Chương 52: Yêu một người giống như uống nước
Hôm nay Hàn Duy Chỉ tự mình lái xe đi làm, ông Phạm đã được anh cử đến bộ phận marketing.
Thực ra, anh rất ít khi cần đến tài xế, ông Phạm cũng không ngại đi công tác vì dù sao thì đi công tác cũng sẽ có trợ cấp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thế, khoảng thời gian gần đây anh vẫn luôn tự mình lái xe.
Ngày hôm qua gặp phải khúc mắc ở chỗ Bạch Ngân, thật ra anh cũng không để ở trong lòng. Anh vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý, chưa kể đến một đống hội nghị cùng tiệc xã giao, chiều hôm nay còn có một trận đấu golf với khách hàng VIP.
Ngày hôm qua, Nikou đã nhắc nhở anh về chuyện này. Bởi vì là khách hàng quan trọng cho nên tốt nhất là anh phải tự mình tới tiếp đón. Vào giờ cơm trưa hôm nay Nikou lại nhắc nhở anh một lần nữa.
Hàn Duy Chỉ cũng đáp lại là bản thân anh đã biết.
Buổi chiều, lúc ở sân golf, từ xa anh đã nhìn thấy Tần Dương. Anh ta đi đến bên người anh, cười khẽ: "Sao rồi? Tối hôm qua có gặp được người không?"
Lúc đầu, Hàn Duy Chỉ cũng không có nghĩ tới, cũng không biết vì sao Tần Dương lại nhắc tới chuyện này nhưng anh vẫn rất bình tĩnh mà trả lời: "Không có gặp."
Tần Dương lập tức nóng nảy: "Tại sao lại không gặp? Cậu muốn tôi lo lắng đến chết sao? Con gái nhà người ta vì cậu nên mới trở thành như vậy, cậu còn không đi xem một chút"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực ra, trong lòng anh ta muốn nói là: cậu mà còn không cứu vớt hình tượng tra nam của mình thì sau này Ngải Lâm cũng sẽ nhìn tôi như vậy, tôi đây tẩy cả đời cũng không trắng lên được.
Hàn Duy Chỉ vốn muốn nói là anh không có làm cái gì cả nhưng suy nghĩ một chút lại ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đó của Tần Dương, cảm thấy bản thân cũng không cần phải giải thích với anh ta.
Có cần phải giải thích không? Đã như vậy rồi mà còn giải thích cái rắm gì nữa. Kệ anh ta, anh ta muốn nghĩ như thế nào thì tùy.
Bản lĩnh của Bạch Ngân còn lớn hơn so với suy nghĩ của anh. Mới đau một chút đã làm cho đàn anh đến tìm anh nói chuyện nhưng anh cũng chẳng quan tâm
Hôm nay, Tưởng Phất cùng anh đi đánh golf. Có một vài chuyện riêng không liên quan đến công việc, bọn họ đã thống nhất là sẽ nói ở ngoài công ty.
Ngoài ra còn có Nikou đi cùng hai người. Cách một khoảng thời gian, công ty sẽ khen thưởng cho những nhân viên ưu tú, để bọn họ đi xã giao cùng tham gia các hoạt động thể thao với các khách hàng VIP. Nhất là trong trường hợp này đa số là khách hàng nam cho nên công ty cũng sẽ sắp xếp một vài nữ nhân viên tới.
Sau khi Tần Dương rời đi, Tưởng Phất cũng đã đi tới.
Lúc đứng xếp hàng cùng với Hàn Duy Chỉ, Tưởng Phất mang đến cho Hàn Duy Chỉ một tin tức.
Một tin tức khiến người ta thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây là một tin tức tốt, Tưởng Phất biết rõ tất cả kế hoạch của Hàn Duy Chỉ cho nên cậu ta cho rằng anh sẽ rất vui vẻ.
Cho dù không phải là vui vẻ thì ít nhất cũng sẽ có biểu hiện giống như trút được gánh nặng.
Nhưng trên mặt Hàn Duy Chỉ cũng không có buông lỏng một chút nào mà còn khẽ cau mày, hỏi: "Không có ai biết chuyện này sao? Người thân của ông ta thì sao?"
Tưởng Phất thấp giọng đáp lại: "Theo như tôi được biết thì không có. Ngay cả Cô Lục cũng không biết chuyện này, vợ của ông ta thì lại càng không biết."
Hàn Duy Chỉ rủ mắt, ánh mặt trời chiếu rọi trên đầu của anh.
Lúc trở về, Tưởng Phất đã bị anh phái đi làm chuyện khác.
Chính xác mà nói, Tưởng Phất cũng không phải là người của công ty MIC. Cậu ta chỉ nghe lệnh của Hàn Duy Chỉ nhưng mọi người trong công ty đều biết Tưởng Phất.
Cũng biết thỉnh thoảng Tưởng Phất sẽ tới công ty trợ giúp Hàn Duy Chỉ xử lý một ít chuyện. Nhưng khi công ty mẹ biết chuyện liền có một vài người phê bình kín đáo. Vì vậy, Hàn Duy Chỉ cố gắng sắp xếp để không phải gặp mặt cậu ở công ty.
Nhưng lịch trình của Hàn Duy Chỉ rất bận rộn, thường xuyên không có thời gian để gặp mặt Tưởng Phất.
Vì vậy, Hàn Duy Chỉ sắp xếp để Tưởng Phất liên lạc với Nikou, cố gắng tạo thời gian cho bọn họ gặp mặt, thường là vào những thời điểm anh đi ra ngoài.
Cũng bởi vì lý do này, Tưởng Phất trở nên quen thuộc hơn với Nikou và ông Phạm hơn bởi vì bọn họ thường xuyên gặp mặt.
Lúc Hàn Duy Chỉ trở về, anh nhân tiện chở Nikou một đoạn đường.
Trước kia, Nikou cũng đã từng ngồi xe của Hàn Duy Chỉ vài lần. Có một lần trời mưa, cô ấy đứng đợi xe cùng một vài đồng nghiệp nữ, xe của anh vừa vặn đi qua, thuận tiện đưa bọn cô đi về cùng
Nhưng lần đó là có người ngoài. Tình huống hôm nay có chút đặc thù bởi vì hôm nay chỉ có một mình cô ấy.
Hơn nữa, cô ấy cũng cảm nhận được một cách rõ ràng rằng Hàn Duy Chỉ có chút không yên lòng, không phải nổi giận cũng không phải nghiêm mặt khi gặp một vấn đề khó giải quyết mà là một loại trạng thái lơ đễnh giống như bản thân anh cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.
Trên đường, thiếu chút nữa là anh đã vượt đèn đỏ. May mà Nikou kịp thời nhắc nhở, Hàn Duy Chỉ mới kịp thời đạp thắng xe.
Sau đó, anh cũng không có nói chuyện mà yên lặng suốt một đường.
Nikou thấy có một hộp quà ở trên xe, thực ra là cô ấy đã nhìn thấy từ lúc vừa mới lên xe rồi. Đây là món quà mà cô ấy tự tay mua, đương nhiên cô sẽ không quên.
Nhưng chuyện kỳ lạ chính là, giấy gói bên ngoài món quà đã bị xé ra nhưng món quà lại không giống như đã được tặng cho người khác.
Nikou nhân cơ hội, bỗng nhiên làm bộ vô tình hỏi một câu: "Món quà này ngài chưa tặng cho người khác sao ?"
Hàn Duy Chỉ ồ một tiếng, ngược lại cũng không giấu giếm trực tiếp trả lời: "Cô ấy nói không muốn."
Nikou hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Thật đáng tiếc, sợi dây chuyền đó thực sự rất đẹp."
Khi Hàn Duy Chỉ đạp ga, thuận miệng nói: “Vậy thì cô mang đi đi.” Dù sao giữ lại cũng vô dụng.
Đúng thật là không có ích lợi gì.
Nikou từ chối vài lần nhưng Hàn Duy Chỉ nói: "Tôi giữ nó cũng vô ích."
Giờ phút này, cô hơi nổi lên lòng tham. Bởi vì cô biết Hàn Duy Chỉ chưa bao giờ nói những lời khách sáo hời hợt. Bình thường anh bảo bạn lấy đi cũng chính là thật lòng bảo bạn lấy đi.
"Vậy thì tôi cảm ơn ngài, Henry."
"Không cần khách khí."
Trời xui đất khiến, Nikou nhận được một món quà đắt tiền.
Cô ấy biết tính của Henry. Nếu món quà này không tặng cho cô ấy thì cũng sẽ tặng cho người kế tiếp hỏi về cái này. Vậy cô ấy nhận lấy cái này thì có sao đâu? Cô ấy cũng sẽ vô cùng trân trọng nó.
…
Bạch Ngân ở bệnh viên hai ngày sau đó lại khỏe mạnh như thường.
Cô đã sớm không thèm nghĩ đến những chuyện làm phá hỏng tâm trạng mình của Hàn Duy Chỉ, chỉ cần những người khác không cố ý nhắc tới trước mặt cô.
Vào một buổi chiều, đàn chị Ngải Lâm đến thăm cô, thuận tiện giúp cô làm thủ tục xuất viện còn hỏi cô một câu: "Có phải em bị tên kia chọc tức đến ngã bệnh hay không?"
Bạch Ngân muốn nói là không phải nhưng sự thực lại đúng là như vậy. Cuối cùng, cô nhớ tới thời điểm anh đuổi cô ra khỏi xe, vẻ mặt đầy tuyệt tình, nước mắt liền không ngừng được.
Thực là thảm hại đến mức không còn thể diện.
Trước kia cô không phải là người dễ dàng khóc như vậy.
Sau này gặp được Hàn Duy Chỉ, cô giống như mở ra một cái công tắc, chỉ cần có người vặn một cái là đã có thể chảy nước mắt bất kỳ lúc nào.
Chu Quân cũng tới, anh ta khó hiểu mà nhìn cô một cái, sau đó lại nhìn qua Ngải Lâm. Cuối cùng, cả ba người đều im lặng giống như họ đã ngầm hiểu.
Nước mắt của Bạch Ngân đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Qua mấy phút liền giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, kỹ năng diễn xuất còn lợi hại hơn những diễn viên thực thụ. Ngải Lâm thực sự bội phục Bạch Ngân về điểm này.
Cô ấy suy nghĩ một chút liền cảm khái tuổi trẻ. Tình cảm của những cô gái trẻ tuổi luôn nồng nhiệt như vậy.
Ai cũng có tuổi trẻ, Ngải Lâm cũng vậy. Thời điểm cuồng nhiệt theo đuổi và yêu một người đàn ông, cô ấy có thể khóc vì anh ta mọi lúc mọi nơi.
Yêu một người, đôi khi cũng giống như việc uống nước vậy. Không thể rời bỏ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là bình bình đạm đạm.
Cô cảm thấy, tình cảm hiện tại của mình đối với Chu Quân cũng giống như nước lã vậy, có cũng được, mà không có cũng chả sao.
Nhưng nếu cô không gặp được anh thì cô có thể chết giống như không có nguồn nước.
Vì vậy, cô có thể hiểu được cảm giác lúc này của Bạch Ngân.
Con gái khi yêu một người đàn ông sâu sắc đều giống nhau, không ai có thể thoát khỏi định lý này.
Chỉ là, cô ấy không biết Bạch Ngân yêu người đó đến mức nào.
…
Bạch Ngân cũng không mềm yếu như vậy, ít nhất cô cũng đã tràn đầy năng lượng sau khi xuất viện.
"Yêu đơn phương” thậm chí còn không thể được gọi là yêu. Từ đầu đến cuối, Hàn Duy Chỉ không hề nhìn cô lấy một cái.
Sau đó, Bạch Ngân đăng bức tranh đi dạo bên nhau dưới tuyết mà cô và anh đã cùng nhau vẽ lên Weibo mà không để tựa đề.
Nó giống như ảo tưởng, như thể chưa từng xảy ra.
Sau khi đăng nó lên, cô cũng không xem Weibo nữa. Đây là một tài khoản kinh doanh, tuy có ít fan, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn phải hoạt động nó.
Vài ngày sau, cô nhận được một tin nhắn riêng, ký tên Bạch Ngân với ghi chú "không đọc tin nhắn riêng". Cảm thấy hào hứng, cô bấm vào tin nhắn riêng để đọc lại.
Nó được gửi bởi một cô gái nghi ngờ bạn trai của Bạch Ngân là sếp của công ty mà cô ấy đã từng thực tập:
[A a a a, chị gái nhỏ, em đã từng nhìn thấy bức tranh của chị rồi, rất giống với bức tranh của sếp trong kỳ thực tập mùa hè của em. Trời ơi, thật tiếc vì bây giờ em đã đi du học Nhật Bản rồi, nếu không thì em đã chụp lén vài tấm hình đưa cho chị xem rồi. Anh ấy là một đại soái ca được cả công ty công nhận. Anh ấy là người được công ty mẹ phái đến, thời hạn bổ nhiệm là ba năm, cũng không biết anh ấy có còn làm việc ở công ty đó không nữa. ]
Bạch Ngân trả lời cô ấy: "Chị có thể mạo muội hỏi một chút về công ty mà em thực tập trong kỳ nghỉ hè được không?"
Tiểu Khả Ái cũng đang online trên Weibo, cho nên cô ấy cũng đã trả lời tin nhắn trong vòng vài giây: "Đó là công ty tư vấn quốc tế MIC. Em đã học được rất nhiều điều trong kỳ thực tập mùa hè ở đó. Đó là một công ty rất có triển vọng. Thật đáng tiếc, em không được chọn trở thành nhân viên chính thức, vì vậy em đã đi nước ngoài. "
Đề tài quay trở lại với người bạn trai trên tấm hình: "Chị chắn chắn rằng bạn trai của chị không phải là sếp cũ của em sao? Anh ấy đẹp trai lắm, đẹp trai bùng nổ, tính cách cũng không tệ. Anh ấy còn giúp em bấm thang máy, còn thơm nữa. À đúng rồi, anh ấy họ Hàn, nhưng mọi người trong công ty đều gọi anh ấy là Henry, em cũng gọi anh ấy như vậy. "
Bạch Ngân ồ một tiếng, có vẻ như Tiểu Khả Ái cũng không nhận nhầm người, cùng là một người.
Cô không trả lời tin nhắn riêng của Tiểu Khả Ái nữa, nói chính xác hơn là cô không dám nhắn lại.
Nhưng kể từ khi trò chuyện qua tin nhắn riêng, Bạch Ngân đã âm thầm chú ý đến việc tuyển dụng thực tập sinh mùa hè của MIC, và cũng biết được rằng, mỗi mùa hè, MIC sẽ tuyển mười thực tập sinh đến để làm việc.
Không chỉ có lương, mà còn có nhiều chương trình đào tạo và thực tập dành riêng cho sinh viên. Đây là một công việc rất đáng để thử.
Bạch Ngân đếm ngày nghỉ hè, cũng rất nhanh thôi, bây giờ đã là cuối tháng tư, còn hai tháng nữa là đến.
Khi cô đi vẽ tranh, cô còn hỏi đàn chị thêm một lần nữa, "Đàn chị, chị có người bạn nào đang làm ở MIC không?"
"Tư vấn quốc tế MIC sao? Chị không rõ nữa." Ngải Lâm nói, "Nhưng chị có thể hỏi giúp em."
"Cảm ơn chị!"
Gần đây, Bạch Ngân rất nhiệt tình với công việc. Sau khi khỏi bệnh, trong vòng hơn một tháng, cô đã tận tình giúp đỡ cô hoàn thành công việc, cô nói ra ý kiến của mình thì cô ấy cũng rất nghiêm túc sửa đổi.
Ngải Lâm nghĩ rằng cô đã làm hòa với người đàn ông họ Hàn kia. Nhưng lại thấy cô làm việc chuyên cần như vậy, có vẻ như không có thời gian để nói chuyện yêu đương.
Hôm nay lại vô duyên vô cớ hỏi về MIC khiến cho cô ấy cảm thấy hoang mang. Một lúc sau, Ngải Lâm mới hỏi: "Em hỏi về MIC để làm gì?"
“Em, em muốn thực tập mùa hè ở đó.” Bạch Ngân thành thật trả lời, quên mất việc Hàn Duy Chỉ đang làm việc ở đó.
“Kỳ nghỉ hè, em không muốn đến đây làm việc với chị mà muốn đi thực tập sao?” Ngải Lâm lập tức không vui.
Bạch Ngân tiếp tục vòng vo: "Em vẫn sẽ đến giúp chị mà, đàn chị."
Ngải Lâm lắc đầu, cảm thấy thất bại vì con lợn mà mình nuôi lớn mới đảo mắt một chút đã chạy mất.
Nhưng đây là chuyện cá nhân, cho dù cô ấy là đàn chị của cô, thì cô ấy cũng không có quyền hỏi quá nhiều.
Studio của cô ấy đã được chuẩn bị từ đầu năm, đến nay đã gần tháng 5 rồi nhưng vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Lúc ăn tối, Bạch Ngân hỏi về tiến độ của studio.
Tiền bạc dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, dự án mà họ giúp Tần Dương làm đã có tiến triển rồi. Sau khi kết thúc, chắc chắn họ cũng sẽ được chia một khoản tiền.
Ngải Lâm thở dài. Gần đây chuyện tình duyên và sự nghiệp đều không như ý, ngay cả người nhà cũng kéo chân sau: "Chị không có tiền trong tay, mẹ chị chơi chứng khoán bị thua lỗ, bà ấy còn lấy tiền của bố dượng để đầu tư. Bà ấy còn tự sát để uy hiếp chị, nếu không đưa tiền để bà ấy trả nợ thì bà ấy sẽ chết. Chờ đến khi dự án của Tần Dương kết thúc sau đó lấy được tiền, chị phải đưa phần của mình cho mẹ chị trước đã. "
Thì ra là như thế, chuyện như vậy cũng không có cách nào.
Bạch Ngân chỉ có thể thở dài, sau khi uống một hớp cà phê liền hỏi đàn chị: "Còn thiếu bao nhiêu tiền?"
"Vấn đề không phải là thiếu bao nhiêu tiền. Mà là khi mở studio, tiền thuê phòng, tiền nguyên liệu và tiền công đều phải chuẩn bị trước, nhất định phải có một lượng lớn tiền mặt lưu thông. Chị đột nhiên lại không muốn làm nữa. Chị sẽ trả lại cho em bốn vạn nhân dân tệ.". Mặc dù Ngải Lâm nói như vậy, nhưng cô ấy cũng có thể nghe được sự tiếc nuối trong giọng nói của mình:" Cũng không phải là không có studio thì không thể làm việc được. "
Bạch Ngân nói: "Nhưng ít nhất nó cũng là một cánh cửa cơ hội. Nếu chúng ta không làm điều đó, chúng ta sẽ không tìm được người hỗ trợ."
Ngay cả đàn anh Chu Quân cũng thuê một studio nhỏ bên ngoài trường học, nhờ vậy mà anh ấy mới có thể tìm được ngày càng nhiều học sinh đến giúp đỡ.
Tuy thứ đồ này không cần thiết, nhưng nếu không có nó thì vĩnh viễn cũng không có cách nào phát triển được. Nếu không thể phát triển thì cũng chỉ giống như chơi đùa một lát rồi lại tàn cuộc.
Nói cho cùng, kinh doanh là một nguồn chân lý bất tận.
Ngải Lâm nói: "Ít nhất cũng phải được bảy, tám vạn. Tiền thuê nhà gần đây cũng không rẻ."
Bạch Ngân tính toán số tiền trả nợ mà cô tích góp cùng với tấm chi phiếu năm trăm vạn của mình.
Cuối cùng cô nói: "Vậy thì chị cứ giao cho em, em sẽ xử lý chuyện còn lại."
Ngải Lâm nhìn Bạch Ngân với vẻ mặt chấn động. Mấy tháng nay sống chung, Ngải Lâm biết được cha mẹ Bạch Ngân vay nợ lãi suất cao sau đó lại trốn đi, chỉ để lại một mình cô cùng với cục diện rối rắm.
Vì vậy, Bạch Ngân vừa giúp cha mẹ trả những khoản vay nặng lãi, vừa có thể rút ra vài vạn cùng một lúc sao?
- Hết chương 52 -