mình.
Hàn Chí dụi mắt nói: "Mẹ ơi, con muốn ngủ cùng mẹ."
Bạch Ngân không thể từ chối một đứa trẻ, cô gật đầu rồi ôm đứa nhỏ vào lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa ngủ được một lúc thì Hàn Duy Chỉ đến vác đứa trẻ đi, Hàn Chí ngủ cùng cô thì không hay cho lắm, huống chi Bạch Ngân còn là một cô gái có vóc dáng gần giống mẹ nhóc.
Nhưng lần này, thái độ của Hàn Duy Chỉ đã tốt hơn rất nhiều, sau khi ôm đứa trẻ về, anh còn đắp chăn cho cô, thấy bộ đồ ngủ của cô bị xé toạc, cả người anh khô nóng khó chịu, nhanh chóng đặt đứa trẻ lên giường.Chương 40: Cùng anh nhìn tuyết rơi
Lúc chiều tà, Bao Uyển dẫn Hàn Chí tới, Bạch Ngân ra mở cửa, cô tưởng rằng là dì Âu Dương đến nên cô còn cố gắng nở một nụ cười, ai mà biết được người đứng ngoài cửa lại là Bao Uyển - Người từng có duyên gặp một lần.
Khoảnh khắc gặp cô, Bao Uyển đã nhớ ngay ra, cười nói: "Là cháu à, Bạch Ngân, dì nghe Hàn Chí nói ở trong nhà chú có một chị gái ở, dì còn tưởng nhóc con nói linh tinh không ngờ là cháu đấy. Sớm biết thì hôm nay dì đã mời cháu cùng đi hái dâu tây rồi."
Nói xong Bao Uyển đưa cho cô một hộp dâu tây vừa mới hái: "Tối nay cháu ăn hết đi nhé, mới hái vẫn còn tươi."
Bà cúi đầu nhìn con trai mình đang cười híp mắt quan sát chị gái, bà cốc đầu nhóc con và nói: "Mau gọi chị đi."
Hàn Chí gọi một tiếng vô cùng ngọt ngào: "Chị ơi, em chào chị."
Lúc đó Hàn Duy Chỉ nghe thấy ồn ào nên từ trên tầng đi xuống, hai tay anh đút vào túi quần, không hề có một chút dịu dàng nào, ngược lại trông vô cùng hung dữ, cặp lông mày anh hơi cau lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân không biết mình đã đắc tội gì với anh, rõ ràng trước Tết không phải là dáng vẻ này.
Hàn Chí nhìn thấy chú xuống tầng, nhóc con giống như một con bướm lập tức sà vào trong lòng anh, nói: "Chú ơi, cháu nhớ chú lắm."
Bạch Ngân quay đầu nhìn thấy Hàn Duy Chỉ nở một nụ cười dịu dàng, trong giây phút này cô cảm thấy cực kỳ thất vọng, trước đây cô cho rằng anh mãi mãi sẽ không có nụ cười dịu dàng như thế.
Đến bây giờ cô mới hiểu rõ, thật ra là anh có, chỉ là anh mãi mãi sẽ không bao giờ nở nụ cười dịu dàng đó với cô mà thôi.
Sau đó Bao Uyển tạm biệt rời đi.
Sau khi Hàn Chí đi quanh nhà một vòng, nhóc phát hiện ra tiểu Ngân Chỉ vô cùng đáng yêu, rất nhanh, mọi sự chú ý của nhóc đều bị tiểu Ngân Chỉ chiếm giữ.
Nhóc ôm chó con vào lòng, còn chủ động nói với Bạch Ngân: "Chị ơi, chị biết không, lần trước em nhìn thấy hình của chú chó này ở trong điện thoại của chú đó."
Bạch Ngân có chút khó hiểu, cô quay đầu đối diện với ánh mắt của Hàn Duy Chỉ, ý tứ rất rõ ràng, cô hơi khó hiểu, hy vọng Hàn Duy Chỉ có thể giải thích một chút, tại sao cháu trai của anh lại nhìn thấy chú chó của cô trong điện thoại anh.
Nhưng đương nhiên Hàn Duy Chỉ không giải thích lời nào, cốc đầu Hàn Chí một cái và nói: "Lên tầng đi ngủ đi, sáng sớm mai còn phải đến Thượng Hải."
Hàn Chí hoàn toàn không phối hợp: "Cháu không thích, tối nay cháu muốn chơi với chú chó này " Nhóc còn hỏi Bạch Ngân: "Chị ơi, ngày mai chị có đi Disney cùng chúng em không ạ? "
Hàn Duy Chỉ hy vọng cô từ chối bởi vì một khi cô đồng ý thì cháu trai của anh rất khó đối phó.
Nhưng Bạch Ngân gật đầu: "Được thôi, rất lâu về trước chị đã muốn đến Disney rồi "
Hàn Duy Chỉ nhìn cô với ánh mắt tức giận, sau đó đi lên tầng, dù sao anh chắc chắn sẽ không đi cùng cô đâu.
Lúc anh đang đi lên cầu thang, nghe thấy Hàn Chí hỏi Bạch Ngân: "Chị ơi, chó con tên là gì vậy ạ? "
Lúc này anh nghe rất rõ, nghe cực kỳ rõ, lông mày lập tức cau lại.
Anh nghe rõ Bạch Ngân nói là: "Tiểu Ngân Chỉ. Ngân trong Bạch Ngân, Chỉ trong Hàn Duy Chỉ".
Chàng trai nhỏ lập tức cười ha ha, Bạch Ngân cho rằng Hàn Duy Chỉ không nghe thấy, cô còn rất đắc ý.
…
Vì có sự xuất hiện của Hàn Chí nên ngôi nhà lạnh lẽo này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sự buồn phiền của Bạch Ngân được đánh bay hết, cô còn nghiêm túc xin lỗi cháu trai nhỏ vì lần trước đã khiến bệnh hen suyễn của nhóc phát tác.
Dường như Hàn Chí đã quên mất chuyện đó rồi, trong đầu nhóc toàn là chó con, và chuyện ngày mai chị có thật sự đi Disney chơi cùng mình hay không, hai sự việc quan trọng này được nhóc nhắc đi nhắc lại.
Bạch Ngân nói đúng liên tục nhưng một lát sau nhóc lại hỏi một lần nữa. Mỗi lần Bạch Ngân đều kiên nhẫn trả lời nhóc.
Hàn Chí ở dưới tầng chơi với chó con đến mức không muốn tắm, lúc Hàn Duy Chỉ kéo nhóc lên tầng đi tắm, nhóc còn nghịch ngợm nói rằng muốn chị Bạch Ngân dẫn chó con tắm cho nhóc, tắm xong nhóc muốn ngủ cùng chị và chó con nữa.
Từ trước đến nay Hàn Chí luôn hiểu chuyện, hiếm khi không nghe lời như thế này, trong thời gian ngắn Hàn Duy Chỉ đổ mọi lỗi lầm lên đầu của Bạch Ngân.
Anh tuyệt đối không ra tay với cháu trai vì vậy anh thấp giọng nói với Bạch Ngân: "Cô, lên phòng tôi một lát."
Bạch Ngân nhăn mặt sau lưng anh, hừ, có gì ghê gớm đâu chứ.
Lúc cô lên tầng cùng anh, cô hậm hực nghĩ, nếu anh dám đánh tôi thì tôi sẽ tố cáo anh bạo lực gia đình.
Hàn Duy Chỉ không có ý định đánh cô, người ngu xuẩn mới đánh phụ nữ và trẻ nhỏ, anh sẽ không động vào hai người đâu.
Anh gọi cô lên chỉ muốn bảo cô đừng dính lấy Hàn Chí nữa. "Ngay cả một đứa trẻ cô cũng không bỏ qua có phải không?"
Bạch Ngân khó hiểu nhìn anh, không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
"Ý tôi là, ngay cả một đứa trẻ cô cũng không bỏ qua có phải không, dính lấy tôi không đủ còn muốn dính lấy cháu tôi à? " Hàn Duy Chỉ nhắc lại lần nữa.
Bạch Ngân tức đến mức bối rối, ý của anh là gì, cô bám lấy cháu trai của anh là có ý gì? Cô khinh. Cho dù cô có đói khát thì cũng không đến nỗi ham muốn cháu trai của anh đâu.
Thật khiến người khác bực bội.
Cô tức đến nỗi lườm anh một cái, đối diện với ánh mắt của anh, cô bất chấp tất cả: "Đúng vậy, tôi dính lấy thì làm sao, tôi không chỉ dính lấy anh mà tôi còn dính lấy cả nhà anh dính lấy cả Âu Dương Hạ Nhĩ đấy, anh không biết đâu, ở trường học tôi còn dính lấy rất nhiều người, tôi có đàn anh đàn em, còn có cả tình đầu thanh mai trúc mã của tôi nữa. Tôi thích dính người như thế đấy anh làm gì tôi, nếu anh nhìn không quen thì anh đánh chết tôi đi, anh có dám không?"
Từ trước đến nay Bạch Ngân luôn là người biết kiểm soát lời nói, đặc biệt là khi ở trước mặt Hàn Duy Chỉ, cô luôn cố gắng chọn những lời hay ý đẹp nói chuyện với anh, tại sao vậy? Bởi vì cô thích anh, trái tim của con gái khi thích một người rất rõ ràng.
Cô thích anh, thậm chí ngưỡng mộ anh, thậm chí nói chuyện với anh cũng rất lịch sự sợ đột nhiên làm anh không vui.
Nhưng bây giờ cô không quan tâm nhiều như vậy, bây giờ không đơn giản là cô có chọc tức anh hay không mà là anh khiến cô không vui, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh tức giận với cô thế nào, thì cô sẽ đáp trả anh như thế.
Ai lại vô liêm sỉ nói bản thân mình dính lấy một đứa trẻ chứ, rõ ràng là cháu trai của anh dính lấy mình mà, cô làm sai điều gì sao? Không hề!
Sai lầm lớn nhất của cô đó chính là cô thích anh nên mới để anh sỉ nhục mình hết lần này đến lần khác chà đạp nhân phẩm của cô
Tức chết đi được. Nói xong cô xoay người tức giận xuống tầng, cô đã quyết định rồi, bây giờ xuống tầng đóng gói cháu trai của anh rồi đem lên đây sau đó tối nay cô sẽ đi.
Nhưng cô đi rồi thì Tiểu Ngân Chỉ phải làm sao? Lẽ nào tuổi còn nhỏ mà phải làm một con chó lang thang sao?
Cô đang đi ra ngoài, phía sau lưng như có một lực vô hình nào đó kéo giật cô lại.
Hàn Duy Chỉ kéo cô quay lại, khoá cửa, cô không kịp đề phòng, liền bị anh dùng một tay đẩy vào tường.
Thậm chí cô không biết Hàn Duy Chỉ muốn làm cái gì, thấy anh khoá hai tay cô ra đằng sau lưng, không cho phép cô phản kháng một chút nào.
Hàn Duy Chỉ giận dữ nhìn chằm chằm cô, ấn tay cô lên đỉnh đầu: "Bạch Ngân, tôi hỏi cô rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô nuôi chó trong nhà tôi, tán tỉnh đứa trẻ nhà hàng xóm, cho tiền cô không cần, rốt cuộc cô muốn thế nào, cô nói đi bao nhiêu tiền thì cô mới hoàn toàn bằng lòng cút ra khỏi thế giới của tôi?"
Tay của Bạch Ngân thì trói còn nước mắt thì cứ không ngừng rơi
Giọng nói của Hàn Duy Chỉ dịu lại, thấy nước mắt trên mặt cô nhưng anh không hề có dấu hiệu nhượng bộ: "Chẳng ai làm gì mà lại khóc trước mặt tôi à? Giả vờ đáng thương ư? Cô cảm thấy tôi có tin không?"
Bạch Ngân quay đầu đi, giây phút này mọi ý nghĩ muốn ngủ cùng anh của cô đã hoàn toàn tan biến hết, đó vốn dĩ chỉ là mong muốn ích kỷ mà thôi, cô đều hiểu.
Thật ra trong lòng cô biết rõ không thể làm theo chiêu trò mà Lục Khải Nhan bày cho nhưng cô vẫn mặt dày mày dạn tiếp tục tiến hành.
Bây giờ cô biết bản thân mình hoàn toàn không thể tiếp tục được nữa, cô cắn răng nói: "Bây giờ tôi sẽ đi. "
Nói xong vẫn còn một giọt nước mắt rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của anh.
Hàn Duy Chỉ yên lặng nhìn cô nhưng lại chất chứa cảm giác không vui không giống như trong tưởng tượng của anh, ngược lại anh không biết làm thế nào, có lẽ là vì giọt nước mắt này.
Rất nhanh anh đã nhận ra vừa nãy mình kích động quá, buông lỏng bàn tay đang thô bạo nắm chặt lấy cô.
Nhìn một lúc vào hai tay cô, anh nói: "Tôi nói sẽ cho cô ba ngày."
Thật ra là vì nhìn thấy ngoài trời tuyết đang rơi và cũng sắp đến đêm rồi, bây giờ đi thì không an toàn cho lắm.
"Cảm ơn anh. Ngày mai tôi sẽ đi." Bạch Ngân xuống tầng, đuổi Hàn Chí ra khỏi phòng, đuổi cả chú chó kia nữa.
Đây là lần đầu tiên Hàn Chí bị đối xử như vậy nhưng Bạch Ngân không thể không làm như vậy, cô không muốn nói ra những lời chỉ trích đặc biệt đối phương lại là trẻ con.
Cô thà chấp nhận anh nói cô tán tỉnh Âu Dương Hạ Nhĩ, còn hơn bị Hàn Duy Chỉ nói cô có ý đồ xấu với một đứa trẻ, anh chạm đến giới hạn cuối cùng của cô rồi.
Hàn Chí khóc to đến mức long trời lở đất, cuối cùng bị Hàn Duy Chỉ đưa đi.
May mà Hàn Chí không phải là đứa trẻ hay ghi thù, sáng hôm sau nhóc đã quên hết mọi việc, hơn nữa tối qua tiểu Ngân Chỉ còn chơi với nhóc cả một buổi tối.
Buổi sáng Hàn Chí nhìn thấy Bạch Ngân đang bận rộn trong bếp, nhóc đã quên chuyện tối qua bị cô đuổi ra ngoài.
Nhóc gọi một tiếng ngọt ngào: "Chị ơi, chào buổi sáng."
Bạch Ngân cho rằng hôm nay nhóc sẽ mắng mình là "chị gái xấu xa", cô nghĩ rằng sau khi Hàn Duy Chỉ dẫn nhóc về phòng sau đó sẽ nói với anh rằng cô xấu xa thế nào.
Nhưng nhìn tình hình sáng nay, Hàn Duy Chỉ không hề nói xấu về cô.
Thật ra Bạch Ngân đã thu dọn vali xong xuôi cả rồi, cô chỉ đợi tiểu Ngân Chỉ ra vì cô muốn dẫn chú chó ấy đi cùng.
Tiểu Ngân Chỉ vừa nhìn thấy cô đã chạy ngay đến bên chân cô, Bạch Ngân ôm nó vào trong lòng nói: "Chúng ta đi thôi"
Hàn Chí thấy tiểu Ngân Chỉ sắp đi rồi, nói gì cũng không đồng ý, lại khóc đến mức long trời lở đất một lần nữa.
Không còn cách nào khác, Bạch Ngân đành để lại chú chó, tuy không nỡ nhưng tiểu Ngân Chỉ đi theo cô cũng sẽ không được hạnh phúc.
"Tặng em đấy." Bạch Ngân nói.
Hàn Duy Chỉ không vui, đẩy cốc sữa sang một bên: "Dọn đi." Nói với giọng điệu cực kỳ ghét bỏ.
Ba người rơi vào bế tắc, đến trưa Bạch Ngân vẫn chưa đi được, cô sắp bỏ lỡ thời gian cất cánh của máy bay rồi.
Hàn Duy Chỉ bị công kích nặng nề bởi một cô gái, một đứa trẻ và một con chó, nhưng anh hiểu rất rõ tính cách của Hàn Chí, Hàn Chí nói muốn đi Disney thì chắc chắn phải thoả mãn nhóc con, đây là ước hẹn.
Hàn Chí không thể không đồng ý cho chú chó đi bởi vì nhóc không có năng nuôi dưỡng chú chó như Bạch Ngân.
Hàn Duy Chỉ hẹn với Hàn Chí: "Chú bảo cô ấy đi Disney cùng cháu nhưng chó không thể ở lại, càng không thể để cháu mang nó sang Mỹ, sau này cháu về nước thì chú sẽ bảo cô ấy dẫn chó đến đây, đồng ý không?"
Hàn Chí vẫn là một đứa trẻ chưa học tiểu học, nhóc cũng không biết "sau này" là cái gì nhưng nhóc cảm thấy lời hứa hẹn có thể đi Disney cùng chị gái có vẻ hấp dẫn hơn.
Hơn nữa chú còn nói sau này có thể cho nhóc gặp chú chó này, nhóc gật đầu lia lịa, hai hàng nước mắt chảy dài giống như bật công tắc liền dừng lại .
Rõ ràng Hàn Duy Chỉ đang dỗ nhóc, sau này, làm gì có sau này chứ?
Chỉ là hôm nay anh không trị được Hàn Chí mà thôi, ngày mai Hàn Chí tỉnh dậy sẽ quên hết mọi việc, làm gì có chuyện để cô dẫn chó qua đây chứ.
Nhưng Bạch Ngân tưởng anh nói thật, cô rất vui, những vết thương đầy ắp trong lòng chỉ vì anh nói "sau này", mà cuối cùng những hạt bụi trong lòng cô đã bắt đầu nở hoa.
Cô cảm thấy anh vẫn thích mình một chút nếu không làm sao có thể bảo mình đi Disney cùng bọn họ, còn đồng ý mỗi tuần để mình dẫn chó qua đây chứ?
Với tâm trạng như vậy, cô vô cùng kích động bước vào hành trình đến Disney.
Đây chính là nơi mà cô rất muốn đi, không ngờ thật sự có một ngày như vậy, cô vốn dĩ cho rằng cả đời này mình không thể đến đó nhưng nhờ có Hàn Duy Chỉ cuối cùng cô cũng được đi. Thật kích động quá đi
Buổi chiều đi thẳng đến Disney, sau khi ăn tối thì đi xem biểu diễn pháo hoa, Bạch Ngân nhìn pháo hoa đang nở rộ trước mặt mình, cô nhớ đến lời Lục Khải Nhan nói với cô, pháo hoa này còn không đẹp bằng màn pháo hoa của một người làm dành riêng cho cô ấy.
Sau khi Bạch Ngân chụp rất nhiều ảnh pháo hoa, cô cảm thấy e là não của Lục Khải Nhan bị úng nước rồi, pháo hoa đẹp thế này một người có thể đốt được sao? Đương nhiên chỉ có Disney mới có thôi.
Hôm nay Hàn Chí đã đi qua đi lại cả một ngày, nhóc hơi buồn ngủ, lúc Hàn Duy Chỉ cõng nhóc trên lưng thì nhóc đã ngủ thiếp đi.
Bạch Ngân và Hàn Duy Chỉ sánh vai cùng đi trên con đường về khách sạn, đột nhiên tuyết rơi xuống.
Bạch Ngân kích động nói: "Oa, tuyết rơi rồi"
Hàn Duy Chỉ thở dài, cạn lời nhìn cô: "Đây là tuyết nhân tạo."
Bạch Ngân cảm thấy trong ánh mắt anh nhìn cô viết "Có phải cô ngốc không?"
Nhưng để lấy lại thể diện, cô nói: "Tôi, tôi biết chứ, lẽ nào tuyết nhân tạo không phải là tuyết sao?"
Cô nhớ đến lý luận kinh điển của cô giáo Lư, người đàn ông hư đầu tiên là hư, tiếp theo là đàn ông, sau cùng anh ta cũng là con người.
Bạch Ngân nói với anh: "Tuyết nhân tạo đầu tiên là do máy móc tạo nên, tiếp theo là do con người dùng máy móc tạo nên, cuối cùng nó cũng là tuyết.”
Hàn Duy Chỉ không muốn nói chuyện với cô nữa, anh cảm thấy cô vừa ngốc, vừa đần.
Bạch Ngân nói với anh: "Rất lâu trước đây tôi đã muốn đến Disney chơi rồi, đây là ước mơ từ nhỏ của tôi. Bây giờ cuối cùng cũng thực hiện được rồi. Cảm ơn anh nhé."
Hàn Duy Chỉ cực kỳ cạn lời nó nhìn cô: "Cô muốn đến lúc nào cũng được."
Bạch Ngân chỉ có thể thở dài, lắc đầu, có vài người hoàn toàn không hiểu được nỗi khổ bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ.
Thật ra gần đây sau khoảng thời gian gặp Lục Khải Nhan, vận may của cô mới tốt lên một chút, số tiền có thể dùng được cô cũng thoải mái tiêu hơn, trước đây cô là một kẻ đáng thương ngay cả tiền học phí tiền sinh hoạt đều không có chỗ để nương tựa.
Nhưng những lời này cô mãi mãi sẽ không nói với Hàn Duy Chỉ, những người có cuộc sống vô tư như bọn họ không thể hiểu được đâu.
Buổi tối bọn họ ngủ ở một phòng to dành cho gia đình.
Phòng khách sạn ở Disney được trang trí lãng mạn khiến trẻ con thích thú nhưng phải đặt trước, buổi sáng thêm Bạch Ngân đi cùng, vé máy bay có thể thêm được nhưng phòng khách sạn thì không có cách nào thêm được nữa, ba người chỉ có thể ở trong phòng dành cho gia đình thôi.
May mà phòng khá rộng, giường cũng có hai cái, Bạch Ngân cảm thấy mình có thể ngủ trên cái giường bé bé dành cho trẻ em.
Hàn Duy Chỉ cũng không phản đối, sau khi tắm xong, cô giúp Hàn Duy Chỉ dỗ Hàn Chí ngủ sau đó ngoan ngoãn trèo lên cái giường nhỏ thuộc về cô.
Ngủ đến nửa đêm cô nghe thấy Hàn Chí gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi", Bạch Ngân bị nhóc đáng thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy Hàn Chí đang nằm bên cạnh giường
- Hết chương 40 -