Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 71: Hàn Duy Chỉ rất để bụng
 
Đương nhiên Hàn Duy Chỉ không trả lời cô, anh còn chẳng thèm phủ định.
 
Bạch Ngân biết sẽ có kết quả như vậy mà, cô không biết anh xem cô là gì, có lẽ cô chỉ là một món đồ chơi của anh mà thôi. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giống như chiếc gậy lông vũ của Tiểu Ngân Chỉ vậy. Lúc thích thì ngậm về cắn, lúc không thích thì mặc kệ nó, không thèm để ý đến nó.
 
Sau khi về đến nhà, cô nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với người phụ nữ khác. Hai người phải gặp nhau ở bên ngoài, hình như là để nói chuyện gì đó. 
 
Lúc gọi điện thì Hàn Duy Chỉ đang thay quần áo. Rõ ràng anh biết cô ở bên cạnh nghe nhưng vẫn mở loa ngoài, vừa thay áo sơ mi vừa trả lời người phụ nữ kia: “Hẹn gặp ở đâu? Tôi thì đâu cũng được.”
 
Giọng bên kia mời anh đến một quán cà phê gần nhà cô ta, anh cũng nói được.
 
Sau đó người phụ nữ đó mở lời rủ rê: “Hay là uống cà phê xong anh sang nhà em chơi đi, em mới vừa trang trí lại nhà đấy.”
 
Hàn Duy Chỉ chỉ cười cười mà không trả lời.
 
Bạch Ngân có chút không vui mà trừng mắt nhìn sau gáy anh. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng anh cũng chẳng để ý đến cô. Sau khi làm bữa tối xong, anh nói: “Em tự ăn cơm một mình đi, anh ra ngoài có chút việc.”
 
“Hứ.” Bạch Ngân quay đầu đi.
 
Hàn Duy Chỉ cười, xoay đầu cô về phía anh, không khách khí mà cắn cô một chút, sau đó bị cô hung hăng mà đẩy ra xa.
 
Cô cảm thấy tức giận, cũng không cam lòng mà cắn một vết trên cổ anh. Cô làm như muốn in lại dấu vết trên đó, nói cho người phụ nữ mà anh đi gặp tối nay rằng còn có sự tồn tại của cô
 
Cô không thể chịu được việc người phụ nữ khác không biết sự tồn tại của cô.
 
Hàn Duy Chỉ biết cô để lại một vết cắn nhưng anh cũng không để ý lắm.
 
Trước khi anh đi, cô nhảy lên trên lưng anh, sống chết không chịu xuống.
 
“Em cũng muốn đi. Anh đừng để em ở nhà một mình mà.” Đôi mắt Bạch Ngân đỏ hồng mà nhìn anh, cô giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
 
“Xuống mau.” Ngữ khí của anh bình tĩnh, không hề dao động trước sự làm nũng của cô.
 
“Anh không được đi.” Bạch Ngân tức giận: “Nếu anh đi gặp người phụ nữ khác thì anh sẽ không được nhìn thấy em nữa đâu.Anh sẽ hối hận đấy.”
 
Anh vỗ lưng cô, mạnh mẽ mà ném cô xuống dưới: “Anh sẽ không hối hận.”
 
Cùng lúc đó, anh vừa nghiêm túc vừa chăm chú hỏi cô: “Em sẽ vì anh mà không đi gặp mối tình đầu của em, đàn anh của em hay là Vicent - người có hành động ái muội với em ở công ty sao?”
 
Bạch Ngân cảm thấy hai việc này hoàn toàn khác nhau, không thể đánh đồng.
 
“Bạch Ngân, em không thể ngăn cản anh đi gặp ai cả.” Anh nói như vậy rồi mở cửa đi luôn.

 
Sau khi Bạch Ngân bình tĩnh lại và tự hỏi, cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ nói không sai.
 
Cô quả thật không thể ngăn cản anh đi gặp ai, nhưng cô có thể quyết định cho mình không ở nhà chờ anh từ trên giường của người phụ nữ khác về. 
 
Cảm giác này thật khó chịu, cô vừa nghĩ đến liền muốn khóc. 
 
Anh có thể đồng ý lên giường với người phụ nữ khác trước mặt cô, vậy tại sao cô cứ phải ở nhà chờ anh như một con ngốc vậy chứ? Chỉ vì anh ban thưởng bữa cơm này cho cô hay sao?
 
Cô cũng có lòng tự trọng chứ? Cô cũng biết xấu hổ chứ?
 

 
Bạch Ngân không chờ anh về mà cô tự về ký túc xá của trường.
 
Bạn cùng phòng Lâm Xuân Chi của cô đã về, thấy cô về đây có hơi bất ngờ. Cô ấy hỏi cô: “Sao cậu về rồi? Cậu nói đêm nay sẽ không về mà?”
 
Tâm trạng của Bạch Ngân có chút buồn bã: “Không có việc gì thì về thôi.”
 
Lâm Xuân Chi nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Có phải cậu cãi nhau với bạn trai không?”
 
Lâm Xuân Chi đã đoán ra được dạo này Bạch Ngân có bạn trai mới rồi. Mà lần trước đàn chị Irene cũng nói Bạch Ngân đã thích một người đàn ông rất lâu rồi.
 
Cả đêm hôm qua Bạch Ngân không về, lúc ấy cô ấy cũng đã đoán ra hai người đã nảy sinh quan hệ: “Người ta có câu: Cãi nhau đầu giường, cuối giường hết giận mà. Cậu ấy, phải nắm thật chắc cái giường kia”
 
Bạch Ngân nhớ lại đêm hôm qua có một cơ hội như vậy thật nhưng mà lúc sau có xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã bỏ lỡ cơ hội ấy mất.
 
“Cãi nhau thì cãi nhau thật nhưng mà hết giận thì chưa chắc.” Bạch Ngân uể oải nói.
 
“Vì sao?” Lâm Xuân Chi hóng chuyện.
 
Bạch Ngân ừ hai câu: “Anh ấy không cần tớ nữa rồi. Anh ấy thích người khác, muốn lên giường với người ta cơ.”
 
Lâm Xuân Chi phun miếng nước trong miệng ra. Cô ấy không ngờ rằng Bạch Ngân có thể nói câu "anh ấy lên giường với người ta" một cách trôi chảy và khẳng định như vậy.
 
Nếu vậy thì chắc người đàn ông này không có mắt thẩm mỹ rồi
 
“Vậy kệ đi, nếu anh ta có thể lên giường với người khác một cách tùy tiện như vậy thì cậu cũng không cần thích anh ta nữa.”
 
Bạch Ngân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
 
“Nhưng cậu có chắc không? Anh ta lên giường với ai?” Lâm Xuân Chi vô cùng tò mò.
 
Nói đến đây, vẻ mặt của Bạch Ngân buồn hẳn đi, Lâm Xuân Chi cũng không dám nói gì nữa.
 
“Thôi không nói về chuyện của cậu nữa. Tớ kể cho cậu nghe mấy chuyện thú vị lúc tớ đi làm thêm nhé?” Lâm Xuân Chi kể với cô về chuyện đi làm thêm ở đoàn phim rồi gặp được người nổi tiếng.
 
Bạch Ngân nghe cô ấy kể mà quên hết tất cả chuyện buồn. Bỗng cô có chút hâm mộ Lâm Xuân Chi có thể gặp được người nổi tiếng, rồi còn gặp được đạo diễn giỏi giang và nhân viên đoàn phim ưu tú nữa chứ.

 
“Lúc trước tớ có nghe nói giới giải trí rất loạn, giờ mới biết không phải như vậy. Tớ muốn được đi phim trường giống cậu quá.” Bạch Ngân buồn bã.
 
Lâm Xuân Chi cười: “Cậu sẽ có cơ hội được đi thôi mà. Nếu không thì chờ tớ tốt nghiêp, tớ sẽ cho cậu cơ hội đi. Cậu xinh như thế này, đương nhiên là phải làm người nổi tiếng mới đúng chứ.”
 
Bạch Ngân chỉ cười. Cô biết Lâm Xuân Chi luôn đề cử cô với chị họ của cô ấy nhưng chị họ của cô ấy lại thấy cô chưa đủ tư cách.
 
Bạch Ngân thấy chị họ của Lâm Xuân Chi nói rất đúng. Khí chất của cô đã chưa đạt rồi, tuy diện mạo cũng khá được nhưng so với người nổi tiếng thật thì còn kém xa.
 
Tóm lại là cô sẽ không ảo tưởng vào giới giải trí đâu.
 
Ước mơ lớn nhất của cô là kiếm thật nhiều tiền, qua kì kiểm tra Tiếng Anh, xin học ở một trường đại học. Rồi nhân lúc bọn cho vay nặng lãi vẫn chưa phát hiện, cô cao chạy xa bay đến một quốc gia khác, không trở về đây nữa. 
 
Có lẽ nhiều năm sau cô sẽ biết tung tích của bố mẹ cô, cô sẽ đi máy bay đến thăm họ. Nhưng cũng có khả năng cô sẽ sống cô độc hết quãng đường còn lại ở nước ngoài, cả đời đều không thể tìm được ra tung tích của bố mẹ. 
 
Cả đời của cô đã được sắp đặt sẵn là một đứa trẻ mồ côi rồi. Lúc sống là một mình lẻ loi, lúc chết cũng sẽ lẻ loi một mình trong căn nhà nhỏ ở nước ngoài. 
 
Có lẽ cô sẽ giống như nữ chính của bộ tiểu thuyết cô đã xem hồi trước. Lúc chết phải cô độc trong căn nhà, đến một tuần sau mới được hàng xóm phát hiện ra. Lúc cảnh sát đến dọn thi thể cô, họ sẽ dùng một ánh mắt thương hại và đồng tình mà nhìn cô. 
 
Có lẽ, đây chính là cả cuộc đời của cô.
 
Trong trong ban đêm cô đơn này, cô tuyệt vọng mà nghĩ như vậy. Nước mắt cứ thế mà "Bộp", rơi xuống đất.
 

 
Người hẹn gặp với Hàn Duy Chỉ là bạn học cùng lớp thời cấp ba của anh. 
 
Sau khi tốt nghiệp, cô đi học thiết kế tại Pháp. Lúc anh còn đi học, anh không tiếp xúc quá nhiều với cô ta nhưng bọn họ gặp lại ở trong buổi họp lớp.
 
Từ lúc đó, Khang Nhu Thuần tỏ ra rất hứng thú với anh, thậm chí khi biết anh có thể kết hôn với Lục Khải Nhan thì theo đuổi anh không bỏ. Cô ta còn gửi tin nhắn cho anh, nội dung là: Không ngại anh có bạn gái khác. 
 
Cô ta từng nói với anh: có thể làm bạn, nhưng cũng có thể làm những việc vượt qua giới hạn của quan hệ bạn bè.
 
Dù sao thì bọn họ đều đã tiếp thu nền giáo dục phương Tây rồi. Hôn nhân như thế nào không quan trọng, quan trọng là vui vẻ hay không. 
 
Lúc ấy Hàn Duy Chỉ cũng không có cảm giác gì với cô ta cả. Hai người từng ăn cơm riêng với nhau nhưng lúc đó cũng không có chuyện gì vượt qua giới hạn. 
 
Tối nay bỗng nhiên Hàn Duy Chỉ lại hẹn cô làm Khang Nhu Thuần có chút bất ngờ. 
 
Khang Nhu Thuần ăn diện lộng lẫy mà đi gặp anh. 
 
Vừa gặp nhau, Khang Nhu Thuần vô cùng hào phóng mà nâng cằm nhìn anh, đôi mắt sáng ngời tỏ vẻ thẳng thắn: “Gần đây em mới hẹn hò với bạn trai mới, nhưng nếu anh muốn sang nhà em chơi thì cũng được thôi. Mai em lại chia tay với anh ta được không?”
 
Hàn Duy Chỉ biết cô ta vốn dĩ là người trực tiếp như vậy. Nói chuyện với cô ta không cần vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề là được. 
 
Anh uống một ngụm cà phê của quán cà phê dưới lầu nhà cô, nói: “Đừng như vậy, tôi tìm cô không phải là để đào góc tường của bạn trai cô đâu.”

 
“Nhưng em tình nguyện cho anh đào mà.” Khang Nhu Thuần liếc mắt đưa tình mà nhìn anh.
 
Cô cười vô cùng thoải mái. Hàn Duy Chỉ thật sự làm cô rung động như vậy, cô tình nguyện vì anh mà bỏ tất cả bạn trai. Chỉ cần anh đồng ý, cô liền có thể chiều theo ý anh.
 
Vấn đề mấu chốt là ở chỗ: Anh không đồng ý.
 
“Đừng làm loạn.” Anh thấy ánh mắt của cô nóng rực như muốn thiêu đốt người anh vậy, vì vậy mà anh càng muốn đánh nhanh thắng nhanh mà về nhà. 
 
Vừa rồi anh có hơi nặng lời với Bạch Ngân, lúc lái xe anh có hơi hối hận. Anh hối hận tại sao mình lại không nhẹ nhàng với cô hơn một chút, như vậy thì bây giờ cô đã không giận anh rồi.
 
“Kanny, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện. Cô có thể tìm được cái váy cưới trên ảnh chụp này không?”
 
Anh gửi tấm ảnh cưới mà Bạch Ngân đã gửi cho anh cho Khang Nhu Thuần.
 
Sở dĩ anh tìm Khang Nhu Thuần là vì chiều anh đã hỏi qua Nikou rồi. Cô ấy nói váy cưới này là thương hiệu của Pháp, phải đặt làm, hơn nữa cũng chưa chắc có loại giống y hệt như thế này, phải tìm bạn nước Pháp thì mới hỏi ra được thương hiệu này. 
 
Anh nghĩ đi nghĩ lại, cách hiệu quả nhất vẫn là tìm Khang Nhu Thuần. 
 
Khang Nhu Thuần vừa liếc mắt qua một cái là đã nhận ra đây nhà thương hiệu ở Pháp. Thẩm mỹ của anh cũng không tệ đấy, nhưng vậy cũng chứng minh là anh rất biết nhìn hàng.
 
Váy cưới này do một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế ra, cả thế giới cũng chỉ có vài bộ. Hàng fake thì có rất nhiều nhưng hàng real thì có thể đã hết rồi. 
 
Cô ta cũng không phải là người quanh co lòng vòng, úp úp mở mở, vì vậy vô cùng trực tiếp nói: “Mắt thẩm mỹ không tệ đấy. Nhưng hàng real em không tìm ra được đâu, hàng fake thì tìm dễ thôi. Cần em bảo người ta chuẩn bị giúp anh không?”
 
Mục đích của Hàn Duy Chỉ cũng rất rõ ràng: “Tôi tìm cô là để lấy hàng fake à? Thứ tôi muốn là hàng real.”
 
“Vậy không có đâu.” Khang Nhu Thuần ăn ngay nói thật: “Cả thế giới cũng chỉ có vài bộ mà thôi, bây giờ anh muốn em lấy đâu ra đây?”
 
Hàn Duy Chỉ lấy chi phiếu ra, viết số lên, đưa cho cô ta: “Tôi biết cô làm được mà."
 
Khang Nhu Thuần liếc mắt nhìn con số trên chi phiếu, một con số lớn. Cô ta cười rộ lên: “Xem ra anh rất để bụng chuyện này.”
 
Giọng nói của cô ta chua lòm: “Anh mua cho ai thế? Nếu anh muốn tặng em thì cho dù em phải đi vòng quanh thế giới, em cũng nhất định tìm ra cho anh.”
 
Hàn Duy Chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ xe: “Không phải mua cho cô đâu.”
 
“Thẳng thắn thế.” Khang Nhu Thuần có chút khó chịu, đứng lên, cầm chi phiếu của anh, chuẩn bị đi: “Chưa chắc là em có thể tìm ra cho anh đâu nhé.”
 
“Cô cứ thử tìm đi.”
 
Khang Nhu Thuần lại quay về: “Nếu tìm được thì có thưởng gì không?”
 
“Cô cứ việc nói đi.” Hàn Duy Chỉ rất hào phóng.
 
Khang Nhu Thuần cúi xuống hôn anh xem như là nụ hôn tạm biệt: “Đây là tự anh nói đấy. Đến lúc đó em bảo anh làm gì thì anh phải làm nấy đấy.”
 
Hàn Duy Chỉ quay đầu đi. Đây không phải là lần đầu tiên cô ta hôn tạm biệt với anh. Nghe nói từ sau khi đi Pháp về là cô ta cứ như thế, thấy bạn bè cũ đều chạy lại hôn luôn.
 
Anh lạnh nhạt mà nhìn cô ta, ánh mắt vừa xa cách vừa khách sáo: “Được. Phải đợi cô tìm được đã."
 

 
Hàn Duy Chỉ ngồi thêm một lát rồi mua một ly sô cô la nóng và một cái bánh kem nghìn tầng về. Anh định mang về cho Bạch Ngân ăn khuya.
 
Về đến nhà anh mới phát hiện cô đã đi rồi, một chữ cũng không để lại, chỉ có một con chó ngốc ngồi xổm ở kia.

 
Anh chỉ đưa bánh kem cho con chó ngốc ăn khuya mà thôi. Đợi đến lúc nó ăn được một nửa thì anh mới thấy có chút không đúng, con chó ngốc kia bị tiêu chảy. Vì vậy anh lại phải đưa nó đến bệnh viện thú cưng gần đó.
 
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mà Tiểu Ngân Chỉ phải vào bệnh viện. 
 
Hàn Duy Chỉ nhìn bộ dạng yếu ớt của nó thì bỗng nhiên đau lòng. Anh nhớ tới Bạch Ngân ngốc nghếch kia. 
 
Anh cũng hối hận mình không tìm hiểu những điều phải biết khi nuôi chó, vì vậy mà cho nó ăn đồ không được ăn. 
 
Đêm nay về, anh nhất định phải tìm hiểu những cấm kỵ khi nuôi chó mới được.
 
Đợi đến đêm khuya thì anh mới mang con chó ngốc đã hồi phục lại về nhà. 
 
Khi đi ngang qua phòng của Bạch Ngân, anh liếc mắt nhìn thoáng qua. Cũng chỉ một cái liếc mắt ấy mà anh không còn nhớ cô nữa. 
 
Anh không rõ cảm giác hiện giờ của anh đối với cô.
 
Thích cũng không hẳn là thích, anh không hiểu lắm nhưng cũng không thừa nhận. 
 
Nhưng đôi lúc anh lại rất muốn nhìn thấy cô. 
 
Anh không giống như lần đầu tiên gặp cô, cho rằng cô là kẻ lừa đảo, đồ ngốc, kỹ nữ, trà xanh. 
 
Không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là cái nhìn đầu tiên từ khi bọn họ gặp nhau ở công ty, từ lúc đó anh đã đặt cô ở vị trí ngang hàng với anh rồi
 
Anh bắt đầu đứng ngang hàng mà nhìn thẳng vào cô
 
Lúc trước anh nhìn cô là ánh mắt từ trên xuống dưới. Anh thấy cô và anh vốn dĩ không phải là cùng một loại người. Kể từ tuổi, thân phận hay là những cái khác thì hai người cũng là hai đường thẳng không hề giao nhau. 
 
Nhưng bây giờ, đặc biệt là sau đêm đó anh bắt đầu cảm thấy có lẽ hai người bọn họ cũng có giao điểm rồi
 
Chỉ là tiếp xúc bình thường mà thôi, cũng không phải là quan hệ mờ ám gì cả. 
 
Anh cảm thấy đó sẽ là một sự tiếp xúc thật vui vẻ, ý nghĩa và đáng giá.
 
Nhưng nếu không có thì cũng chẳng sao. 
 

 
Ngày hôm sau, trước khi Bạch Ngân đi làm, cô thử trang điểm theo kiểu mà Lâm Xuân Chi dạo này đang luyện tập. 
 
Lý do là quầng thâm dưới mắt của cô nhìn thấy rõ quá.
 
Từ khi nửa chân của Lâm Xuân Chi bước vào giới giải trí, cô ấy cũng bắt đầu học make up rồi.
 
Nhưng vì Lâm Xuân Chi theo phong cách trung tính nên không dùng được loại kỹ thuật make up cô ấy mới học, vì vậy cô ấy sử dụng kỹ thuật này lên mặt của Bạch Ngân.
 
Bạch Ngân vẫn luôn cảm thấy kỹ thuật make up của cô cũng khá được. Tuy đồ trang điểm của cô không nhiều lắm, nhưng cô đi làm thêm rất nhiều chỗ, vì vậy phải thường xuyên trang điểm cho bản thân. 
 
Cô trang điểm cũng không được xuất sắc, nhưng tuyệt đối có thể làm cho cô thêm một chút xinh đẹp. 
 
Nhưng Lâm Xuân Chi lại makeup cho cô thành đại mỹ nữ luôn rồi.
 
- Hết chương 71 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận