Chương 56: Một người phụ nữ giàu có
Lương Khê chỉ có thể nhắc nhở cô: “Sao em biết Hàn Duy Chỉ không phải như vậy, anh ta còn chưa bắt đầu ăn em đâu, có khi chỉ ăn có một nửa.”
"Em chưa thấy nhiều còn chị đã thấy nhiều rồi. Có vô số đàn ông chơi xong liền vứt bỏ. Lần trước chị nghe nói có một người đàn ông giàu có chơi đùa với một bạn nữ cùng lớp với chị Khải Nhan, kết quả là đến tiền phí phá thai còn không trả. Cuối cùng chị và chị Khải Nhan nộp tiền viện phí và còn cho cô ấy hơn sáu trăm ngàn, cũng nhờ vị phú nhị đại đó cũng đã giúp chị Khải Nhan và cô bạn học kia nhận thức ra được sự việc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cho nên chị mới nói, một cô gái xinh đẹp vì một tên công tử nhà giàu không đáng để giao phó làm thành ra như vậy, rốt cuộc là vì ai? Thời buổi bây giờ mấy người càng giàu có thì tâm càng tàn nhẫn. Em luôn phải nhớ kĩ câu này.”
Bạch Ngân chỉ nghe được sự sửng sốt, cô ngồi nghe rất lâu mà vẫn không nắm bắt được tin tức quan trọng.
"Vậy anh ta đã ngủ với em bao nhiêu lần rồi? Lần nào làm chuyện ấy anh ta cũng đeo bao chứ?" Lương Khê rốt cuộc cũng hỏi.
Bạch Ngân phun ra một ngụm soda, cô ấy nói nhiều lời như vậy chỉ để hỏi câu này.
Cô cũng biết Lương Khê có thể không tin những gì cô nói nhưng sự thật là cô chưa từng ngủ với anh dù chỉ một lần.
Cô không những không ngủ mà Hàn Duy Chỉ cũng không muốn ngủ với cô.
Trước mặt trợ lý nhỏ này, cô cũng không nghĩ đến nói dối nên liền nói: “Thật sự chưa có ngủ lần nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao có thể như thế được”
Bạch Ngân không ngờ trợ lý nhỏ này lại không tin: "Hay là em không dám nói cho chị biết?"
“Không phải.”
“Được rồi, chị biết là em không dám nói. Dù gì cũng mới là học sinh, cho dù em đã từng ngủ thì cũng không dám thừa nhận.” Lương Khê thở dài nói: “Nếu anh ta không phải chột dạ vì ngủ với em, tại sao lại vô cớ hủy bỏ hôn ước? Chị và chị Khải Nhan đã phân tích kỹ rồi.”
Bạch Ngân do dự: “Cô giáo Lư thì sao? Chị không cùng cô giáo Lư phân tích sao?”
Cô nhớ rằng mình thường hỏi ý kiến của cô giáo Lư, cô giáo Lư cũng sẽ không tiết lộ tình hình của mình cho bọn họ biết đâu nhỉ?
“Cô giáo Lư gần đây mới thành lập một văn phòng làm việc tư vấn và giáo dục về giới tính. Cô ấy rất bận và đã lâu không đến rồi. Chị Khải Nhan không có thời gian để ý đến cô ấy.”
Khi Lương Khê nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lập tức cảm thấy buồn bã, giống như “thời kì hiền triết” [1] vậy, mọi thứ đều buồn tẻ, vô vị.
Thực tình là cô ấy đang muốn nghe Bạch Ngân nói về phương diện đó của Hàn Duy Chỉ.
Kết quả, Bạch Ngân lại nói rằng bọn họ còn chưa ngủ cùng nhau, lừa ai đây?
Nếu mà chưa từng ngủ cùng nhau sao lại có thái độ khác thường như vậy còn muốn hoàn toàn phủi sạch mối quan hệ này.
Điều mà Lương Khê không thể hiểu là tại sao Hàn Duy Chỉ lại vì Bạch Ngân mà đưa ra quyết định này, đôi khi ngẫm lại thấy nó rất mơ hồ.
Bạch Ngân đã giải đáp nghi ngờ của cô trước một bước: “Này, chị nghĩ nhiều rồi, anh ấy không phải vì em mà hủy bỏ mối quan hệ này đâu.”
Lương Khê không tin.
Nhưng những phán đoán của Bạch Ngân sau này cho thấy đó đều là những phán đoán chính xác.
Không phải vì cô mà Hàn Duy Chỉ mới hủy bỏ hôn ước với Lục Khải Nhan mà là trùng hợp có một cái cớ tốt như vậy.
Làm sao một người đàn ông như Hàn Duy Chỉ, người ngay ở trên giường cũng có thể đẩy cô vào bước đường cùng lại có thể vì cô đưa ra quyết định quan trọng như vậy?
Bạch Ngân tiễn Lương Khê ra về, hai người hẹn khi nào có thời gian sẽ lại gặp nhau.
Khi cô đi ra ngoài thì bất ngờ gặp lại một người quen đã lâu không gặp - Triệu Gia Ngôn.
Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng được thiết kế riêng, Triệu Gia Ngôn cùng một nhóm bạn cùng lớp đang đi về phía họ.
Đối phương từ xa đã nhanh chóng nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay với Bạch Ngân.
Bạch Ngân vốn bị cận thị nhẹ, hôm nay cô ra ngoài cũng không không đeo kính, nên khi nhìn thấy một bóng người vẫy tay với mình, cô cũng giơ tay vẫy chào lại đối phương.
Lương Khê ở một bên bỗng nhiên bồn chồn, thấp giọng nói ở bên tai cô: “Lần trước không phải em nói muốn giới thiệu vài bạn học nam cho chị sao? Lúc trước em còn nói là tình duyên lận đận, vậy thế kia là sao đây? Lớn hơn là khẩu vị cũng thay đổi à”
Bạch Ngân chỉ có thể nhắc nhở cô: "Có bạn gái rồi"
“Anh ta đã kết hôn chưa?” Lương Khê hỏi.
Bạch Ngân lắc đầu.
Lương Khê lập tức bật cười: "Vậy cũng được, có bạn gái rồi thì cứ vùng lên đoạt lấy thôi, em có thể xử lý Hàn Duy Chỉ, tại sao chị lại không thể xử lý được một học sinh kém cỏi cơ chứ"
Lương Khê nói xong còn cố ý lắc lắc túi Dior, đôi bông tai sáng lấp lánh
Bạch Ngân liếc nhìn cô một cái.
Ôi, một thương hiệu nổi tiếng, quả nhiên sự giàu có mới có thể mang lại cho con người ta sự tự tin và lòng tin.
Triệu Gia Ngôn dần bước đến gần, anh tách ra khỏi đám bạn học của mình đi về phía Bạch Ngân, Bạch Ngân có chút xấu hổ.
Ngược lại, Lương Khê không hề kiêng nể gì càn quét ánh mắt trên người anh, càng nhìn càng thích, lại càng thoải mái, đúng là một thanh niên đẹp trai bắt mắt.
Lương Khê nhìn anh, trong ánh mắt viết rõ mấy chữ: Em là một người phụ nữ giàu có, anh có thể suy xét một chút đến việc đi theo bên cạnh em.
Triệu Gia Ngôn chỉ coi cô như một người bạn bình thường của Bạch Ngân và anh ta thậm chí còn không nhìn cô nhiều lắm.
Anh ta có chút kích động nói với Bạch Ngân: “Mấy ngày nữa em có thể đến dự lễ tốt nghiệp của anh được không?”
Bạch Ngân nhẩm đếm ngày thì ra là Triệu Gia Ngôn đã sắp tốt nghiệp không ngờ lại nhanh đến vậy.
Đầu tiên cô mỉm cười chúc mừng anh tốt nghiệp, sau đó từ chối: “Xin lỗi, dạo này công việc của em khá bận.”
Triệu Gia Ngôn hiển nhiên không nghĩ nhiều, anh ta cảm thấy Bạch Ngân vẫn thích mình như trước, cô ấy hẳn là rất bận nên không thể đến được.
Anh ta cụp mắt xuống và nói: “Anh thực sự hy vọng em có thể đến. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em. Anh thực sự…”
“Không có vấn đề gì, cô ấy nhất định sẽ tới.” Lương Khê đột nhiên nói: “Đừng lo lắng, cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp anh đưa cô ấy đến đây”
Nghe vậy, Triệu Gia Ngôn ngạc nhiên liếc nhìn Lương Khê.
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thẳng vào Lương Khê, vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn đàn em, em cũng học cùng lớp với Bạch Ngân sao?"
Bạch Ngân liếc Lương Khê một cái không biết nên nói gì.
Lương Khê rất thích Triệu Gia Ngôn cũng không từ chối những câu hỏi của anh ta cố ý nói rằng: "Đúng vậy, em cũng là học sinh của trường này."
Triệu Gia Ngôn nói vài lời với cô ấy sau đó nhìn Bạch Ngân nói: “Bạch Ngân, anh đã tìm được một công việc.”
“Chúc mừng anh.” Bạch Ngân lãnh đạm lên tiếng, cô thậm chí còn không muốn hỏi anh ta tìm công việc gì sau đó liền trực tiếp kéo Lương Khê rời đi.
Lương Khê vẫn đứng ở chỗ cũ và tiếp tục thèm khát sắc đẹp của Triệu Gia Ngôn. Dù bị Bạch Ngân hung hăng kéo đi nhưng cô ấy vẫn không nhúc nhích di chuyển.
“Nếu chị không đi, vậy em đi trước, em đang bận.” Bạch Ngân nói một tiếng rồi tự mình rời đi.
Thấy vậy, Lương Khê chỉ có thể luyến tiếc chào tạm biệt Triệu Gia Ngôn sau đó đuổi theo Bạch Ngân.
Bạch Ngân không biết tại sao Lương Khê lại đem đến cho mình một phiền toái như vậy, sao lại nói đưa cô đến lễ tốt nghiệp của Triệu Gia Ngôn chứ.
Không phải cô sợ Triệu Gia Ngôn, người mà cô sợ là mẹ của anh ta.
Trước đây, mẹ của Triệu Gia Ngôn nói những lời rất khó nghe, mẹ anh ta không muốn cô tiếp xúc quá nhiều với con trai của mình.
Bạch Ngân đã đồng ý là sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ một lần nữa.
Càng nghĩ càng tức giận, Bạch Ngân mắng cô: “Chị tự mà đi đi, dù sao em cũng sẽ không tới dự lễ tốt nghiệp của anh ta.”
Lương Khê than thở: “Em sẽ không thế chứ”? Chị đều gửi tiền giúp em, cũng không nhờ em làm gì, chỉ nhờ em giới thiệu cho chị một người đàn ông mà em lại như thế này? Em tự hỏi lương tâm mình mà xem, chị đã giúp em không ít đúng không?”
Bạch Ngân thừa nhận rằng người trợ lý đã giúp đỡ mình rất nhiều nhưng cô có những nguyên tắc của mình.
“Cùng lắm là em sẽ đưa chị đến đó nhưng tuyệt đối không được để em xuất hiện trước mặt anh ta và cha mẹ anh ta, chị nhớ kỹ đấy” Bạch Ngân nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị không cần nhiều lời với em, em cũng chỉ có thể làm đến thế.”
Lương Khê lè lưỡi, có lẽ nghĩ chuyện này cũng không tệ nên nói: "Được rồi, đến lúc đó gặp."
…
Bạch Ngân cũng không giữ tiền trong tay quá lâu, sau khi tiễn Lương Khê về thì cô cầm tiền thẳng đến ký túc xá của chị Irene.
Chị Irene sống trong ký túc xá dành cho sinh viên tốt nghiệp với một dãy phòng dành cho hai người, bạn cùng phòng của chị ấy không có ở đó và chị ấy là người duy nhất hút thuốc trong ký túc xá.
Nghe thấy Bạch Ngân gõ cửa, cô ấy đứng dậy chào hỏi, trên tay vẫn còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở, sau đó thuận tay dí điếu thuốc xuống gạt tàn.
Bạch Ngân hỏi: "Tiền bối, chị hút thuốc à?"
Irene cười khổ: "Không còn biện pháp nào khác, nếu không hút đầu chị sẽ bị hói mất.”
Irene vẫn đang nghĩ cách tìm Bạch Ngân để nói rõ sự việc, cô đến đây thật đúng lúc, vừa vặn cũng không có ai trong ký túc xá cả.
Cô dự định sẽ nói chuyện rõ ràng với Bạch Ngân tại đây: “Bạch Ngân, không phải lần trước chị nói với em rồi sao? Mẹ chị đầu tư chứng khoán thua lỗ, số tiền còn lại cũng tiêu gần hết rồi, bà vì muốn không tạo thêm gánh nặng cho chị nên đã chọn cách tìm đến con đường bài bạc, cuối cùng lại nợ thêm mười vạn của bọn cho vay nặng lãi.”
Bạch Ngân nghe nói đến cho vay nặng lãi, lông mày cô liền nhíu lại.
Cô biết rõ hơn ai hết những kẻ cho vay nặng lãi có thể lừa được bao nhiêu tiền.
“Trong tay chị không có tiền mặt nên chị lấy tiền mà đám người Tần Dương trả trước cho chị.” Irene nói tiếp: “Nhưng em đừng lo lắng, chị chưa động đến tiền của em.”
Bạch Ngân xua tay: “Không sao đâu.” Nhưng thực ra trong lòng cô vẫn có chút u ám nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn quyết định tin tưởng vào người chị của mình: “Đây là năm vạn cộng thêm bốn vạn trước đó, lần trước em đã nói rằng em không nghĩ chúng ta có thể kéo dài thêm được nữa, muốn làm thì chúng ta phải nhanh lên. ”
Tay Irene run rẩy nhận tiền.
Cô ấy một lúc cầm số tiền nhiều như vậy, tất cả đều là tiền mặt, cô có chút sầu muộn: “Em không sợ chị ăn chặn số tiền này sao? Cứ như vậy mà tin tưởng chị sao?"
Bạch Ngân gật đầu: "Đương nhiên là em tin chị, tiền bối."
Vì đàn chị cũng rất tin tưởng cô, khi cô không có cảm hứng và không biết bắt đầu như thế nào thì chị ấy đã hướng dẫn cô từng bước, tiền bối đã chỉ dạy cho cô rất nhiều. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng cảm kích.
Irene cầm lấy tiền: “Đừng lo, chị sẽ không để em thất vọng đâu. Chờ khi phòng làm việc mở cửa, hãy viết lên tên của hai chúng ta. Em đóng góp nhiều nhất. Em sẽ là cổ đông lớn còn chị là cổ đông nhỏ. Sau này chị sẽ là nhân viên của em.”
Bạch Ngân cười và vội nói: “Như vậy không được đâu. Em cũng chỉ là cổ đông nhỏ mà thôi, số tiền của em cũng chỉ nhiều hơn chị một ít. Tài năng của chị mới chính là linh hồn của phòng làm việc này.”
Irene không hút thuốc nữa, đầu óc cô ấy bắt đầu hoạt động: “Em nghĩ tên của phòng làm việc chúng ta sẽ là gì? Phải nghĩ ra một cái tên thật cao siêu mới được"
Sau khi động não vô số lần, cuối cùng cả hai đã tìm ra cái tên hay nhất được mọi người nhất trí công nhận.
Lúc về Bạch Ngân vui vẻ không ngủ được nghĩ rằng mình sẽ sớm trở thành bà chủ, khoản tiền cho vay nặng lãi mười ngàn vạn đã bị cô vứt ra sau đầu.
Trong tương lai, cô cũng có thể là một phú bà giàu có với sự nghiệp thành công
Cô đang phấn khích suy nghĩ thì nhận được tin nhắn từ Chu Quân: [Vậy bây giờ em sắp làm bà chủ rồi sao? ]
Bạch Ngân trong nháy mắt đã biết rằng tin tức mà Chu Quân có được là từ chị Irene.
Quan hệ giữa hai người luôn rất tốt, đặc biệt Ngải Lâm đối với Chu Quân là kiểu đối đãi giữa con gái đối với người con trai mà mình ngưỡng mộ, bất kể làm gì chị ấy cũng sẽ hỏi trước ý kiến của Chu Quân. Mỗi lần như thế, Chu Quân đều đưa ra câu trả lời rất nghiêm túc.
Bạch Ngân trả lời: [Đàn anh, chị Irene nói anh biết sao? Hihi ]
Haha cô thực sự muốn xem kịch vui, xem Chu Quân sẽ giải thích thế nào.
Chu Quân bỏ qua Irene trực tiếp nhắc nhở cô: [Anh muốn nói với em rằng đừng quá nóng vội, đầu tư là rủi ro, cũng đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai]
Bạch Ngân nói: [Đàn anh, yên tâm đi, em đã biết. Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon]
Cô tắt khung chat với Chu Quân đi, cô thấy rằng mình không có ai để chia sẻ điều hạnh phúc như vậy.
Cuối cùng, cô tìm đến số của Hàn Duy Chỉ trong danh bạ điện thoại.
Đối với cô mà nói thuê bao này sẽ chả bao giờ có hồi âm.
Hầu hết thời gian, cô đều không nhận được bất kỳ trả lời nào cho dù cô có gửi bất kỳ tin nhắn gì, đôi khi cô ấy nghi ngờ rằng số điện thoại này của Hà Duy Chỉ là giả.
Nhưng tối nay Bạch Ngân rất hào hứng.
Ngay cả khi cô nghĩ đó là số điện thoại giả, cô vẫn vui vẻ soạn những dòng tin nhắn, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời từ số điện thoại giả của Hàn Duy Chỉ.
[1] “thời kì hiền triết” (贤者时间) hay còn gọi là “sage time”cũng nói chung về cảm giác trống rỗng trong não sau khi một trạng thái hưng phấn nào đó kết thúc.
- Hết chương 56 -