Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 7: Cô khao khát rời khỏi nơi này
“Tôi cho cô ba giây để cút khỏi đây.”
Bạch Ngân cũng không biết bản thân nên vui hay nên buồn, nghe được câu nói đó, cô đảm bảo anh ta đã nhận ra mình rồi.
Sau một hồi bị tôi làm cho đến không kịp trở tay, anh ta đã kịp nhận ra tôi rồi.
Chỉ là chắc chắn đây là một bi kịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa lấy số điện thoại, còn chưa vào khách sạn, Hàn Duy Chỉ đã rời đi một mình trong bao tiếng reo hò của mọi người.
Trong đêm hôm đó, cô mơ thấy bản thân đang không ngừng lật xem sách, mỗi quyển sách đều có chung một tên: Học cách để thành công.
Từ trước đến nay cô là người đọc sách ngoại khóa nhưng chỉ đọc một nửa, nhưng trong giấc mộng đó có một âm thanh, không ngừng xì xèo bên tai cô rằng: Nhất định cô phải đọc cho hết quyển sách đó mới có thể có hẹn hò được. Nhất định!
Cô kiên định lật xem đến trang cuối cùng của cuốn sách, vẫn không thu hoạch được gì.
Nếu như thành công hẹn hò với một người đàn ông, đúng là điều này còn khó hơn ngồi đọc cuốn sách về học cách để thành công.
Tất cả những hành động của tối hôm qua không bệnh mà chết.
Trong một giây sau Bạch Ngân đã tỉnh dậy, cô gọi điện thoại cho kim chủ, trước hết phải cảm ơn cô ấy vô tư tài trợ năm mươi vạn nhân dân tệ và cả hai kế hoạch dự trù cho cô.
Nếu như Lục Khải Nhan đòi trả lại năm mươi vạn nhân dân tệ thì cũng không phải là không được nhưng chỉ trả một nửa, chung quy thì tiền đã rơi vào trong túi của cô, bạn có nghe câu nói gọi là đưa tiền ra thì dễ mà lấy tiền lại thì khó chưa?
Cô biết rằng cô Lục chưa từng nghe qua cho nên dự định sẽ nói đạo lí đàng hoàng với cô ấy.
Giả sử Lục Khải Nhan đã quên mất năm mươi vạn nhân dân tệ vậy thì quá tốt rồi, từ nay về sau hai người chính là bạn tốt.
Cô thích những cô gái xinh đẹp nhưng mau quên như vậy.
Điện thoại kết nối rồi nhưng từ đầu đến cuối lại không có ai bắt máy, tiếng điện thoại vang lên không ngừng.
Ngay khi Bạch Ngân định cúp máy thì có một người đàn ông cùng giọng nói trong trẻo bắt máy, nói: “Alo, xin chào, bây giờ Khải Nhan tạm thời không có thời gian để nghe máy, nếu có việc gấp thì có thể nói với tôi.”
“Tôi…” Bạch Ngân không cần suy nghĩ cũng biết, giọng đàn ông hay như vậy chỉ có thể là người đàn ông tối hôm đó thôi, giọng của anh ta so với người bình thường thì tinh khiết sạch sẽ không lẫn chút tạp chất nào, cả đời này của cô mới gặp thấy anh ta, càng đẹp trai càng khiến người khác dễ dàng động lòng với bề ngoài này.
Nhìn bề ngoài này là biết nó không thuộc về mình cho nên cô không hề nảy sinh chút rung động nào với anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao.” Nhịn cả nửa ngày, Bạch Ngân mới nói được một câu đó.
Giọng nói đó vô cùng cởi mở khách khí mà hỏi tiếp: “Có cần tôi nói lại với cô ấy là cô đã gọi không? Trí nhớ của cô ấy không tốt, chưa chắc lát nữa sẽ gọi lại cho cô.”
Bạch Ngân lập tức nói: “Không cần đâu không cần đâu, quý nhân như cô Lục bận nhiều việc, anh không cần phải nói lại với cô ấy rằng tôi đã gọi đâu.”
Phản ứng của người đó cũng rất nhanh, giọng nói lại rất chân thành: “Được.”
Khi cô vừa cúp máy thì trái tim mới đập nhanh liên hồi, như vậy cũng tốt, đúng như những gì mà anh soái ca kia nói, Lục Khải Nhan – trí nhớ không tốt.
Trí nhớ của cô ấy kém đến nỗi mà ngay cả cô là ai mà cũng quên mất.
Chuyện năm mươi vạn nhân dân tệ đó cô không cần phải giải thích với bất kì ai nữa rồi, nó đã rơi vào túi của cô rồi.
Vài ngày trôi qua, bên Lục Khải Nhan từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức gì.
Đến lúc này, cô mới bắt đầu tin vào những gì mà anh soái ca kia nói, đúng là Lục Khải Nhan là kiểu người có “trí nhớ không tốt”.
Cô tìm được cơ hội, bàn bạc với trợ lí nhỏ của Lục Khải Nhan để lấy địa chỉ rồi tự mình gửi tấm chi phiếu năm trăm vạn vẫn chưa được đổi thành tiền mặt đó đến nơi cần đến.
Trợ lí nhỏ đích thân tiếp đãi, lại là quán trà lần trước.
Cuối cùng lần này cô cũng đã nhìn rõ được cách viết tay chữ phiên âm tên của quán trà đó.
Bạch Ngân chẳng thể hiểu nổi, tại sao hai người chủ tớ này lại cùng thích một quán trà.
Chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt quan trọng nhưng họ chẳng nói gì, cô cũng không muốn hỏi, cũng chẳng có tư cách để hỏi.
Trợ lí nhỏ này là một nữ sinh trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Lục Khải Nhan, sau khi nhận được chi phiếu liền hỏi: “Chị thật sự không tiếp tục làm nữa sao?”
Từ đầu đến cuối cô ấy không hề đề cập đến buổi đêm khuya nào của Lục Khải Nhan, lẫn cả chuyện đã từng chuyển năm mươi vạn nhân dân tệ qua cho Bạch Ngân.
Cũng đúng, đối với cô ấy mà nói, năm mươi vạn nhân dân tệ cũng chỉ như năm trăm đồng thôi, nghĩ lại lúc cô ấy mở năm trăm vạn chi phiếu với tinh thần tùy ý như vậy, đúng là khiến người khác cũng muốn có cảm giác này.
Bất chợt Bạch Ngân thật sự rất ngưỡng mộ Lục Khải Nhan.
“Thay chị cảm ơn cô Lục nhé.” Bạch Ngân chân thành mà nói: “Nhưng chị làm không nổi, xin lỗi.”
Trợ lí nhỏ không rõ nội tình gì nhưng vẫn cứ cảm thấy canh cánh trong lòng mà nói: “Không phải anh ta đã nhìn chị vài phút rồi sao? Đêm hôm đó ở quán bar đó còn chưa hôn nhau sao? Tại sao chị không nỗ lực một chút ? Em thật sự bị chị chọc cho tức chết rồi nhưng chị giúp đỡ thôi được không? Em cầu xin chị đó.”
Bạch Ngân càng nghe càng cảm thấy, sự việc bên trong không phải chỉ đơn giản là yêu hận tình thù như vậy, chắc chắn là có sự liên quan rắc rối phức tạp đến lợi ích. 
Thiên hạ bận rộn vì chữ lợi*, nếu không thì làm sao có thể khiến cho trợ lí nhỏ này kéo qua kéo lại như vậy được, thường ngày cô còn thắc mắc có phải cô ấy có bệnh trợ lí hay không, cũng ngay lúc này đây cô ấy phải khom lưng uốn gối với cô.
*Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai: ý là người trong thiên hạ bận rộn đều vì chữ lợi này mà đến.
Nhưng Bạch Ngân đã quyết trong lòng: “Chị không làm được đâu, anh ta có bao giờ nhìn chị vài phút đâu, anh ta hận chết chị kia mà, hơn nữa anh ta cũng chẳng hôn chị, là do chị cưỡng ép hôn anh ta đấy chứ, anh ta còn đẩy chị ra, xém tí nữa va chạm chấn thương đầu, mấy người trong quán bar không nói với em sao?”
Nhìn biểu hiện là biết trợ lí chưa nghe ai nói, ngay sau đó trở mặt thờ ơ với cô bởi vì đối với cô ấy mà nói Bạch Ngân đã không còn giá trị nào nữa rồi.
“Vậy à? Em có biết đâu, cũng chẳng ai nói hết.”
Cũng đúng, đêm hôm đó ánh đèn chập chờn lu mờ khó mà thấy, những người có mặt ở đấy hò reo hò hét, có vẻ như rất vui vẻ nhưng đa số mọi người đều có uống vài ly, sau chuyện đó ai có thể đủ tỉnh táo để nhớ lại chuyện của đêm hôm đó chứ, chẳng qua chỉ xem như là một vở kịch thôi.
Ngay cả người trong cuộc như Bạch Ngân, cũng mới tìm kí ức từ trong tiềm thức mà ra.
Bạch Ngân vẫn còn một thắc mắc cuối cùng: “Sẵn tiện đây em có thể nói rõ, rốt cuộc Lục Khải Nhan và Hàn Duy Chỉ có mối quan hệ gì?”
“Ôi, chẳng có mối quan hệ gì cả.” Trợ lí nhỏ bĩu môi một cái rồi nói: “Nhưng mà sau này thì không biết.” Cô ấy lập tức liếc về phía Bạch Ngân một cái: “Chị đã không làm nữa rồi còn hỏi nhiều như vậy làm chi? Còn muốn lấy thông tin từ em nữa chứ.”
Bạch Ngân nín họng tức khắc, sớm biết miệng lưỡi nghiêm khắc của trợ lí nhỏ, còn đa nghi, cô cũng không muốn hỏi nhiều nữa, dù sao biết rồi cũng chẳng mang lại bất kì lợi ích gì cho bản thân nữa.
Sau khi giao nhận chi phiếu xong, Bạch Ngân như trút được gánh nặng, cảm thấy bản thân như vừa thoát khỏi những chuyện cũ không muốn nhớ lại.
Tuy rằng nói ra dễ bị người khác chế giễu nhưng sự thật cô là một người có quan niệm đạo đức rất mãnh liệt, lúc trước cô còn vô lo vô nghĩ, cũng đã từng lập lời thề sẽ không làm những chuyện như tiểu tam hay đánh bạc bày mưu bày kế.
Nếu như không phải vì lãi suất cao kia, căn bản cô sẽ không đồng ý làm những việc không quang minh chính đại này.
Nhưng tất cả những kết luận cộng thêm hai chữ “nếu như”, mỗi câu sau đó đều trở nên rất buồn cười.
Cũng có lúc Bạch Ngân sẽ tự âm thầm mà chê cười bản thân mình trong im lặng, nếu như đổi lại là lúc trước, đúng là cô không dám tin rằng đây là những việc mà bản thân đã làm, cô vẫn thường hay tự bật cười, không phải chê cười cuộc sống, không phải chê cười tất cả mà chỉ đơn thuần là chê cười bản thân mình.
Có những lúc con người phải khom lưng vì cuộc sống này.
Sau khi trả lại tấm chi phiếu, Bạch Ngân có cảm giác tự hào mà thẳng lưng làm người.
Cô cũng tạm thời quên mất bản thân là một người đang trong tình trạng khó khăn về tài chính.
Vài tuần sau, mọi thứ trở nên sóng yên biển lặng.
Thường ngày, Bạch Ngân sẽ tự ngồi ở sân tập vào buổi chiều để phơi nắng mặt trời rồi cảm khái nói: “Thần linh của Huyền Minh Sơn vẫn rất linh nghiệm nha.”
Ít nhất trong công việc không quan minh chính đại này, còn nhận được năm vạn nhân dân tệ. Không có được năm mươi vạn kia nhưng cũng có thể bù lại chút ít.
Cô không yêu cầu cao cho nên thần linh có thể hơi châm chước cô một chút là cô vui rồi nhưng có câu nói như thế này: Mỗi món quà mà Thượng Đế ban cho đều có cái giá của nó cả.
Cô cầu khẩn thần linh đừng thu phí cao quá.
Mấy ngày nay tâm trạng của cô phức tạp, chung quy là do năm mươi vạn nhân dân tệ kia, không phải ưa gặp là gặp được, có khi cả đời này cũng khó gặp. Thế mà cô gặp dễ như vậy.
Mỗi ngày cô đều mang theo một bình nước khoáng trống không, sau khi ăn cơm trưa ở nhà ăn xong xuôi, cô đi vào trong nhà vệ sinh để rót một bình nước sạch, trên đường trở về ký túc xá cô đều lủi vào trong bụi cây để tưới nước cho cây sơn chi này.
Có lúc cô nhìn nó rất lâu, nói chuyện với nó, cô cảm thấy bản thân mình có thể bắt đầu bị lão hóa rồi, nếu không thì tại sao lại bắt đầu tâm sự với cây cỏ hoa lá chứ?
Vẫn còn may là trong lòng cô vẫn còn miếng liêm sỉ, mỗi lần tâm sự xong cô đều quay đầu lại nhìn xung quanh, khi thấy xung quanh chỉ có một mình cô thì cô mới yên tâm. Cảm giác bị người khác cho là bị bệnh thần kinh cũng không hay ho gì. Cô nghĩ có thể do bản thân cô quá cô đơn rồi. Cô đơn đến nỗi có thể nói chuyện với thực vật.
Mùa thu ở Bắc Thành cũng chẳng kéo dài lâu, thời tiết sẽ trở nên lạnh rất nhanh thôi, hoa của cây sơn chi sẽ hoàn toàn không thể nở được, nó sẽ chìm vào giấc ngủ đông rồi, lúc trở về Bạch Ngân nghiêm túc suy nghĩ, nếu ngủ đông thì sau này cô không cần phải ngày ngày đều đến để tưới nước cho nó nữa rồi đúng không? Chung quy thì nó cũng chẳng thể sản sinh thêm lương thực nữa.
Lúc trước cha của cô đã nói với cô, giả sử trâu không làm việc thì sẽ bị giết chết, người giết chết nó cũng không biết làm thế nào nhưng mà cần giết thì phải giết, lúc đó nghe thấy những lời này cô cảm thấy độc ác không có tình người, sau đó mới biết rằng câu chuyện bình thường này lại ẩn chứa một đạo lí chân thành thẳng thắn nhất, không thể tạo ra giá trị nữa vậy thì phải giữ nó lại đến qua năm mới sao?
Hì hì. Cô cảm thấy bản thân mình cũng quá hư rồi, vừa đi lên lầu vừa cười khúc khích. Dáng vẻ một mình đơn độc từ cười ngốc, cứ vậy mà lọt vào ánh mắt của em họ đang cần tìm cô.
Khi Bạch Ngân nhìn thấy Bạch Diệp Tình, cô vô cùng ngạc nhiên, từ trước đến này cô ta chưa đến trường học tìm cô bao giờ, càng khiến cô ngạc nhiên hơn là, làm sao Bạch Diệp Tình có thể vào được lầu của ký túc xá nhỉ?
 
Bạch Diệp Tình nhìn cô rồi nói: “Cười gì vậy chứ, tâm trạng rất tốt sao?”
Bạch Ngân thu nụ cười lại: “Không có gì.” Từ sau khi Bạch Diệp Tình và Triệu Gia Ngôn ở bên nhau, giữa hai người bọn họ cũng không nói chuyện lâu rồi.
 
Có những chuyện không cần phải nói quá rõ ràng nhưng mà mọi người cũng hiểu rất rõ, không thể quay lại giai đoạn nói chuyện đến sáng với nhau như lúc trước nữa.
 
Khi Bạch Ngân và cô ta cùng băng qua con đường trồng cây ngô đồng trong khuôn viên trường, tiếng gió xào xạc thổi qua bên tai, trong lòng lại nghĩ về những năm tháng khi còn mười lăm mười sáu tuổi, cô đã thâu đêm suốt sáng mà kể cho Bạch Diệp Tình nghe từng chút từng chút một về tình ý của cô đối với Triệu Gia Ngôn.
 
Cô không biết cô ta còn nhớ lại bao nhiêu nhưng mỗi chữ cô đều nhớ rất rõ.
 
Cô còn nhớ rất rõ, bây giờ mỗi lần nghe thấy Bạch Diệp Tình nhắc về Triệu Gia Ngôn, cô cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
 
“Là do anh Gia Ngôn dẫn em đến khu lầu ký túc xá của chị, anh ấy nói chị ở bên đó, còn nói với dì quản lí ký túc xá là em là em họ của chị cho nên em mới thuận lợi lên lầu, hình như bạn cùng phòng của chị hơi lạnh lùng thì phải, em hỏi chị ấy là chị đi đâu rồi, mấy chị ấy đều nói không biết, còn dùng ánh mắt kì lạ mà nhìn em, em đã làm sai gì à?”
 
“Em không làm sai gì hết.” Bạch Ngân thành thật mà nói tiếp: “Kiểu ăn nói của bọn họ là như vậy đó, chung quy thì chị cũng đang nợ tiền, có mấy lần họ bị bọn cho vay “thăm hỏi”, em nói em là em của chị, em còn hi vọng họ dùng sắc mặt gì để nhìn em.”
 
--Không đuổi ra ngoài đã là tốt lắm rồi.
 
Thật ra Bạch Ngân cảm thấy tính của mấy đứa cùng phòng này cũng không tệ, có thể là sau lưng bọn họ xem thường cô hoặc cảm thấy cô tội nghiệp nhưng ngoài mặt thì chẳng có chút biến sắc gì, duy trì lễ nghi mà những người bạn cùng phòng nên có, chẳng qua chỉ vì tự bảo vệ bản thân nên bọn họ cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô.
 
Đây chắc là nguyên nhân vì sao Bạch Ngân cảm thấy cô đơn nhỉ. Cô cứ ngồi ở trong khuôn viên trường nhưng chẳng có lấy một người bạn cùng tuổi để nói chuyện.
 
Có những lúc cô rất muốn rời khỏi nơi này, khát khao sau những ngày rời khỏi đây sẽ không còn cô đơn nữa nhưng cô cũng biết rằng những người bất lực mới có ý định rời khỏi tháp ngà* để có một cuộc sống tốt hơn ở bên ngoài.
 
*Tháp ngà: là một nơi ẩn dụ — hay một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền.
 
Vẫn còn may Bạch Ngân cũng không có bất kì mong đợi quá trớn nào từ bạn cùng phòng của mình cho nên cô cảm thấy bọn họ là những người bạn tốt lắm rồi, ít nhất họ chưa từng giận đỏ mặt vì cô, chưa từng nhắc tới phải đổi phòng ký túc xá, đây đã là một loại hình thức chung sống duy trì sự tôn nghiêm của cô nhất rồi.
 
Sau khi gặp được mấy người bạn cùng phòng cũng giúp Bạch Ngân tổng kết được một đạo lí vô cùng hữu ích.
 
Nếu giữa người với người mà muốn chung sống hòa thuận trong một khoảng thời gian lâu dài thì quan trọng nhất là đừng có bất kì mong đợi đẹp đẽ nhưng không thực tế nào từ đối phương.
 
Nếu không nhất định sẽ rất thất vọng và đau buồn, chẳng hạn như lúc này vậy, cô nhìn em họ một lát đã cảm thấy rất đau lòng. Bởi vì cô đã từng có một sự mong đợi rất sâu sắc từ em họ của mình, những điều sau đó đã chứng minh cô đáng buồn cười biết bao.
 
Cô thật sự rất buồn. Cô cảm thấy Triệu Gia Ngôn cũng chưa từng mang lại cảm giác đau buồn như vậy cho cô.
 
Cô nhìn nhìn khuôn mặt của người em họ, cô ta cao lên một chút, lúc trước còn có tính ngây thơ của trẻ em mũm mĩm nữa, bây giờ thì không còn nữa rồi, không biết từ lúc nào, cằm của cô ta đã nhọn vểnh lên rất nhiều, góc cạnh cũng ngày càng rõ ràng hơn rất nhiều, không phải những dấu vết của những năm tháng đã trải qua mà là những đường nét rất rõ ràng mà một mỹ nữ nên có.
 
Cô ta không còn giống người trong kí ức của cô nữa rồi, chung quy tính đâu ra đấy cũng đã là hai năm không gặp nhau rồi.
 
“Năm mới đến chị cũng không về nhà, ôi, em và anh Gia Ngôn đều rất nhớ chị.” Bạch Diệp Tình mở miệng nói.
 
Bạch Ngân không nói gì mà thở dài một tiếng, cô cũng không biết tại sao lại có một số người, có thể diễn kịch mà không lộ bất kì sơ hở nào như vậy, có thể kiếp trước đã học qua lớp diễn kịch rồi.
 
Cô cảm thấy mình không nhịn nổi nữa rồi, trên mặt hiện rõ nét không vui: “Năm mới đến chị phải đi làm thêm, nợ nần với lãi suất cao như vậy, trở về cũng không tiện, bọn họ sẽ đến nhà em để đổ sơn. Chị không thể hại tụi em được.”
 
Bạch Diệp Tình cũng không nói gì, cô ta có một loại năng lực thần kì, có thể tự động nhảy qua chủ đề mà khiến cô ta không thể chống đỡ được, hơn nữa còn quá đáng đến nỗi bất động.
 
Cô ta vừa kéo Bạch Ngân đi vừa nói muốn đi dạo phố với cô, thuận tiện xem một bộ phim, vừa đúng lúc đến trước cửa tàu điện ngầm, cô và cô ta ngồi chuyến tàu đến tòa nhà trung tâm thương mại.
 
Lúc tiếng gió ở ngoài cửa tàu gào thét từ tai này sang tai kia, cô cảm thấy giống như tiếng mài dao cắt đến tận xương, cũng không biết tại sao lại có cảm giác hoài niệm kì lạ này.
 
Nhưng mà cô lại nghĩ, người thân thích không giống như bạn học, nói chung thì vẫn phải tiếp tục mối quan hệ vậy, thế là cô đi vào rạp chiếu phim với
đứa em họ này,
 
Cô ngủ thiếp đi ở trong rạp chiếu phim. Lúc tỉnh dậy cũng là nhờ nhân viên tốt bụng trong đó gọi cô dậy: “Chị ơi, bộ phim đã kết thúc rồi.”
 
Cô nhìn trái nhìn phải tìm kiếm bóng hình của Bạch Diệp Tình, phát hiện không thấy cô ta đâu, xem điện thoại một chút thì nhận được tin nhắn mà cô ta đã gửi qua: “Chị, em đi trước nhé, anh Gia Ngôn đang tìm em khắp nơi, em phải đi ăn cơm tối với mấy người bạn của anh ấy, lần sau em lại đến tìm chị nữa nhé.”
 
Bạch Ngân xem đi xem lại nhiều lần, vẻ mặt không thay đổi mà cất điện thoại lại, giữ cuống vé xem phim lại, cho dù tình cảnh có thảm hại tồi tệ như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng phải giữ lại những thứ nhỏ nhặt như vậy, ví dụ như thu thập cuống vé phim đã từng xem qua này.
 
Cô nghĩ rằng đợi đến lúc già rồi, khoảng thời gian cô đơn một mình, còn có thể tìm được chút thú vui cho bản thân. 
 
- Hết chương 7 -
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui