Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 70: Hôm nay đặc biệt dịu dàng
Giữa đêm khuya, Hàn Duy Chỉ thay quần áo ra ngoài đi mua băng vệ sinh cho cô.
Khoảnh khắc khi nhìn thấy vết máu vừa rồi thì người anh em kia ngay lập tức mất đi khả năng chiến đấu.
Anh hoàn toàn có lý do để tin rằng người anh em của mình nên ở trạng thái PTSD* trong một khoảng thời gian dài.
*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh có chút chấn động vì chưa từng thấy việc này bao giờ , anh chắc chắn là không có ai hiểu rõ tình trạng lúc này hơn anh
Tất nhiên Hàn Duy Chỉ biết phụ nữ thì phải có kỳ kinh nguyệt nhưng anh không ngờ dáng vẻ của Bạch Ngân cũng chỉ cao hơn người khác một chút mà máu lại có thể ra nhiều như vậy.
Một bịch khăn giấy cũng không thể ngăn được tốc độ ra máu của cô, cuối cùng cô che mặt mình lại, chạy tới nhà vệ sinh.
Trên mặt sàn toàn là máu, cảnh tượng làm rung động lòng người.
Nếu không hiểu rõ tình hình, sẽ nghĩ rằng chính mình đã giết người.
Anh lái xe đến một siêu thị 24 giờ gần đó, mua vài gói băng vệ sinh dùng cho cả ban ngày và ban đêm.
Nhân tiện mua cho cô vài món đồ cần thiết khác như quần lót, đồ ngủ, quần lót dùng một lần.
Anh không biết cô dùng loại gì vì vậy nên mua mỗi thứ một ít, lúc đi ngang qua khu quần áo, anh tiện tay lấy một bộ đồ có thể mặc đi làm, còn cố ý chọn thêm một cái quần thêu.
Sau khi kết thúc việc mua sắm thì cũng đã mất nửa tiếng đồng hồ.
Ở trong trung tâm mua sắm, Hàn Duy Chỉ gọi điện thoại cho cô: “Có muốn ăn cái gì không?”
Cô nói muốn ăn sô-cô-la và bánh kem.
Vì vậy anh lại phải quay lại, tìm gian hàng bán đồ ngọt, anh mua cho cô một gói sô-cô-la và một cái bánh nhung đỏ*.
*Là bánh giống vầy nè:

 
Xong anh lái xe về đến nhà, trực tiếp cầm lấy đồ đã mua để trên phòng cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngây người ra, thấy mới chỉ có vài phút mà anh đã quay trở về rồi, còn xách thêm một bao đồ lớn như vậy nữa, lại càng thêm hoảng sợ, hỏi: “Sao anh lại về nhanh vậy?”
Cô nghĩ nếu đổi lại là mình thì ít nhất cũng phải mất vài tiếng đồng hồ để mua nhiều được đồ như vậy.
“Có mục tiêu rõ ràng, muốn lấy cái gì thì lấy, sao lại không nhanh được.” Hàn Duy Chỉ cầm lấy băng vệ sinh và quần lót ném vào cho cô: “Em dùng loại nào vậy? Anh lấy mỗi loại một cái rồi.”
Bạch Ngân không ngờ rằng ngay cả quần lót mà anh cũng mua, lại còn có quần lót tiệt trùng chỉ dùng một lần nữa, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cô nói: “Cảm ơn anh nha, hết bao nhiêu tiền vậy? Em trả lại cho anh.”
Anh không đáp lại cô, thấy cô không nhúc nhích hỏi: “Không vào nhà vệ sinh được à? Có cần anh bế vào không?”
Phòng khách ở lầu hai đúng là có nhà vệ sinh, Bạch Ngân cảm thấy lúc anh nói muốn bế cô vào thì giọng nói có sự thành khẩn mà từ trước đến nay chưa từng có.
Giống như là….chỉ cần cô gật đầu một cái thì anh sẽ thật sự làm vậy.
“Không cần đâu…….” Cô có hơi xấu hổ.
Cảm giác bối rối qua một lúc thì dịu đi rồi, Bạch Ngân cảm thấy hình ảnh vừa rồi có hơi chết lặng, không biết sau khi Hàn Duy Chỉ thấy cô chảy máu thì sẽ nghĩ về cô như thế nào nữa?
Có phải sẽ ngay lập tức mất hứng thú với cô không?
“Vậy em còn ngơ ra đó làm gì? Bộ định để chăn dính toàn là máu mới vừa lòng à? Hàn Duy Chỉ nhìn cô.
Bạch Ngân cắn môi, khuôn mặt ửng đỏ: “Em sẽ giúp anh rửa sạch mà.”
“Không cần đâu, ngày mai dì sẽ đến đây.” Anh nói, thấy cô vẫn bất động, liền xốc chăn lên, thật sự bế cô vào nhà vệ sinh, mở máy nước nóng lên, thao tác chuyên nghiệp nói: “Trước tiên phải tẩy rửa cho sạch sẽ đã.”
Bạch Ngân gật đầu, hỏi anh sao lại hiểu rõ điều đó như vậy, có phải cũng từng phục vụ cho người yêu cũ như vậy không.
Anh im lặng đi ra ngoài, cởi chiếc chăn đã dính đầy máu xuống.
Từ trong tủ quần áo lấy ra một cái chăn mới rồi trải nó ra.
Bạch Ngân đi ra ngoài sau khi tẩy rửa xong, thì có một chiếc giường với tấm chăn sạch sẽ đang chờ cô.
Cô nhìn thấy vậy, liền cảm động một lúc, cảm thấy bản thân không biết cố gắng, vốn dĩ đêm nay cô đã có thể là của anh rồi.
Cô muốn biến mình thành của anh, vậy thì từ nay về sau, cô sẽ là người có quan hệ thân thiết nhất với anh trên thế giới này.
Thế nhưng bà dì lại không để cho cô có cơ hội này, mà không những không để cho cô cơ hội, lại còn hù dọa anh nữa.
Cô nhớ lại ánh mắt vừa rồi của anh thì biết anh đã thật sự bị dọa sợ rồi.
Ít nhất thì cô cũng đã nhìn thấy được cái ánh mắt chưa từng có ở trên khuôn mặt Hàn Duy Chỉ, đó là một ánh mắt ngạc nhiên.
Có lẽ bản thân chưa hiểu nhiều gì về anh, nhưng hầu hết những lúc cô nghĩ về Hàn Duy Chỉ ở trong tâm trí thì đều vô cùng bình tĩnh đến lạ.
Mỗi lần anh đối mặt với cô, thì đều là dáng vẻ điềm đạm và bình tĩnh*, chỉ có lúc này là ngoại lệ, là ngoại lệ mà thôi…..
*Gốc: 游刃有余: Du nhận hữu dư: có nghĩa là làm việc gì cũng dễ dàng.
Nghĩ như vậy, cô liền thẳng thừng hỏi: “Có phải vừa nãy anh bị em dọa sợ rồi đúng không?”
“Hả?” Hàn Duy Chỉ lấy quần áo cho cô mặc vào ngày mai ra để ở chỗ cô có thể nhìn thấy được.
“Em là đang nói về chuyện vừa nãy em chảy máu có phải anh bị dọa sợ, cả đời sẽ không thích em nữa đúng không? Hu hu” Vẻ mặt cô trông có chút buồn bã.
Hàn Duy Chỉ đi tới ngồi cạnh cô, cười nhẹ, giọng điệu mập mờ, giả bộ như không hiểu: “Ồ, em chỉ ra chỗ không thích nữa đi? Phía trên hay là phía dưới?”
Bạch Ngân nhìn đũng quần anh rồi quay đầu sang chỗ khác, ý chỉ rất rõ ràng.
Hàn Duy Chỉ cầm lấy tay cô chạm vào anh: “Vậy em thử nhìn xem? Xem anh có bị  đánh thức không?”
Cô thật sự cho tay vào rồi chạm nhẹ một cái, cảm thấy rất nóng, theo bản năng mà thu tay lại.
Anh quay lại đè lên cô: “Thành thật chút đi.”
“Em vô cùng thành thật.” Bạch Ngân cảm thấy người không thành thật chính là anh đó.
Sau khi gặp được anh, cô mới có thể phát hiện được nhiều cách tán tỉnh như vậy, dùng tay, dùng nụ hôn, thì ra để bày tỏ sự yêu thích, lại có thể có nhiều cách như vậy.
Có đôi khi cô nghĩ anh có nhiều người yêu cũ thì thiệt là tốt, vì vậy mới có thể đặt tất cả những gì đã thực hành cho trên người khác và dùng lại trên người mình thêm một lần nữa.
Người này sẽ là ai đây? Cô thực sự muốn biết a.
“Anh và Nikou có làm những chuyện như này không?” Đột nhiên Bạch Ngân nói.
“Cái gì?” Hàn Duy Chỉ có hơi ngạc nhiên, nghi ngờ bản thân nghe nhầm, hỏi: “Em nói ai cơ?”
“Nikou, thư ký của anh đó, em thấy quan hệ của tụi anh tốt lắm, cô ta còn mặc váy mỗi ngày nữa, nhưng anh thì lại không cho em mặc váy.”
Hàn Duy Chỉ cầm lấy tay cô, giọng điệu nghiêm túc nói: “Bianca, thứ nhất, anh chưa hề cấm em mặc váy và em hoàn toàn có thể mặc tùy ý nhưng anh không khuyến khích em mặc ở trong công ty bởi vì nó rất dễ bị lộ. Nếu em cứ nhất quyết muốn mặc nó, thì nhiều nhất cũng chỉ được mặc một lần một tuần, hoặc là chỉ được mặc ở trước mặt anh.”
Bạch Ngân cảm thấy ở trên thế giới này, anh là người duy nhất có thể giải thích sự độc đoán một cách hợp lý.
Đương nhiên là cô không phục vì thấy quần áo đi làm mà anh chuẩn bị cho cô đều toàn là quần dài.
Vì sao cứ để cô mặc quần dài trong mùa hè chứ, cố ý hừ một tiếng: “Thế tại sao thư ký của anh mỗi ngày đều mặc váy mà anh lại không tránh mắng cô ta?”
Hàn Duy Chỉ cười một cái, như thể câu hỏi này rất vô vị: “Tại sao anh lại phải nói cô ấy? Anh và cô ấy rất thân nhau à? Cô ấy mặc cái gì thì có liên quan gì đến anh chứ?”
“Hừ, vậy em và anh rất thân nhau à? Sao em mặc cái gì anh cũng đều quan tâm?” Bạch Ngân tức giận nói lại.
Cô nói xong liền cảm thấy kì lạ như thể muốn được chiều chuộng
Tay anh che đi chỗ cô nói đau vừa rồi, cố gắng xoa, thái độ thân mật: “Em nói anh và em có thân hay không à?”
“Đủ thân để nhìn thấy em tới tháng mà mua băng vệ sinh và quần lót cho em, em nói xem coi chúng ta có thân nhau hay không?”
“Em còn muốn anh với em thân nhau đến mức nào nữa hả?”
Anh đè cô xuống giường, trong mắt bùng ngọn lửa dục vọng mãnh liệt
Như có chút chưa được thỏa mãn cũng có chút đáng tiếc, nếu không phải bởi vì đêm nay cô không thể thì bây giờ cô đã bị anh ăn sạch sẽ rồi nào còn để cô biết anh thân thuộc với cô như thế nào.
Bạch Ngân có hơi mong chờ tay anh tiếp tục đi xuống nữa, người khác sẽ cảm thấy đau khi đến kỳ kinh nguyệt còn cô thì vẫn còn cảm thấy khỏe như trâu*.
*Gốc: 生龙活虎: Sinh long hoạt hổ: nghĩa là mạnh như rồng như hổ, khỏe mạnh, năng lượng dồi dào.
Chỉ có máu là không được thuận lợi mà thôi, cô cảm thấy chỉ cần anh không sợ máu thì cô có thể để anh tùy ý muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà anh không có đi xuống khiến cô hơi thất vọng, lấy chăn bông che mặt lại, hỏi anh: “Có phải anh nhìn thấy vết máu ở đó của em, cho nên sau này không muốn chạm vào em nữa ư?”
Hàn Duy Chỉ nhìn cô, hỏi lại: “Vậy những người đàn ông nhìn thấy chỗ mà người vợ sinh con ra, chẳng lẽ cũng sẽ không chạm vào vợ mình nữa ư?”
Bạch Ngân cảm thấy anh nói rất có lý, nhưng nghĩ lại, chuyện này với chuyện kia lại không giống nhau chút nào.
Cô là tới tháng chứ không phải sinh con, cô cũng không phải là vợ của anh. Mối quan hệ của bọn họ rất khó nói, có lẽ thậm chí còn không phải là người yêu của nhau nữa.

Ba giờ đêm, Hàn Duy Chỉ vẫn còn nghe được tiếng động ở dưới lầu, anh còn tưởng là Tiểu Ngân Chỉ đang náo loạn nên ngồi dậy đi xuống dưới lầu, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.
Vừa đi vừa nhìn, phát hiện Bạch Ngân đang nằm trên giường vẽ vẽ.
Anh biết phụ nữ khi đến kỳ kinh nguyệt thì sẽ rất vất vả, mà ngày mai cô còn phải đi làm nữa, nên hỏi cô: “Ngủ một mình hay ngủ cùng với anh?”
Bạch Ngân bị hù xém mất cả hồn, quay đầu lại nhìn anh.
Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn, thân hình cao lớn của anh đứng trong căn phòng trống trải, cảm thấy rất an toàn.
Cô thực sự muốn ngủ cùng với anh nhưng cô sợ làm dơ chăn của anh nữa nên lắc đầu: “Em ngủ một mình.”
“Vậy thì ngủ đi, đừng giả bộ hăng hái nữa.” Anh bế cô lên giường rồi đắp chăn cho cô
Bức tranh đang vẽ bị ném sang một bên, khi nhìn vào, Hàn Duy Chỉ nhìn thấy trong bức tranh cô vẽ đó có anh, đó là hình ảnh anh vừa lật tẩy cô rồi bế cô lên lầu.
Có một tia vui mừng nhưng không dễ bị phát hiện.
Anh rất giỏi che giấu, ngoại trừ khóe môi cong lên, thì khi đi tới dỗ cô ngủ, động tác rất ôn nhu.
Đầu Bạch Ngân thuận theo thế tựa vào vai anh, làm nũng: “Hu hu, em muốn năm điều kiện.”
“Em nghĩ kỹ mình muốn gì chưa?” Anh hỏi.
 “Nghĩ kỹ rồi.” Bạch Ngân nói: “Em muốn một chiếc váy cưới kiểu Pháp, một đôi giày cao gót của thương hiệu Ferragamo giống như trong phim ‘Công chúa Anne’ và một cái nhẫn hình trứng chim bồ câu*.”
*Nhẫn hình trứng chim bồ câu:

“Tại sao lại muốn giống trong phim ‘Công chúa Anne’? Anh có thể tìm được ở đâu chứ?” Hàn Duy Chỉ cảm thấy đầu óc của cô có vấn đề rồi.
“Trong giấc mơ là làm như vậy đó.” Bạch Ngân nhìn anh: “Vậy là anh đồng ý rồi đấy nhé?”
“Đồng ý.” Anh hôn lên trán cô một cái như đang đóng dấu.

Người khác mà tới kỳ kinh nguyệt thì bụng sẽ rất là đau, còn cô thì bị đau bụng trước khi đến kỳ kinh nguyệt, đến kỳ kinh nguyệt rồi thì bị đau đầu.
Nói chính xác hơn là đầu óc hỗn loạn không suy nghĩ gì được.
Hôm nay Bạch Ngân hơi khó chịu.
Mặc dù cô không cảm thấy khó chịu trong người nhưng lại cảm thấy phản ứng chậm chạp, cũng may là hôm nay Fina không đến công ty, cho nên cô không cần phải đi báo cáo công việc cho ai cả.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô bỗng nổi hứng về chuyện năm điều kiện, tìm thấy bức ảnh về chiếc váy cưới kiểu Pháp mà mình muốn cùng những quả trứng chim bồ câu màu hồng, hình ảnh đôi giày của thương hiệu Ferragamo, gửi hết cho Hàn Duy Chỉ.
Hàn Duy Chỉ không để cô chờ lâu, gửi lại một chữ Ok, làm Bạch Ngân vui vẻ cả một buổi chiều.
Trước khi tan làm, Bạch Ngân nhận được tin nhắn từ Hàn Duy Chỉ, nói cô đợi anh ở ngã tư để anh đưa cô về.
Bạch Ngân vội vàng nói không cần, anh nói: Chờ đi.
Hai chữ ngang ngược khiến cô không dám phản kháng.
Sau khi tan làm, cô đợi anh ở một cái ngã tư trước công ty để tránh tai mắt của mọi người.
Bạch Ngân còn tưởng phải đợi anh rất lâu, nhưng không ngờ anh đến nhanh như vậy.
Ở trên xe, đầu óc cô vẫn chậm chạp, tìm kiếm dây an toàn rất lâu.
Sau khi Hàn Duy Chỉ thắt dây an toàn cho cô, lật qua lật lại mặt của cô rồi hỏi: “Em khó chịu à?”
Bạch Ngân lúng túng lắc đầu nói: “Em không sao”
Anh hôn đỉnh đầu cô một cái: “Em cảm thấy mình không sao à? Có người nào mà chảy máu nhiều như em không?”
Bỗng nhiên Hàn Duy Chỉ cảm thấy đau lòng thay cho cô.
“Đương nhiên là có rồi.” Bạch Ngân nói: “Con gái ai cũng đều vậy mà, chẳng qua máu em chảy chỉ nhiều hơn một chút thôi. Hôm nay em đi nhà vệ sinh rất nhiều lần, dùng cả một bịch khăn giấy, Trương Manh còn cười nói hôm nay em ở mãi trong nhà vệ sinh.”
“Vậy em xin nghỉ một ngày đi, không ai dám nói gì em đâu.” Hàn Duy Chỉ thở dài.
“Việc đó thì không được đâu.” Bạch Ngân nói: “Em còn rất nhiều việc chưa làm xong.”
“Không ai quan tâm đến những việc em làm đâu.” Hàn Duy Chỉ đưa cô về nhà của mình: “Thật sự đó, em đối với công ty này mà nói, không hề quan trọng như vậy đâu.”
Anh nắm lấy tay cô, đỡ cô xuống xe, đi vào nhà.
Cô nhìn thấy anh nắm chặt lấy tay mình, liền nghiêm túc hỏi: “Vậy em đối với anh có quan trọng không?”
- Hết chương 70-
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui