Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 47: Giây phút hạnh phúc
 
Hàn Duy Chỉ lý trí đứng bật dậy trước khi cô áp sát tới, đi lên lầu rồi dặn cô: "Trông kỹ con chó của cô, ngày mai hãy mang nó ra ngoài. Tối nay cô ở lầu hai."
 
“Ồ.” Bạch Ngân nhìn cái tướng từng bước từng bước đi lên lầu của anh, càng cảm thấy anh không hề ghét mình chút nào. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhất là khi anh nói câu cuối cùng, cô cảm thấy anh cũng có quan tâm cô một phần nào. 
 
Tuyệt quá. Cô và con chó nhìn nhau.
 
Con chó nằm thư giãn trên sàn như thể nó hiểu được ánh mắt của cô.
 
Bạch Ngân thấy Tiểu Ngân Chỉ vẫn rất thông minh, chỉ là ở cùng với người chủ tệ bạc Hàn Duy Chỉ trong hai tháng qua, chắc là thường ngày Hàn Duy Chỉ không có thời gian để dạy bảo nó đàng hoàng, kết quả là nó lớn lên không được huấn luyện rồi trở thành con chó như bây giờ.
 
Thực tế thì loài chó phải được huấn luyện, nếu không thì dù con chó có thông minh đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ trở thành mầm họa của gia đình, khi nó phá phách, cắn phá ghế sofa, Bạch Ngân liền trực tiếp đánh nó một bạt tai.
 
Tiểu Ngân Chỉ biết đã làm sai nên sau này khi nó còn dám ngồi lên sô pha thì sẽ dè dặt mà nhìn sắc mặt của Bạch Ngân, khi nhận thấy sự buồn bực trong mắt cô nó sẽ lập tức ngoan ngoãn nằm xuống một cách hẳn hoi.  
 
Bạch Ngân đoán rằng Hàn Duy Chỉ chưa bao giờ dạy nó như thế này, có điều không thể trách anh, anh quá tất bật với công việc, tối về còn phải họp. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu cô có thể ở nhà dạy nó trong vòng một tháng thì tốt biết mấy nhưng ban ngày cô còn phải đi học, cũng không có cách nào ở nhà trông chừng nó 24/24 để nó không gây chuyện.
 
Sau khi Bạch Ngân ngồi ở dưới nhà suy nghĩ, quyết định chọn giải pháp học online. Trước hết là đến tiệm thú cưng mua một cái lồng thiệt bự, để Tiểu Ngân Chỉ ở trong đó trước một thời gian, như vậy khi cô không có ở đây, để con chó chui vào lồng mà ngủ. 
 
Bằng cách này, nó sẽ không làm hư đồ đạc trong nhà của Hàn Duy Chỉ .
 
Cô vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Ngân Chỉ rồi xin lỗi: "Thiệt thòi cho em quá, từ hôm nay trở đi, chị phải nhốt em trong lồng một thời gian."
 
Sau khi Bạch Ngân đưa ra quyết định này, cô định nói cho Hàn Duy Chỉ biết một tiếng, chung quy lại thì đây cũng là nhà của anh, cho dù cô muốn mang thứ gì vào, thì cũng phải thông qua sự đồng ý của anh.
 
Nhưng khi cô đi lên tầng ba thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại, thế là cô kiên nhẫn đứng ở đầu cầu thang đợi anh nghe máy xong. Hình như làm vậy có hơi giống với đang nghe lén nhưng thật sự cô không cố ý.
 
Cô cứ thế đứng im ở đó một lát, chỉ đứng có một lát thôi mà vẫn bị Hàn Duy Chỉ bắt được.
 
Anh bước ra cửa, đi đến góc cầu thang, đứng yên đó nhìn cô, vẫn nói chuyện điện thoại, ánh mắt có đôi phần ảm đạm, hai người trực tiếp đối mặt nhau.
 
Lúc này Hàn Duy Chỉ càng cảm thấy cái váy mà cô đang mặc thật khó coi, nó quá ngắn đi, anh mới nãy còn cảm thấy chướng mắt mà giờ cuối cùng cũng đã tìm được điểm mấu chốt.
 
Hơn nửa năm trước nhìn thấy cô mặc cái váy còn ngắn hơn thế này, lúc đó anh cảm thấy cô không phải là kiểu con gái hiền thục đoan trang gì, gần nửa năm trôi qua mà suy nghĩ của cô vẫn không chững chạc lên được, váy lại ngày một ngắn đi quả là có tiến bộ.
 
Vì cái váy khiến anh rất khó chịu này, Hàn Duy Chỉ vội kết thúc cuộc gọi rồi đến sau lưng cô nói với một giọng trầm trầm: "Còn đứng đó làm gì? Lên đây."
 
Bước chân của Bạch Ngân vừa đi xuống tới chiếu nghỉ [1] của tầng hai thì liền thu về.
  
Cô vui mừng xoa xoa hai tay rồi bước hai ba bậc thang liền thở hổn hển chạy nhanh đến phòng anh.
 
Hàn Duy Chỉ đang đứng trên sân thượng của căn phòng, mở tủ lạnh lấy ra một chai bia khui ra rồi nhấp một ngụm.
 
Bạch Ngân nghĩ anh - cái con người này, có lẽ thường xuyên len lén uống rượu một mình vào buổi tối đây mà, sao lại có thể uống nhiều rượu như vậy, nếu không phải có lời muốn nói, chắc chắn cô sẽ giáo huấn anh một trận, thí dụ như uống ít rượu bia lại, uống nhiều nước nóng vào.
 
Cô không ngờ mình còn chưa dạy dỗ anh mà anh đã quay sang lên lớp mình, ánh mắt ảm đạm u ám liếc nhìn xuống dưới.
 
Hàn Duy Chỉ dán mắt vào cái váy của cô, cuối cùng ngước lên nhìn chằm chằm vào mặt cô nói: "Cô không lạnh à?"
 
"À? Em không lạnh." Bạch Ngân ráng gồng hết sức: "Không phải tiết trời này rất đẹp sao? Mùa xuân đến rồi, chẳng mấy chốc mà mùa hè sẽ tới thôi."
 
Hàn Duy Chỉ cười khúc khích, “bịch” một cái - anh đặt mạnh chai bia xuống bàn nói : "Nhưng tôi lại thấy rất lạnh."
 
“Vậy mở máy sưởi lên đi, máy sưởi trong nhà tắt rồi à?” Bạch Ngân nghĩ hay là không có, mới nãy vào phòng cô còn cảm thấy ấm lắm mà.
 
Vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Duy Chỉ càng thêm nghiêm nghị, anh nhìn cô chằm chằm, cuối cùng cũng không nói gì, ngồi uống rượu một mình, hoàn toàn không hề đoái hoài gì đến cô.
 
Bạch Ngân thấy anh hôm nay thật lạ, cô đem chuyện mình muốn mua một cái lồng nói cho Hàn Duy Chỉ nghe. 
 
Hễ Hàn Duy Chỉ nốc rượu bia vào thì tính khí trở nên nên nóng nảy đến lời nói cũng hàm chứa sự cay nghiệt, mặt vô cảm nói: "Lời vừa rồi của tôi cô đều coi như gió thoảng ngoài tai à? Tôi nói cho cô biết, ngày mai cô và con chó đó của cô phải cuốn xéo liền cho tôi, ngày mai đi làm về tôi không muốn nhìn thấy cô và con chó ngu ngốc đó ở trong nhà tôi."
 
Bạch Ngân mím môi, cảm thấy bản thân quá ngốc, nếu sớm biết anh sẽ không đồng ý thì vừa rồi cô đã không đi lên nói với anh, lẽ ra cô nên làm trước rồi nói sau mới đúng.
 
Cô không nói lời nào, rưng rưng nói “Tôi hiểu rồi” nhưng thực ra cô không muốn hiểu chút nào, quay người đi xuống lầu.
 
Đi được vài bước, cô quay đầu nhìn Hàn Duy Chỉ, thấy anh vẫn đang uống rượu, cô vẫn bất chấp liều mạng mà giáo huấn anh: "Anh không nên uống nhiều bia lạnh, anh uống nước nóng đi."
 
Bạch Ngân sực nhớ nhà anh không có nước nóng, chỉ có mỗi nước lạnh thôi, thế là cô xuống nhà đun một ấm nước nóng thiệt lớn, “ầm” một cái - cô đặt lên bàn rồi bỏ đi.
 
Lúc đó Hàn Duy Chỉ đang trong phòng tắm, nghe thấy tiếng động cũng không thèm để ý, dù sao thì Bạch Ngân ở đây thì nhà cửa sẽ không có được sự yên tĩnh, anh đi ra thì thấy ấm nước nóng trên bàn, trong ấm còn có ít hạt kỳ tử. 
 
Anh nhìn số hạt kỳ tử đó, tự dưng bật cười, thế này là đang ám chỉ anh tuổi tác đã cao cần phải bổ thận ư?
 
Chà.

 
Buổi tối cô lại được nằm chiếc giường êm ái trong phòng khách của Hàn Duy Chỉ, đột nhiên trong lòng cô cảm thấy cao hứng.
 
Nó vô cùng thoải mái, đặc biệt còn rất là ấm, Tiểu Ngân Chỉ vào phòng muốn trèo lên giường, Bạch Ngân muốn dạy nó không được leo lên giường chủ, đành nhẫn tâm đuổi nó xuống, Tiểu Ngân Chỉ cũng ngoan ngoãn nghe lời mà nằm ngủ trên sàn.
 
Bạch Ngân nhìn bộ dạng đáng thương đó của nó mà thở dài, trước khi ngủ cô tìm WeChat của cô Lư mà lâu này không liên lạc.
 
Nó dần dần trở thành một thói quen, mỗi khi cô gặp chuyện tình cảm mà bản thân không giải quyết được hoặc là vấn đề gì đó không hiểu, cô đều sẽ tìm đến cô Lư giúp đỡ.
 
Mặc dù kể từ khi nhiệm vụ của cô thất bại, cô Lư đã không tương tác trên mạng với cô trong khoảng thời gian dài, cái nhóm chat mà bọn họ tạm thời lập ra cũng ít người vào nhắn tin trò chuyện.
 
Mọi người đều biết sau khi Bạch Ngân nhận rất nhiều tiền từ Lục Khải Nhan vẫn không thể chiếm được Hàn Duy Chỉ.
 
Bạch Ngân cũng không thấy xấu hổ gì, cô cảm thấy nắm bắt được kiểu đàn ông như Hàn Duy Chỉ mới là điều diệu kỳ, còn không hiểu được anh thì là lẽ bình thường.
 
Cô có đôi chút không hiểu những lời tối nay của Hàn Duy Chỉ, cô liền thử soạn tin nhắn hỏi: “Cô Lư ơi, em có chuyện muốn hỏi cô, nếu một người đàn ông hỏi rằng hôm nay ăn bận như vậy không thấy lạnh sao là có ý gì ạ?"
 
Cô Lư một lúc sau mới đáp lại: "Sao thức khuya vậy em? Thức đêm nghiên cứu lòng dạ đàn ông à?... Cái này, em phải nói cho cô biết hôm nay em đã mặc trang phục gì?"
 
Bạch Ngân nói: "Dạ một chiếc áo len nhỏ với một chân váy xếp ly ạ."
 
Cô Lư: “Ồ, váy xếp ly, nó chính là kẻ thù của con gái.”
 
Bạch Ngân đoán rằng sẽ không hỏi được gì, nên bèn ồ lên một tiếng: “Dạo này cô Lục có khỏe không cô?”
 
“Không biết nữa.” Cô Lư nói: “Người đàn ông nói những câu này với em là ai vậy?”
 
Bạch Ngân còn đang phân vân không biết có nên nói người đó là Hàn Duy Chỉ hay không. 
 
Cô Lư gửi một tin nhắn thoại: “Chắc chắn cậu ta có tình ý với em rồi, không đơn giản chỉ là có ý với em mà là cậu ta thích em đó.”
 
Bạch Ngân:...
 
Sao có thể chứ. Nếu anh thích cô thì tại sao nhiều lần muốn đuổi cô đi, không thể nào có chuyện đó được. Suýt chút nữa cô nói ra mình đang ở cùng Hàn Duy Chỉ rồi.
 
Ngay tại nhà này, ngày mai sẽ có chuyện cả người lẫn chó đều sẽ bị anh đuổi ra khỏi nhà.
 
“Không thể nào.” Bạch Ngân cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, cô chuyển chủ đề: “Sao dạo này cô Lục không liên lạc với em, cô giúp em gửi lời hỏi thăm đến cô ấy nhé.”
 
“Hỏi thăm khỉ gì, cô cũng không có gặp, nghe nói tâm trạng không được tốt nên trốn đi đâu mất rồi.” Cô Lư nói.
 
Bạch Ngân ồ lên một tiếng.
 
Quả nhiên cô Lư là một người tận tâm với nghề, vẫn tiếp tục tư vấn về chủ đề hồi nãy: “Cô không có giỡn đâu, đích thị là cậu ta thích em đó nên mới nói như thế, em mau nghĩ cách chinh phục cậu ta đi, có phải là anh chàng lần trước không? Chính là cái người mà em nói bạn em thích đó…”
 
Bạch Ngân giật mình rồi nhận ra mình bị hố, giờ cô thừa nhận thì chẳng khác nào khẳng định người bạn đó là chính mình sao? 
 
Cô Lư không hề vạch trần cô, mà thật lòng nhắc nhở cô: "Đã ngủ với nhau chưa? Đừng sợ, cô sẽ không nói cho ai biết đâu, cứ trả lời thật đi."
 
Bạch Ngân liền nói: “Dạ không có. Anh ấy không có làm gì cả.” Thực sự không có chuyện đó.
 
Cô Lư “chậc” một cái, nghĩ bụng mình nghe nhầm không, đồ ngủ quyến rũ ấy, áo lót gợi cảm ấy vậy mà không cắn câu, người đàn ông này làm bằng đá à?
 
“Vậy lần sau em chủ động chút đi.” Cô Lư lần nữa nhấn mạnh rằng đây là giải pháp cuối cùng. "Trước hết, lựa một ngày để dậy sớm, lúc mà tinh thần cậu ta tốt nhất."
 
"Sau đó, em chui thẳng vào chăn bông."
 
Bạch Ngân chăm chú lắng nghe, rồi nghe thấy cô Lư trực tiếp nói ra ba chữ "Cắn cậu ta"
 
“Cắn vào đâu?” Bạch Ngân lên kế hoạch nghiêm túc học hỏi.  
 
Khi Bạch Ngân nghe đến khúc cô Lư nói chỗ cần cắn, cả người cô nóng phừng phực, không xong rồi.
 
Cô trằn trọc cả đêm, sáng hôm sau mặt trời còn chưa ló cô đã thức dậy, rửa mặt, ý nghĩ mặc xác làm liều, hôm nay cô phải có được Hàn Duy Chỉ, để có thể ra điều kiện với anh để con chó ở tạm lại đây. Chắc là vẫn có thể đưa ra điều kiện quá đáng hơn, cô thích ra điều kiện với anh.
 
Cô nhẹ nhàng bước lên lầu, Hàn Duy Chỉ ngủ không khóa cửa, anh vẫn luôn như vậy, cánh cửa khép hờ, cô vừa đẩy vào thì phát hiện anh vẫn còn đang ngủ, mặc dù Hàn Duy Chỉ dậy rất sớm nhưng vì để có được anh, cô càng phải dậy sớm hơn anh. 
 
Bạch Ngân tự thấy cảm động với chính tinh thần của mình.
 
Cô ấy mặc bộ đồ ngủ, chui vào chăn bông, nằm sát lại gần anh.
 
Hàn Duy Chỉ biết có người vào, biết rõ là cô nên không quan tâm lắm, đêm qua anh bị mất ngủ, sáng ra không muốn dậy chút nào, lúc này cô vùi mình vào chăn bông như một con cá, toàn thân mướt rượt như trái trứng, vậy mà anh hơi hơi rung động, chợt cảm thấy không muốn đẩy cô ra.
 
Anh muốn xem cô tính làm gì. Đôi khi con người lại lơ là phòng bị, giờ bức tường tâm lý của Hàn Duy Chỉ rất thấp, anh cảm thấy nếu cô muốn cầm dao đâm mình, mình thực sự có thể bị cô đâm chết nhưng cô có dám làm điều đó không?
 
Anh nghĩ không ra rốt cuộc cô muốn làm gì, lần hoài vẫn không lần ra được nguyên do, Hàn Duy Chỉ cảm thấy hơi bực, nhè nhẹ duỗi người ra, anh thấy nhàm chán, muốn thức dậy, Bạch Ngân phát hiện cử động của anh, ý thức được anh sắp tỉnh rồi, cô lập tức chồm tới, động tác nhanh lẹ, thật ra cô vừa mò trúng chỗ liền cắn một cái.
 
Hàn Duy Chỉ kêu "hớ" lên một tiếng, lúc ấy sởn hết da gà, anh mới nhận ra rằng cô thực sự đến để giết anh, suy nghĩ hồi nãy quả không sai, chỉ là cô không cầm dao mà thôi. 
 
Anh hạ giọng, thở dài, tay túm lấy tóc cô giật mạnh, cũng chẳng thể khiến cô từ bỏ, vậy đây là cô tự học hay là mánh khóe quen thuộc?
 
Dù là khả năng nào, anh đều không thể chống lại nổi.
 
Cuối cùng anh cảm thấy rất bối rối, nhưng có lẽ Bạch Ngân còn bối rối hơn anh.
 
Anh nghiêng đầu, vẻ mặt hầm hồ, hỏi cô: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
 
Nếu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc hỏi cô một câu hỏi riêng tư như vậy.
 
Bạch Ngân được cưng chiều mà sinh lo sợ, cảm thấy anh sắp chấp nhận cô nhưng cô còn nhỏ quá nên đã bịa lời nói dối để gạt anh: "Tôi hai mươi mốt rồi."
 
Anh biểu môi, giọng kiếm chế: "Cô biết tôi bao nhiêu tuổi không?"
 
Bạch Ngân nói: “Đương nhiên tôi biết, anh hai mươi chín, sắp sang sinh nhật thứ ba mươi rồi.” Cô nắm lấy lòng bàn tay anh: "Tôi không chê anh già đâu, thân hình anh vô cùng trẻ luôn, đẹp hơn nhiều so với mấy bạn trường tôi, tôi không có chê gì đâu mà.” 
 
Anh đẩy đầu cô ra, giọng điệu lạnh nhạt, đứng lên không chút bối rối, quay lưng về phía cô nói: “Tôi không thích cô.” Cái chữ cuối đó giống như anh đang cố ý nói cho cô nghe vậy, còn gằn giọng để nhấn mạnh nó.
 
Bạch Ngân dõi theo hình bóng tuyệt tình của anh, nghĩ bụng, à, có phải cách của cô Lư lại không hiệu nghiệm rồi ư? Nhưng cô Lư Nói đây là biện pháp cuối cùng rồi, vậy cô Lư đã thực sự lừa tiền mình sao? A!
 
Anh mặc quần áo vào, nhìn cô: "Ai dạy em làm việc này?"
 
Cô bị ánh mắt của anh làm cho kinh sợ, lắp ba lắp bắp nói: "Dạ là cô, cô Lư."
 
Hàn Duy Chỉ rõ ràng không hề quen biết với cái cô giáo viên này chỉ quan tâm đến một chuyện: "Là đàn ông sao?"
 
Bạch Ngân vô thức mà gật đầu, gật xong mới phát hiện có gì đó sai sai, muốn lắc đầu thì cũng đã muộn, cả mặt Hàn Duy Chỉ lạnh tanh, quay người đi vào phòng tắm.
 
Vừa rồi anh bị cô cắn, giờ đây rất xấu hổ, đương nhiên cô cũng rất xấu hổ.
 
Bạch Ngân ngẩn người ngồi trên giường, lúc Hàn Duy Chỉ đi ra, nhìn thấy khuôn mặt và khóe môi ướt rượt của cô, liền ném cho cô một gói khăn giấy, hỏi cô: “Cô không đi tắm sao? "
 
Bạch Ngân đắm chìm trong những lời nói ghét bỏ mình của anh, liền cảm thấy không còn sức lực, không gượng dậy nổi.
 
“Bị sao vậy?” Anh bước tới, có lẽ anh không hề biết những lời mà mình nói vừa rồi đã làm tổn thương người ta nhưng anh thực sự rất ghét cô nhất là sau khi cô lại lừa dối anh.
 
Phải, anh biết rằng cô đã lừa dối anh và niềm vui nhỏ ban nãy đã bị phá vỡ bởi lời nói dối của cô.
 
Nhưng sau khi tắm xong, anh cũng không bận tâm nhiều như vậy nữa, dù sao cô chính là kẻ dối trá, Hàn Duy Chỉ vươn tay lấy khăn giấy rồi tỉ mỉ lau sạch nước mắt cho cô.
 
Bạch Ngân cảm thấy lúc này anh vô cùng dịu dàng, đầu cô tựa vào lòng của anh, nước mắt rơi lã chã, cô không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng cô không hề có ác ý gì với anh.
 
Dường như Hàn Duy Chỉ có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, anh nhấc cô ra khỏi giường, để cô đứng anh ngồi mặt đối mặt với nhau, Hàn Duy Chỉ ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, anh hoàn toàn không muốn vạch trần rằng cô chính là một tên lừa gạt.
 
Anh gục mặt xuống, thay vào đó nói: "Bạch Ngân, cô làm bữa sáng giúp tôi được không?"
 
Cô bật cười, mặt mày tươi rói : “Tất nhiên rồi, em đi liền đây.” Cô xoay người rời đi.
 
Hàn Duy Chỉ nhìn cô mà mỉm cười, lúc này anh cũng rất vui.
 
- Hết chương 47 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui