Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Cô thậm chí cảm thấy rằng mấy cái chữ làm màu này của anh ta đã ăn sâu vào xương cốt của anh rồi, cái kiểu làm màu tạo nét của một số người phải cố ý tạo ra, không cần thiết phải như vậy.
 
Một câu nói bừa của anh lại là những lời làm màu khắc sâu vào xương tủy, ha ha!
 
“Sao lại có người chủ mà lại chê đắt khách chứ?” Bạch Ngân không hề câu nệ mà đặt ra nghi hoặc trước mặt anh.  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàn Duy Chi nhìn cô không nói lời nào. Trong mắt anh dường như đang viết ra mấy chữ : Là anh đó, em có ý kiến à?
 
"Vậy quán trà của anh có kiếm ra tiền không?"
 
Bạch Ngân nhớ tới mỗi lần đến đây, chỉ có lác đác vài vị khách, mặc dù cái người họ Hàn này tỏ ra không mảy may lắm đối với việc kinh doanh.
 
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, chính là dân cư thưa thớt.
 
“Không được.” Hàn Duy Chỉ thẳng thắn đáp.
 
Bạch Ngân rầu rĩ mím môi: "Không được mà dám bán một tách trà tận 800 tệ, anh cừ thật đấy!"
 
Nói xong, cô hình như nghe thấy một tiếng cười mang máng đâu đây, tiếng cười ấy dường như mang theo rung động lồng ngực, nghe xong khiến người ta cảm thấy gợi cảm đến lạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân nghĩ đến anh lúc bị mình cắn nên mới phát run như vậy, trong lòng không khỏi cảm động, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt sáng sủa sắc nét của anh, mặt mày chợt ửng đỏ lên.
 
Cô biết trái tim cô đã rung động rồi, hơn nữa còn đập rất nhanh, cô tự hỏi liệu Hàn Duy Chỉ đã từng rung động với cô chưa, dù chỉ là một lần.
 
Nhưng nghĩ lại, chắc hẳn anh chưa từng có cảm tình với cô, nếu thích cô, anh sẽ ôm cô vào lòng, kinh nghiệm của cô có hạn, cô cho rằng thích thì phải mãnh liệt như Triệu Gia Ngôn, cô nghĩ biểu hiện của Hàn Duy Chỉ đối với cô nó không phải là thích.  
 
Nếu anh thích cô, anh sẽ không đẩy cô ra và cả đưa cô về lại trường hết lần này đến lần khác.
 
Anh sẽ đưa cô đến một nơi mà chỉ có hai người họ, rồi ôm cô suốt cả đêm.
 
Rất nhanh đã đến cổng trường, Hàn Duy Chỉ không đậu xe ở cổng chính, mà nhìn cơn mưa phùn trước mặt và nói: "Anh đã sớm biết em là kẻ ngốc mà Lục Khải Nhan tìm đến để lừa anh."
 
Bạch Ngân có chút xấu hổ, không biết tại sao hết lần này tới lần khác anh lật tẩy cô làm cho cô khó xử.
 
Cô “hừm” một tiếng, “Anh biết em là kẻ lừa gạt, vậy anh còn dửng dưng nhìn em nhảy xuống vũng bùn.” Bạch Ngân cố tình châm chọc, “Kỹ năng diễn xuất của anh quá đỉnh rồi.”
 
Hàn Duy Chỉ đạp thắng, dừng lại, quay mặt về phía cô, lạnh lùng nói: "Anh chắc chắn diễn không hay bằng em.”   
 
Đây là đang nói móc, nghe được lời đó Bạch Ngân muốn đánh anh.
 
Cô đã từng có chút đồng cảm với anh vì cô đã lừa dối anh, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không có bản lĩnh để gạt anh.
 
Anh trai này lúc bắt đầu đã đào hố cho cô nhảy vào, lặng lẽ nhìn cô gạt anh, sau lưng cũng lặng lẽ cười nhạo cô.
 
Bạch Ngân trong thoáng chốc có cảm giác thất bại, giống như bạn luôn nghĩ rằng bạn là thượng đế đang bày mưu tính kế, và một ngày bạn đột nhiên phát hiện ra rằng hoàn toàn không phải như vậy. Bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm, và vực thẳm nhìn chằm chằm bạn, hơn nữa biết đầu đuôi ngọn ngành sớm hơn bạn, nhưng người ta không hề nói gì, lẳng lặng nhìn bạn làm trò cười.
 
“Nếu anh đã biết lại không sớm nói ra.” Bạch Ngân hạ giọng nói: “Anh muốn xem trò cười của em đúng không?
 
Hàn Duy Chỉ trả lời khiến người ta suy sụp, còn kèm theo một nụ cười chế giễu: "Có thể nói  là như vậy."
 
Bạch Ngân tức đến nổi mặt biến dạng, không biết phải nói gì.
 
Cuộc hội ngộ thật ngắn ngủi, thời gian gặp mặt chưa đầy hai tiếng đồng hồ, họ lại phải chia xa.
 
Bạch Ngân hỏi anh: "Không phải nói muốn mang cho em một bó hoa sao?"
 
"Không có." Anh lạnh lùng chằm chằm nhìn cô: "Không phải em đã nhận được hoa rồi sao? Đừng tham lam, sẽ no chết."
 
Bạch Ngân đột nhiên nhận ra rằng thì ra anh thực sự đã nhìn thấy hết cảnh Triệu Gia Ngôn tặng hoa và ôm cô, đã nói nó không phải như anh nghĩ, tại sao anh vẫn không tin.
 
"Không phải anh đã thử rồi ư, sao vẫn còn nghĩ em đã có bạn trai?"
 
Tuy Bạch Ngân không có kinh nghiệm nhưng cô cảm thấy anh có kinh nghiệm.
 
Nghe nói đàn ông đụng vào sẽ biết phụ nữ đã từng quan hệ với đàn ông hay chưa, đó là điều đương nhiên, anh vừa rồi đã chạm vào rồi, chắc chắn sẽ biết.
 
Cô nghĩ như vậy.
 
"Không thì anh thử lại lần nữa đi, xem em đã có bạn trai hay chưa. Nếu tra không ra đáp án thì em sẽ gặp anh vào tuần sau."
 
Bạch Ngân chỉ vì cuộc gặp mặt vào lần sau mà nói lung tung, còn kéo tay anh đặt bừa lên đùi mình.
 
Trong xe rất tối, không biết có phải anh cố tình không bật đèn để có thể luồn tay vào dễ dàng hay không, xe không đậu ở cổng chính của trường mà lại đậu ở dưới bóng râm của một con đường bị trường học che khuất.
 
Ở đây đêm tối gió lộng, dơ bàn tay ra nhìn không thấy rõ năm ngón, chỉ cần tắt đèn, muốn làm gì cũng được.
 
Hàn Duy Chỉ cố tình muốn làm cho cô đau, đã lớn gan như vậy, dám khiêu khích giới hạn của một người đàn ông ngay trong xe, anh để cô sờ vào chỗ đó tùy thích. 
 
Ai làm cho cô cái bộ đồ ngắn cũn cỡn như này,  đến mảnh vải che thân đàng hoàng cũng chẳng có, lúc anh thò vào cảm thấy vô cùng rẻ tiền, lực tay rất khỏe và còn hơi thô bạo, khi nghe thấy tiếng hét của cô, anh liền ấn vào vai cô không cho cô động đậy, tay từ từ dừng lại.
 
Bạch Ngân nhìn anh với vẻ sợ hãi, và bắt đầu vùng vẫy.
 
Cô nghĩ anh sẽ rất nhẹ nhàng, khi trước đây không quá mãnh liệt như vậy, cô cảm nhận rõ sự đau đớn, và anh đã dùng hết sức làm thế với cô.   
 
Bạch Ngân cảm thấy không thoải mái lắm, theo bản năng cô nói, "Em, em muốn về."
 
Thực ra, cô sợ anh sẽ làm gì đó ở đây, trong xe không có đèn và cô không thể nhìn thấy mắt anh.
 
Bạch Ngân cảm thấy anh lúc này có chút lạ, cô không hiểu sao anh lại phóng xe vào một góc khuất như này .
 
Nếu anh thực sự muốn, không thể trực tiếp đi khách sạn hay về nhà sao? Làm vậy chẳng lẽ không cảm thấy rất thiếu tôn trọng với cô sao?
 
Được rồi, Bạch Ngân cũng cảm thấy mình là người trêu chọc anh trước.
 
Cô không đáng được tôn trọng.
 
Nhưng phụ nữ rất khó hiểu, cô lúc này cảm thấy không muốn tiếp tục nữa.
 
Vì sự thô bạo của anh, cô không thể chịu đựng được.
 
Cô ấy vẫn có thể phân biệt được một người đàn ông đang yêu hay chỉ là đang trút giận.
 
“Sợ rồi à?” Anh thành thục buông cô ra, dùng khăn giấy lau tay, vẻ mặt có chút chán ghét, “Anh cảm thấy rất sờ.”
 
Bạch Ngân cảm thấy mình bị lời này làm tổn thương: "Dơ mà anh còn sờ."
 
Đèn tối om, cô hoàn toàn không nhìn thấy mắt anh.
 
Nhưng nghe giọng điệu vô cùng tàn nhẫn của anh trong bóng tối: "Anh muốn thử xem nó dơ đến mức nào."
 
Bạch Ngân thở dốc: "Vậy anh thử đã chưa?"
 
Anh cười nói: "Thật sự rất dơ, sau này đừng gặp nhau nữa, chọn một người bạn trai tử tế để yêu đi, đừng hai lòng, dù là hôm nay hay lần trước, đều rất hợp với em.”
 
Bạch Ngân thở ra một hơi, hận không thể đánh cho anh một trận, cuối cùng mở cửa xe, điên cuồng đi vào trường học.
 
Cách con đường rợp bóng cây này có cửa hông, có bảo vệ túc trực ở cửa, có thể trực tiếp vào trường.
 
Hàn Duy Chỉ thấy cô an toàn vào cổng trường, tắt đèn xe, đi ra hút một điếu thuốc rồi mới định rời đi.
 
Trước khi đi, anh mở cửa sau, cầm ra một bó hoa trắng rồi ném vào một thùng rác gần đó.
 
Buổi chiều anh đã đến từ rất sớm, cầm lấy bó hoa mà cô muốn, khi đứng đợi ở phía đối diện, anh nhìn thấy một chàng trai cao lớn đi về phía cô.
 
Khi Bạch Ngân bị anh ta ôm vào lòng, anh nhận ra chiếc áo bóng rổ trên người anh ta, là chiếc áo mà Bạch Ngân thường mặc trong nhà.
 
Ngay khoảnh khắc đó anh thấy mình nên phóng xe rời khỏi đi.
 
Nhưng không kiểm soát được hành vi, anh ngây người ở bên phía đối diện chứng kiến toàn bộ, bọn họ lôi lôi kéo kéo nói chuyện trong mười phút, trong khoảng thời gian đó ôm nhau hai lần, ngôn ngữ cơ thể thân thuộc đến mức như khắc sâu vào ký ức thân thể của hai người.
 
Ngay lúc đó, anh cảm thấy rằng họ chắc chắn là đang yêu nhau, chỉ khi họ đã yêu nhau, họ mới có thể ăn khớp với nhau mà không có bất kỳ cảm giác ngăn cách nào.
 
Anh hơi tức giận nhưng cũng không biết cơn giận này từ đâu mà ra, lúc đầu anh cũng không quá để ý cô, có điều gặp người khác giới thường xuyên hơn, cô bắt đầu tiếp cận với mưu đồ riêng, sao anh lại phải ảo tưởng về cô.
 
Vừa rồi anh cố tình lái xe đến đây, bởi vì anh nhìn thấy một chàng trai cao lớn đang đợi cô ở cổng trường.
 
Thoáng nhìn anh đã nhận ra anh ta là người con trai lúc chiều ôm ấp với Bạch Ngân.
 
Anh cũng biết Bạch Ngân ở trong xe đã nhận được tin nhắn, sau khi thấy nó, anh không chút biểu cảm mà ấn tắt màn hình.
 
Lúc đó, anh cảm thấy cô không đủ chuyên tâm để theo đuổi một người, việc một chân đạp vài chiếc thuyền là chuyện bình thường, và việc đặt tay đàn ông lên đùi cô có lẽ cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
 
Ngay lúc đó, đến chút chuyện xảy ra trong phòng trà vừa rồi, ý định muốn cùng cô làm ít chuyện gì đó cũng tan biến.
 
Anh thực sự cảm thấy bẩn thỉu và kinh tởm.
 
Cho dù anh không phải là người nghiêm túc về mặt tình cảm, nhưng ít nhất anh biết rằng mình chỉ có thể chấp nhận một người tại một thời điểm.
 
Bây giờ vứt hết số hoa đó đi thật đúng lúc.
 
Anh chỉ đậu xe trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngay khi anh ngồi vào ghế lái và chuẩn bị lái xe rời đi, có một người đàn ông trung niên ăn mặc kỳ lạ đã kéo cửa xe và tùy tiện ngồi vào chỗ người lái phụ của anh.
 
Hàn Duy Chỉ khi đi học ở New York, và ngay khi người đàn ông đó ngồi vào, anh biết rằng mình đã bất cẩn.
 
Anh thở một hơi, trước tiên kiểm tra đối phương có vũ khí hay không.
 
Bất ngờ đối phương lộ ra một nụ cười quái dị: "Anh trai, đừng căng thẳng, tôi không có ác ý, ta đều là người đàng hoàng, người đàng hoàng!"
 
Hàn Duy Chỉ cười một tiếng, có lẽ đoán được đối phương đang muốn tống tiền mình, nhíu mày hỏi: “Ông muốn làm gì? Xuống xe."
 
"Chờ một chút, anh trai, chờ tôi nói xong sẽ xuống xe."
 
A Hào thực sự đã ngồi xổm ở đây gần cả đêm, tối nay ông ta thấy Bạch Ngân đi nhờ xe ra ngoài, thì biết tối nay khi cô trở về, chắc chắn sẽ có một người giàu có đưa cô về. 
 
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lại là chiếc Maybach này. Ông ta xoa xoa hai bàn tay và chờ đợi rất lâu, ít nhất cũng nên nói cho xong những gì cần nói.
 
"Anh à, chuyện như thế này. Cô gái mà anh đưa về vừa rồi tên là Bạch Ngân. đúng vậy, Bạch Ngân, tôi vừa rồi thấy hai người ôm hôn nhau trong xe, có lẽ tình cảm không tồi nhỉ?"
 
Hàn Duy Chỉ nhìn vào mắt ông ta càng thêm lạnh lùng, "Vào trọng tâm đi."
 
“Những thứ tôi nói nó không phải trọng tâm à!” À Hào mặt mày gian xảo nói: “Không giấu gì anh, cô gái Bạch Ngân này cũng rất đáng thương, tôi cũng rất thông cảm, nhưng có vay có trả, đó là lẽ đương nhiên, anh nói xem có đúng không? "
 
Hàn Duy Chỉ thở một hơi, "nợ ông bao nhiêu?"
 
A Hào thấy vậy, ông ta nghĩ vô mánh rồi, đáp: “Một ngàn vạn”. 
 
“Giấy nợ đâu?”
 
A Hào lấy giấy nợ bằng giấy trắng mực đen cho Hàn Duy Chỉ xem.
 
Hàn Duy Chỉ là người chuyên chứng thực tài liệu, khi nhìn thấy chữ ký trên tờ giấy trắng, xác định đây không phải là chữ của Bạch Ngân, anh cười thầm, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh như một kẻ ngốc, "Xuống xe, hoặc tôi sẽ gọi cảnh sát. "
 
Hết đường thương lượng.
 
A Hào cũng biết tờ giấy nợ này hơi có hơi miễn cưỡng bèn nhanh chóng giải thích: "Anh trai, đừng vội, tuy rằng tờ giấy nợ này có vẻ  không liên quan gì đến Bạch Ngân, nhưng thật ra, hai người này chính là." cha mẹ cô ấy, trước khi cha mẹ cô chạy trốn, nghe nói đã để hết tài sản lại cho cô, hiện vẫn còn một ngôi nhà cũ, giờ chúng tôi buộc cô ấy phải bán nhà để bù tiền, bù được chút nào hay chút đó, cái cô gái này trốn cả ngày trong trường, thỉnh thoảng gọi điện báo cảnh sát.  Khiến tôi hoàn toàn không thể liên lạc được ”.
 
Hàn Duy Chỉ giọng lạnh lùng nói, "Ông hãy đi tìm chủ của tờ giấy nợ này, chuyện này không liên quan tới cô ấy. Nếu còn quấy rối cô ấy, tôi sẽ thay cô ấy báo cảnh sát."
 
"Không ..." A Hạo còn muốn nói gì đó, "Bộ anh chẳng phải rất thân với cô ấy sao? Giúp đỡ chút đi mà, anh trai ..."
 
Hàn Duy Chỉ nói, "Tôi không thân với cô ấy, và tôi cũng không phải là bạn trai của cô ấy."
 
“Bạn trai?” A Hào nghĩ đến chàng trai cao to đến tìm ông ta vào mấy hôm trước, còn chủ động ngỏ ý muốn trả nợ cho cô, “Ý anh là chàng trai cao lớn đó? Sao có thể nhỉ, cậu ta chỉ mới vừa tốt nghiệp, đào đâu ra tiền chứ, có điều cậu ta đã để lại bản sao chứng minh thư ở chỗ tôi,  nói rằng cậu ấy có thể giúp cô trả mỗi tháng 3.000 tệ, hình như tên là Triệu Gia Ngôn gì đó thì phải. Nhưng 3.000 tệ không đủ để nhét kẽ răng, anh trai, anh cũng bù thêm chút đỉnh đi? "
 
Sự kiên nhẫn của Hàn Duy Chỉ đã đặt đến đỉnh điểm, thậm chí anh còn cảm thấy thật nực cười khi mình lại nhiều lời với ông ta như vậy. 
 
Dựa vào đâu, người ta có bạn trai mỗi tháng trả 3.000 nhân dân tệ, giờ còn tới vòi tiền anh. Bạch Ngân quả thực quá cao tay rồi.
 
Anh không nể nang mà đẩy ông ta ra ngoài. Không nói thêm lời nào.
 
A Hào nhìn xe anh phóng nhanh đi, hung hăng đá cục đá dưới chân, “hừ” một tiếng, văng tục chửi: "Cái đám nhà giàu chúng mày thật keo kiệt, mày sờ mó ôm hôn con gái người ta cho đã, mà không bỏ ra chút tiền giúp người ta? Còn không bằng thằng bồ của nó! Tao khinh!"
 
Cửa sổ xe Hàn Duy Chỉ mở toang, xung quanh tĩnh lặng.
 
Từng câu từng chữ của A Hào đều truyền đến tai anh rõ ràng.
 
Anh bực bội cởi nút áo, thấy mình thật khốn nạn
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui