Chương 55: Phải hôn một phút
Bạch Ngân hơi sững sờ, lúc đầu cô còn suy nghĩ, làm sao Hàn Duy Chỉ lại biết mình có anh trai, còn nghĩ rằng hai người bọn cô là bạn giường với nhau?
Trời ơi, đây chẳng phải là oan ức quá rồi sao?
Khi cô còn đang phát ngốc thì Hàn Duy Chỉ đã rời đi.
Bạch Ngân thấy anh không thanh toán, với tinh thần nhân đạo, cô cũng chủ động đến quầy lễ tân thanh toán.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái ở quầy lễ tân lịch sự nói với cô ấy rằng đối phương là khách hàng VIP, và các hóa đơn được trực tiếp chiết khấu trừ vào thẻ.
Cô vỗ mạnh vào trán rồi vội vàng bước ra ngoài.
Cô bước đi hơi vội, bởi vì lo lắng Hàn Duy Chỉ sẽ đi xa nên vô tình cô bị vấp phải thứ gì đó liền bị té ngã.
Dù sao cô cũng là một cô gái xinh đẹp nên nhanh chóng liền có người tới đỡ cô dậy.
Bạch Ngân cảm ơn rồi nói không cần, cô có thể tự mình đứng dậy.
Khi đứng dậy, cô nhìn thấy Hàn Duy Chỉ đang hút thuốc ở cửa sổ cách đó không xa.
Khi Hàn Duy Chỉ nhìn thấy cô, anh dùng sức dập điếu thuốc, đi tới dùng một tay nhấc cô lên, và hỏi: “Em ngốc đến mức đi đứng còn không biết à?”
Thậm chí con chó mà cô nuôi còn đi vững hơn cô.
Thật ra, Bạch Ngân không bị thương gì cả, mà chỉ bị trầy xước ở cánh tay.
Khi ngã, tay cô chạm đất trước, trong tiềm thức cô đã dùng điện thoại chặn lại nên cú ngã không có gì nghiêm trọng cả.
Hàn Duy Chỉ hỏi cô: “Còn đi được hay không?”
“Em không đi được nữa, em muốn anh bế.” Cô đáng thương nói, cộng với đôi mắt ươn ướt, trông cô như một con vật đáng thương.
Biết rằng cô đang giả vờ, Hàn Duy Chỉ quay người bước ra ngoài không để ý đến cô nữa.
Mới đi được vài bước thì thấy cô đã bắt kịp anh, cô càng ngày càng biết nói dối anh.
“Thật sự bị thương mà.” Bạch Ngân lên xe, nỗ lực muốn chứng minh bản thân không nói dối, cô vươn cánh tay của mình ra: “Anh xem, chỗ này đỏ nguyên một mảng, sau này em không vẽ được nữa thì làm sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy thì đừng vẽ nữa.” Hàn Duy Chỉ trả lời một cách tàn nhẫn.
Bạch Ngân than thở: “Em phát hiện từ sau khi bị sốt, lúc em cao thêm ba centimet càng thêm phiền phức khó chịu, cao lên càng dễ bị ngã, hơn nữa khi cao lên, anh cũng không có thích em.”
Hàn Duy Chỉ giống như không nghe ra trọng điểm trong lời oán giận của cô là anh không thích cô, anh chỉ thản nhiên khởi động xe và hỏi: “Sao lại bị sốt?”
“Là ngày đó…” Sau khi suy nghĩ về đêm đó, cô ngừng nói, chỉ phàn nàn: “Nếu em cao hơn, có khi nào sẽ không có người đàn ông nào muốn em nữa hay không? Có cách nào để ngưng phát triển chiều cao của em không? Em cũng đâu có muốn làm người mẫu, cao như vậy để làm gì chứ.”
Hàn Duy Chỉ cảm thấy rằng cô đang rất thèm đánh đòn.
Cũng may người đang nghe câu chuyện tự sướng này của cô chính là anh, nếu không cô ắt hẳn đã gặp nguy hiểm.
Buổi hẹn hò đơn độc đầu tiên giữa hai người họ đã kết thúc trong hỗn loạn.
Hàn Duy Chỉ đưa cô về trường lúc chín giờ rưỡi tối, vừa kịp lúc với giờ giới nghiêm của học sinh.
Bạch Ngân nói: "Em không muốn về sớm như vậy."
“Có rảnh thì liên lạc.” Anh nói.
Bạch Ngân bĩu môi: “Cả tối nay em không kiếm được gì cả, cứ như vậy ngồi cùng anh không công suốt cả đêm.”
Hàn Duy Chỉ: “Em muốn nói gì? Nói nhanh đi.”
Bạch Ngân thông minh nói ra yêu cầu trong khả năng của anh: “Anh hôn em một cái, phải hôn trong vòng một phút.”
Anh từ chối, nhưng nụ cười trên mặt không thể che giấu.
Một lúc lâu sau, cô giả vờ khổ sở: "Em đau quá... a."
Giả vờ khổ sở được nửa đường, cô cảm giác được hormone nam giới của anh như đang bao quanh mình, cô bị anh kéo vào trong vòng tay, cử động trong xe không dễ dàng, nhưng tay anh như mang theo một luồng điện lạ, rất dễ khiến tinh thần cô trở nên xao động.
Cô không biết anh chạm vào điểm nhạy cảm của mình là cố ý hay vô ý nhưng cô hoàn toàn chắc chắn rằng nụ hôn này không phải là một nụ hôn đơn giản, nó là nụ hôn mang theo sự khoái cảm, cô không có nhiều kinh nghiệm nhưng cô có thể biết rằng tay anh đã dừng ở nơi nào trên người mình và dùng sức xoa nắn. Những ngón tay của anh chạm vào da thịt cô rất mạnh và sâu, như thể muốn hòa làm một với chúng.
Cô nhất thời cảm giác được anh đang hết sức cố gắng kiềm chế, chắc hẳn anh cũng đang rất muốn ôm cô vào trong lòng, khát vọng mãnh liệt này cũng không thua kém cô là bao.
Anh vội vàng hôn lên tai cô, khi hơi thở của anh phả vào mang tai, cô dường như nghe thấy nhịp tim đang đập của anh. Thật là gợi cảm giác cấm dục.
Anh hôn cô mãnh liệt đến độ mất lý trí, tuy hai người không có cởi quần áo nhưng cô cảm tưởng rằng quần áo của mình đã bị anh lột sạch từ trong ra ngoài.
Khi anh đẩy cô ra, cô vẫn còn lưu luyến, ngay lập tức cô có chút ghen tị hỏi anh: “Anh chắc có nhiều bạn gái lắm đúng không, nếu không thì sao anh có thể điêu luyện như vậy?”
Hàn Duy Chỉ quay đầu lại nói: “Đúng vậy. Có rất nhiều bạn gái. Bọn họ thường xuyên được anh đưa về nhà cho nên không tiện đem em về. Được chưa? Mau xuống xe.”
Anh cố ý trêu chọc cô, cũng có chút quá trớn, một mặt muốn kiểm tra xem cô có tức giận hay không, mặt khác muốn xem dáng vẻ sốt ruột của cô.
Anh hối hận khi thấy cô tức giận. Anh muốn kéo cô lại và hôn cô thêm một lúc nữa.
Nhưng cô đã tức giận. Cô còn không thèm nhìn lại, cũng không quan tâm, dùng hết sức đóng cửa lại, quả là có chút khí phách.
Hàn Duy Chỉ gửi cho cô một tin nhắn: Quay lại.
Bạch Ngân quay đi chưa đầy ba giây đã nhanh chóng nhảy nhót trở lại chỗ cũ, lúc này cô mới giải thích được lợi thế của việc cao ráo và chạy nhanh là gì.
Bạch Ngân lại ngồi xuống, ngực thở hổn hển, cô cũng không tức giận về những lời nói của anh ban nãy. Cô biết anh đang trêu mình, thế là cô nói: “Anh, có phải anh muốn đưa em về không? Em về với anh.”
“Không về.” Anh nói xong liền lấy ra một chiếc túi cô để trên xe: “Em để quên túi xách.”
Bạch Ngân thở dài một tiếng rồi quay người rời đi, đột nhiên anh kéo cô lại, ôm đầu rồi hôn mạnh lên trán cô.
Bạch Ngân mỉm cười, nhưng cô cảm thấy nụ hôn không mang lại cho cô nhiều cảm giác an toàn, thứ cô muốn là càng ngày càng nhiều tình yêu của anh.
“Cuối tuần tới là sinh nhật em, em mời anh đi ăn tối được không?” Cuối cùng vẫn phải là tự cô phá vỡ cục diện bế tắc.
Cô không biết liệu anh có luyến tiếc chia tay như cô không nhưng cô chắc chắn rằng cô vô cùng luyến tiếc khi chia tay anh.
Hàn Duy Chỉ biết rằng sinh nhật của cô đã qua nhưng lần này anh không vội vàng vạch trần cô.
Anh bình tĩnh gật đầu nói: "Được thôi, em muốn mời anh ăn gì?"
Bạch Ngân đảo mắt nhìn xung quanh.
Hàn Duy Chỉ cảm thấy lúc này cô thật đẹp và đáng yêu.
Nếu phối hợp với những lời nói dối của cô, anh có thể nhìn thấy biểu cảm sống động như vậy, vậy thì anh nguyện ý sẵn sàng phối hợp cùng cô.
Xung quanh anh có đủ loại phụ nữ, họ cũng có thể cho anh thấy đủ loại biểu cảm sinh động, nhưng anh không biết tại sao, anh chỉ thích xem một mình biểu cảm của cô.
Nói đến cùng, anh không hứng thú lắm với những người phụ nữ khác.
Nhưng Bạch Ngân thì khác.
Anh suy đi xét lại và cuối cùng cũng nhận ra rằng, chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ quơ chân múa tay của cô, anh cũng bất giác mà cảm thấy vui vẻ.
Loại cảm giác này kéo dài bao lâu rồi, có lẽ đã quá lâu, quá lâu khiến anh không thể nhớ ra.
Anh không cố ý chê cười cô, anh chỉ thích nhìn thấy cô.
Hàn Duy Chỉ nhìn cô bước vào trong trường và từ từ thở ra một hơi.
Anh nghĩ có lẽ họ có thể hẹn hò như những người đàn ông và phụ nữ bình thường khác.
Anh hy vọng rằng tình yêu của họ có thể quang minh chính đại, không cần quan tâm đến tuổi của cô, rồi cô cũng sẽ lớn mà, bất quá cũng chỉ là mấy năm thôi mà.
Hôm nay ban đêm khi trở về, khi Hàn Duy Chỉ quay đầu xe và lái trở lại, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc kỳ quái đang ngồi xổm bên vệ đường, vừa nhìn anh chằm chằm vừa hút thuốc.
Cho đến khi phóng xe đi, anh vẫn có thể nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm qua gương chiếu hậu của ô tô.
Hàn Duy Chỉ không để không đem việc này để ở trong lòng, chỉ là lúc ấy trong lòng cũng đã có chút lưu tâm đến.
Cảm thấy, có một chút quái lạ.
…
Bạch Ngân nhận được cuộc gọi từ trợ lý vào ngày hôm sau, và Lương Khê nói rằng cô ấy muốn đến để đưa tiền cho cô.
Bạch Ngân cầm tiền cất cẩn thận, rồi mời cô ấy đi uống nước ngọt trong trường.
Lương Khê cười nói: “Năm triệu kia em còn chưa đủ tiêu sao? Em còn cần thêm năm mươi ngàn này làm gì? Nếu chị là em, chị đã cơm ngon rượu say rồi.”
Bạch Ngân mím môi, không biết giải thích tình trạng khó khăn của mình như thế nào.
Cô không dám tiêu nhiều tiền một cách phô trương, đó là hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô.
“Có cơ hội em sẽ nói với chị sau.” Bạch Ngân cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Chị hãy nói với cô Lục rằng sau này tôi sẽ trả lại năm mươi ngàn cho cô ấy.”
Lương Khê cũng không để tâm: “Bỏ đi, chuyện tiền nong với cô ấy là chuyện nhỏ, chị nói với cô ấy những chuyện như vậy chỉ làm não của cô ấy phải chứa thêm nhiều thứ mà thôi.”
Cô nhướng mắt: “Trước kia chị đã nói với em chưa vậy, đôi khi cảm xúc của Khải Nhan có chút không ổn định, bạn trai của cô ấy càng hiểu biết cô ấy hơn chị, nên là việc lớn nhỏ gì cũng đừng nói với cô ấy, cô ấy cũng không nhớ hết được.”
Bạch Ngân không tập trung vào lời nói "Cảm xúc bất ổn của Lục Khải Nhan", cô nhíu mày và ngưỡng mộ nói: "Thật tốt. Thật hâm mộ quá đi."
“Thật sao?” Lương Khê liếc mắt: “Thật sự là rất được cưng chiều nhưng cũng không hiểu sao Khải Nhan cũng không có vẻ gì gọi là đặc biệt vui vẻ.”
Bạch Ngân gật đầu, nhấp một ngụm soda.
"Lần trước em nhìn thấy cô ấy, cô ấy dường như đã gầy đi."
Bạch Ngân hâm mộ tuổi tác và sự giàu có của Lục Khải Nhan, mỗi khi gặp khó khăn gì thì sẽ có bạn trai hoặc gia đình bên cạnh giúp đỡ, bạn trai cô ấy chiều chuộng cô ấy một cách “vô pháp vô thiên”.
Vậy thì vấn đề duy nhất có phải xuất phát từ gia đình?
“Có phải trong nhà có chuyện gì đó khiến cô ấy không vui?”
Bạch Ngân lại nhớ đến gia đình có vẻ hòa thuận của mình, người cha lẩm cẩm của cô ấy cùng một người mẹ kế xinh đẹp trạc tuổi cô ấy.
Còn Lục Khải Nhan, cô ấy gặp lại cậu bé mà mẹ kế và bạn trai cũ đã sinh ra, và cậu bé cũng muốn cô làm mẹ mới của mình.
Mối quan hệ này mà nói ra thì có chút loạn.
Vậy Lục Khải Nhan ở trong một gia đình hỗn loạn như vậy, liệu cô ấy có thật sự cảm thấy vui vẻ?
Nếu cô ấy đang hạnh phúc, tại sao cảm xúc của cô ấy luôn bất ổn?
Lương Khê bĩu môi: "Không hẳn?"
Bạch Ngân nhớ rằng trước đây người trợ lý đã từ chối nói chuyện với cô về Lục Khải Nhan.
Vì sợ rằng cô biết được một số bí mật quan trọng, hiện giờ tình thế biến chuyển, còn cùng cô thăm dò tin tức.
“Chị nghĩ chị Khải Nhan tức giận cha mình. Cô ấy đã từng giận vì không thành đôi với Hàn Duy Chỉ, hiện giờ Hàn Duy Chỉ còn khăng khăng muốn hủy bỏ hôn ước. Nhưng cha của cô ấy cố chấp bảo họ là một cặp trời sinh nên đã ép cô ấy phải kéo lại quan hệ với người đàn ông có năng lực phi thường đó. Việc gia đình họ giao một khối tài sản lớn cho Lục Khải Nhan trong tương lai là điều tuyệt đối không thể xảy ra.”
“Nhưng nhìn chị Khải Nhan dường như không phải là một người yếu ớt như vậy.” Bạch Ngân nói.
“Có thể em chưa biết, Lục Khải Nhan trước đây từng có một chị gái, chị gái của cô ấy sau khi bỏ trốn cùng một học sinh nghèo liền không thấy tung tích. Kết quả là Khải Nhan bắt đầu trầm cảm từ lúc đó. Thực sự là rất khổ sở.”
Lương Khê kết luận: “Số phận của người giàu đôi khi cũng không thể thoát khỏi vận mệnh.”
Lương Khê thao thao bất tuyệt nói tiếp: "Để chị nói cho em biết, sau này Lục Khải Nhan có thể kết hôn với bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không thể gả cho Quý Hàng."
“Nếu không phải Hàn Duy Chỉ thì sẽ có một Hàn Duy Chỉ khác”.
Sau khi nghe được một lượng thông tin, Bạch Ngân không nhịn được hỏi: “Vậy tại sao Hàn Duy Chỉ lại đột nhiên muốn hủy bỏ hôn ước?”
“Ai biết được, ân oán gia tộc rắc rối phức tạp.” Lương Khê nói: “Hàn Duy Chỉ lúc đầu không thích chị Khải Nhan của chúng ta, ai cũng có thể nhìn ra điều này, anh là bị không trâu bắt chó đi cày [1], sau đó tình cờ lọt vào mắt lão Lục, ai biết lão Lục đã hứa với anh ta những gì?”
“Nếu đàm phán thất bại thì đó là do Hàn Duy Chỉ không cần những điều kiện mà lão ấy đã hứa.”
“Thực ra những thông tin em biết quá ít ỏi. Sau này tiếp xúc lâu hơn với những người đó, em sẽ biết rằng mặc dù những người này ăn mặc áo mũ chỉnh tề, trò chuyện vui vẻ nhưng thực ra cũng chẳng khác gì những con hổ. Ăn thịt người không nhả xương. Bọn họ động tác chậm chạp thế thôi. Chỉ cần chúng ta đến gần sẽ bị bọn chúng xử luôn, cho nên ta phải đánh đòn phủ đầu trước.”
Bạch Ngân cười híp mắt, luôn cảm thấy Lương Khê đang nói quá: "Nơi nào mà lại đáng sợ như vậy?"
Cô nhớ rằng Hàn Duy Chỉ không giống như những gì chị ấy nói, anh chỉ ăn thịt cô nhưng hôm sau cũng thành khẩn xin lỗi, còn đưa tiền và quà cho cô, chỉ là cô không muốn mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô lại nhớ tới món quà vòng cổ đó mà mình chưa có thời gian lấy lại từ chỗ Hàn Duy Chỉ. Nó thật sự quá đẹp, thật đáng tiếc, cô nghĩ thầm lần sau có nên hẹn hò cùng Hàn Duy Chỉ không? Thuận tiện cũng đem món quà kia về.
Cô nghĩ đến xuất thần, Lương Khê vỗ vỗ đầu cô: “Dù sao cũng phải cẩn thận. Chị nhắc nhở em bởi vì em quá xinh đẹp.”
Bạch Ngân khó hiểu nhìn cô ấy: “Cẩn thận cái gì?”
Lương Khê: “Cẩn thận sau khi bị Hàn Duy Chỉ ăn vẫn không được lợi lộc gì.”
Bạch Ngân đỏ mặt: “Làm sao có khả năng đó được, anh ấy không phải người như vậy.”
Lương Khê nhìn bộ dạng trầm mê của Bạch Ngân, lắc đầu thở dài, chỉ cần một câu nói này cô liền biết, người chị em này của mình đã trúng độc tình yêu của Hàn Duy Chỉ đến nỗi không thể thoát ra.
[1]: Ví trường hợp dùng một người không đúng sở trường của người ta, thành ngữ có câu “Không trâu bắt chó đi cày”.
- Hết chương 55 -