Bạch Ngân hiểu văn phòng của anh Chu Quân có thể phát triển tất cả là do anh ấy có rất nhiều nhân tài. Đây là điều cốt lõi của công việc vẽ tranh tường.
Cô liền đề nghị với Irene: “Đàn chị, nếu không có đủ nhân lực, chị nên hỏi thêm đàn anh Chu Quân xem sao”
Rốt cuộc, dự án không đợi được người, văn phòng vẫn phải mở cửa nhưng cô không biết khách hàng bên kia có gấp gáp không.
Chị Irene nói: “Được rồi, chị cũng có ý như vậy. Nhưng khách hàng nói rằng anh ấy sẽ cho chị thêm thời gian để cố gắng đạt được sự hoàn mỹ nhất.”
…
Ngay hôm sau, Irene đã gửi một tin nhắn cho Bạch Ngân, nói rằng cuối tuần đi cùng chị ấy đến xem địa điểm thực hiện dự án mới của công ty, rồi đi đến quán bar để uống vài chén cùng nhau.
Bạch Ngân đang ngồi trong lớp học, nhìn thấy tin nhắn này, nghĩ đến có thể đi ra ngoài đi chơi, lại còn tiện thể được đi uống rượu, liền cảm thấy hưng phấn xoa xoa tay nhỏ, vừa đặt điện thoại xuống thì bắt gặp ánh mắt của đàn anh đang nhìn cô chăm chú, vừa vặn lúc đó chuông báo kết thúc tiết học vang lên.
Đàn anh Chu Quân hẹn cô nói chuyện một chút.
Địa điểm gặp nhau vẫn ở chỗ cũ, Chu Quân nhướng mày nhìn Bạch Ngân, hỏi cô: “Bây giờ có phải Irene đã hoàn toàn cướp em khỏi tay anh rồi đúng không?”
Cách đây vài ngày, Chu Quân đưa cho Bạch Ngân hai dự án nhưng Bạch Ngân lấy lý do không có thời gian để từ chối anh: “Đàn anh, không phải đâu, em thực sự không cố ý là vì chị Irene đã tìm em trước rồi”
Điều này là sự thật, trời đất chứng giám, dự án câu lạc bộ nhập vai giết người kia là vào tuần trước, chị Irene đã gọi điện nói chuyện với cô sau khi dự án cải tạo quán bar kết thúc
Để chứng minh không phải do cô cố ý từ chối dự án này của anh còn lấy cả việc chị Irene tìm cô thông báo dự án mới này cho anh nghe.
Chu Quân hoàn toàn không tin là thật, kỳ thực dù không có Bạch Ngân bên người, anh ta vẫn sẽ kiếm được tiền nhưng có một số việc anh ta chỉ muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân, nếu không biết rõ ràng sự việc sẽ bị mất ăn mất ngủ.
“Irene nói xấu anh với em sao?” Ánh mắt Chu Quân như thể đã hiểu rõ, chỉ là muốn hỏi rõ ràng.
Tất nhiên Bạch Ngân không thể nói đúng rồi, kinh nghiệm xã hội của cô vẫn còn có thể chấp nhận được, cho dù đàn chị có thực sự nói xấu anh thì cũng không được phản bội chị ấy: “Không ạ, đàn chị chưa bao giờ nói xấu anh hết.” vì để nâng cao tính xác thực, cô còn bổ sung thêm một câu: “Đàn chị thật sự chưa từng nói xấu anh. Thật đấy.”
“Thật sao? Anh lại nghĩ cô ấy sẽ nói với em rằng anh tham lam và hám lợi như thế nào chứ.”
Bạch Ngân bị nghẹn một lúc, chẳng lẽ đàn anh có đôi tai có thể nghe được vạn dặm sao? Thậm chí anh ấy còn nắm được hết lời kịch của chị Irene.
Chu Quân cười nhẹ nói: “Cô ấy đã nói điều này với nhiều người rồi.”
Bạch Ngân vẫn nói một câu như cũ: “Thật sự không phải. Đàn anh, chị ấy luôn lấy anh làm tấm gương sáng.”
Chu Quân vẫn nhớ tới lần đầu tiên anh đưa Irene đi vẽ tranh tường, ánh mắt cô ấy cũng ngưỡng mộ anh như Bạch Ngân lúc này, ai biết hiện tại cô ấy lại quay lại cắn anh ở khắp mọi nơi, anh cũng không trách cô ấy, anh chính là thương nhân nên thủ đoạn lẫn tâm địa cũng không phải dạng vừa nhưng đây là lần đầu tiên cô lôi kéo người của anh, anh còn nghe nói rằng cô đang có ý định mở một phòng làm việc, anh lo rằng cô sẽ xử lý không tốt rồi xã hội sẽ tìm thấy những con cừu non thiếu kinh nghiệm như cô để làm thịt.
Chu Quân nói với Bạch Ngân: “Nếu có việc gì em có thể đến tìm anh.”
Thật ra, anh rất ít khi hỏi một cô gái như hôm nay xem người khác có nói xấu mình không, có thể nói là chưa bao giờ, anh chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì về mình nhưng mà hôm trước anh thấy ánh mắt né tránh của Bạch Ngân, sau khi trở về nhà anh đã mất ngủ, vậy mà hôm nay anh hỏi thẳng cô mới nghĩ lại tại sao bản thân lại hỏi cô những câu hỏi như vậy, hóa ra anh thực sự để ý cái nhìn của cô về mình.
Nhưng họ chỉ nói một vài câu, mối quan hệ của anh với Bạch Ngân thậm chí còn không thân thiết bằng mối quan hệ của anh với Irene nhưng anh không hiểu sao mình lại để ý, để ý Irene bôi đen mình trước mặt cô, quan tâm chuyện Bạch Ngân nghĩ rằng anh chính là một người như vậy, nghĩ lại anh thấy mình có chút chật vật.
Chu Quân tự giễu cười chính mình. Đang quay đầu lại thì nhận được tin nhắn của Irene: “Có thời gian nói chuyện không? Ra đây.”
Anh mặc áo khoác rồi đến chỗ hẹn với Irene.
…
Cuối cùng cũng đến ngày cuối tuần để gặp chị Irene.
Bạch Ngân xuất phát từ sáng sớm, chị Irene muốn đưa cô đến hiện trường để xem địa hình ở đó.
Nếu muốn thực hiện một dự án hoàn hảo, quan trọng nhất chính là làm tốt bước kiểm tra đầu tiên
Irene bước đến nói chuyện với Bạch Ngân: “Em biết không? Chị đã hứa với ông chủ rằng sẽ đem nơi này thiết kế thành một câu lạc bộ nhập vai tốt nhất trong thành phố vì vậy đừng làm chị mất mặt nhé”
Bạch Ngân cảm thấy áp lực thật lớn, cô bước vào trong và chụp ảnh từ phòng này sang phòng khác, ý đồ là cố gắng giữ lại nhiều linh cảm.
Khi cô bước đến căn phòng cuối cùng trên tầng hai, cô nghe thấy giọng nói cà lơ phất phơ của một người đàn ông từ tầng dưới, mang theo ý cười chào Irene:
“Ồ, người đẹp, cô đến mà không nói một tiếng, muốn hù chết tôi sao?”
Bạch Ngân từ tầng hai nhìn xuống dưới cầu thang thấy một người đàn ông có vóc dáng trung bình, anh ta ăn mặc chỉnh tề, trên tay đeo đồng hồ, ăn mặc đơn giản, tóc tai gọn gàng, mặt có chút dầu nhờn nhưng rất ít, không làm cho người khác cảm giác khó chịu ngược lại nghe cách anh ta nói cũng không thể làm người khác ghét được.
Anh ta mỉm cười gật đầu với Bạch Ngân, có thể thấy anh ta được giáo dục tốt và có chút lịch thiệp, anh ta cười nói: “Chúng ta đã gặp nhau.”
Nhưng Bạch Ngân không nhớ gì cả đến khi cô đi xuống bậc thang cuối cùng, cô mới nhớ ra nơi cô đã từng gặp anh ta.
Khi cả hai đứng đối diện nhau, Bạch Ngân nhớ ra anh ta: “À, anh là chủ nhà hàng cá đó. Lần trước tôi đã nhìn thấy anh đi cùng đàn anh Chu Quân.”
“Nghe cô nói vậy tôi cũng yên tâm rồi. Tôi còn tưởng rằng khuôn mặt của tôi là khuôn mặt đại trà, sợ cô không nhớ nổi tôi.” Tần Dương cười với cô, lộ ra hàm răng trắng bóng, có thâm ý khác ho nhẹ một tiếng: “Tất nhiên, gương mặt của tôi chắc chắn không ấn tượng bằng Hàn Duy Chỉ, vóc dáng của tôi cũng không bằng cậu ấy. Dù sao thì cậu ấy cũng tập thể hình quanh năm.”
Bạch Ngân có chút sững sờ, nếu như nghe không lầm vừa rồi anh ta có nhắc tới tên của Hàn Duy Chỉ.
Cô không khỏi nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh biết Hàn Duy Chỉ?”
Tần Dương bật cười, thầm nghĩ cô em gái này đáng yêu quá, đáng ra anh ta mới là người phải hỏi cô câu này mới đúng, anh cho rằng mình biết Hàn Duy Chỉ lâu hơn cô, từ năm ba cấp ba đến đại học rồi, nhiều năm đã trôi qua trong nháy mắt, có rất nhiều điều đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.
Nên anh ta nghĩ Bạch Ngân không thể biết cậu ấy lâu hơn mình, Hàn Duy Chỉ là một người không quan tâm đến phụ nữ, anh ta cũng quen một số bạn học nữ mà cậu ấy quen trong trường đại học. Số phụ nữ xung quanh cậu ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến bây giờ, kể cả các nữ trợ lý thư ký của cậu ấy, anh ta đều nắm rõ, chính là Bạch Ngân mới là người mà anh ta mới biết đến gần đây.
“Ừ, tôi biết anh chàng này.” Tần Dương cố ý trêu chọc cô lại gần: “Thế nào? Em muốn gặp cậu ta không? Tối nay tôi hẹn cậu ta đi chơi với em nhé?”
Vừa dứt lời, Irene đã trừng mắt rồi cắt ngang: “Tối nay không rảnh”
Irene biết Tần Dương đang giở trò xấu gì, người đàn ông này ăn thịt phụ nữ còn không nhả cả xương, từ mấy năm trước đến nay, nửa đêm anh ta dẫn cô ra ngoài rất nhiều lần, ai mà chẳng biết thân dưới của anh ta nghĩ gì chứ.
Cô không thể để anh ta xuống tay với Bạch Ngân được cho dù mục đích của anh ta xuất phát từ cái gì đi chăng nữa.
“Này, em thật không cho tôi mặt mũi gì cả.” Tần Dương liếc cô ấy một cái: “Dù sao tôi cũng giao cho em một dự án lớn mà, tôi còn đang mạo hiểm đắc tội với đàn anh Chu Quân của em đấy. Em gái nhỏ”
Bạch Ngân nghe hai người bọn họ nói chuyện liền hiểu, hóa ra dự án này là do đàn chị Irene giật lấy từ tay Chu Quân. Chẳng trách đàn anh Chu Quân có chút không vui nhưng có chuyện gì to tát đâu nhỉ, dự án này cũng là do Irene thuyết phục được ông chủ mới lấy được nó về tay vậy nên cũng chẳng có gì đáng lên án cả.
…
Tần Dương và Irene đang cãi nhau, khó có thể tưởng tượng được một ông chủ lại bị đội trưởng đội vẽ tranh tường mà mình thuê đến làm việc dẫm đạp điên cuồng.
Tần Dương vẫn không giỏi nói đạo lý cho lắm, có thể là do anh ta không giỏi tranh luận hoặc là bởi vì một người đàn ông tốt thì không thể đánh nhau với một người phụ nữ, anh ta thấy rằng mình không thể nói lý cùng Irene vì vậy nếu anh ta không thể nói được thì tốt nhất không nên nói nữa.
Tần Dương không phải là phú nhị đại trong gia đình giàu có chỉ biết chơi bời lêu lổng mặc dù những thứ anh ta đầu tư vào đều là ăn uống và chơi bời nhưng thực ra anh ta rất có năng lực và nghiêm túc trong kinh doanh, hơn nữa anh ta còn có rất nhiều bạn bè tin tưởng đưa tiền đầu tư cho anh ta vì vậy dù bản thân anh ta có thể không quan tâm tiền của mình nhưng lại không dám chơi với tiền của người khác nên anh ta đều rất coi trọng mỗi dự án.
Câu lạc bộ ăn chơi này vừa mới được cải tạo xong, Irene nhìn thấy Tần Dương kiểm tra từng phòng từng phòng một, liền cảm thấy lúc đi làm anh ta giống con người hơn, ngày thường cùng lắm là giống một con chó hay gầm rú bừa bãi.
Khi Tần Dương kiểm tra các phòng trên lầu, anh thấy Bạch Ngân đang trèo lên thang của một căn phòng nào đó, đang dùng điện thoại di động ghi lại toàn bộ cách bài trí của căn phòng.
Anh ta rất hài lòng vì cô gái mà anh ta mời đến làm việc rất chăm chỉ, một khi anh ta vui mừng liền muốn kích thích người đàn ông nào đó vì vậy anh ta đứng ở phía dưới và chụp ảnh Bạch Ngân cho người nào đó.
Sau khi nhận được tin nhắn, Hàn Duy Chỉ nhận ra người trong bức ảnh là Bạch Ngân, đang ở trong phòng họp, anh liền gửi một tin nhắn cho Tần Dương:
“Cậu không có việc gì lại đứng dưới váy cô ấy làm gì vậy? Cậu có bệnh à”
Tần Dương nhìn qua, phát hiện hôm nay Bạch Ngân thật sự mặc váy nhưng là váy dài vừa rồi anh ta hoàn toàn không để ý đến điểm này.
Anh hơi khó chịu: “Phòng rộng như vậy, cậu lại chỉ để ý đến tôi đứng dưới váy cô ấy nên ghen à? Chậc chậc. Tối nay tôi sẽ giúp cậu rủ cô ấy đi ra ngoài chơi, cậu có muốn đi cùng không?”
Hàn Duy Chỉ: “Không đi.”
Hàn Duy Chỉ: “Không cần rủ cô ấy đi chơi.”
Tần Dương cảm thấy trong tin nhắn chỉ thiếu điều muốn viết “đừng có ngủ với cô ấy.”
Tần Dương cảm thấy Hàn Duy Chỉ như vậy quả thật rất hiếm có, cậu ấy rất ít khi trả lời tin nhắn thường chỉ gọi điện thoại.
Tần Dương gõ một dòng: “Yên tâm, tôi sẽ không ngủ với cô gái yêu thầm cậu.”
Vậy mà cậu ấy thế mà không trả lời.
Điều này thật kỳ quái, dù Tần Dương cũng không đoán ra được vấn đề là gì, nhưng anh ta cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn.
…
Họ đều là những người làm việc nghiêm túc, tập phim ngắn này cũng đã đến lúc hạ màn. Mỗi người đều có công việc riêng của họ cũng không ai nhắc lại vấn đề này một lần nữa.
Chỉ là tối hôm đó, Hàn Duy Chỉ nhận được điện thoại của Tần Dương.
Thời điểm anh nhận điện thoại, anh đang khổ sở sứt đầu mẻ trán đón con chó ngu ngốc từ nhà người bạn về.
Kể từ khi Bạch Ngân bỏ lại con chó xấu xí này, anh đã hỏi xung quanh xem có ai nuôi chó không, có thể nhân tiện nuôi thêm một con chó khác không, thật vất vả cuối cùng hỏi được bạn gái của một người bạn có sở thích nuôi chó, cùng ngày hôm đó, anh liền đem con chó gửi đi.
Cho đến nay, sau khi bị con chó ngu ngốc đó hành hạ trong vài tuần, Hàn Duy Chỉ cuối cùng cũng được sống một cuộc sống bình thường, cùng với việc giao con chó này cho người khác, dường như ngay cả hơi thở của Bạch Ngân cũng bị tiễn đi, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh lại.
Nhưng anh không ngờ rằng chỉ mới yên tĩnh được ba ngày thì ba ngày sau, người bạn đó gọi điện cầu cứu, nói rằng bạn gái anh không thể chịu nổi con chó của anh, có khả năng nó sẽ phá tan nhà của anh ta mất.
Con chó ngu ngốc này thực sự đã cắn nát chiếc túi hàng hiệu mà cô ta vừa mua về nhà đêm qua. Ngày thường thì trộm đồ ăn vặt trong bếp thì cũng cho qua đi, nhưng đây lại là túi hàng hiệu yêu thích của mọi chị em phụ nữ nên bạn gái của anh ta nói dù thế nào cũng không thể giữ nó ở trong nhà được nữa, nếu còn nuôi nó nữa chắc cô ta phá sản mất, cũng gợi ý rằng Hàn Duy Chỉ có thể gửi con chó đến trạm thú cưng.
Hàn Duy Chỉ bày tỏ sự xin lỗi đồng thời đưa tiền đền bù chiếc túi hiệu đó, nhắn người bạn của mình chuyển lại cho bạn gái anh ta.
Khi anh đang lái xe chuẩn bị đưa con chó ngu ngốc này gửi nó đến trạm chăm sóc thú cưng, anh nhận được cuộc gọi từ Tần Dương.
Tần Dương ở trong điện thoại nói: “Xin lỗi vì muộn vậy vẫn làm phiền cậu.”
Anh không nói lời nào, còn đang suy nghĩ xem phải làm sao với con chó ngu ngốc này, không thể để nó ở ven đường được, vậy thì không khác gì giết người, anh nhớ lại ánh mắt Bạch Ngân mỗi lần nhìn anh rồi nhìn lại con chó ngu ngốc một lần nữa.
Người ta nói chó chăn cừu là giống chó thông minh nhất nhưng anh không thấy nó thông minh ở chỗ nào cả. Quả thực nó ngồi rất quen thuộc ở ghế phụ, có đôi khi nhìn vào mắt nó cảm giác như đang nhìn một người cũng nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân ngu ngốc của nó.
Tiểu Ngân Chỉ nhìn thấy anh liền sủa một tiếng sau đó liền nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, nó thông minh như vậy còn dùng móng chó để lấy dây an toàn, đây là vì nó vừa nhìn thấy anh thắt dây an toàn nên muốn bắt chước bộ dáng thắt đai của anh.
Thật ra cũng không phải ngốc như vậy nhưng tại sao nó lại đi đi cắn rách túi của người khác…
Đúng là chủ nào chó nấy, giống nhau như đúc, thật khó hiểu.
Hàn Duy Chỉ không khỏi thở dài.
Tần Dương đã chuẩn bị rất kỹ, nghiêm túc hỏi: “Vậy cậu có muốn tới đón cô ấy không? Bạch Ngân và đàn chị của cô ấy đang uống rượu ở quán bar của tôi. Nếu cậu không đến đón vậy tôi đành phải tiễn hai người họ ra ngoài.”
Hết chương 45