngân chưa từng nói câu nào với người khác, cô nhớ đến đêm khuya say rượu ngày hôm đó, sự rung động và cảm giác tay anh ở trên thân thể cô, thời gian kéo dài càng lâu cô càng thích, có lúc cô nghĩ đến không ngủ được, cảm thấy bản thân mình hình như cô đơn trống trải đến nỗi giống như một kẻ biến thái.
Nhưng nhớ chính là nhớ, cô chính là nhớ sự tiếp xúc của anh, cô chính là một cô gái trực tiếp như vậy, cô quá nhớ nhiệt độ cơ thể anh, nỗi nhớ ấy giống như nước sông vậy, nếu như không khơi thông dòng nước biểu đạt ra khiến người đó biết, có thể cô sẽ bị ngập đến chết.
Bạch Ngân người đang cảm thấy mình sắp bị ngập chết, thả tóc đuôi ngựa đã được cột chặt xuống, tóc của cô đã chạm đến vai, cô làm ướt tóc mình, cố ý khiến tóc nhìn giống như vừa gội đầu xong.
Sau đó cô cầm thắt lưng của anh lên tầng. Cô ngửi thấy mùi ngô trong không khí, đó là mùi ngô luộc chín, trong lòng nghĩ đây không phải là gạo sống nấu thành cơm chín hay sao, đến cả ngô cũng đang khuyến khích cô làm như vậy.
Cô bước đi rất kiên định, mỗi một bước đều vô cùng có lực.
Cô vừa bước lên cầu thang, liền nghe thấy tiếng Hàn Duy Chỉ đang nói chuyện điện thoại với người khác, cô dừng bước chân, nhất thời do dự có nên đi vào bên trong hay không.
Bạch Ngân đứng một lúc, đang đấu tranh tâm lý.
Tin nhắn của cô giáo Lư gửi đến, hỏi cô: [Người bạn mà cô quen thế nào rồi? Tiến triển đến đâu rồi?]
Bạch Ngân liền nghiêm túc thảo luận với bà ấy về tiến triển của người bạn đó: [Bạn của em gặp phải trở ngại, người đó hiện đang gọi điện thoại với người khác, cô ấy không có cơ hội xuống tay.]
Cô giáo Lư rất nhanh trả lời lại: [Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống gì đây chứ, sao lại không xuống tay, xông vào trong ngồi lên đùi anh ta, đừng phát ra tiếng, trêu chọc anh ta đến mức không thể thoát ra được, anh ta sẽ tự động mà không chống cự lại được với mình.]
Bạch Ngân trả lời lại một chuỗi dấu chấm lửng.
Được rồi, mặc dù ý kiến của cô giáo Lư hơi tầm thường nhưng đã đến nước này, đến cả áo sơ mi trống không cũng đem ra trận rồi, cũng quả thực không nghĩ ra lý do để lùi bước.
Mặc dù cách của cô giáo Lư có hạ lưu một chút, nhưng dù sao đó cũng là một cách, cô nghĩ như vậy, liền gan lớn xông vào lãnh địa của anh, cô của lúc này đương nhiên sẽ không hiểu được, bản thân mình tách đôi chân ngồi lên đùi anh có lực sát thương mạnh đến thế nào.
Hàn Duy Chỉ trải qua các loại hành động khác người như bị cô cưỡng hôn, ôm từ phía sau, thắt lưng trói tay, tưởng rằng việc quá đáng nhất của cô cũng chỉ là đam mê thắt lưng trói tay khi nãy mà thôi, bất luận như nào anh cũng không ngờ được rằng, cô dám ngồi lên đùi anh như vậy.
Anh đang họp hội nghị với các lãnh đạo cấp cao của công ty, mặc chiếc áo len màu xám, ăn mặc tùy ý như vậy nhưng vẫn rất đẹp trai, hội nghị đang nghe báo cáo công tác của một vị nhân viên, anh bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra câu hỏi, chủ trì hội nghị sẽ ngẫu nhiên chuyển chủ đề về phía anh, cho nên sao…cô dám!
Hàn Duy Chỉ cảm nhận được thân thể của cô đang ở trên chân mình, Bạch Ngân biết việc mình làm sai, ánh mắt không dám nhìn anh, chỉ tập trung nhìn sàn nhà.
Tay Hàn Duy Chỉ khóa chặt eo cô, lúc vừa nhấc người cô lên, ngón cái đã rơi vào phần non mềm bên phải, đó quả thật là điểm yếu của anh.
Anh hoảng loạn buông tay xuống, nhất là trong trường hợp như này, anh cảm thấy chạm vào tay cô cũng trở nên nóng bỏng.
Khi anh cúi xuống nhìn cô, liền nhìn thấy cô mặc chiếc áo sơ mi nam rộng, chiếc áo đó chỉ cài hai cúc áo, vừa nãy không chú ý đến mà thôi, bây giờ thứ nên nhìn anh cũng nhìn thấy hết rồi, bên trong đó quả thật không có gì cả.
Thậm chí anh cảm thấy bên dưới cô cũng đều không có gì cả, khoảnh khắc đó cảm thấy lồng ngực khô nóng, đè xuống xúc động ở nơi nào đó, một bàn tay muốn nhấc cô lên lần nữa.
Người chủ trì hội nghị hỏi: “Henry, anh có câu hỏi gì muốn hỏi không?”
Vốn dĩ Hàn Duy Chỉ có nhưng bây giờ không có câu hỏi nào nữa cả, người trên đùi anh đang cử động, đôi chân trắng như tuyết thành thật thả xuống.
Nhìn dáng vẻ này của cô thì không phải lần đầu tiên ngồi trên đùi đàn ông, đến cả áo sơ mi đang mặc cũng là của đàn ông.
Vì sao anh biết chiếc áo sơ mi này là của nam, bởi vì vài năm trước anh cũng từng mua một chiếc áo sơ mi cùng gam màu của nhãn hiệu này, nhãn hiệu của áo sơ mi này căn bản là hàng đặt may riêng, rất nhanh anh liền sờ thấy một nét thêu thô ráp phía trong vạt áo.
Anh không biết tại sao, khoảnh khắc này lại dấy lên một sự tò mò như thế, anh muốn biết, cái tên đó sẽ là ai, vậy nhất định là người đàn ông này từng có quan hệ thân mật với cô.
Từ trước đến giờ anh là một người không để ý quá khứ của người khác, bởi vì điều đó đại diện cho sự trải nghiệm của một người, anh cũng có quá khứ không hề tươi sáng, cho nên đối với chuyện quá khứ như thế nào anh đều sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Nhưng Bạch Ngân thì không giống, anh cảm thấy quá khứ của cô, nhất định có liên quan đến chủ nhân của chiếc áo sơ mi này.
Người đó có lẽ cũng giống mình, là một tên ngốc đáng thương bị cô quyến rũ, là kim chủ bị cô ngồi trên đùi vào một buổi đêm tối nào đó, cũng có thể vào một đêm xúc động nào đó cùng cô thân thể quấn quýt bên nhau.
Anh nhếch khóe môi mỏng, cảm xúc bất tri bất giác không chịu nổi khống chế mà dâng lên như vậy, tâm trạng có chút kìm nén.
Anh để tâm rồi, để tâm chủ nhân chiếc áo sơ mi cô đang mặc là ai, liệu anh ta có từng làm chuyện ngu ngốc giống bản thân mình?
Hàn Duy Chỉ là một người không cho phép bản thân mình cũng ngu ngốc như người ta, khi Bạch Ngân mặc áo sơ mi dịch chuyển trên chân anh, ánh mắt anh đánh giá cô thay đổi liên tục.
Bạch Ngân không hề nhận ra, nhưng cô biết từ khi tay của anh rơi vào đó thì không di chuyển nữa, cô lý giải điều này là do anh bị cô mê hoặc không muốn rời đi.
Đến bây giờ cô cũng nhớ rõ ràng, buổi tối hôm đó khi say rượu, mỗi một lần tay của anh bóp chuẩn xác chỗ này sau đó vừa xoa vừa chà xát như thế nào.
Mặc dù cô chưa từng trải qua với người đàn ông nào, nhưng trong tiềm thức cô cảm thấy anh thích chỗ này, thế là kề sát vào anh, gần như muốn đưa bản thân mình vào trong tay anh, cô vừa làm như vậy vừa cảm thấy cô giáo Lư quá lợi hại.
Sau này cô mới hiểu ra, cái gì mà lợi hại với không lợi hại, những thứ này đều là bản tính của đàn ông mà thôi, người trải qua rồi đều sẽ hiểu.
Nhưng Bạch Ngân của lúc này chính là như hiểu mà không hiểu, biểu cảm còn hơi ngây thơ của thiếu nữ, nhìn vừa vô tội vừa trong sáng, khi cô không ngừng vui mừng vì được anh ôm trong lòng, lực trên tay anh lại mạnh hơn chút.
Lúc Bạch Ngân theo tiềm thức phát ra âm thanh, bàn tay Hàn Duy Chỉ bịt miệng cô, ấn tắt hội nghị qua điện thoại vừa tiến hành được một nửa.
Sau đó động tác người đàn ông nhanh chóng nhấc cô lên, là xách cô lên theo tư thế trước đó, chân của cô liền thuận thế đặt lên eo, anh trực tiếp nhấc cô đi xuống dưới cầu thang.
Đến ngày hôm nay Bạch Ngân đã hai lần được trải nghiệm lực cánh tay của anh. Trong những ngày anh ra nước ngoài, cô từng đi xuống tầng hầm xem dụng cụ thể thao của anh một lần, phát hiện trừ chạy bộ anh còn dụng cụ luyện sức mạnh, dụng cụ đó ngay cả di chuyển cô cũng không di chuyển nổi.
Cho nên bây giờ khi anh nhẹ nhàng nhấc mình đi xuống cầu thang, cô không ngạc nhiên chút nào.
Điều duy nhất cô lo lắng là có thể anh muốn vứt bản thân mình xuống dưới!
Cho dù bị là bị anh ôm như này, cô cũng có thể cảm nhận được sức mạnh cơ bắp của anh ấn giấu dưới quần áo.
Đó là cơ bắp thuộc về sức mạnh, đó không phải là cơ bắp mà các tiểu thịt tươi* cố ý tập luyện ra chỉ để ngắm, anh chỉ di chuyển nhẹ nhàng cô liền cảm nhận được, sự phun trào mãnh liệt ẩn giấu phía dưới của anh.
*Chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi, hình tượng trẻ trung dễ hút fan nữ, giá trị thương mại cao.
Bạch Ngân cố gắng mở mắt nhìn xuống dưới tầng, trực giác nhận thấy nếu ngã xuống, bản thân không chết cũng tàn phế một nửa, bịt chặt mắt huhu.
Tiểu Ngân Chỉ lo lắng nhìn trái nhìn phải, liền nhìn thấy người ba trong nhà, đang nhấc mami đi xuống tầng.
Dáng vẻ chó con nhìn có vẻ rất gấp gáp, cảm thấy mami bị ức hiếp, nhưng hình như lại không phải, hơn nữa mami đang nhắm mắt, không thể thực hiện giao tiếp ánh mắt của người và chó, nó càng gấp hơn, sốt ruột chạy qua chạy lại trên mặt đất, lại không dám dễ dàng ra tay, dù gì nó cũng chỉ là một con chó nhỏ tay trói gà không chặt.
Bạch Ngân được anh vững vàng ôm vào phòng phòng ngủ tầng hai, khi anh nhấc cô lên giống như nhấc mèo vậy, lúc ném cô xuống cũng không hề có nửa điểm khách khí với cô, tay vừa thả ra người liền trực tiếp buông ra.
Tay của cô vẫn còn treo trên cổ anh, chân cũng vậy, quấn ở đó, bỗng chốc cảnh tượng trở nên nóng như lửa đốt.
Tiểu Ngân Chỉ xông vào, huhu hai tiếng liền lặng lẽ nằm trên sàn gỗ, biểu hiện giống như tôi đây chưa từng ăn cơm chó.
…
Hàn Duy Chỉ đã hơi tức giận, giọng nói trộn lẫn chút giận dữ: “Buông tay.”
“Không buông.” Lúc nãy Bạch Ngân còn hơi sợ anh vứt mình xuống dưới, bây giờ nguy hiểm đã được giải trừ, anh còn vững vàng ôm mình đến giường thì cô đã không sợ chút nào nữa.
Lẽ nào anh còn muốn ném mình chết trên giường hay sao? Haha.
Khuôn mặt cười đùa cợt nhả của cô nhìn anh, cười, rồi lộ ra hàm răng trắng tinh, tay nắm cổ anh càng chặt hơn.
Hàn Duy Chỉ tức giận, anh không ngờ cô còn có sức lực này, vừa nãy lúc ôm cô cảm thấy cô không đến năm mươi cân, gầy thành hình dạng quỷ rồi vậy mà lại dám cứng rắn trước mặt anh.
Nhưng cô cũng rất thông minh, vị trí tay cô để vừa đúng vị trí của động mạch cảnh*, anh không thể tùy tiện dùng lực gỡ xuống, vừa gỡ là anh cũng khó chịu, cô lại cứ nắm chặt không buông, chân cũng vậy, không ngừng lượn lờ phía trên anh.
*Động mạch cảnh xuất phát từ động mạch chủ ở trong ngực đi lên 02 bên cổ và sau đó cho nhánh vào não nằm trong sọ. Chức năng của động mạch cảnh là cung cấp máu cho não.
Anh nhìn cô một cái, thấp giọng lạnh lùng hỏi cô: “Bạch Ngân, rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
Bạch Ngân cảm thấy bản thân mình không muốn như thế nào cả, cô muốn mình và anh ở bên nhau, muốn sống cùng anh, ngủ cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, sau này đều ở cùng nhau, nhưng có một vài lời cô không dám nói ra.
Cô không ngốc, biết anh dán cho mình một cái mác kẻ lừa đảo, dù mình nói gì anh đều sẽ cho rằng mình đang lừa anh, lời nói thật lòng có đôi khi chỉ có thể nói một lần, cho nên chọn thời cơ tốt nhất nói ra là vô cùng cần thiết.
Trong suy nghĩ của cô, cô phải nắm chắc người này, thân thể này, khiến anh triệt để lún sâu vào thế giới của mình, cô mới có thể dần dần nói với anh, tấm lòng của mình.
Một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ nói rõ ràng với anh bản thân mình thích anh như thế nào. Từ lần đầu tiên gặp anh thì bắt đầu phảng phất thích nhan sắc của anh, mặc dù hôm ấy anh giẫm chân cô nhưng lại làm cô hoàn toàn có ký ức sâu đậm về anh. Sau đó sao lại thích anh? Bởi vì trong bộ phim ngoài trời đó, một giọt nước mắt của anh rơi xuống lòng bàn tay.
Cô cảm thấy anh và mình bi thương giống nhau, không thể làm lành với quá khứ giống nhau. Cô có một loại đau đớn như anh, chỉ có một mình tôi có thể hiểu được cảm giác số mệnh.
Đó là lần đầu tiên trong lòng cô oán trách vận mệnh đối xử không công bằng với cô, nó không nên sắp xếp để bản thân mình dùng phương thức lừa gạt này gặp anh.
Nếu như bọn có có thể dùng phương thức khác mà gặp mặt, vậy thì kết cục của bọn họ nhất định sẽ rất không giống như vậy.
Nhưng bây giờ cô không có biện pháp gì có thể chứng minh tấm lòng của bản thân mình, cô của lúc này mới mười chín tuổi, “thích” mà cô biết là cho đi chính mình.
Cô hai bàn tay trắng, không có gì cả, chỉ có bản thân mình.
Sau này cô mới biết rằng, hóa ra “thích” không phải chỉ là cho đi bản thân như thế này.
Thích thật lòng vốn dĩ là nên đứng ở một vị trí bình đẳng với anh, nếu không đến cả cơ hội được anh để trong mắt cũng không có.
Đáng tiếc cô của lúc đó không muốn hiểu điều này.
Bọn họ đã sai ngay từ lúc bắt đầu, sau này cũng không có cơ hội sửa chữa nữa, chỉ có thể sai càng thêm sai.
Hàn Duy Chỉ, sao người đàn ông này có thể muốn người phụ nữ không có tính thử thách nào như vậy được.
Từ lần gặp đầu tiên Bạch Ngân đã biết điều đó, liền ngây ngốc nói với anh: “Tôi muốn ngủ với anh.”
Khi Hàn Duy Chỉ cười “xùy” một tiếng, thì cô biết bản thân mình bị cười nhạo rồi, còn mang theo giễu cợt và xem thường, đúng, lúc trước khi anh uống rượu say quả thực suýt chút nữa ngủ với cô nhưng bây giờ trạng thái của anh hoàn toàn tỉnh táo.
“Cô cảm thấy tôi sẽ làm vậy với cô?” Hàn Duy Chỉ thấp giọng hỏi cô, bóp cằm cô: “Ai cho cô tự tin như vậy? Nếu như là lần trước tôi rất xin lỗi, tôi cũng xin lỗi rồi hơn nữa còn cho cô ba điều kiện nhưng tôi không muốn cô, tôi sợ mắc bệnh.”
Một bàn tay của anh sờ vạt áo sơ mi trên người cô, rất nhanh liền sờ được một nét chữ, xem ra tên đáng thương trước kia tên là gì đó Ngôn.
Anh sờ thấy chữ “Ngôn” đó, cảm giác khô nóng phút chốc giảm hơn một nửa, quả nhiên anh không nghĩ sai về cô, cô chính là một người phụ nữ trêu ong ghẹo bướm như vậy, lừa người thành tính, ai cũng có thể tiếp cận cô, đến cả thiếu niên hàng xóm cũng đều là mục tiêu của cô.
Khoảnh khắc này anh đã hết hoàn toàn tính nhẫn nại, khi ánh mắt bao phủ âm u của anh nhìn cô, thậm chí Bạch Ngân cảm giác được sát khí, trước đây anh rất ít dùng ánh mắt lạnh lùng như dao này nhìn cô.
Bạch Ngân là một người rất biết nhìn mặt đoán ý, sở dĩ cô dám hết lần này đến lần khác leo lên người anh như thế, chính là bởi vì cô cảm thấy anh đối với mình cũng có một chút lòng thương hại, nhưng lúc này đây cô cảm thấy không theo tính toán.
Cô cảm thấy mình đã nhìn không thấu ý tứ trong ánh mắt anh, vừa nãy rõ ràng vẫn còn ổn, nhưng phút chốc thấy ánh mắt anh nhìn mình thay đổi, thậm chí cô hoài nghi giây tiếp anh muốn bóp chết cô.
Bạch Ngân lặng lẽ thu tay lại.
Hàn Duy Chỉ đứng dậy rời đi, khi quay người lên tầng, thậm chí đưa ra tối hậu thư cho cô: “Tôi cho cô thời gian ba ngày, mang cô và con chó ngu ngốc của cô cút đi.”
- Hết chương 38 -