Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 41: Coi như cùng nhau đi tới đầu bạc răng long
 
Ngày hôm sau bọn họ dậy sớm để xếp hàng chơi trò chơi.
 
Để Hàn Chí chơi được thêm nhiều trò hơn, Hàn Duy Chỉ dẫn cháu trai cùng xếp hàng còn Bạch Ngân bảo cô sẽ đứng giữ chỗ một mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đợi bọn họ chơi xong, Hàn Duy Chỉ dẫn cháu trai và Bạch Ngân chơi trò tiếp theo.
 
Như vậy tiết kiệm được thời gian, Hàn Chí chơi được nhiều trò hơn những đứa trẻ khác.
 
Nhưng Bạch Ngân bắt gặp phải ánh mắt khinh thường của khách du lịch nên Hàn Duy Chỉ nắm chặt tay cô không cho cô đứng xếp hàng một mình nữa.
 
Lúc chơi tàu lượn siêu tốc, sau khi xuống, chân của Bạch Ngân liền mềm nhũn cả ra nhưng cô vẫn nhớ đến việc phải tiếp tục đi xếp hàng.
 
Hàn Duy Chỉ nắm chặt vai cô lại, từ từ để cô đứng vững: "Chóng mặt à?"
 
Bạch Ngân đáng thương gật đầu: "Buồn nôn."
 
Hàn Duy Chỉ cau mày lại, quyết định không chơi nữa, anh tìm một chỗ bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó dẫn Hàn Chí đi mua nước và kem.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay Hàn Chí chơi rất thoả thích, được anh cõng trên vai, nhóc liền nói: "Chú ơi, cháu thích chị Bạch Ngân, có thể bảo chị ấy làm mẹ của cháu không? Cháu muốn chị ấy làm mẹ của cháu."
 
Hàn Duy Chỉ dừng tay lại, đặt đứa trẻ xuống, giọng anh trầm xuống nói với nhóc: "Không được."
 
"Tại sao không được ạ? "Hàn Chí truy hỏi đến cùng.
 
Ở độ tuổi này nhóc vẫn chưa có nhận thức sâu sắc về ba mẹ nhưng chỉ cần là người đối xử tốt với nhóc thì nhóc muốn gọi người đó là mẹ.
 
Đặc biệt đứa trẻ như Hàn Chí, từ nhỏ đến lớn nhóc không cảm nhận được nhiều tình yêu thương của mẹ nhưng nhóc nhớ bà nội từng nói, chỉ có mẹ mới đối xử tốt với nhóc.
 
Hôm nay Hàn Chí đã ở cùng Bạch Ngân cả một ngày, nhóc cảm thấy chị Bạch Ngân tốt giống như mẹ của nhóc vậy, chuyện gì cô cũng nhường nhịn nhóc, lại còn giống những người mẹ khác, xếp hàng cho nhóc, nắm chặt tay nhóc đi dạo.
Nhóc thật sự rất thích cảm giác này: "Cháu muốn bảo chị ấy làm mẹ của cháu, về nhà cháu sẽ bảo với ba cháu, cháu muốn chị ấy làm mẹ của cháu."
 
Hàn Duy Chỉ đau đầu day day huyệt thái dương, anh cảm thấy tình hình càng ngày càng không kiểm soát được nữa, anh nên trả lời cháu trai của mình thế nào đây, cô ấy không thể nào làm mẹ của nhóc được bởi vì cô ấy là người đang cố tình quyến rũ chú của nhóc đấy.
 
Nhưng những lời này không thể nói với cháu của mình được, có nói thì nhóc cũng không hiểu.
 
Nhưng tính tình của Hàn Chí vẫn ương ngạnh như vậy, đàn ông của nhà họ Hàn đều có tính tình bướng bỉnh như thế, cho dù là ai, quả nhiên lời nguyền chết chóc này đến cả Hàn Chí cũng không thể phá vỡ.
 
Mua kem về, Hàn Chí nghiêm túc nói với Bạch Ngân: "Chị Bạch Ngân ơi, chị có thể làm mẹ của em không?"
 
Hàn Duy Chỉ hít một hơi thật sâu, nghe Bạch Ngân bị sặc kem nói: "Đương nhiên không được rồi, em đã có mẹ rồi mà không phải sao?"
 
"Nhưng em muốn có thêm một người mẹ nữa giống như em cũng có nhiều chị vậy, em chỉ muốn có hai người mẹ thôi" Logic của Hàn Chí không có lỗ hổng nào.
 
Bạch Ngân chỉ có thể tiếp tục tranh luận với nhóc: "Không được đâu, chỉ có một người mẹ thôi."
 
"Vậy thì tại sao em có hai người ba?"
 
Hàn Chí vẫn luôn biết, bây giờ mẹ của mình đã có chồng mới chính là chú Lục.
 
Chú Lục là ba mới của nhóc vì có một lần chú đích thân nói với nhóc như vậy.
 
Lúc đó Hàn Chí đã chấp nhận và ngầm thừa nhận.
 
Nếu đã có hai người ba, vậy tại sao không thể có hai người mẹ chứ?
 
Thế giới logic của trẻ con trong sáng không gì sánh được.
 
Bạch Ngân thua rồi, cô quyết định im lặng bởi vì cô nhìn thấy bóng dáng của Hàn Duy Chỉ đang quay lưng lại với bọn họ.
 
Cô sợ Hàn Duy Chỉ giống như tối hôm trước, nói cô có ý đồ xấu với cháu trai của anh, tội danh này nghiêm trọng hơn chuyện nói cô có ý đồ xấu với Âu Dương Hạ Nhĩ.
 
Cô không dám chọc tức anh.
 

 
Chuyến đi Disney đến nhanh mà cũng kết thúc nhanh chóng, một ngày vui vẻ đã trôi qua trong nháy mắt.
 
Trên đường trở về Bạch Ngân luôn suy nghĩ về chuyến đi hai ngày này.
 
Cô cảm thấy trong chuyến đi này, điều cô vui nhất không phải là cảm giác kích thích từ độ cao trên trời lao xuống.
 
Mà là buổi tối sau khi bọn họ ngắm pháo hoa xong, Hàn Duy Chỉ cõng đứa trẻ cùng cô đi dạo trong mang tuyết nhân tạo.
 
Đột nhiên cô nhớ đến lời yêu thương đó:
 
"Cùng anh đi dưới tuyết coi như cùng nhau đi tới đầu bạc răng long." 
Bạch Ngân suy nghĩ rồi cười một cách khó hiểu, đúng lúc Hàn Duy Chỉ ở phía đối diện nhìn thấy vẻ mặt của cô.
 
Anh nhìn trong ánh mắt của cô có chút phức tạp, trộn lẫn với một chút lạnh lẽo.
Nụ cười của cô lập tức cứng lại.
 
Bây giờ tình cảm của Bạch Ngân đối với anh trở nên có chút phức tạp, thích thì chính là thích nhưng cô bắt đầu sợ anh rồi.
 
Trước đây cô cũng sợ anh nhưng những dấu hiệu không thân thiện gần đây của anh khiến cô càng ngày càng sợ anh.
 
Cô luôn cảm thấy một giây sau cô sẽ khiến anh không vui tuy cô cũng biết mình sắp chuyển đi rồi.
 
Lần này cô không hoàn thành lời dặn dò của Lục Khải Nhan, sau này bọn họ gặp nhau có lẽ sẽ ít đi.
 
Ba điều kiện mà lúc trước anh đồng ý, bây giờ nhắc hay không cũng giống nhau mà thôi.
 
Bạch Ngân cũng từng nghĩ đến việc đòi tiền như lời anh nói nhưng mỗi lần đối diện với ánh mắt của anh, cô cảm thấy mình gặp được tình yêu vậy, trong phút chốc cô không muốn nói gì cả.
 
Cô vẫn còn có chút khí phách này, thật ra cô không phải là người yêu tiền, lấy được tiền của anh thì có thể làm được gì, không thể rời xa mảnh đất quê nhà này, cho dù có nhiều tiền thì cô cũng không dám tiêu.
 
Trừ khi đến một đất nước mới nhưng đất nước mới chỉ có một mình cô thì cũng rất nhàm chán.
 
Lúc này Bạch Ngân không biết, cô gái trẻ đến một đất nước mới, rất nhanh sẽ có những người bạn và những kỳ vọng mới.
 
Cô chỉ cảm thấy đến một nơi không ai quen biết mình cho dù mang theo nhiều tiền thì cũng không hề thú vị.
 
Sáng hôm sau, cô thu dọn đồ đạc và rời đi.
 
Cô nghĩ cả một đêm, định lén lút để lại chú chó dù sao tiểu Ngân Chỉ đi cùng cô chính là số phận bị xã hội đánh đập tàn nhẫn, trường học không cho phép cô nuôi chú chó.
 
Cô không còn nơi nào khác có thể nuôi chú chó, để chó lại ở đây nó vẫn còn một cơ hội sống sót.
 
Có lẽ Hàn Duy Chỉ sẽ cho nó ở một thời gian hoặc là gửi nó cho dì Âu Dương.
Cô ở dưới tầng nhìn thấy bức thư Hàn Duy Chỉ viết cho cô, phía trên có một tấm séc nhưng cô không lấy nó.
 
Lấy rồi thì không cần phải chứng minh điều gì nữa, không lấy thì ít nhất cô có thể chứng minh bản thân vẫn còn đạo đức.
 
Cô để lại một tờ giấy cho Hàn Duy Chỉ: "Làm phiền anh chăm sóc cho chó của tôi, nó đi theo tôi sẽ không hạnh phúc, nếu anh cảm thấy ghét nó thì thả nó đi để nó đi lang thang, thức ăn của nó tôi để hết trong tủ rồi, tạm biệt."
 
Nhưng từ "tạm biệt" bị gạch đi, điều đó có nghĩa giống như nói với anh rằng, sau này không cần gặp lại nữa.
 
Nửa tiếng sau, lúc Hàn Duy Chỉ xuống tầng ăn cơm, nhìn thấy tờ giấy cô để lại.
Bên chân anh dính một đồ vật nóng nóng, cơn ác mộng lại tái hiện rồi.
 
Anh che trán, cảm giác muốn suy sụp, anh hối hận tối qua không đuổi cô đi khiến cô có cơ hội để lại nghiệp chướng này
 
Tiểu Ngân Chỉ ngây ngốc nhìn anh: Gâu gâu
 

 
Kỳ nghỉ đông trôi qua như vậy, sắp tới là học kỳ mới rồi.
 
Lúc học kỳ hai bắt đầu, Bạch Ngân nói với bản thân rằng phải chính thức nói bye bye với Hàn Duy Chỉ.
 
Bọn họ là hai đường thẳng song song, vốn dĩ không nên có điểm giao nhau, chắc chắn là ông trời nhầm lẫn mới để bọn họ gặp nhau trong nửa năm đầy hỗn loạn.
 
Bây giờ hơn nửa năm đã qua, từ mùa hè đến mùa đông, mở cửa sổ của phòng vẽ, cô phát hiện mùa xuân cũng sắp kết thúc rồi, rất nhanh sẽ lại là một mùa hè mới.
 
Điện thoại kêu lên, đó là tin nhắn của đàn chị Irene với một dòng chữ ngắn: "Tan học em đến quán cà phê ngoài trường học một chút nhé, chị bàn luận với em về dự án bích hoạ."
 
Bạch Ngân vô cùng vui mừng, nói: "Vâng ạ."
 
Lúc sắp tan học, ngón tay của Chu Quân gõ nhẹ lên mặt bàn cô, thấp giọng nói: "Đàn em này, tan học ở lại một chút nhé."
 
Kỳ học này, Chu Quân vẫn giúp giáo sư hướng dẫn môn học của bọn cô.
 
Đương nhiên một vài bạn học khá có ý kiến nhưng sau lần đầu tiên bọn họ nghe đàn anh Chu Quân giảng bài, ngay lập tức bọn họ đã chịu thua.
 
Trên người đàn anh Chu Quân có một sức mạnh khiến người khác tin phục.
 
Điều này có lẽ là vì anh ta lớn hơn vài tuổi và cách anh ta hướng dẫn các đàn em ra ngoài làm việc, cho dù anh ta có chiết khấu một phần lương làm thêm của đàn em nhưng không hiểu sao anh ta vẫn làm cho người khác tin tưởng.
 
Sau khi tan học Bạch Ngân cực kỳ hiểu chuyện nên đã ở lại và thành thật nói chuyện mình đã hẹn đàn chị Irene.
 
Chu Quân nhướng mày nhìn Bạch Ngân, hỏi cô: "Vì vậy Irene vẫn chưa nói với em về dự án à? Khách hàng đang thúc giục rồi."
 
Bạch Ngân lo lắng đàn anh hiểu lầm đàn chị, vội vàng nói: "Có, đàn chị vẫn thường xuyên nói, chút nữa chị ấy còn mời em ra ngoài uống cà phê, muốn thảo luận cùng em"
 
"Thế à?" Chu Quân cười chế nhạo, mỉa mai nói: "Cô ấy không quan tâm đến thế đâu, anh đang muốn nói với em, đã đến lúc đổi người phụ trách dự án rồi."
 
"Không cần, không cần đâu." Bạch Ngân lo lắng mình nói nhiều sai nhiều nên mau chóng đứng dậy và đi ra ngoài.
 
Đối với cô, dáng vẻ này của cô giống một người trung gian, lỡ nói nhầm một câu, có khả năng sẽ đắc tội với sếp lớn và sếp nhỏ.
 
Chu Quân nhìn dáng vẻ hoảng hốt của cô, anh ta hiểu ý của cô, cười nói: "Anh và em cùng đi nhé."
 
Kết quả, lần đầu tiên gặp đàn chị Irene đã biến thành cuộc gặp gỡ của ba người.
 
Bạch Ngân cảm thấy mình thật ngốc, cô lo lắng đàn chị Irene nghi ngờ mình đi mách lẻo.
 
Nhân lúc đàn anh Chu Quân ra ngoài nghe điện thoại, cô giải thích rõ: "Đàn chị à, em không biết tại sao đàn anh Chu Quân muốn cùng đến, em thật sự không nói gì cả."
 
Irene cười như đã hiểu rõ: "Chị biết rồi. Em nói cũng không sao cả."
 
Bạch Ngân: "Em thật sự không có..."
 
Bởi vì dự án quán bar trùng với kỳ nghỉ tết vì vậy bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
 
Khách hàng đã bắt đầu thúc giục rồi, Chu Quân có rất nhiều bất mãn với khả năng làm việc của Irene.
 
Anh nhấp một ngụm cà phê không kiên nhẫn thúc giục: "Rốt cuộc bao giờ cậu mới đưa bản phác thảo cho người ta hả? Đồng ý rồi mà tốc độ làm việc thế này à?"
 
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngân nghe thấy đàn anh Chu Quân dùng giọng điệu này nói chuyện.
 
Trong một tiếng, cổ họng cô bị nghẹn hết lần này đến lần khác.
 
So với sự bồn chồn của cô lúc này ngược lại Irene trông rất bình tĩnh.
 
Chị ấy có mái tóc màu tím ngắn ngang vai, trông rất chững chạc và quyến rũ, nói chuyện cũng rất tinh tế và điềm đạm:
 
"Ôi, vội vàng thế, không phải là tôi không làm cho cậu, đồng ý rồi thì tôi sẽ hoàn thành nhưng cậu cũng biết đấy vì đến tết nên rất khó tập trung đông đủ mọi người, ngay cả Bạch Ngân cũng vừa mới quay lại thôi, tôi sớm đã gửi cho em ấy bản vẽ môi trường xung quanh của quán bar rồi nhưng em ấy về nhà đón tết nên hoàn toàn không có thời gian vẽ, có phải không đàn em?"
 
Irene di chuyển ánh mắt về phía Bạch Ngân.
 
Ý nghĩ rất rõ ràng: Thời cơ đàn chị thử thách em đã đến rồi.
 
Bạch Ngân dùng sức nuốt nước bọt, cô biết mình không hề nhận được bản vẽ môi trường xung quanh của quán bar nào.
 
Nhưng chuyện đã thế này, mỗi lời nói của cô đều sẽ quyết định hướng đi của sự việc.
 
Vì vậy Bạch Ngân cắn răng nói: "Vâng, em, em sẽ cố gắng xong sớm, đàn chị."
 
Đàn anh Chu Quân nghe đến đây, cuối cùng cũng bớt giận.
 
Anh ta không có ý trách Bạch Ngân bởi vì anh biết rõ Bạch Ngân vẫn chưa hề có bất kỳ kinh nghiệm nào, không vẽ được cũng là chuyện bình thường.
 
"Vậy cậu phải nhanh lên chút đấy, Irene." Chu Quân thúc giục” "Hợp tác nhiều lần rồi, đây không phải là lần đầu tiên cậu tranh cãi với tôi nhỉ? Do tôi không chia đủ tiền cho cậu à"
 
Có lẽ câu nói này là điểm mấu chốt, bị đôi mắt sắc bén của Bạch Ngân nhìn, khoé mắt của đàn chị Irene ngừng lại một chút.
 
Sau đó Ngải Lâm nói: "Chu Quân, cậu cũng biết chúng ta hợp tác nhiều lần rồi, mỗi lần tôi đều làm việc đến chết mà cậu chỉ chia cho tôi ba mươi phần trăm, còn lại đều thuộc về cậu."
 
"Ai nói với cậu là tôi chia cho cậu ba mươi phần trăm? " Khoé mắt của Chu Quân giật giật.
 
Đàn chị Irene có vẻ thờ ơ, giọng điệu nhàn hạ: "Tôi nghe người khác tùy tiện nói đấy."
 
"Vì vậy bây giờ cậu muốn tôi chia nhiều hơn cho cậu à?" Chu Quân tức giận cười nói.
 
Đàn chị Irene không chịu thua nói: "Tôi cũng không có ý này, tất cả tùy thuộc ở cậu."
 
Bạch Ngân cũng kinh ngạc, trước đây cô biết đàn anh Chu Quân cũng có thu lợi nhưng không biết rằng anh ta lại thu nhiều như thế.
 
Cô chỉ có thể yên lặng cúi đầu, lặng lẽ nghe hai người đứng đầu tranh qua cãi lại.
 
Lúc Chu Quân và Irene đối đầu với nhau, bọn họ không hề nói nặng lời một câu nào.
 
Bạch Ngân cảm thấy đây chính là cuộc tranh luận của những người có chỉ số thông minh cao.
 
Bọn họ không hề nói bậy mà chỉ trình bày sự thật và nói lý lẽ thôi.
 
Cuối cùng để sớm giao nhiệm vụ, đàn anh Chu Quân đã thỏa hiệp và nhượng bộ, thấp giọng nói: "Irene, nghe cho rõ, đến lúc đó tôi sẽ chia cho cậu năm mươi phần trăm nhưng cậu phải bảo đảm hoàn thành tất cả mọi việc trong vòng nửa tháng cho tôi."
 
Irene mỉm cười miễn cưỡng nói: "Vậy được thôi. Nhưng cậu đừng hòng lừa tôi, đến lúc đó tôi sẽ đích thân hỏi sếp về giá cả."
 
Người khác là sinh viên không dám nói chuyện với sếp nhưng Irene không phải là người da mặt mỏng.
 
Chu Quân đứng dậy, tức đến nỗi mặt biến dạng: "Ai thèm lừa cậu?"
 
Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Bạch Ngân, nở nụ cười xin lỗi.
 
Đột nhiên Chu Quân hơi hối hận, vốn dĩ anh ta không nên nói những chuyện này khi Bạch Ngân có mặt ở đây như vậy rõ ràng anh ta rất giống với kẻ trục lợi.
 
Anh ta muốn duy trì hình tượng nhẹ nhàng tao nhã của giáo viên dạy thay trước mặt Bạch Ngân nhưng hết cách rồi hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ.
 
Nhưng Bạch Ngân không nghĩ nhiều như vậy, đối với cô, mỗi người trên thế giới này đều có hai mặt.
 
Giống như Hàn Duy Chỉ, lúc anh nhẹ nhàng vuốt ve cô vào đêm đó là một dáng vẻ, lúc anh quyết tâm đuổi cô ra ngoài lại là một dáng vẻ khác.
 
Mặt nào của Hàn Duy Chỉ cô đều thích hết nhưng mặt nào của cô Hàn Duy Chỉ đều không thích.
 
Vì vậy trên thế giới này, điều khó nhất không phải là chấp nhận sự nhiều mặt của một người.
 
Mà là làm thế nào để khiến người không thích bạn, dần dần trở nên thích bạn.
 
Bạch Ngân nghĩ đến đây, cô khẽ thở dài.
 
Đàn chị Irene cốc nhẹ lên đầu cô, thanh toán hoá đơn xong cùng cô đi về trường, nghiêm túc khen cô: "Em khá hiểu chuyện đó, không hề gây cản trở cho chị chút nào."
 
Bạch Ngân cảm thấy điều đàn chị đang nói chắc là lúc nãy, chuyện mình không tố cáo trước mặt đàn anh.
 
Cô mỉm cười nói: "Điều đàn chị làm chắc chắn là đúng."
 
Thật ra trong lòng cô đang nghĩ đến là Hàn Duy Chỉ còn có chú chó trong nhà anh, bây giờ tiểu Ngân Chỉ của cô có sống tốt không? 
 
"Em ngoan thật." Irene xoa đầu cô: "Chắc chắn có rất nhiều con trai thích em nhỉ, chậc, chị cũng thích em rồi đấy."
 
Bạch Ngân nói: "Không có, người em thích đều không thích em." Cô vừa nói vừa sụt sịt mũi, hơi buồn bã.
 
Irene nghi ngờ đàn em Bạch Ngân có khả năng là một người trong đầu chỉ có tình yêu nhưng xem tuổi tác của cô ở trên wechat hình như cô mới mười chín tuổi.
 
Mười chín tuổi hầu như đều là dáng vẻ này.
 
Irene ho hai tiếng, bắt đầu giảng dạy kiến thức về xã hội tàn khốc cho đàn em không am hiểu sự đời: "Em đừng tưởng chị cố ý đối đầu với đàn anh Chu Quân, thực tế cậu ta là một kẻ trục lợi, em có biết bọn chị đã chăm chỉ làm việc đến chết cho cậu ta còn cậu ta đã nuốt bao nhiêu tiền của bọn chị không? Chị cũng bị ép buộc một cách hợp pháp, lông cừu được làm ra trên con cừu*, nhưng dầu bị ép ra đều là do bản thân bọn chị hiểu không?"
 
*Ý nói người khác cho bạn lợi ích nhưng thực chất lợi ích lại được cộng vào cái giá mà bạn phải trả. 
 
Bạch Ngân nói: "Hiểu ạ."
 
Nhưng trên thực tế, cô cảm thấy cuối cùng mình được chia bao nhiêu tiền cũng không sao cả, dù sao chia bao nhiêu tiền cũng không thể trả hết được cho bọn vay nặng lãi, cô chỉ muốn kiếm chút tiền sinh hoạt thôi.
 
"Được, em hiểu là tốt rồi." Đàn chị Irene dặn dò: "Chút nữa quay về, chị sẽ gửi cho em bản vẽ quán bar và yêu cầu thiết kế còn có một vài đàn em tham gia nữa đến lúc đó em sẽ phụ trách một bức bích họa có được không?"
 
Bạch Ngân nói được rồi tiễn đàn chị Irene về ký túc xúc của sinh viên nghiên cứu.
 
Sau đó cô về thẳng giảng đường để tự học.
 
Từ trước đến nay cô không phải là sinh viên siêng năng nhưng giây phút này cô hy vọng có thứ gì đó có thể lấy đi năng lượng của cô.
 
Cô không muốn tiếp tục nghĩ về mọi thứ liên quan đến Hàn Duy Chỉ nữa.
 
Cô cảm thấy chỉ có học tập mới có thể cứu vãn cô thôi!
 
- Hết chương 41 -
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui