Chương 49: Pháo hoa không phải là điều cần thiết
Bạch Ngân bị dọa sợ, cô cảm thấy mình đã hư hỏng lắm rồi không ngờ Hàn Duy Chỉ còn tệ hơn cô nữa. Bình thường anh chỉ không dùng sức mà thôi, hôm nay anh dùng sức một chút đã khiến cô gần như không thở được.
Nhưng không hiểu sao cô lại thích cảm giác hít thở không thông khi bị anh bóp chặt như vậy. Cô ngẩng đầu lên, giọng điệu cầu xin với anh: “Em vẫn muốn nữa. Hôn thêm một lần nữa đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Duy Chỉ không hề khách sáo mà đẩy cô từ trên đùi mình xuống, nhìn cô ngã ngồi trên tấm thảm mà cô thường ngồi vẽ tranh, anh hạ giọng nói: “Bạch Ngân, thu dọn đồ đạc đi, anh đưa em về trường học.”
Bạch Ngân khựng lại một chút, cô không ngờ đột nhiên anh thay đổi giọng như vậy, khiến cô cảm thấy cái hôn sâu vừa nãy của anh dường như là là để trêu đùa cô vậy.
Cô cũng là người có hơi nóng tính, dựa vào đâu mà anh hôn rồi lại làm như chưa hôn, lại còn muốn đuổi cô đi ?
Bạch Ngân vốn không có ý định sẽ rời khỏi đây vào đêm nay: “Em vẫn còn chưa ăn cơm.”
“Vậy ăn xong anh đưa em về.” Hàn Duy Chỉ đứng thẳng người chắn mất ánh sáng trong phòng khách: “Nửa tiếng có đủ không?”
Bạch Ngân bĩu môi, cô khịt mũi: “Không đủ.”
“Vậy thì mười phút.” Anh không phải loại người sẽ chịu thỏa hiệp với người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân biết chuyện này, khi Hàn Duy Chỉ đã nói với bạn điều gì đó thì tuyệt đối không phải là muốn thương lượng với bạn, chỉ đơn giản là anh đang đưa ra mệnh lệnh.
Anh đang ra lệnh cho cô phải cút đi, anh đã nói đêm nay thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn tới ngày mai.
Mặc dù nói ra toàn mấy lời khó nghe nhưng cuối cùng anh vẫn để cho Bạch Ngân có đủ thời gian ăn cơm và thu dọn đồ đạc. Ước chừng một tiếng sau anh mới từ trên lầu đi xuống.
Lúc này Bạch Ngân đã sớm thu dọn xong đồ đạc của mình, cô cũng thu lại tâm trạng vốn đang vui vẻ phấn khích của mình lên.
Bởi vì cô biết, anh đã nói như thế thì tuyệt đối sẽ không để cho cô ở lại đến ngày mai. Đêm nay đã không có cháu của anh ở đây để giúp cô lừa dối qua ải nữa, dù thế nào cô cũng phải rời đi trong đêm nay.
Nhưng Hàn Duy Chỉ vẫn rất lịch sự, anh tự mình lái xe đưa cô trở về, còn lấy túi xách ra giúp cô.
Hành động này khiến tâm trạng của Bạch Ngân tốt lên, chí ít cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ cũng có chút chút tình cảm với mình.
Có lẽ anh chỉ không muốn làm chậm trễ việc học của cô, sau này cô muốn đến chỗ anh lúc nào cũng được.
Nhưng cô không hỏi Hàn Duy Chỉ vấn đề này ngay lập tức, cô đã thông minh ra rồi, nếu bây giờ cô hỏi mình có thể đến hay không, chắc chắn Hàn Duy Chỉ sẽ nói không thể.
Nhưng nếu không hỏi, vậy cô có thể đến lúc nào cũng được.
Cô cảm thấy rất hạnh phúc, có cảm giác mình và Hàn Duy Chỉ sẽ có hy vọng trong tương lai.
Lúc lên xe, Bạch Ngân nhìn thấy trong xe có một hộp quà rất đẹp.
Cô mặc định coi nó là dành cho mình. Lần trước cũng như vậy, anh tự tay mang bó hoa kia đến mà trong nhà chỉ có một mình cô, vậy nhất định bó hoa đó là Hàn Duy Chỉ mua cho cô.
Trong lòng Bạch Ngân ngọt ngào, cô cầm lấy hộp quà, hỏi anh: “Đây là cho em sao?”
Hàn Duy Chỉ không trả lời bởi vì anh đoán được câu tiếp theo mà cô sắp nói ra.
“Nhất định là cho em rồi.” Cô vốn là như vậy, mãi mãi sẽ không thay đổi, như chú chim vàng anh thoát ra khỏi lồng, vừa ra ngoài đã ríu rít không ngừng.
Hàn Duy Chỉ trả lời một tiếng sau đó khởi động xe.
Thậm chí anh đoán được cả câu tiếp theo của cô: “Thật đẹp. Em rất thích, em muốn đeo thử xem sao.”
Bạch Ngân hạnh phúc đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng nõn, nghiêng đầu hỏi anh: “Có đẹp không?”
“Đẹp lắm.” Hàn Duy Chỉ liếc qua một cái rồi thật lòng khen một câu, lần đầu tiên cảm thấy Nikou chọn quà không tệ.
Món quà này đã được cân nhắc lựa chọn rất cẩn thận, khi thấy sợi dây chuyền bạch kim nhẹ nhàng lay động trên cổ cô, anh cảm thấy Bạch Ngân thực sự là một người con gái rất đẹp.
Người mà Hàn Duy Chỉ cảm thấy đẹp cũng không nhiều mà Bạch Ngân chính là một trong số đó.
Lần đầu tiên gặp nhau, anh đã cảm thấy cô rất xinh đẹp.
Nhưng lúc ấy anh chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày cô sẽ ngủ trên giường mình, ngồi bên cạnh mình, trên cổ còn đeo món trang sức do anh tặng.
Đó là niềm vui ngoài ý muốn của anh, vốn không mong chờ gì bây giờ lại được nếm qua vị ngọt. Anh muốn trả lại nguyên vẹn niềm vui ngoài ý muốn mang độc tính này.
Bạch Ngân ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện dưới chân cầu vượt bị tắc đường.
Con đường này gần như lúc nào cũng bị tắc đường như vậy, cô vẫn nhớ lần đầu tiên cô chủ động đi gặp anh, xe taxi cũng bị chặn lại trên cầu. Lúc ấy trong lòng cô còn nghĩ nhìn hàng xe nối đuôi nhau bên dưới giống như một con rắn.
Bạch Ngân chỉ dòng xe ở dưới cầu, nói với Hàn Duy Chỉ: “Nhìn giống một con rắn lớn đúng không?”
Hàn Duy Chỉ nhìn dòng xe cộ qua lại, không ngạc nhiên lắm: “Em còn giống hơn.”
Còn là một con rắn độc, mỗi khi uống rượu vào là lộ nguyên hình.
Anh nói xong còn cười mỉa mai một tiếng, chân thành nói một câu: “Bạch Ngân, học cho giỏi vào, đừng lãng phí thời gian cho người khác.” Anh bổ sung một câu: “Bao gồm cả Lục Khải Nhan và Tần Dương.”
“Bao gồm cả anh sao?” Bạch Ngân cảm thấy Hàn Duy Chỉ hôm nay rất kỳ lạ, tặng quà cho cô còn nói chuyện thì y như một người cha già.
Giọng điệu Hàn Duy Chỉ bình tĩnh, không chút do dự nói: “Đương nhiên là cả anh. Sau này đừng liên lạc với anh nữa.”
“Như vậy không được.” Bạch Ngân nói, ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô mơ hồ nhận ra điều gì đó từ lời nói của anh.
Sợi dây chuyền đắt đỏ trên cổ cũng không còn khiến cô vui vẻ nữa.
Bỗng dưng miệng cô hơi đắng giống như đang thông báo gì đó, cô có một dự cảm mơ hồ: "Anh có thể đồng ý với em đừng để Tiểu Ngân Chỉ trở thành chó hoang được không? Em đã huấn luyện để nó ngoan ngoãn ở trong lồng, khi anh không ở nhà chắc chắn nó sẽ không làm hỏng đồ đạc, nếu ở anh ở nhà mà không muốn dắt nó đi dạo thì có thể thả nó ra để nó tự chạy một vòng, em đã dạy cho nó biết đường, nó cũng sẽ không cắn người lạ."
Hàn Duy Chỉ đồng ý: "Anh đồng ý với em sẽ không để nó làm chó hoang, về sau tìm được người nuôi thích hợp thì sẽ để nó đi."
Tiếp theo là một quãng đường im lặng.
Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng trường đại học. Bạch Ngân chậm chạp, cô không muốn cho nó biết đường, Tiểu Ngân Chỉ cũng không dám cắn người lạ. Cô xuống xe, thử dò hỏi: “Cuối tuần sau em có thể đến thăm chó của mình không?”
Hàn Duy Chỉ cho rằng lời của anh đã nói rất rõ ràng.
Anh nhìn cô mấy giây rồi trả lời: “Anh đi công tác.”
“Không sao, em có thể tự đến chỗ anh mà.” Bạch Ngân cắn môi.
Hàn Duy Chỉ vẫn tiếp tục nhìn cô, nhưng thay đổi tư thế, hai mắt vẫn toát ra sự lạnh lùng: “Anh không muốn có người tự ý và nhà của mình.” Anh đang có ý vạch rõ giới hạn với cô rất rõ ràng.
Bạch Ngân tự nhủ như vậy là rất bình thường, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Tiểu Ngân Chỉ không thể ở nhà một mình.”
“Anh sẽ gửi nó đến trung tâm chăm sóc thú cưng.” Hàn Duy Chỉ luôn có thể nghĩ ra cách đáp trả.
“Nếu nó bị đánh thì sao” Bạch Ngân lớn tiếng nói.
Sau khi nói xong, Bạch Ngân đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, cô nhụt chí, cụp mắt xuống, hạ thấp giọng nghẹn ngào nói: “Vậy em sẽ tới vào cuối tuần.”
Cô cảm thấy giọng mình không thể thấp hơn được nữa. Cô nghĩ bản thân đã hạ giọng thấp vậy rồi thì chắc anh sẽ không nghe thấy những gì cô nói.
Nhưng một lúc sau cô lại nghe được giọng nói trầm thấp của anh: “Bạch Ngân, anh không muốn chúng ta gặp lại nhau nữa. Anh cứ nghĩ là lời nói của anh đủ rõ ràng rồi chứ. Vậy để anh nói rõ hơn một chút, anh hy vọng đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau được không?”
Không được, tất nhiên là không được.
Nước mặt Bạch Ngân lưng tròng, cô cảm thấy một giây sau mình có thể lập tức khóc oà lên.
Nhưng cô vẫn có tôn nghiêm, không muốn để Hàn Duy Chỉ nhìn thấy nước mắt của mình.
Cô không biết tại sao trái tim mình quặn lại, nghĩ mãi không ra lý do, cô lớn tiếng hỏi anh: “Em đã làm gì sai sao?”
Hàn Duy Chỉ ngạc nhiên, không ngờ cô lại hỏi vấn đề này. Nhất thời không biết trả lời sao.
Bạch Ngân đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, đôi mắt đỏ hoe hỏi: “Cho nên đây là quà chia tay sao?”
“Vậy thì em không cần.” Cô tháo sợi dây chuyền xuống, bực mình ném mạnh vào trong xe anh.
Đây là lần đầu tiên Hàn Duy Chỉ thấy cô tức giận.
Từ trước tới nay Bạch Ngân luôn tỏ ra hèn mọn, nhút nhát, tuy anh không biết trước mặt người khác như thế nào nhưng trước mặt anh cô chính là một con búp bê mặc người định đoạt.
Cho dù anh đối xử với cô như thế nào, cô cũng chưa bao giờ mất khống chế như hôm nay, lần cô tức giận nhất cũng chỉ nói hôm sau sẽ rời đi.
Anh không ngờ búp bê cũng sẽ trở mặt, còn trở mặt nhanh hơn với tốc độ lật sách.
Nương theo mưa rào gió táp, nước mắt cô rơi xuống từng giọt từng giọt giống như một đứa trẻ con mà lên án anh.
"Có phải anh xem thường em đúng không? Có phải anh cảm thấy em vô cùng lỗ mãng?"
Hàn Duy Chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương hơi nhức, nghiêng đầu đi không nhìn nước mắt của cô, cũng không thẳng thắn trả lời vấn đề cô đưa ra.
"Đúng vậy, em là dạng người thế đấy... Nhưng mà em cũng thích anh." Nước mắt cô rơi xuống tí tách, khóc hu hu, bả vai run lên.
Cô gái điềm tĩnh trong xe nói với anh là thích anh.
Anh không phải người ngây thơ, cũng biết trong lời nói của cô có mấy phần thật lòng, có lẽ phần thật lòng đó còn nhiều hơn anh nghĩ.
Anh cũng phải thừa nhận mình có một chút ấn tượng tốt với cô nhưng cũng chỉ như một luồng pháo hoa lóe qua cuộc đời của anh mà thôi.
Còn anh không cảm thấy sự náo nhiệt đó là cần thiết.
Cuối cùng anh chỉ trả lời một câu từ chối kép: "Em quá nhỏ."
Cô càng khóc càng hăng, bả vai lại run lên, càng lên án anh: "Lúc anh sờ em sao không bảo em nhỏ."
Anh giật mình, có hơi khó xử.
"Rất xin lỗi." Giọng điệu anh bình tĩnh, nhìn cô khóc xong lại nói: "Vậy nên anh mua quà cho em, em không lấy tiền của anh cũng được nhưng nên nhận quà."
"Em không muốn." Bỗng cô mạnh mẽ lau đi nước mắt, tiếp tục lên án anh, đúng là rất giống bộ dạng của một đứa trẻ đang lên án người lớn: "Anh cũng không hề thật tâm, vừa nãy em hỏi trong hộp là cái gì anh cũng không nói được. Thật ra món quà này không phải anh mua đúng không?"
Anh không ngờ đột nhiên cô lại giỏi phân tích như vậy, hoàn toàn chính xác món quà này không phải do anh mua.
Hàn Duy Chỉ không phản bác được.
Nhưng anh vẫn không có ý định đồng ý.
Bạch Ngân biết bản thân không có hy vọng. Sự vui vẻ ngắn ngủi này còn ngắn hơn cả pháo hoa của Disney, kích thích hơn cả chơi tàu lượn.
Buổi sáng cô còn tưởng mình đã thành công ôm được đùi của anh, bỏ ra hơn một vạn để mua cho Tiểu Ngân Chỉ cái lồng sắt, giờ mới buổi tối cô đã gặp báo ứng rồi.
Cô không nói lời tạm biệt với anh, mở cửa xe ra là đi vào trường học, không hề quay đầu lại.
Là do anh nói sau này đừng gặp nhau nữa, vậy thì ngay cả bóng dáng cô cũng không để lại cho anh.
Sau khi vào trong cổng trường cô nhanh chóng chạy đi một lối nhỏ trực tiếp thông với lớp học.
Nơi đó cách ký túc xá rất xa nhưng có thể khiến anh không thể thấy bóng dáng của cô nữa.
Bạch Ngân cũng không biết Hàn Duy Chỉ nhìn mình ở đằng sau không nhưng đột nhiên cô nảy ra ý trả thù anh như thế.
Ngày mai cô sẽ lập tức gửi những ảnh chụp trước đó cho Lục Khải Nhan. Cô muốn cho anh biết được hậu quả khi đắc tội cô là rất nghiêm trọng. Anh không muốn cô thì cô cũng tuyệt đối không cho anh và Lục Khải Nhan có thể kết hôn một cách thuận lợi.
Chờ đến khi anh thật sự muốn kết hôn với ai đó, cô sẽ gửi ảnh mình nằm trên giường anh cho cô dâu của anh, cô muốn cho mọi người trên toàn thế giới biết mình và anh đã từng gian díu với nhau.
Dựa vào đâu mà anh có thể không cần cô.
Cô thích anh như thế, u mê anh như thế, thậm chí khi nằm mơ người cô vẽ cũng là anh. Cô còn thích anh hơn lúc trước thích Triệu Gia Ngôn, không phải chỉ là một chút mà là rất nhiều. Nhiều đến mức cô không thể tự lừa dối bản thân được.
Mỗi khi cô nhìn anh đều cảm thấy tình cảm của mình sắp tràn cả ra ngoài. Vì cái gì anh có thể nói ra câu đừng gặp nhau nữa như thế. Cây và chó của cô còn đang ở trong nhà anh, dựa vào đâu anh chỉ nói một câu mà muốn đuổi cô đi một cách đơn giản như thế
Cô ngồi trên băng ghế nghỉ của một sân bóng chuyền hoang tàn vắng vẻ trong sân trường, bắt đầu gào khóc. Hai nữ sinh đang tập luyện gần đó tưởng là gặp phải nữ quỷ, vội thu dọn đồ đạc đi về.
Trong đêm khuya, sân bóng lộ thiên ở khu dạy học trống trải không có bóng người bây giờ chỉ còn một mình cô.
Cô khóc suốt một đêm, quả nhiên ngày thứ hai đã bị cảm.
Cô nằm ở trên giường thậm chí không thể động đậy lấy một cái.
- Hết chương 49 -