Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 44: Cậu có muốn tới đón cô ấy không
 
Irene vừa nghe xong liền biết Hàn Duy Chỉ đang giả vờ như không biết bởi vì vừa rồi rõ ràng cô nhìn thấy khi anh nghe thấy tên Bạch Ngân mí mắt của anh khẽ động đậy, cô không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ như Bạch Ngân là người chịu nhiều thiệt thòi hơn.
 
Cô cố ý nói: “Thật sao, anh không biết cô ấy nhưng cô ấy lại biết anh hơn nữa còn luôn yêu thầm anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Irene không biết tại sao mình lại nói điều này, có thể là do cô thấy bất bình thay Bạch Ngân, tuyệt đối không phải vì muốn phản bội cô ấy để kiếm mối kinh doanh cho mình, có lẽ vừa rồi cô còn có ý định này nhưng giờ phút này khi nhìn thấy biểu cảm thờ ơ của Hàn Duy Chỉ, cô thấy hình như bị phản tác dụng.
 
Cô không tin là Hàn Duy Chỉ không biết Bạch Ngân.
 
Nghe thấy những gì cô nói, Hàn Duy Chỉ nghiêng đầu sang một bên. Trước đây anh cũng từng nghĩ rằng Bạch Ngân có tình cảm với anh nhưng sau khi suy nghĩ thấu đáo cô làm sao có thể thích thầm anh được, thứ cô thích chỉ có thể là tiền của Lục Khải Nhan.
 
Tần Dương nghe thấy như thế cảm giác như vừa phát hiện ra châu lục mới, anh ta trợn to hai mắt: “Mẹ nó, fangirl của cậu bây giờ còn kéo dài đến tận khuôn viên của trường Đại học Nghệ thuật rồi sao? Người ta có biết cậu có kế hoạch chuẩn bị kết hôn chưa? Cô ấy không ngại làm người tình nhỏ của cậu à? Chậc chậc chậc... Hàn Duy Chỉ ơi là Hàn Duy Chỉ, cậu là đàn ông con trai đấy, đừng vô liêm sỉ như vậy chứ, ăn trong bát còn ngó trong nồi vậy, người ta đã thích cậu đến nỗi còn vẽ cả cậu lên tường, vậy mà cậu vẫn có thể thờ ơ như thế được à?”
 
Hàn Duy Chỉ cảm thấy chuyện này không thể giải thích rõ ràng được vì vậy anh nhấc chân bước ra ngoài.
 
Tần Dương bước theo anh ra ngoài vừa đi vừa hét lớn: “Này, cậu đừng đi, tôi còn định dẫn cậu đi quán bán cá xem một bức tranh khác, bức tranh đó còn giống với cậu hơn ý, không, chắc chắn là cậu rồi…Chậc, đi cái gì chứ, cậu đang chột dạ à”
 
Irene nhìn bọn họ một trước một sau rời khỏi đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Duy Chỉ lái chiếc Maybach màu trắng, biển số không phải dạng thường đâu, anh có vẻ là một người đàn ông có địa vị nhưng đáng tiếc anh chuẩn bị kết hôn sao?
 
Chậc chậc, vậy là em gái Bạch Ngân này đang trêu chọc đàn ông đã có gia đình.
 
Quả nhiên, đàn ông tốt thời nay đều là hoa đã có chủ. Làm gì còn ai độc thân nữa.
 

 
Một tiếng sau.
 
Bạch Ngân mua một túi lớn đồ ăn từ KFC trở về, Irene hỏi cô tại sao lại đi lâu như vậy, cô thành thật nói do mình bị lạc đường.
 
Irene thầm nghĩ, nếu cô không bị lạc thì đã có thể gặp được người mình thích rồi.
 
Nhưng cuối cùng cô không nói gì vì lo lắng sẽ làm cô em gái này sẽ xấu hổ, hơn nữa cô cũng thực sự không biết phải mở lời thế nào vì vậy cô lặng lẽ ngồi gặm đùi gà.
 
Bạch Ngân cảm thấy Irene có vẻ hơi kỳ quái, chị ấy ngập ngừng mấy lần, tựa hồ như có điều muốn nói với cô nhưng lời đến môi rồi lại không nói gì, chỉ cúi đầu gặm đùi gà.
 
Buổi tối, Irene đã giúp Bạch Ngân hoàn thành tất cả công việc vẽ tranh tường, sau khi được sự đồng ý của anh Chu Quân, hạng mục của dự án quán bar này được chính thức tuyên bố hoàn thành tốt đẹp
 
Bạch Ngân và chị Irene cùng nhau đi tàu điện ngầm về nhà. Ban đầu, Bạch Ngân muốn gọi taxi nhưng chị ấy nói rằng chị ấy muốn tiết kiệm cho cô chút tiền.
 
Vào lúc này, đi tàu điện ngầm về trường còn nhanh hơn nhưng lối vào tàu điện ngầm hơi xa, hai người phải đi bộ mất hơn hai mươi phút mới đến nơi.
 
Trong khoảng hơn hai mươi phút đó, hai người có thể nói và tâm sự rất nhiều chuyện với nhau.
 
Irene vặn eo nói: “Chị không giúp em vô ích đâu, tương lai em phải giúp lại chị, chị dự định tháng sau mở phòng làm việc vẽ tranh tường,vì vậy sau này em phải đến làm cho chị, không cần phải ở lại để Chu Quân lợi dụng nữa”
 
Bạch Ngân nghe được tin này, cô rất ngạc nhiên nhưng cũng vô cùng vui mừng liền khen ngợi: “Chị, chị thật tuyệt vời, em tự hào về chị. Sau này em nhất định sẽ giúp chị làm việc” Nhưng Bạch Ngân đã thông minh không kéo anh Chu Quân vào chủ đề này dù sao thì anh ta cũng là đàn anh đã giúp đỡ cô.
 
Irene cũng nhìn ra được sự xảo trá của cô, cố ý không vạch trần, nói bóng gió nhắc nhở cô: “Ừm, nếu có một người đàn ông đang dây dưa với em nhưng lại có ý định kết hôn với người khác vậy thì chỉ có một khả năng là anh ta thực ra không thích em nhiều như em nghĩ, anh ta chỉ đang chơi bời với em thôi, người phụ nữ mà anh ta thực sự muốn lấy không phải em, em hiểu điều này chứ?”
 
Bạch Ngân mạnh mẽ gật đầu nói: “Đã hiểu. Em hiểu mà. Cảm ơn chị”
 
Nhưng Irene nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của cô cảm thấy dường như cô chẳng hiểu gì cả.
 
Cô thở dài, suy nghĩ lại rồi quyết định chỉ dạy Bạch Ngân một chút: “Loại đàn ông này, cho dù em có yêu thầm anh ta cũng sẽ không có kết quả, em hiểu không? Anh ta có thế giới của mình và những mục tiêu anh ta muốn đạt được và thế giới của anh ta không có em trong đấy, em không có trong kế hoạch mục tiêu tương lai của anh ta.”
 
Trái tim Bạch Ngân bỗng đập mạnh, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình đã hiểu ra điều gì đó, cổ họng có chút chua xót, cô cảm thấy đàn chị dường như đã biết điều gì đó nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi.
 
Irene chỉ vào đống phân chó bên đường: “Sự tồn tại của em cũng giống như thứ rác rưởi này, chỉ là thứ đồ bị người khác vứt bỏ ven đường. Em và anh ta không giống nhau thậm chí đến thân phận người qua đường cũng không phải.”
 
Sau khi Bạch Ngân và đàn chị chia tay nhau, mỗi người đều tự trở về ký túc xá của mình.
 
Trước khi chia tay, Irene và Bạch Ngân đã hẹn sẽ thường xuyên liên lạc với nhau, cô ấy còn dự định sẽ bắt đầu chuẩn bị phòng làm việc mới trong thời gian này cùng với Chu Quân cạnh tranh nhau về công việc kinh doanh. Vì vậy cô ấy sẽ rất bận rộn.
 
Nếu phòng làm việc của Irene nhận được một dự án mới, đầu tiên cô ấy lập tức liên lạc với Bạch Ngân nhờ giúp đỡ. Vì vậy Irene hy vọng rằng trong khoảng thời gian này, tốt nhất là Bạch Ngân không nên tham gia các dự án của Chu Quân nếu không đến lúc đó cô lại bị quá sức vì nhiều việc.
 
Bạch Ngân cũng không nghĩ ngợi quá nhiều liền lập tức đồng ý.
 
Năm nay cô vẫn là học sinh lớp mười hai còn chị Irene đã là sinh viên năm thứ hai đến tháng chín năm sau cả hai người mới rời trường học.
 
Bạch Ngân nghĩ chị Irene thật sự có tầm nhìn xa, nếu muốn chuẩn bị cho tương lai, thời điểm này quả thực là lúc thích hợp để bắt đầu chuẩn bị cho cuộc sống và kế hoạch làm việc mới.
 
Cô nhìn theo bóng dáng chị Irene rời đi, vào lúc này cô đột nhiên cảm thấy Irene sẽ là một người phụ nữ ưu tú và mạnh mẽ trong tương lai nhưng không biết sẽ ưu tú đến mức nào? Cô nghĩ đến anh Chu Quân, liền nghĩ nhất định sẽ ưu tú giống như anh Chu Quân.
 
Cô tự nhủ rằng mình phải học hỏi thêm nhiều điều từ chị Irene, trước hết lên kế hoạch chu đáo rồi tiếp đến là nhanh chóng xây dựng kế hoạch cho tương lai của mình.
 
Nếu muốn đi nước ngoài, học kỳ này cô sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh và nộp hồ sơ cho các trường, cô đã tính toán rất kỹ, dù chỉ có năm trăm vạn tệ đi nước ngoài thì cô cũng sẽ cố tiết kiệm một chút rồi sang bên đấy chăm chỉ đi làm thêm rồi đi học thêm lấy văn bằng sau này ra trường đi tìm việc làm thì  cô cũng có thể sống tốt một mình.
 
Người ta nói rằng kết thúc là khởi đầu tốt nhất, sau khi rời khỏi Hàn Duy Chỉ và trở lại trường học hơn nửa tháng, cô thực sự đã suy nghĩ rất nhiều, cũng bắt đầu nghiêm túc xem xét về tương lai.
 
Tuy nhiên cô vẫn thấy có chút kỳ lạ, tại sao vừa rồi đàn chị lại nói những điều kỳ lạ như vậy với cô. Cái gì mà rác rưởi, cái gì mà mục tiêu trong tương lai không có cô rồi người đàn ông đã có kế hoạch kết hôn.
 
Trong số những người đàn ông mà cô biết đang có ý định kết hôn, không có ai khác ngoài Hàn Duy Chỉ? Hơn nữa, Hàn Duy Chỉ có lẽ không có trong danh sách những người quen của cô, nếu có ai đó nói với anh về cô thì rất có thể anh sẽ nói rằng anh không biết Bạch Ngân là ai.
 
Phải, anh đúng là một người đàn ông vô lương tâm. Cô không bao giờ nghi ngờ điều đó.
 
Nhưng bất kể lời nói của Irene có kì lạ như thế nào, Bạch Ngân vẫn lắng nghe và ghi nhớ nó một cách kĩ càng.
 
Cô luôn là người nguyện ý lắng nghe lời người lớn chỉ dạy.
 
Sau khi Bạch Ngân trở về ký túc xá, cô liền đăng trên Weibo: Hôm nay, bản phác thảo đầu tiên của cô về tranh tường mà nhân vật chính của bức tranh đó chính là Hàn Duy Chỉ xứng đáng với dòng chữ: “Kết thúc rồi.”
 
Một người hâm mộ đã hỏi cô: “Chủ thớt kết thúc cái gì vậy? Một mối quan hệ sao?”
 
Một người hâm mộ khác cảm khái: “Sao lại vừa mới bắt đầu đã kết thúc? Thật đáng tiếc mà.”
 
Bạch Ngân trong lòng thầm nói, không, một chút cũng không đáng tiếc chút nào. Bởi vì toàn bộ quá trình đều là một mình cô độc diễn.
Trên thực tế, cô không chắc liệu “kết thúc” mà cô nói có thực sự là kết thúc tình yêu đơn phương của cô hay không, hay chỉ là bức tranh tường đã hoàn thành, hoặc là kết thúc của tất cả những điều tồi tệ trong đất nước.
 
Tóm lại, một số việc dường như đã kết thúc một cách lặng lẽ giống như lời nói bâng quơ của chị Irene.
 

 
Ngày hôm nay, Hàn Duy Chỉ chuẩn bị đưa chó đi trả lại, anh thuận tiện quẹt vào trang Weibo mà mình đã lưu trước đó, anh cũng không biết tại sao chính mình lại lưu lại một trang như vậy.
 
Nhưng anh đã xác định được rằng trang web này là của Bạch Ngân vì anh đã từng nhìn thấy bức tranh giống hệt bức tranh trên Weibo trong album của cô.
 
Hôm nay, nhờ có Tần Dương, anh đã nhìn thấy bức tranh vẽ chính mình của cô trong quán bar.
 
Anh vô cùng ấn tượng với bức tranh tường, anh cũng không biết tại sao dưới ngòi bút của cô mình lại trở thành một đứa trẻ khóc nhè như vậy. Lần nào cô cũng vẽ anh rơi lệ, nếu không cũng là cô đơn lẻ loi, trầm tư ngắm nhìn đại dương, lần này cô chỉ đơn giản vẽ anh được những chiếc lông vũ vuốt ve.
 
Anh không phải là một nghệ sĩ nhưng anh hiểu bức tranh của cô như cảm thấy đau lòng cho anh. Trực giác này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ bởi vì thực sự anh không cần sự thương hại của người khác.
 
Khi nhìn vào Weibo của cô anh phát hiện có rất nhiều điều mà anh không biết.
 
Chẳng hạn, nửa năm nhiều đêm về trước, Bạch Ngân từng đăng một bức phác họa trông rất giống anh, nói với người hâm mộ rằng anh là bạn trai của cô, còn nói muốn cùng anh trốn đến tận cùng thế giới qua những ngày mùa đông.
 
Hàn Duy Chỉ nghi ngờ có phải là mình vào nhầm Weibo.
 
Bởi vì anh không nhớ mình từng có một người bạn gái là cô, cũng không nhớ rằng mình đã từng nói sẽ cùng với ai cùng nhau trải qua những ngày mùa đông hết.
 
Mặc dù nội dung của Weibo này có vẻ không phân biệt được thật hay giả, nhưng Hàn Duy Chỉ cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, anh biết Weibo này tám phần là của Bạch Ngân.
 
Tối nay, khi anh nhìn thấy cô đăng bài trên Weibo, nói rằng cô sẽ kết thúc mọi chuyện, anh cảm thấy như vậy khá tốt.
 
Nói dối sớm muộn gì cũng phải kết thúc.
 
Nếu cô có thể nghĩ thông suốt, anh cũng có thể hợp tình hợp lý mà đem con chó trả về chủ của nó.
 
Con chó sủa gâu gâu nhìn anh, nhìn thấy anh mang lồng sắt ra, chó con lúc này mới nhận ra rằng mình sắp bị bỏ rơi, đáng thương nhìn người cha của nó.
 
Hàn Duy Chỉ nhìn con chó ngốc này lại nhớ đến ánh mắt của Bạch Ngân khi cô đang đi trong tuyết nhân tạo.
 
Lúc đó anh còn cho rằng cô thật ngốc. Nhưng nghĩ lại anh thấy rất có lỗi với cô.
 
Không hiểu sao dù không làm gì nhưng anh vẫn luôn cảm thấy mình có lỗi với cô.
 
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình có lỗi với một người phụ nữ.
 
Đó là một cảm giác rất lạ, cho đến nay anh vẫn không thể diễn tả được nó, càng không xác định được nó là cảm giác gì.
 

 
Bạch Ngân nhanh chóng nhận được tin vui từ chị Irene, chị ấy nói rằng gần đây chị đã nhận được một dự án lớn, một câu lạc bộ nhập vai giết người theo kịch bản quy mô lớn, có diện tích ba trăm mét vuông và có tám phòng theo chủ đề.
 
Vì dự án đòi hỏi nhiều nhân lực nên chị ấy cần thành lập văn phòng của riêng mình nên hỏi cô xem có muốn tham gia cổ phần vào phòng vẽ tranh tường của mình không.
 
Bạch Ngân khi nghe chị ấy nói xong mắt liền sáng lên, cô hỏi: “Vậy phải cần có bao nhiêu tiền?”
 
Chị Irene nói rằng chị ấy là một con đỗ nghèo khỉ: “Em gái có thể thêm vào bao nhiêu cũng được.”
 
Vì việc này, Bạch Ngân đã tiến hành xem xét kỹ lưỡng tài sản mà cô có thể vận động được trong đêm nay, cuối cùng cô thấy ngoại trừ tấm séc năm trăm vạn tệ chưa dám động đến, ngoại trừ học phí và sinh hoạt phí mà cô đã đóng trước đó, thì cô vẫn còn bốn vạn tệ. Lần này phải cảm ơn Lục Khải Nhan về số tiền năm vạn tệ vào đêm hôm đó
 
Cô lập tức gửi tin nhắn cho đàn chị: “Bốn vạn tệ có đủ góp vốn không?”
 
Irene trả lời tin nhắn của cô trong vài giây: “Đủ rồi, sau này sẽ gọi em là bà chủ.” Bốn vạn tệ quả thực là nhiều hơn so với số tiền Irene có thể bỏ ra.
 
Tuy nói là văn phòng làm việc nhưng thực ra chỉ là cái vỏ rỗng, chỉ là mánh lới quảng cáo, tìm đại một văn phòng rồi đăng ký kinh doanh, như vậy cũng là để qua mặt khách hàng tiếp tục hoạt động.
 
Cũng giống như cửa hàng tạm thời của anh Chu Quân đóng cửa quanh năm suốt tháng bên ngoài trường học, người khác nhìn vào sẽ thấy đấy là một xưởng vẽ nhưng nơi làm việc thực sự không phải ở đó.
 
- Hết chương 44 -
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui