Chương 43: Anh nói không quen biết Bạch Ngân
Chín giờ sáng, Bạch Ngân đi ra ngoài liền thấy gần đó đã có một chiếc xe đợi sẵn, trong xe cũng có người đang chờ.
Chính là anh trai tài xế lần trước, nhìn thấy cô anh ta cười nói: “Các anh chị em khác của cô đã dọn đồ đến đó mấy ngày rồi. Xem ra bản lĩnh của cô cũng lớn đó, tất cả bọn họ đều phải chờ cô.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân hơi xấu hổ chỉ có thể giải thích là do cô phải vẽ bản thảo nên có chút chậm trễ.
Anh trai tài xế cười ha ha cũng không biết có hiểu không nhưng vẫn lái xe đưa cô đi.
Chiếc xe chạy một mạch vào thành phố, Bạch Ngân càng ngày càng cảm thấy con đường này vô cùng quen thuộc.
Cuối cùng cũng đến bãi đậu xe bên ngoài quán bar, chất giọng Bắc Kinh của tài xế vang lên: “Đến rồi, cô gái.”
Bạch Ngân chợt nhận ra trước đây cô đã từng đến quán bar này rồi.
Những hình ảnh quen thuộc của quán bar đó không phải là ngẫu nhiên đó là bởi vì Lục Khải Nhan đã từng đưa cô đến nơi này, lúc đó sau khi các bạn của cô ấy bắt cô phải uống vài ly rượu, cô liền lảo đảo đi về phía ghế dài chỗ Hàn Duy Chỉ đang ngồi, cúi người xuống gần anh rồi dùng sức cưỡng hôn anh.
Tâm trạng của Hàn Duy Chỉ hôm đó khá tốt còn dùng tay đỡ cô, có lẽ lo rằng cô sẽ ngã xuống đất mà chết. Đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, lòng bàn tay anh vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng dùng sức siết chặt lấy eo cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình ảnh đêm hôm đó đột nhiên trở nên rất rõ ràng trong tâm trí của cô, Bạch Ngân ngồi im không nhúc nhích, hai má cũng bắt đầu nóng rực lên.
Anh trai tài xế vẫn kiên nhẫn ở đó thúc giục cô: “Cô gái, đã đến nơi rồi.”
Bạch Ngân định thần lại, nhanh chóng mở cửa xe, bước xuống xe còn không quên nói cảm ơn anh tài xế, cô đứng im ở đó làm công tác ổn định tâm lý một hồi lâu rồi mới bước vào.
Ban ngày, quán bar hầu như chẳng có mấy người qua lại, trên cửa quán còn dán dòng chữ “sửa chữa tạm dừng buôn bán”.
Bạch Ngân bước vào quán bar, bức tường đầu tiên ở lối vào là một bức họa đẹp say đắm lòng người do Irene vẽ lên.
Người đẹp trong tranh mặc chiếc áo thể thao trẻ trung, năng động, tinh thần phấn chấn khiến hormone đàn ông trong nháy mắt sôi trào lên, phần áo ống quây lấy bộ ngực đầy đặn để lộ vòng eo nhỏ nhắn và cái bụng phẳng săn chắc, phía dưới là chiếc quần ngắn siêu nóng bỏng, bên dưới chiếc quần ngắn là đôi chân trắng như tuyết dường như đang nhún nhảy theo điệu nhạc, trên đầu cô đeo một cái tai nghe siêu lớn, trên tay cầm ly rượu hướng vào miệng rót xuống.
Không biết vì lý do gì, rõ ràng đó chỉ là một bức tranh vẽ một người phụ nữ xinh đẹp đang uống rượu nhưng chị Irene lại có thể vẽ ra được sự câu dẫn phong tình vạn chủng của chị ấy, chỉ là có cảm giác… chỉ cần nhìn thấy bức ảnh người phụ nữ xinh đẹp này trong cô liền sinh ra loại cảm giác thôi thúc muốn làm gì đó.
Bất luận là nam hay nữ, khi nhìn thấy cảnh này sẽ ngay lập tức bị choáng ngợp bởi bức tranh tường đầy màu sắc, cũng làm cho người nhìn muốn tự phá vỡ rào cản của bản thân.
Mặt Bạch Ngân hơi nóng lên, cô chợt hiểu tại sao chị Irene lại muốn tự mình vẽ bức tranh tường đầu tiên ở lối ra vào rồi.
Để vẽ được một bức tranh tường có thể khiến mọi giác quan cảm xúc người xem rung lên như vậy thì không phải là điều mà ai cũng có thể dễ dàng vẽ được.
Cho nên có thể nói, chị Irene mới chỉ học được từ đàn anh Chu Quân năm mươi phần trăm năng lực thôi mà đã có thể vẽ được như thế kia chính xác vẫn là rất có bản lĩnh.
Bạch Ngân cảm thấy học tỷ này thật sự rất tuyệt vời, đi sau chị Ngải Lâm, cô tấm tắc khen người đang chăm chỉ tô màu cho bức tranh: “Chị thật sự rất lợi hại, vẽ đẹp lắm luôn”
Ngải Lâm ho nhẹ một cái, rút tay ra nhéo eo cô rồi nói: “Em không biết đâu, khi chị vẽ bức tranh này, chị đã mang hoàn toàn hình dáng của em vào bức tranh tranh này đấy. Chậc chậc.”
Bạch Ngân cảm thấy xấu hổ bởi vì sau khi chị ấy nói ra câu đó các anh chị em khác dù đang bận rộn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô dường như là kiểm chứng xem lời nói của chị Irene nói có phải là phóng đại quá hay không.
Ngải Lâm nhận ra ánh mắt của các bạn học nam, liền mỉm cười đứng trước mặt Bạch Ngân rồi chỉ vào bọn họ: “Mau đi làm việc đi, các cậu không muốn chia tiền có phải không?”
Quay đầu nhìn Bạch Ngân, lại cười nói: “Đùa thôi, em xem khuôn mặt cô ấy khác với em mà. Tuy nhiên hình dáng của cô gái ấy đúng là lấy chút ý tưởng từ em đấy. Ha ha ha.”
Bạch Ngân phớt lờ chị ấy, cô di chuyển đến cái thang rồi bắt đầu vẽ tác phẩm của riêng mình.
Vẽ từ buổi sáng đến chín giờ đêm phải mất tám tiếng đồng hồ mới gọi là tạm hoàn thành xong bước đầu tiên.
Mọi người giải tán về trước, chỉ có chị Ngải Lâm là còn ở lại giúp cô trau chuốt lại, càng vẽ thì càng buồn ngủ, cuối cùng cô không thể cầm cự được nữa, Bạch Ngân liền đề nghị mời chị Ngải Lâm đi ăn khuya nhưng chị ấy nói rằng chị đang giảm cân.
Thế là cả hai tìm một chiếc taxi rồi quay lại trường học để kết thúc công việc của mình trong ngày hôm nay.
Buổi tối khi cô quay trở lại phòng liền nhận được cuộc gọi từ cô giáo Lư hỏi cô vì sao dạo gần đây chẳng có tin tức gì của cô cả.
Bạch Ngân không biết giải thích thế nào nên đành nói lời xin lỗi với cô Lư, chính cô cũng không hoàn thành nhiệm vụ của Lục Khải Nhan giao rồi hứa sẽ đến thăm họ vào một ngày nào đó.
Cô giáo Lư cười thần bí: “Như vậy mà cũng có thể thất bại, người này có phải là đàn ông không vậy?”
Bạch Ngân nói: “Tất nhiên rồi.” Cô đã chạm vào nó, một lần là khi anh ấy say rượu vào năm ngoái và một lần khi cô ngồi trên đùi anh, nếu anh không phải đàn ông sao lại có thể phản ứng như vậy được?
Nhưng những lời này cô làm sao dám nói lên lời. Bạch Ngân nói: “Em đang tham gia một dự án gần đây. Chị Irene bảo em sẽ nhận được tiền trong vài ngày nữa.”
Cô giáo Lư: “Không sao đâu, núi cao sông dài, không cần vội vàng trả lại tiền cho cô, có lẽ em có thể gặp lại cậu ấy. Cái này phải dựa vào duyên phận.”
Nhưng mà Bạch Ngân cảm thấy rằng hai người họ không có duyên phận.
Trên thực tế, ngoại trừ lần gặp ngẫu nhiên ở trong rạp chiếu phim được coi là duyên phận sắp đặt ra thì còn lại mỗi lần hai người gặp nhau đều là cô đơn phương tạo ra cuộc gặp đó. Vì vậy cô không tin giữa họ có cái gì gọi là có duyên phận cả.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô lại đến quán bar để tiếp tục làm công việc vẽ tranh.
Mọi người gần như đã hoàn thành xong việc chỉ còn bức bích họa của Bạch Ngân mới tiến hành được một nửa.
Chị Irene đã chủ động phụ giúp cô tô màu.
Một là kết thúc dự án càng sớm càng tốt bởi vì mọi người đều ở cùng trong một nhóm nếu một người chưa hoàn thành xong công việc thì dự án này sẽ mãi không được chuyển giao.
Thứ hai, chị cũng là muốn trêu chọc cô em này, ai bảo cô em gái này dễ thương như vậy cơ chứ, hơn nữa Ngải Lâm phát hiện cô em gái nhỏ này rất ngây thơ, chị chỉ hù dọa một vài câu vậy mà cô liền đem hết tất cả bí mật nói hết ra.
Phải biết là thời buổi này khó tìm đâu ra được cô em nào ngốc như vậy lắm, Ngải Lâm rất vui lòng sẵn sàng trợ giúp cô hoàn thành công việc, thỉnh thoảng chị cũng quay lại chỉ dẫn cô một hai câu, mỗi lần như vậy Bạch Ngân đều rất nghiêm túc nói: “Cảm ơn chị”, liền đem cô chọc cười đến nỗi tâm tình cũng trở nên vui vẻ.
Trong thời gian nghỉ trưa, Ngải Lâm đề cập rằng chị ấy muốn ăn KFC, cô liền xung phong nói rằng cô sẽ đi mua cho chị ấy.
Chị Ngải Lâm tỏ ra rất vui mừng. Đúng là không uổng công chị bận rộn giúp đỡ cô gái nhỏ này.
Chính thời điểm này vẻ mặt Tần Dương giống như mất kiên nhẫn ngăn Hàn Duy Chỉ đi vào.
Nhìn thoáng qua, Ngải Lâm liền nhận ra người đàn ông trong bức bích họa đột nhiên xuất hiện trước mắt chị. Lúc đầu chị có chút hoảng sợ giật mình, dần dần khoảng cách dần thu hẹp lại theo mỗi bước chân của Hàn Duy Chỉ, chị cười như bị lên cơn động kinh.
Hóa ra người đàn ông mà cô em gái vẽ kia thực sự là anh ta, ngay cả vết sẹo trên lông mày và chiếc đồng hồ trên tay cũng giống hệt nhau, đây không phải chỉ là trùng hợp đúng không?
Nói tóm lại, Irene không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Tần Dương một bên vừa ngăn Hàn Duy Chỉ tiến vào vừa than thở: “Mẹ kiếp, cậu không biết là tối hôm qua khi tôi bước vào, vừa nhìn thấy bức tranh đã rất kinh ngạc, tôi tưởng cậu chết rồi mà tự mò dậy được để vẽ bức tranh tường này đấy.”
Hàn Duy Chỉ nhìn anh ta với ánh mắt như thể “cậu không phải là bị bệnh đấy chứ” nhưng anh vẫn bình tĩnh và im lặng, không hề mở miệng nói tiếng nào cả.
Tần Dương nhìn kỹ lại, mới phát hiện ở đây chỉ có một cô gái, tò mò hỏi: “Chỉ có một mình cô ở đây sao?”
“Vậy thì sao?” Ngải Lâm nói chuyện với ông chủ quán bar luôn bày ra dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén nói: “Đâu phải ai cũng siêng năng như tôi mà không cần ăn cơm?”
Tần Dương đột nhiên cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý, liền suy nghĩ một hồi mới nghiêm túc hỏi: “Vậy sao cô không đi ăn cơm?”
Anh ta nói xong, dường như không muốn đợi Irene đáp lại, liền chỉ tay vào bức tranh ở phía xa trong quán bar, tiếp tục hỏi: “Cô vẽ bức tranh này à?”
“Đương nhiên…” Irene cố tình giảm tốc độ lời nói rồi nhấn mạnh, chính là muốn làm anh ta sốt ruột đến chết: “Đương nhiên là không phải.” Cô ấy nói: “Bức tranh ở cửa ra vào mới là do tôi vẽ, không tồi đúng không? Sau này, nếu có việc anh có thể liên hệ trực tiếp với tôi, đừng để người trung gian lấy tiền môi giới nhé.”
Irene khéo léo lấy danh thiếp của mình ra đưa cho anh ta.
Tần Dương nhận lấy, tiện tay ném lên mặt bàn. Chính hành động này khiến Irene rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Irene là một người thù dai bởi vậy cô ấy ghi thù Tần Dương ngay tức khắc.
Cô hừ một cái rồi quay đầu đi không thèm chú ý đến người đàn ông không bình thường này nữa, lúc này ánh mắt cô lại rơi vào Hàn Duy Chỉ.
Không biết có phải hay không con người trời sinh đã có một loại hơi thở xuất chúng như vậy, giờ phút này cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy từ trước đến nay.
Đặc biệt là dáng người anh cao lớn thẳng tắp, đứng trước bức bích họa cực lớn trông rất giống anh kia, cô cảm thấy anh thật sự đẹp trai đến mức chói mắt, cứ như từ trong tranh bước ra vậy, không hề có dấu vết không đúng nào.
Anh đẹp trai đến mức động lòng người, tuy là Irene đã quen nhìn trai đẹp rồi nhưng cô ấy cảm thấy anh chàng đẹp trai này là người lạnh lùng, điềm tĩnh đến nỗi mặt không chút biến sắc nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy sự quyến rũ không chê vào đâu được mà loại quyến rũ này có thể vô hình mà hấp dẫn phái nữ.
Giờ thì Irene cũng đã đoán ra được rồi, chẳng trách đứa ngốc Bạch Ngân cũng không tránh khỏi phải lòng anh.
Chết tiệt, cô chỉ sợ mỗi đêm Bạch Ngân đều phải thèm muốn anh lắm mới đi vào giấc ngủ được?
Người đàn ông này có một sức hấp dẫn chí mạng khiến phụ nữ đắm chìm trong cơ thể anh, thật sự rất khó để không rung động, sau cùng ngay cả trái tim của chính cô cũng bắt đầu nhảy loạn nhịp rồi.
Khi anh đi ngang qua cô, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh, có lẽ là hương nước hoa nam giới, cô cũng không rõ anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xám.
Chậc chậc, ngay cả quần áo cũng là loại tốt như vậy, thật là khiến người khác mềm chân mà đổ gục xuống mà.
Vì vẻ ngoài không chê vào đâu được, trẻ tuổi còn anh tuấn, quần áo toàn đồ hiệu quý phái sang trọng, Ngải Lâm cảm thấy tình yêu thầm kín của Bạch Ngân có lẽ là không có cửa rồi.
Hàn Duy Chỉ đột nhiên mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhưng đầy nam tính, không hề vội vàng, giọng điệu rất bình tĩnh: “Cậu kéo tôi đến là để tôi xem cái này?”
Anh nhìn Tần Dương rồi chỉ vào bức tranh.
Tần Dương nhảy dựng lên, Irene nhìn động tác của anh ta liền cảm thấy buồn cười nhìn giống như con khỉ vậy, càng cảm thấy anh ta thật chướng mắt.
Ồ, ai bảo anh ta vứt bỏ danh thiếp của mình?
“Không giống sao?” Tần Dương nhảy đến bức tranh chân dung do Bạch Ngân vẽ: “Cậu đừng làm tôi sợ, nếu cậu cứ như vậy mà phủ nhận tôi sẽ cảm thấy mắt mình bị mù đấy”
Để tìm được sự đồng tình, anh ta quay sang Irene để xác nhận, giọng điệu của anh ta đã tốt hơn nhiều so với vừa nãy: “Người đẹp, cô nói một câu công bằng đi, người trong bức tranh này trông rất giống bạn của tôi phải không, chính là cậu ấy cái người đang đứng đó tức giận kia.”
Irene hừ một cái, cố ý muốn chơi anh ta một vố: “Không giống.” Cô còn cố ý kéo dài âm cuối nói: “Mà là giống nhau như đúc.”
Tâm trạng Tần Dương lên xuống thất thường, vừa nghe đến câu nói cuối cùng, đột nhiên anh ta cảm thấy rằng mắt mình thật sự không mù.
Anh ta tỏ ra nhẹ nhõm rồi nhìn Irene vài lần như để lấy lòng: “Đúng không, tôi chỉ muốn nói rằng mắt tôi không có bị mù.”
Tần Dương bước đến gần Hàn Duy Chỉ và nói: “Cậu có nghe thấy không? Ngay cả người ngoài cuộc cũng nói rằng giống hệt đấy. Hơn nữa tôi nói cậu nghe này đây chưa phải là điều quá đáng nhất nhé, nhà hàng cá mà chúng ta cùng nhau hùn vốn nhưng tôi thấy nó giống như của mình cậu thì hơn. Tôi đi đây, Hàn Duy Chỉ, cậu trở thành thần tượng của con gái từ bao giờ vậy? Phải làm sao nếu người ta đến nhà hàng của chúng ta ăn rồi khi họ biết bức tranh là vẽ cậu, có khi họ lại tưởng rằng tôi yêu thầm cậu cũng nên.”
Hàn Duy Chỉ đi đến một bên, nghiêng đầu, có lẽ cảm thấy bức tranh đúng là có chút giống mình, anh muốn xác minh: “Vậy bức tranh này là ai vẽ?”
“Cái này à …” Tần Dương hơi khó xử, Tần Dương chỉ chịu trách nhiệm nghiệm thu rồi thanh toán tiền, làm sao biết được tên họa sĩ vẽ cụ thể là gì chứ. Vì vậy anh ta đi qua hỏi Irene.
Irene không muốn để ý đến anh ta, thầm nói với anh ta: “Tuy rằng tôi là người không có tiền đồ nhưng tôi ghét nhất là những kẻ cáo mượn oai hùm còn ném danh thiếp người khác ỷ rằng mình có chút tiền trong túi liền nghĩ muốn làm gì thì làm, ha ha.”
Tần Dương nghe xong lời này, cho dù là ngu đến mức nào anh ta cũng biết người đẹp này là đang bất mãn với anh ta.
Anh ta là một người đàn ông biết tiến biết lùi, nhất là trước mặt phụ nữ xinh đẹp này, anh ta lập tức cúi xuống nhặt tấm danh thiếp vừa ném đi, cẩn thận cất vào ví, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay sang cô bắt chuyện làm quen: “Ôi, thì ra cô đang giận tôi, lẽ ra cô nên nói sớm hơn, thỉnh thoảng con người tôi lại sơ ý một chút, cô gái đừng quá để ý nhé.”
“Hãy gọi tôi là cô Ngải.” Irene thấy anh ta có thái độ tốt, cô cũng không phải là người chấp nhặt, hơn nữa sau này còn dựa vào anh ta để anh ta chiếu cố việc kinh doanh của cô ấy, vì thế cô ấy nói: “Người vẽ bức tranh này là cô em khóa dưới của tôi, tên là Bạch Ngân, cũng là nhân viên tương lai trong phòng làm việc của chúng tôi, sau này nếu anh muốn liên hệ với cô ấy, anh có thể liên hệ trực tiếp với tôi. Phòng làm việc của chúng tôi sẽ lấy phí rẻ hơn rất nhiều đấy.”
Ý của câu nói này là chính là muốn đẩy mạnh doanh thu phòng làm việc của cô.
Tần Dương nghe vậy cũng tỏ vẻ đã hiểu.
Khi Hàn Duy Chỉ nghe thấy cái tên Bạch Ngân, mặt anh liền tối sầm lại, khóe miệng như có như không nhếch lên một chút.
Tần Dương hỏi Hàn Duy Chỉ: “Cô ấy tên là Bạch Ngân, cậu biết cô ấy không?”
Hàn Duy Chỉ thờ ơ nói: “Tôi không biết.”
- Hết chương 43 -