Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 54: Vậy bây giờ em là bạn gái của anh đúng không?
 
Trước khi Hàn Duy Chỉ xuống ga ra, anh đã nhìn thấy Tưởng Phất đang đứng ở cửa phòng trà.
 
Sau khi nhìn anh một hồi, Tưởng Phất liền hiểu rõ ý đồ, sự việc bên trong anh ta sẽ vì mình mà giải quyết tốt thôi, Hàn Duy Chỉ cũng không định vào phòng trà lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tưởng Phất vừa đợi Hàn Duy Chỉ một lúc, đợi không thấy người thì ra ngoài xem, vừa nhìn thấy bỗng sợ sệt.
 
Anh ta không nhìn thấy gương mặt của Bạch Ngân mà chỉ nhìn thấy hình bóng của cô ấy, nhìn thấy Hàn tổng khi bị một cô gái tấn công, anh ta cũng chụp một  bức ảnh và quay lại video.
 
Khi đó tình huống khá bị động, thậm chí anh ta còn cho rằng Hàn tổng là gặp phải ăn vạ, trên nguyên tắc bảo vệ ông chủ chính là bảo vệ mình, anh ta không hề tiến lên cản trở, yên lặng theo dõi, rất có ý thức ghi hình trước nhưng góc máy điện thoại của anh ta chỉ có thể chụp được lưng cô gái.
 
Giả sử Tưởng Phất có thể nhìn thấy gương mặt của Bạch Ngân, nhất định sẽ nhận ra Bạch Ngân chính là người mà khoảng một năm trước Hàn Duy Chỉ đã nhờ anh ta đi photo bức ảnh.
 
Hôm đó Bạch Ngân kém chút nữa đã bị lột sạch rồi chụp ảnh, lúc đó anh ta không trực tiếp ra ngoài nhưng thông tin cá nhân của Bạch Ngân anh ta cũng đã tìm hiểu được. Nhưng hiện tại Tưởng Phất hoàn toàn không ngờ là Bạch Ngân với cô gái đó là một người.
 
Nhưng anh ta nhìn thấy hình bóng cô gái ở trong điện thoại,đoán rằng cô ấy khá cao, đi giày cao gót, quần áo bắt mắt, trông hơi giống người mẫu, anh ta nhìn thấy Hàn tổng cũng không đẩy người ra, mà ngược lại vẫn để cô ấy ôm, cuối cùng khi quay đầu sang nói chuyện với cô ấy, lờ mờ đoán rằng đó là duyên nợ, chậc chậc hai tiếng, Tưởng Phất quá ghen tỵ với Hàn tổng.
 
Quả nhiên, đàn ông, đặc biệt là đàn ông thành đạt đều thích kiểu thân hình này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Phất làm việc cho Hàn Duy Chỉ từ lâu, từ Newyork đến khi về nước, rất ít khi nhìn thấy bên cạnh anh ấy có phụ nữ, thời gian trước có nghe ông Phạm nói có 1 người con gái sống trong nhà anh ấy , anh ấy vẫn kiên định rằng đó là người giúp việc thôi. Vốn dĩ sự thật không phải vậy. Người giúp việc có thể không có dáng người cao, tỷ lệ cân đối, đôi chân dài thon thả như vậy .
 
Đến chiều, Nikou gửi tin nhắn đến để hỏi Tưởng Phất, “Hàn tổng làm sao mà vẫn chưa đến công ty, một lát nữa có cuộc họp rồi.”
 
Tưởng Phất chưa đến ba mươi tuổi, cũng giống như những người bình thường là thích buôn chuyện, cậu ta và Nikou úp mở câu chuyện : “Ông chủ của chúng ta buổi chiều có lẽ rất là bận.”
 
“Bận cái gì?” Nikou gửi tin nhắn. Thực ra cô ấy muốn nói: Hàn tổng dù bận đến mấy cũng không được quên cuộc họp.
 
“Đoán rằng anh ấy cũng không đi.” Tưởng Phất gửi đoạn video quay cảnh Hàn Duy Chỉ bị cô gái ôm từ phía sau cho Nikou. Vẫn đính kèm câu: “Đừng phát tán video nhé cô gái, cảm ơn”.
 
Thực ra Tưởng Phất cũng có hơi hơi tư lợi, anh ta thấy được Nikou thích sếp của cô ấy rất lâu rồi, hi vọng cô gái này sớm nhận thức rõ ràng hiện thực, nhìn thấy nhiều hơn. Còn như sếp của cô ấy là Hàn Duy Chỉ thích phụ nữ như mẫu người trong video mà thôi.
 
Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng đó, một thân hình nóng bỏng, khuôn mặt của cô gái đó anh chắc chắn không tệ. Hầu hết đàn ông nông cạn đa số đều yêu thể xác. Anh cũng yêu nhưng biết rằng bản thân không thể kiểm soát.
 
Anh thích cô gái yên tĩnh một chút, ví dụ như Nikou vậy.
 
Nikou chỉ coi là anh ta vô tình gửi video đến, nhấn vào xem, xem được nhân vật chính trong video là sếp của mình.
 
Có một cô gái ôm anh ta từ phía sau, anh ta không hề cự tuyệt ngược lại còn nhận lại nắm lấy tay cô ta và nói chuyện cùng cô ta giống như người đàng hoàng chững chạc đang dạy thiếu nữ làm chuyện xấu vậy.
 
Video chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng thấy được thân hình cao gầy, cao trên 1m7, chân còn đi giày cao gót, khi cô ta nhào vào người Hàn Duy Chỉ, một chút cảm giác lãng mạn cũng không có, rõ ràng bầu không khí tốt như vậy nhưng bị phá hủy bởi thân hình quá cao của cô ta.
 
Nikou khi đặt điện thoại xuống có cảm giác không cam tâm, chỉ là chiều cao không ăn khớp, Hàn Duy Chỉ cao trên 1m8, cô ấy đi giày là hơn 1m7 rồi.
 
Cô ấy gửi đoạn video cho Tiffany xem.
 
Tiffany gửi một icon biểu cảm sự ngạc nhiên ái mộ: “Ôi má ơi, thân hình người phụ nữ này cũng quá nóng bỏng rồi đó.”
 
“Tôi nhìn thấy đã rung động rồi, quả nhiên Hàn Duy Chỉ cũng không khác gì, đều nông cạn giống mấy bọn đàn ông khác thôi hahahahaha.”
 
“Tuy nói như vậy nhưng tôi không đố kị với cô ta, tôi chỉ muốn nói, tôi là đàn ông tôi thì tôi cũng yêu, quan trọng là cô ta vừa cao vừa gầy, một chút cũng không cứng, khi nhào về phía trước còn có cảm giác luôn mềm mại.”
 
“Khai mau tôi sắp không chịu nổi nữa rồi. Nhanh nói với tôi người phụ nữ đó là ai?”
 
Nikou không nghĩ đến mắt của Tiffany chỉ thấy một bóng lưng liền cho đánh giá cao như vậy, vậy nhất định là vấn đề của bản thân rồi, cô ấy như rơi vào vực thẳm đen tối.
 
Cô ấy biết rằng cô ấy đã trở thành vai nữ phụ độc ác khiến người ta chán ghét trong phim truyền hình mà cô ấy có cố gắng bao nhiêu cũng không thể trở thành nhân vật chính bởi vì nam chính thích người khác

Trên xe, Hàn Duy Chỉ hỏi Bạch Ngân muốn đi đâu ăn.
 
Bạch Ngân không nói một tiếng nào, cũng không trả lời câu hỏi chính, lạnh lùng nói: “Em muốn về nhà chăm sóc Tiểu Ngân Chỉ.”
 
Hàn Duy Chỉ cũng không hỏi thêm , đến nhìn cô cũng không thèm nhìn thêm một cái.
 
Anh ta biết rằng mình không nên để cô ấy chủ động lựa chọn, cô ấy không phù hợp để lựa chọn, rốt cuộc mọi lựa chọn của cô ấy đều là mớ hỗn độn, muốn chỗ nào thì nó là chỗ đó.
 
Giả sử cô ấy hiểu được thế nào là lựa chọn, làm sao cô ấy có thể đồng ý yêu cầu vô lý của Lục Khải Nhan, làm sao cô có thể nuôi một con chó ngu ngốc ở nhà để gây rắc rối cho cuộc sống của anh, và làm sao cô có thể để lại những hơi thở không thể xóa nhòa trong nhà anh, thậm chí đến mảnh đất của hoa viên cô ấy đều không bỏ qua, nắm bắt mọi cơ hội, bám rễ vào lãnh thổ của mình, không được sống yên ổn.
 
Hàn Duy Chỉ lái xe đến một nhà hàng Nhật Bản, đậu xe tại cửa, sau khi xuống xe có một người vẫn bị mắc kẹt trong xe như có keo dính trên mông vậy không thể cử động.
 
Anh ta cũng không giục cô mà tự mình bước vào nhà hàng, phong cách trang trí ở đây là từng phòng một, anh ta có ý muốn ngồi ở sảnh lớn, vị giám đốc lịch sự nói với anh ta chỉ có phòng riêng.
 
Hàn Duy Chỉ nói được, khi vị giám đốc hỏi có mấy người, anh ta nhìn lại phía sau, không thấy ai đi theo mình nữa, thờ ơ nói:
 
“Hai người.”
Giám đốc đáp lại:
 
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.”  
 
Anh ta đưa hai người đến một căn phòng cửa sổ làm bằng kính trong suốt đã chiếm hơn nửa bức tường, cảnh thành phố nhìn từ căn phòng này thật tuyệt.
 
Chỉ là đối với Hàn Duy Chỉ anh ta không có ấn tượng mà thôi, anh ta chỉ có thể nhớ ra Hàn tổng, người thường xuyên đưa bạn tới đây, và anh ta cũng là bạn của ông chủ, khách hàng vip của cửa hàng, những vị khách quý nạp nhiều tiền vào thẻ trong một lần, phòng riêng tuyệt vời như vậy chính là chuẩn bị riêng cho những khách hàng như thế.
 
Bạch Ngân vội vàng đuổi theo.
 
Cô ấy đã nghĩ qua, con người ta là gang là thép, Hàn Duy Chỉ thực ra vừa nãy cũng không nói rõ ràng rằng không đồng ý đưa cô về nhà, anh có lẽ chỉ muốn thật sự no cái bụng sau đó mới cùng cô về nhà.
 
Bạch Ngân rất nhanh dưới sự hướng dẫn của nhân viên nhà hàng cũng tìm được phòng tatami của anh, cửa có thể đóng nhưng anh ấy vẫn mở rộng, dường như là đang đợi cô ấy tiến vào.
 
Bạch Ngân tâm trạng đang rất tốt, cô ấy mở cánh cửa ra, bước vào sau đó cởi giày và đóng cửa lại.

Hàn Duy Chỉ ngăn cô ấy lại, giọng điệu nhỏ lại “ Cửa đang mở đấy”.

Bạch Ngân ngay lập tức cảm thấy thất vọng vì đã bị anh ta vạch trần, đứng ở cửa rồi nhìn anh vài lần.

Anh đang dùng điện thoại để chọn món, cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi cô lấy một lần: “Em muốn ăn gì?” 

“Em muốn ăn bánh mì loại lớn của Sơn Đông.” Bạch Ngân không khỏi nhíu mày nói.

Hàn Duy Chỉ không hỏi cô ấy nữa, cuộc nói chuyện giữa hai người lúc nào cũng như thế này, có lẽ Hàn Duy Chỉ nói như vậy là anh đã chủ động lắm rồi.

Khi gặp chủ đề mà anh ta không muốn nói đến, anh có thể sẽ trực tiếp dùng cái sự im lặng đó để đóng băng bạn, cho đến khi để bạn lạnh đến chết.
 
Bạch Ngân nhìn gương mặt lạnh lùng của anh nhấp một ngụm trà gạo lứt nóng, chống cằm rồi nhìn anh: “Bạn gái của anh có từng nói anh là người rất lạnh lùng không?”

Ánh mắt Hàn Duy Chỉ cũng không ngước lên nữa nhưng anh ấy nghĩ nếu anh ấy cứ lạnh lùng như thế có lẽ đã không giúp cô chăm sóc con chó rồi. “Bạn gái nào?”

Bạch Ngân nghiêm túc nói: “Chị Khải Nhan đâu?”

Hàn Duy Chỉ nghĩ rằng cô ấy sẽ nói điều gì đó tuyệt vời nhưng cô ấy chỉ nhớ đến Lục Khải Nhan: “Không quen.”

“Lúc trước xíu chút nữa là đã kết hôn rồi mà vẫn không quen?” Bạch Ngân nhìn thẳng vào mắt anh.

Hàn Duy Chỉ cởi áo khoác, hững hờ nhìn cô: “Em cũng biết đó là chuyện của lúc trước rồi.”

Người thông minh có thể nghe được điều gì đó chỉ trong vài từ thốt ra.

Bạch Ngân có thể chắc chắn rằng anh và Lục Khải Nhan cũng không còn liên quan gì với nhau nữa.

Cô hơi lo lắng thậm chí là sốt ruột, cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt đen sáng ngời tràn đầy sự mong đợi: “Vậy bây giờ em là bạn gái của anh đúng không?”

Anh vẫn không trả lời, có chút im lặng kéo dài, thành phố đầy đèn giao thông và đèn sáng, từng thứ một phản chiếu vào in sâu vào mắt anh, nhấp nháy và chuyển động không thể tả nổi.

Anh ấy không nói gì, cô cũng tự mình phá vỡ sự im lặng đó để giảm bớt đi sự xấu hổ trong cô.

Bạch Ngân cũng đã học cách quảng bá bản thân.

“Em cũng hơn mười chín tuổi rồi, anh và em ở bên cạnh nhau, dù sao em cũng sẽ không ghét bỏ anh, em còn trẻ như vậy, tương lai có thể sinh ba bốn đứa nhỏ cho anh, những đứa trẻ có thể giúp anh làm việc, miễn là anh cảm thấy thoải mái.”

Hàn Duy Chỉ muốn cười một chút, tự thừa nhận rằng anh cảm thấy rất thoải mái sau khi nghe lời tỏ tình kỳ lạ này, chắc chắn đây là màn tỏ tình ấn tượng nhất mà anh từng nghe.

Đó là lần đầu tiên anh gặp một người dùng việc sinh con như một ưu thế và muốn hỏi liệu cô ấy có ngốc đến mức hết thuốc chữa không, có phải ngoài cuộc sống này ra thì không còn điều gì để anh có thể ủy thác.
 
“Em mới mười chín tuổi thôi, đừng nghĩ nhiều như thế.”

Trước đây cũng không phải là chưa từng tấn công cô ấy nhưng kể từ cái đêm sau khi biết tin cô bị anh tấn công sau đó cảm và phát sốt thì anh nói một cách kiềm chế, suy cho cùng cô vẫn rất nhỏ, anh ấy lo sợ rằng cô chịu đựng không nổi.

Anh biết rằng anh vẫn còn cảm thấy có lỗi với cô một chút và anh không thể cưỡng lại cô.

Khi cô vô tình ngồi vào lòng anh, anh ôm eo cô và cố đẩy cô ra cuối cùng cũng vì món sashimi cô cho vào miệng mà anh càng siết chặt cô hơn.
 
“Anh, để em cho anh ăn thử” Cô cho miếng sushi bọc cá hồi vào miệng anh, đồng thời vẫn mấp máy môi: "Món sushi này tên là Flower Love, nghe có ngon không?" Trong tất cả các món sushi tôi chỉ nhớ cái tên này mà thôi.
 
Hàn Duy Chỉ nhích mông lên, cố gắng đẩy cô trở lại chỗ ngồi của mình mặc dù cánh cửa được cô ấy đóng lại với động cơ thầm kín nhưng suy cho cùng đó là một nơi công cộng.

Bạch Ngân vẫn gây rắc rối cho anh ta chính là không đứng dậy, không những không đứng dậy mà để ngồi ổn định hơn, cô xoay người ngồi lên trên người anh, người vốn đã cao gầy lại càng thêm vững vàng khi ngồi thế này.

Sau khi ngồi xuống, cô ấy bắt đầu bày trò, cho anh ấy ăn cá hồi chỉ là cảnh mở đầu của một món tráng miệng nhỏ, tiếp đến là thêm năng lượng rồi đốt lửa, cắn và gặm nhấm đôi môi của anh ấy, đặt tất cả công sức mình học được vào Hàn Duy Chỉ xong rồi vẫn muốn trách anh ấy: “Là anh cố tình cắn môi em sao? đau quá”

Bạch Ngân sắp bị anh ta kéo đi, “Em không cắn tôi sao? Ngồi xuống.”

“Không cần” Cô xê dịch trái phải nhưng cũng chính là không định xuống. Tay vẫn mở cúc áo, tựa đầu vào vai anh nói: “Nóng quá.”

Hàn Duy Chỉ nâng cô ấy lên và nhẹ nhàng đặt cô ấy trở lại ghế thì bắt gặp cô ấy tự cởi, chỉ để lộ ra ngoài một cái dây đeo nhỏ, vươn vai, ánh mắt lười biếng ướt nhèm nói với anh ấy: “Em ăn no rồi thì nóng quá, buồn ngủ quá, em muốn ngủ.”

Thực ra Bạch Ngân muốn nói em muốn ngủ cùng anh nhưng là cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ sẽ tức giận, vì vậy cô ấy đã đổi câu thoại thành em muốn ngủ.
Cô cảm thấy anh có lẽ sẽ hiểu ý đồ của cô, ôi, đây chính là tình yêu rõ ràng nhất mà cô ấy có thể bày tỏ.

Hàn Duy Chỉ lại không ngủ, cô ấy thực sự bế tắc rồi.

Làm sao Hàn Duy Chỉ không nghe thấy ý đồ của cô ấy chứ, anh ta biết ý đồ của cô ấy, cô gái mười chín tuổi nói muốn ngủ cùng anh ta, trước đó là có lý do là có sự chỉ dẫn của Lục Khải Nhan.

Còn bây giờ cô ấy muốn ngủ, anh ấy thì muốn đi cùng, có phải bệnh rồi đúng không?

Không nói một lời, vị đàn anh hỗn láo của cô vẫn chưa giải thích rõ ràng với anh ấy làm sao anh có thể để cô ngủ thoải mái được.

Vốn dĩ cũng không phải là không thể ngủ nhưng câu chuyện này là do cô chủ động bày ra, anh ấy thì nhất định phải từ chối.

Suy nghĩ của Bạch Ngân thuần khiết hơn rất nhiều, cô ấy chỉ là muốn ở cạnh anh mà thôi và cô nghe nói rằng quan hệ tình dục là cách tốt nhất để gắn kết với nhau.

Cô cảm thấy mối quan hệ của bọn họ vốn dĩ đã không rõ ràng, cô không chỉ hôn anh mà còn cắn anh, cô còn thấy anh mất kiểm soát, bị cô làm cho bối rối. Đã có mối quan hệ ở tầng này, bước tiếp theo sẽ ra sao?

Cô muốn ngủ cùng anh ấy, chẳng lẽ lại không thể ở cạnh anh ấy sao? Ít nhất trước khi ra nước ngoài trong lòng cô đã có nơi trở về, cô muốn ấm áp khi ở bên cạnh anh.

Có những chuyện không thể đợi bởi vì sợ rằng anh lại phải tự mình đuổi theo.
Vì vậy khi trong mắt anh dường như có chút tình yêu với cô hơn, cô muốn nắm lấy thời gian để cướp đoạt anh, có được anh và để anh cũng có được mình. 
 
Bạch  Ngân nói: “Anh, anh có muốn để em trở thành bạn gái của anh không? Hmm…. em nghe nói rằng hiện tại điều này rất phổ biến chính là không có gì thì ngủ, hoặc bất cứ điều gì, cảm giác của bạn sẽ trở nên tốt hơn khi bạn chìm vào giấc ngủ và một số thậm chí trở thành tình nhân.”

Hàn Duy Chỉ cười nhạt nhìn cô ấy, lạnh lùng nói: “Em thường nói với người khác phải phát triển tình cảm bạn bè sao?” 
 
Khi anh bóp hàm cô ấy, trong mắt anh hiện lên sự nguy hiểm: “Đối với đàn anh em cũng nói như thế sao? Em và đàn anh của em trước đây cũng là quan hệ bạn bè như thế sao?”
 
- Hết chương 54 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui