Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 39: Hàn Duy Chỉ chơi xấu
 
Bạch Ngân ngây ngốc một lát rồi đột nhiên hoàn hồn, không phải trước Tết anh đã đồng ý mỗi cuối tuần cô có thể đến ở sao? Tại sao bây giờ lại nói một đằng làm một nẻo vậy?
 
Là bởi vì sự chiếm giữ của tiểu Ngân Chỉ sao? Không phải bản thân còn có điều kiện thứ hai à? Dùng xong điều kiện thứ hai còn có điều kiện thứ ba mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ cần có điều kiện trong tay, anh dựa vào gì để đuổi cô đi chứ, lẽ nào anh muốn làm một người đàn ông nói lời không giữ lấy lời sao?
 
Bạch Ngân đã suy nghĩ thấu đáo, muốn nói lý lẽ với Hàn Duy Chỉ nhưng cô đã chậm một bước, Hàn Duy Chỉ đã ngay lập tức vứt bỏ cô mà đi sau khi nói xong câu này.
 
Không hề cho cô bất kỳ cơ hội trả lời nào, có lẽ cũng vì anh vốn dĩ không muốn nghe.
 
Bạch Ngân cảm thấy không muốn nghe thì thôi vậy, dù sao hôm nay cô đã đủ mất mặt rồi, đặc biệt còn mặc áo sơ mi của Triệu Gia Ngôn khiến cô càng mất mặt hơn.
 
Hàn Duy Chỉ nhanh chóng lên lầu đi tắm, anh cũng không cảm thấy chỗ nào khó chịu cả, anh kết nối lại cuộc họp online, thản nhiên giải thích mình vừa bị mất mạng.
 
Anh đeo lên tai nghe bluetooth, nằm xuống giường, trong đầu toàn dáng vẻ Bạch Ngân mặc áo sơ mi ngồi trên đùi anh.
 
Anh biết rõ vừa nãy bản thân mình muốn làm gì với cô, vào những giây phút cuối cùng nếu không phải cái tên trên chiếc áo sơ mi đó khiến anh tỉnh táo thì bây giờ cô đã là của anh rồi, trong đầu anh đều là hình dáng của cô, đáng chết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người chủ trì cuộc họp hỏi anh có vấn đề gì không, anh nói không có.
 
Mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ, chắc không phải Henry khó chịu chỗ nào chứ, sau khi kết nối lại anh không nói một lời nào cả. Đến khi kết thúc cuộc họp vẫn luôn duy trì một trạng thái yên lặng.
 
Cuộc họp kết thúc lúc mười giờ rưỡi, anh xuống lầu, nhìn thấy món salad ngô để ở trên bàn liền lấy một phần, yên tâm thoải mái ngồi ăn.
 
Tiểu Ngân Chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc, sau khi nhận ra ánh mắt của ông chủ có ý xấu, nó cảnh giác quay đầu sang một bên.
 
Hàn Duy Chỉ không bật đèn, chỉ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách một lúc, Bạch Ngân biết anh đang ở dưới tầng nên không dám xuống.
 
Lúc Hàn Duy Chỉ đang ngồi, cảm thấy có thứ lông xù nào đó dựa vào, nên đã đá nó đi nhưng nó ngay lập tức cọ qua cọ lại.
 
Cuối cùng anh lên tầng, chó con vẫn vui vẻ đi theo anh, không hề có cảm giác tồn tại, hình như nó biết bản thân không được chào đón, vì vậy vẫn luôn yên lặng ngồi xổm.
 
Thật ra những con chó ở độ tuổi như tiểu Ngân Chỉ đều rất hoạt bát hiếu động nhưng bản năng trời sinh của loài chó đã có  khả năng đoán được tâm trạng của con người, cho nên là một con chó với chỉ số thông minh cao, đương nhiên sẽ đoán được tâm trạng không vui của chủ nhân, vì vậy nó vẫn luôn yên lặng ngồi xổm trong góc.
 
Hàn Duy Chỉ đuổi nó đi hai lần, cuối cùng anh khóa chặt cửa lại, thẳng thắn đuổi nó ra ngoài.
 
Ngày hôm sau thức dậy mở cửa, anh nhìn thấy con chó ngốc ngồi xổm trước cửa phòng, có vẻ như nó đã ngủ ở đây cả một đêm.
 
Lúc này anh liên tưởng đến Bạch Ngân, quả nhiên chủ thế nào thì chó thế ấy, đừng tưởng con chó này còn nhỏ, độ mặt dày của nó chẳng kém gì Bạch Ngân đâu.
 

 
Bạch Ngân dậy từ sáng sớm để làm bữa sáng, tối qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu Hàn Duy Chỉ không thích cô ở lại đây nữa thì cô phải càng nắm bắt thời cơ.
 
Buổi sáng làm bữa sáng, buổi trưa làm bữa trưa, buổi tối làm bữa tối.
 
Cũng không phải là cô bắt buộc phải tiếp tục sống ở đây nhưng con người không thể nói lời mà không giữ lời được, đạo lý này không sai đâu nhỉ.
 
Tối qua cô thừa nhận mình bốc đồng nhưng anh cũng nặng lời mắng cô, còn đặc biệt sỉ nhục cô, kể cả cô có mục đích tiếp cận anh nhưng cô vẫn còn một chút tự tôn.
 
Nhưng sự yêu thích của cô dành cho anh đã đánh bại lòng tự tôn nhỏ bé của cô, nếu có thể, cô vẫn muốn ở lại đây, dù sao thời gian cũng không dài, cô cũng sắp khai giảng rồi.
 
Tối qua trước khi đi ngủ, đàn chị Irene cuối cùng đã trả lời bài giới thiệu của cô.
Chị Irene nói vài ngày nữa sẽ quay lại để nhanh chóng hoàn thành hạng mục sửa lại bức bích họa quán bar nên đã bảo Bạch Ngân về trường sớm một chút để giúp chị ấy.
 
Đương nhiên Bạch Ngân không bị tình yêu làm mù quáng, cô trả lời đàn chị Irene: "Em nhất định sẽ về trường đúng giờ." Cô còn cảm ơn đàn chị vì đã tin tưởng và bằng lòng cho cô một cơ hội.
 
Đàn chị Irene gửi cho cô một icon "ngốc nghếch".
 

 
Chín giờ sáng, Hàn Duy Chỉ trở về sau khi tập thể dục, hôm nay anh ra ngoài chạy bộ, lúc quay về còn đi dạo một vòng ở ngoài nhà.
 
Xa xa, anh nhìn thấy Bạch Ngân đang nấu ăn trong phòng bếp, hôm nay cô mặc chiếc áo hoodies cổ tròn rộng rãi, ánh nắng ban mai chiếu rọi lên đỉnh đầu cô.
 
Tóc cô được búi cao hết lên, có vài sợi tóc loà xoà trên vầng trán mang lại cảm giác trẻ trung và tràn đầy sức sống.
 
Hiếm khi Hàn Duy Chỉ liên tưởng cô với hình tượng sức sống trẻ trung, anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, cô giả vờ mình là học sinh tiểu học, lúc đó anh cảm thấy cô giống như một học sinh tiểu học uống hormon trưởng thành.
 
Sau này anh thấy mỗi bộ quần áo của cô đều quá trưởng thành nữ tính, dáng vẻ đó cũng rất xinh nhưng luôn khiến người khác cảm thấy khó xử.
 
Trong giây phút này anh cảm thấy đây mới là bộ quần áo thuộc về cô, có một loại cảm giác thoải mái khó hiểu tỏa ra từ trên người cô hôm nay.
 
Thậm chí nó còn khiến anh cảm thấy, cô thành tâm chờ đợi nấu bữa sáng, khói từ từ bốc lên khiến anh có cảm giác khó hiểu.
 
Anh suy nghĩ một lúc rồi đẩy cửa đi vào, sau những chuyện đã xảy ra tối qua, cả hai người đều khá im lặng, có một sợi dây bối rối khó hiểu đang di chuyển trong không gian.
 
Hàn Duy Chỉ không phải là người thích lặp lại lời nói nhiều lần, anh cho rằng lời nói thật sự có trọng lượng chỉ cần nói một lần là đủ, nếu nói nhiều thì ngay cả bản thân cũng cảm thấy thấy nhàm chán.
 
Anh cho rằng tối qua mình đã nói rất rõ ràng rồi, cũng tin rằng cô là một người trưởng thành đang được giáo dục trong môi trường đại học nên chắc nghe sẽ hiểu ý trong lời nói của anh.
 
Anh không thích cô, không chào đón cô, không thích cô tiếp tục sống trong ngôi nhà này nữa.
 
Cho dù cô có được bao nhiêu lợi ích từ Lục Khải Nhan, anh đều không quan tâm nhưng anh không hy vọng ba ngày sau vẫn còn có thể nhìn thấy cô nữa.
 
Anh biết trước đây mình đã đồng ý cuối tuần cho cô ở đây nhưng bây giờ không được nữa, anh không muốn biến mọi chuyện trở nên mất kiểm soát.
 
Sau hơn mười ngày bình tĩnh lại, anh cho rằng cô là một nhân vật nguy hiểm và chắc chắn cho rằng cô là một người phụ nữ lẳng lơ.
 
Tóm lại chính là: Anh không muốn tiếp tục mập mờ với cô nữa.
 
Mà ở cùng nhau chính là sự mập mờ to lớn nhất.
 
Anh ngồi trong phòng khách, chân cảm thấy nong nóng, anh cúi đầu xuống nhìn, đó là con chó ngu ngốc mà Bạch Ngân nuôi đang liếm chân anh.
 
Hàn Duy Chỉ quay đầu ra đằng sau, nhìn thấy Bạch Ngân đang bưng thức ăn ra.
 
Bạch Ngân giống như đi guốc trong bụng anh, biết anh khó chịu với con chó của cô, nên lập tức mắng: "Đứng dậy, tiểu Ngân Chỉ, ra ngoài chơi đi"
 
Tối qua Hàn Duy Chỉ nghe thấy cô gọi con chó ngu ngốc này là tiểu Ngân Chỉ nhưng tối qua anh lại cho rằng nó là "tiểu Ngân Tử", hôm nay nghe rõ hình như cô không gọi nó là tiểu Ngân Tử, vì vậy anh hỏi: "Cô gọi nó là gì?"
 
Bạch Ngân đưa đồ ăn sáng cho anh, đỏ mặt nói: "Không, không có gì, chỉ là một chú chó thôi, anh đừng tức giận với nó."
 
"Tôi hỏi cô gọi nó là gì?"
 
"Không là gì cả..." Cô cúi đầu đưa sữa cho anh.
 
Hàn Duy Chỉ nhận lấy buồn bực uống một ngụm to, lúc này chuông cửa reo lên.
 
Bạch Ngân nhanh chóng đứng dậy, đi ra mở cửa.
 
Đứng ngoài cửa là Âu Dương Hạ Nhĩ nhà hàng xóm.
 
Sau khi Bạch Ngân nhìn thấy người đến, cô nở một nụ cười rạng rỡ với anh ấy, mấy ngày nay, nhà dì Âu Dương đã giúp cô rất nhiều và cho cô sự ấm áp, cô nghĩ cho dù sau này rời khỏi đây, cả đời này cô sẽ luôn nhớ tấm lòng tốt của gia đình dì Âu Dương.
 
Âu Dương Hạ Nhĩ là cậu con trai bằng tuổi với Bạch Ngân, năm nay là sinh viên đại học năm nhất, nhìn thấy Bạch Ngân, anh gãi đầu, nồng nhiệt mời cô: "Bạch Ngân, bạn tớ rủ tớ đi biển chơi, cậu muốn đi cùng bọn tớ không? Tối mai về."
 
Bạch Ngân nghĩ một lát rồi từ chối, Hàn Duy Chỉ đang nóng lòng muốn đuổi cô ra ngoài, nếu cô đi rồi, chẳng phải bị anh quang minh chính đại tìm cớ để đuổi cô đi sao.
 
Thời điểm quan trọng này, cô càng phải cố sống chết để giữ lấy mới được
 
"Lần sau đi được không?" Bạch Ngân cười rồi từ chối: "Cậu có phương thức liên lạc của tớ chưa? Hôm nay tớ phải dọn dẹp đồ đạc nên lần sau tớ đi chơi cùng các cậu nhé"
 
Trong lòng cô thật ra cũng rất muốn đi biển chơi, nếu không phải Hàn Duy Chỉ giống như một quả bom hẹn giờ thì chắc chắn cô sẽ đi cùng bọn họ, ai lại không muốn đi chơi cùng bạn bè trong ngày tết chứ, đi đâu cũng được chỉ cần có thể thư giãn là được.
 
Hàn Duy Chỉ ở sau lưng cô nghe hết cuộc trò chuyện, anh cười chế nhạo, cảm nhận được sức quyến rũ của Bạch Ngân, anh giơ tay lên bịt mắt lại.
 
Bạch Ngân tiễn Âu Dương Hạ Nhĩ về, bước vào trong nhà cô cảm thấy có một luồng không khí lạnh.
 
Không biết Hàn Duy Chỉ tức giận gì, anh đứng phắt dậy, quay lưng về phía cô như là đang kìm nén cơn tức giận, anh xoay người rồi lên tầng.
 
Bạch Ngân cảm thấy hôm nay có vài lời phải nói rõ với anh nên đã đi lên trước chặn anh lại: "Anh từng nói mỗi cuối tuần sẽ cho tôi ở đây, anh nhớ không?"
 
"Tôi không nhớ." Anh còn giở trò vô lại: "Tôi chỉ nhớ tôi đồng ý để cô ở đây đến sau tết."
 
Bạch Ngân tuyệt vọng, lại hỏi: "Vậy chắc anh vẫn nhớ tôi còn hai điều kiện nữa đúng không?"
 
"Ngoài việc cho tiền, tôi sẽ không đồng ý bất cứ điều kiện nào của cô." Hàn Duy Chỉ kéo cổ áo nhìn đi chỗ khác: "Cô có thể muốn bao nhiêu tiền thì tùy cô." Câu cuối cùng anh nhìn mặt cô nói ra từng chữ một.
 
Đây chính là giở trò vô lại, Bạch Ngân cảm thấy tuyệt vọng, quả nhiên, Hàn Duy Chỉ không phải là người dễ nói chuyện.
 
Những thứ lúc trước anh cho cô đều là ảo giác mà thôi.
 
Trước khi lên tầng anh ném cho cô một câu có lực sát thương rất cao: "Nếu cô cảm thấy trống trải thì có thể đến chỗ khác tìm đàn ông, đừng tìm ở chỗ của tôi, tôi và Âu Dương là hàng xóm, nếu như cô dụ dỗ xong rồi đi thì tôi rất khó xử với mẹ của cậu ấy."
 
Bạch Ngân tức đến mức đỏ mặt, nắm chặt cái bát trong tay, nếu không phải sự kiềm chế của cô tốt thì cô đã muốn đập cho anh một phát rồi.
 
Người đàn ông xấu xa này coi cô là gì vậy? Loại con gái lẳng lơ sao? Gái điếm? Hay là loại tùy tiện dụ dỗ bất cứ người đàn ông nào mà cô tiếp xúc?
 
"Tôi, tôi không dụ dỗ cậu ấy. Anh vu khống tôi."
 
Cô chưa nói xong đã thấy Hàn Duy Chỉ lên tầng, Bạch Ngân tức đến mức cả một buổi sáng không ăn gì, buổi trưa cô cũng chẳng ăn nổi cơm, chỉ uống một chai sữa chua cho đỡ đói.
 
Chưa bao giờ cô cảm thấy đạo đức của bản thân mình lại bị người khác giẫm đạp xuống đất như vậy. Lại còn dẫm đi dẫm lại, giống như đang giận dữ nghiền nát dấu chân vậy.
 
Cô tức giận đến mức bật khóc rất nhiều lần.
 
Trước đây cô không biết thích một người lại đau lòng đến vậy, dường như có một cánh tay đang đay nghiến trái tim coi vậy, cho dù cô an ủi bản thân thế nào cũng không khá hơn được nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng anh xuống nhìn cô một cái nhưng chưa một giây phút nào anh xuống tầng gặp cô.
 
Trong lòng cô lại càng chua xót.
 
- Hết chương 39 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui