Ngải Lâm xung phong nhận nhiệm vụ đút cháo cho cô, đương nhiên cũng có một chút tâm tư nhưng Bạch Ngân càng hy vọng việc này do Ngài Lâm làm thay. Lúc Ngài Lâm ngồi trước mặt cô, cô chủ động thò mặt lại gần.
Chu Quân cười một cái rồi đi ra ngoài hút một điếu thuốc.
Anh ta hút một điếu thuốc lại thêm một điếu. Lúc anh ta chưa hút hết điếu thứ ba thì một chiếc Lexus màu đen ngừng đối diện phòng khám, có lẽ anh còn chưa quyết định xem có nên lái đến đó không.
Chu Quân nhìn chằm chằm người đàn ông trong thân xe màu đen anh đã từng gặp một lần, khí chất của anh ta không tầm thường, dáng người và diện mạo không tồi. Cho dù là bên ngoài hay bên trong thì đều là loại phụ nữ thích nhất.
Chu Quân cảm thấy hơi khó chịu vì vào lần đầu thấy anh ta, không phải anh ta có điều kiện không tệ mà là ánh mắt Bạch Ngân dành cho anh đó là ánh mắt tràn đầy lưu luyến và chờ mong của thiếu nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt đó không xa lạ với anh vì trong trường, các cô gái hoặc người từng là bạn gái của anh đều dùng ánh mắt như thế nhìn anh.
Đáng tiếc, Bạch Ngân không dùng loại ánh mắt này nhìn anh.
Lần đầu Chu Quân nhìn thấy Bạch Ngân, anh cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cô thích anh. Bởi vì khi anh thích người khác, cả cơ thể sẽ phát ra tín hiệu và đối phương có thể cảm giác được.
Nhưng biện pháp này không thể thực hiện trên người Bạch Ngân, dù anh bày tỏ như thế nào thì cô chưa bao giờ thay đổi thái độ với anh ta, vẫn tôn trọng anh ta như cũ. Không có vẻ chờ mong chứ đừng đề cập đến việc yêu đương
Anh ta luôn cho rằng đó là vì Bạch Ngân không giống cô gái khác. Lúc ấy, hình như cô đang nói chuyện với một người bạn trai, chỉ là anh ta không ngờ bạn trai của cô là vị đứng trước mặt này.
Càng không ngờ là ánh mắt cô dành cho anh lại tràn đầy tình yêu giống như tình yêu trong mắt mọi người xung quanh. Anh cảm giác chỉ cần họ đứng chung một chỗ thì không một ai có thể chen chân vào.
Chu Quân cảm thấy nếu tên đàn ông này là bạn thân của Tần Dương thì khẳng định không thể đi đến cuối con đường với Bạch Ngân.
Mặc kệ là xuất phát từ khả năng nào, anh ta không muốn Hàn Duy Chỉ tổn thương Bạch Ngân. Vì thế, anh ta dẫm tàn thuốc rồi đi đến chiếc ô tô đứng ở phía đối diện, gõ cửa sổ xe.
Hàn Duy Chỉ nhận ra anh ta, ấn cửa sổ xe xuống. Anh hơi gật đầu khách sáo, nhưng lại xa cách với anh ta.
“Anh đến thăm Bạch Ngân sao ?” Chu Quân cúi đầu nhìn đàn ông trong xe.
Hàn Duy Chỉ không trả lời. Chu Quân coi như anh đã chấp nhận.
“Em ấy ngủ rồi.” Chu Quân dứt khoát nói cho anh biết: “Không có chuyện gì lớn chỉ là bị sốt thôi. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, sau này sẽ không làm em ấy bị bệnh.”
Một khung cảnh vốn hài hòa lại vì câu nói cuối cùng mà ngầm chứa mùi thuốc súng.
Hàn Duy Chỉ nhếch khóe miệng, ngầm hiện ra một ý cười.
Anh không thường cười với người lạ, cũng không cười với người trong nhà nhưng đối với người khiến anh vô cùng tức giận, anh sẽ cưới với người đó. Đó là ý cười lạnh lẽo, nghiến răng nhả ra hai người: “Vậy sao? Tính chăm sóc như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Quân hơi giật mình nhìn anh, hơi kinh ngạc vì trên người đối phương lại lộ ra hơi thở lạnh lẽo, quyết đoán và sát khí mà chỉ có trên người vương giả.
Anh ta cũng thường xuyên giao tiếp với những người thành đạt trong xã hội nhưng chỉ với một câu đã khiến người ta cảm giác như chịu áp lực thì đúng là hiếm thấy.
Chu Quân hơi cắn răng: “Việc này không phiền ngài phí sức, tôi là đàn anh của em ấy nên nhất định sẽ không tổn thương đến em ấy.”
Gương mặt Hàn Duy Chỉ hơi dịu xuống, không quan tâm giương mắt nhìn anh ta: “Tốt nhất là như vậy.”
Hàn Duy Chỉ hơi tức giận vì lúc nam thanh niên đó nói sẽ chăm sóc cho Bạch Ngân, trực giác cho anh biết là anh ta có ý đồ gây rối với Bạch Ngân. Tuy anh đẩy Bạch Ngân ra xa nhưng lại không thể tiếp thu việc có người gây rối với cô.
Lúc này anh còn không biết, mặt ngoài là anh đẩy cô ra rất xa nhưng đáy lòng thì vẫn cảm thấy cô là của mình.
Chu Quân hiểu rõ dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục. Mặc kệ là anh ta theo phương diện nào, Hàn Duy Chỉ có thể dùng điều kiện đập chết điều kiện của anh ta. Cho dù như vậy thì anh ta vẫn muốn nói rõ ràng.
“Ngài Hàn, ngài là tinh anh trong xã hội, Bạch Ngân chỉ là một sinh viên. Em ấy lên đại học từ sớm, năm nay vừa mới mười chín tuổi nên chuyện này có lẽ ngài không biết? Em ấy nhỏ hơn hai tuổi so với các đồng trang lứa.”
Hàn Duy Chỉ giương mắt dừng lại trên mặt anh ta, đối phương cố ý nhắc nhở anh chú ý tuổi của Bạch Ngân. Ý đồ rất rõ ràng, anh có ý để anh ta nói tiếp.
“Không nên kết hôn với người nhỏ tuổi, ngài thấy có đúng không? Thật ra em ấy rất đơn thuần, dễ bị mê hoặc, đôi khi lộ ra chân tình nhưng đó là bản tính của con nít. Ngài Hàn là người từng trải nên không cần để trong lòng.”
Đến nước này, Hàn Duy Chỉ phải thừa nhận là đối phương có tài hùng biện rất tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh rất ít tiếp xúc với học sinh trong trường nhưng anh có nghe Tần Dương nói đã tìm được một giáo viên nam phụ trách môn bích họa (*) cho trường. Chắc là vị đang đứng trước mặt này?
(*) bích họa: tranh vẽ trên tường.
Hàn Duy Chỉ khẽ rủ mắt xuống, trực giác nói cho anh biết người này rất quan tâm đến Bạch Ngân. Trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể phân biệt rõ cảm xúc trong nội tâm của mình là gì.
“Có phải tôi nói nhiều rồi không?” Chu Quân thấy Hàn Duy Chỉ không nói lời nào nên nhạy cảm mở miệng hỏi.
Hàn Duy Chỉ ngước đôi mắt âm trầm nhìn anh ta, một giây sau liền nói: “Không nhiều lắm.” Anh tính toán rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, anh không đưa câu trả lời chính xác cho Chu Quân. Một câu trả lời sau này sẽ không tới tìm Bạch Ngân.
Chuyện này làm Chu Quân có cảm giác thất bại như đánh vào bông, giống như bạn liên tục chỉ ra cái lợi và cái hại cho đối phương nghe nhưng đối phương không để lời bạn nói vào tai, chỉ thấy bạn như đang chém gió.
Càng sâu thì anh càng cảm thấy như bị anh ta bỏ qua.
Việc này làm Chu Quân cảm thấy không thoải mái. Sau khi tiễn chiếc xe rời đi, anh hơi tức giận, vừa nhấc mắt liền thấy Ngải Lâm đang đứng ở lối đi nhỏ đối diện.
…
Buổi tối, Bạch Ngân đi ngủ nên không cần người trông chừng trong phòng bệnh. Ngải Lâm cùng Chu Quân đi trên con đường hướng về ký túc xá của trường học.
Ngải Lâm đè thấp giọng điệu mang lực sát thương: “Tôi cảm thấy anh không cần phải ngăn cản anh ta thăm em ấy.”
Cô ấy không nói rõ tên họ nhưng Chu Quân lại biết cô ấy đang nói đến ai.
Anh ta biết cô ấy nói đúng nhưng bây giờ anh ta không muốn thừa nhận hoặc ít nhất là không muốn thừa nhận trước mắt.
“Tôi chỉ muốn bảo vệ em ấy.” Chu Quân nói với giọng lãnh đạm, “Tôi không muốn em ấy bị tổn thương.”
Ngải Lâm thở ra một hơi rồi đứng dưới ánh trăng, cô ấy cố gắng dùng giọng điệu không tổn thương đến lòng tự trọng của đối phương: “Anh cũng biết, đôi khi chúng ta sẽ có một vài chuyện khiến chúng ta không cam tâm. Có đôi khi, không phải mọi chuyện đều xảy ra như mình mong muốn.”
“Tôi biết anh quen bày mưu tính kế, cũng biết anh rất ít bị té ngã, càng biết anh mạnh đến mức nào nhưng tình yêu không giống như sự nghiệp. Không phải anh cứ nỗ lực áp dụng thủ đoạn là có thể trở thành người thắng lợi, đàn anh thấy tôi nói có đúng không?"
Ngải Lâm là người nổi loạn, rất ít khi gọi Chu Quân là đàn anh.
Đêm nay, cuộc nói chuyện kết thúc trong bầu không khí không hề vui vẻ. Chu Quân biết mình hơi nóng vội.
Nhưng người khác đã nhanh hơn anh ta rất nhiều, giống như người khác đã học xong chương trình cấp ba, sao anh có thể kém xa như vậy?
Không chiến mà bại, không phải là tín ngưỡng của anh ta. Anh ta luôn có những thứ mình muốn trong tay, huống chi là cô gái mà anh ta vừa ý từ trước. Thậm chí, anh ta đã quên mình bắt đầu thích người đó từ khi nào.
Cũng bởi vì ra tay chậm nên bây giờ, ngay cả cơ hội bày tỏ cũng không có?
Bất kể là theo hướng nào, anh ta vẫn là sự lựa chọn phù hợp nhất với Bạch Ngân.
Tuy nhiên phản ứng hôm nay của Hàn Duy Chỉ làm anh ta cảm thấy bản thân hơi thất bại và bất an nhưng cái này không thể cản trở suy nghĩ của anh. Cho dù là ai cũng đừng mong ngăn cản được anh.
Thậm chí, anh ta còn coi việc Bạch Ngân bị bệnh là một cơ hội.
Ngày hôm sau, anh ta đến sớm để thăm Bạch Ngân.
…
Hàn Duy Chỉ phải thừa nhận là tên đàn anh đó có lực sát thương với anh.
Đêm đó, anh về nhà với dáng vẻ bừng bừng lửa giận làm con chó kiêu ngạo không dám chọc anh.
Anh ghi nhớ lời Bạch Ngân nói, ngồi một hồi liền thả con chó trong lòng sắt ra.
Trong lúc vô tình liếc cái giá trên lồng sắt, năm con số không. Chắc là Bạch Ngân cố ý giữ lại giá cả cho anh xem.
Anh vỗ đầu con chó tên Tiểu Ngân Chỉ, a một tiếng: “Chủ nhân ngốc của mày đúng là hào phóng, mua cho mày một cái lồng sắt đắt như vậy. Không biết lấy tiền từ đâu?”
Anh nghĩ không ra, cuối cùng anh lấy nửa chai rượu đỏ ra rồi tự mình rót một ly, có chút cô đơn và buồn bã.
Cuối cùng anh suy nghĩ cẩn thận. Có lẽ số tiền mua lồng sắt này đến từ tay Lục Khải Nhan, cũng chỉ có thể dùng lời giải thích như vậy.
Cho nên lông dê hay da dê trên người, nói không chừng là kiếm tiền trên người anh.
Lần trước chụp cảnh giường chiếu, anh nên đánh Lục Khải Nhan thật mạnh.
Hàn Duy Chỉ dùng sức ấn huyệt Thái Dương, không nhấc nổi tinh thần. Anh tắm xong mới nhớ còn chưa cho chó ăn.
Anh xuống lầu cho chó ăn thì không thấy bóng dáng của Tiểu Ngân Chỉ.
Một lúc sau, anh định đi ra ngoài tìm con chó về, đi đến ngoài cửa của sân nhỏ thì phát hiện Tiểu Ngân Chỉ đang tự mình chạy về.
Anh bỗng nhớ lại Bạch Ngân trên xe, như sắp chết mà bàn giao mọi chuyện cho anh. Cô nói bây giờ, Tiểu Ngân Chỉ có thể tự mình nhận ra đường và chạy về.
Lúc ấy, anh còn cảm thấy đang nói giỡn, không ngờ là nó thật sự tự mình ra ngoài rồi tự mình trở về.
Hơn nữa vừa rồi làm sao mà nó mở cửa được?
Hàn Duy Chỉ vỗ đầu chó nói: “Thật đúng là coi thường mày rồi”
Tiểu Ngân Chỉ ngoan ngoãn ngồi dưới đất, Border collie là giống chó thông minh nhất thế giới nên nó biết chủ nhân đang khích lệ nó. Hơn nữa, nó còn thăm dò được cách chủ nhân khen nó, đó là vỗ đầu của nó
Nó mê luyến cảm giác này nên duỗi đầu chó muốn anh sờ nữa nhưng hiển nhiên là chủ nhân không muốn nó tiếp tục làm ầm ĩ.
Anh bỗng rất phiền muộn thở dài, nghĩ thầm: Ngay cả chó cũng tự mình chạy về rồi.
Tiểu Ngân Chỉ đứng sau lưng yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng của chủ nhân nó, phát ra tiếng “Gâu” kéo dài.
Sau đó, nó nhảy vào từ cửa sổ hình vuông trong nhà
Sau khi tiến vào, nó dùng móng vuốt của chó khép cửa sổ lại. Tất cả mọi thứ về đúng với vị trí vốn có.
Hàn Duy Chỉ quay đầu liền phát hiện chú chó này vừa tự mình mở cửa rồi nhảy vào phòng. Anh bỗng cảm thấy con chó đó thành tinh rồi.
Hôm sau, Hàn Duy Chỉ khóa cửa sổ, đổ đủ thức ăn cho chó ngốc trước khi rời đi.
Tiểu Ngân Chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn anh rời đi, đáy mắt có chút quyến luyến.
Hàn Duy Chỉ dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn nó thì thấy nó đang buồn rầu nằm sấp trong lồng sắt. Bỗng anh nhớ tới chủ nhân của nó cũng có cặp mắt kia.
Anh xoay người rời đi, quyết định sau này không nên nhìn vào đôi mắt của con chó đó nữa.
Nó khiến anh cảm thấy hơi chua xót.
-Hết chương 51-