Đồng Dật nghe Mễ Nhạc tranh cãi với mình, hắn thật sự cười không nổi.
"Tôi không nói giỡn với cậu." Đồng Dật bóp eo, nổ lực trấn định mà nói với Mễ Nhạc.
"Nói tóm lại, tôi không muốn trở thành bạn bè với cậu, hai ta chỉ là bạn cùng phòng. Nếu cậu muốn thân thiện một chút, thì hãy giữ thái độ không trêu chọc tôi, tôi cũng không trêu chọc cậu. Như vậy, hai ta sẽ rất hòa thuận, không cần phải cố gắng trở thành anh em. Cố gắng đều là lãng phí sức lực, chúng ta ở chung cũng sẽ không thoải mái."
Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, vậy mà có chút muốn cười.
Mỉm cười lộ ra chút bất đắc dĩ.
Tình yêu cuồng nhiệt dán mông lạnh, đâu cần hà tất phải vậy.
Hắn gật gật đầu: "Được, hai ta ít nói chuyện lẫn nhau đi, không quấy rầy nhau, như vậy cũng khá tốt."
Nói xong liền tức giận mà đi ra ngoài.
Đêm hôm qua, trong lòng còn có chút mênh mông, trong nháy mắt này liền bình tĩnh trở lại.
Mộng là mộng, hiện thực là hiện thực, không thể đánh đồng.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật rời đi, trầm mặc một hồi không nói chuyện.
Một lát sau, cậu cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khác thường, hơi bối rối lướt qua.
Tả Khâu Minh Húc không nhịn được đi tới bên cạnh Mễ Nhạc, dựa vào bàn, trong tay còn cầm nơ con bướm của đồ phù rể đùa nghịch, hỏi: "Tớ cảm thấy Đồng Dật cũng không tệ lắm, cậu không cần thiết phải biến quan hệ thành như vậy."
"Tớ với cậu ta hiện tại có một ít tin đồn không tốt, sẽ tạo thành phiền toái, vẫn nên kiêng dè mới tốt."
Nếu là 1 mét 8, Mễ Nhạc nói không chừng còn có thể tốt một chút.
Nhưng mà Đồng Dật...
Liên tục mơ thấy, làm Mễ Nhạc sinh ra bất an.
Tả Khâu Minh Húc thở dài một hơi: "Cậu... thật là khó giải quyết."
Mễ Nhạc dựa vào ghế dựa, ngửa đầu bình tĩnh một hồi, cảm thấy tâm tình của mình cực kỳ không ổn, cũng không muốn ở đây sửa sang bộ đồ phù rể nữa.
Xác định số đo thích hợp để cậu có thể mặc vừa, Mễ Nhạc liền cởi ra giao cho Cung Mạch Nam. Cung Mạch Nam cầm đi, hỗ trợ giặt ủi sạch sẽ.
*
Hôm nay Mễ Nhạc có môn tự chọn.
Nhưng hôm nay cậu đi quay chụp , nên xin nghỉ rồi tự mình lái xe đến nơi quay chụp, bận rộn cả ngày.
Đồng Dật cũng học môn tự chọn này, tiến vào phòng học liền nhìn thấy bên trong đầy chỗ ngồi. Hắn muốn đi học cũng không có chỗ mà ngồi, không khỏi sửng sốt.
Hắn nhớ rõ môn học này rất vắng vẻ, lần trước lên lớp hơn một nửa chỗ ngồi không ngồi đầy, còn vì vậy mà tuyển sinh rộng rãi, khoa nào cũng có thể tuyển.
Hiện giờ trở thành chương trình học đứng đầu rồi hả?
Hắn quét mắt nhìn xung quanh phòng học, Mễ Nhạc không ở đây.
Hắn đối với môn học này cũng thật sự không có hứng thú, đứng ở cửa chần chờ trong nháy mắt, liền cùng hai mét mốt đồng nhất ý kiến mà rời đi, về sân huấn luyện đi huấn luyện.
Ngay khi hắn rời khỏi phòng học, trong phòng học liền ồn ào.
"Làm cái gì vậy, tới nhiều người như vậy, làm sinh viên nghiêm túc học hành cũng không có chỗ ngồi."
"Thực sự thú vị nha, vì đến xem hai trai đẹp, kết quả một người xin nghỉ, một người không vào phòng học, các cậu tiếp tục ở chỗ này học đi."
"Không có tên thì nhanh ra ngoài đi."
"Các môn khác đều có thể dự thính, môn học của các cậu quý giá quá ha?"
"Rõ ràng là các cậu đăng kí môn học chậm trễ nha!"
Những người này như vậy mà cãi nhau, cũng bởi vì một màn này, làm diễn đàn trường học náo nhiệt một lần.
Đông Dật không quá chú ý chuyện đó, nhưng mà Diệp Hi Nhã thích xem bát quái, có dưa liền ăn, nhìn thấy dưa về Đồng Dật lập tức nói cho hắn nghe.
Đồng Dật nhìn diễn đàn mà cạn lời: "Đến mức này sao?"
"Chỉ cần có Mễ Nhạc thì môn học nào cũng đều xuất hiện loại tình huống này. Thời khóa biểu của Mễ Nhạc đều bị công khai trên diễn đàn, hầu hết nữ sinh H đại đều đã xem qua. Nếu hôm nay có cậu ở đó, chắc chắn sẽ càng náo nhiệt hơn, nhưng cậu nhìn thấy phòng học kín người liền không vào, coi như gây ra một phen cười chê, không ít người vì chuyện này mà cười ầm lên."
Diệp Hi Nhã xem xong cảm thấy thú vị, cầm điện thoại cười không ngừng.
Đồng Dật nhìn một hồi liền không nhìn nữa, nhàm chán mà ngồi ở ghế dựa nghỉ ngơi, hỏi Diệp Hi Nhã: "Vì sao lại ham hố muốn xem Mễ Nhạc đến vậy? Đẹp đến mức đó sao?"
"Cậu ấy lớn lên đẹp trai, còn là tinh nhị đại, hiện tại lại hot như vậy, khẳng định có rất nhiều người muốn xem cậu ấy, còn muốn xin chữ ký nữa."
"Như vậy chẳng phải là từ nhỏ đã bị quấy rầy rồi sao?"
"Chắc là vậy đi."
Đồng Dật ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Mễ Nhạc căn bản không có tuổi thơ bình thường, từ nhỏ đã bị chú ý, không có tự do, luôn phải chú ý hình tượng.
Trong giấc mơ, Mễ Nhạc luôn mong muốn không có ai chú ý đến mình, có thể tự do chơi đùa, ăn một ít đồ ăn ngon, kết giao một vài người bạn, sống một cuộc sống đơn giản.
Đôi khi Đồng Dật cũng rất đồng tình Mễ Nhạc.
Nhưng tính cách của Mễ Nhạc cực kỳ khiến người ta chán ghét. Hắn chủ động cầu hòa, Mễ Nhạc vẫn là bộ dáng như cũ kia.
Bạn bè đều không cần làm, tốt nhất là không nên giao lưu, thật cmn tệ.
Đồng Dật tức giận đến đau dạ dày, cũng không huấn luyện nổi nữa, lười biếng trở về trong phòng ngủ, chơi game, sau đó liền ngủ sớm.
Sau khi Đồng Dật ngủ, hắn lại vào không gian đó. Đồng Dật cảm thấy cực kỳ buồn chán, vô vị. Hắn định ngày mai sẽ tìm Hứa Đa Đa để hủy bỏ cái việc cộng mộng này, về sau không có ý định tới lui với Mễ Nhạc nữa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Đồng Dật tới giấc mơ của Mễ Nhạc.
Cái này làm Đồng Dật cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, Mễ Nhạc sao lại mơ thấy hắn?
Hắn tiền vào chính là một gian phòng nghỉ, Mễ Nhạc đang ngồi bên trong xem kịch bản.
Thời gian mười lăm phút ban đầu, thân thể Đồng Dật không chịu khống chế.
Thế cho nên hắn cầm một ly trà sữa, đi tới bên người Mễ Nhạc, đem trà sữa đưa cho Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc nhìn thấy hắn liền ngẩn người, sau đó chần chờ hỏi: "Tôi lại nằm mơ sao?"
Thân thể Đồng Dật không chịu khống chế, câu trả lời cũng không phải là hắn nói, thân thể hắn bị lôi kéo mà trả lời vấn đề này: "Mơ? Mơ cái gì?"
Mễ Nhạc chần chờ một chút mới nhận trà sữa, lắc một chút, lẩm bẩm tự nói: "Là mộng rồi, chắc mình có thể uống nhỉ?"
"Uống đi, tôi đã xếp hàng mua cho cậu lâu lắm đó."
"Cảm ơn."
Mễ Nhạc cắm ống hút vào, uống mấy ngụm.
Đồng Dật ngồi ở bên người Mễ Nhạc, sau đó... kéo tay cậu lại, mười ngón tay đan nhau?????
Đồng Dật nhìn chằm chằm vào tay hai người, nhìn thấy Mễ Nhạc vẫn như cũ đang xem kịch bản đặt ở trên đùi, tay còn lại cầm trà sữa, bình tĩnh mà tiếp tục uống, tựa hồ không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng mà Đồng Dật cảm thấy rất kỳ quái nha.
Cái này không quá thích hợp đi.
Sau khi thân thể có thể khống chế, Đồng Dật trước tiên rút tay về, ghét bỏ mà xoa xoa lên người, hỏi Mễ Nhạc: "Cậu không phải không muốn làm bạn bè với tôi sao? Nói được như vậy thật trâu bò, tại sao còn làm như vậy?"
Mễ Nhạc xoay đầu nhìn về phía hắn, dường như trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Cậu cắn môi dưới, nội tâm lộp bộp một chút.
Đúng rồi, là trong mơ.
Nhưng tại sao sự khó chịu trong lòng lại rõ ràng như vậy?
Mễ Nhạc nhìn bộ dáng muốn rời xa của Đồng Dật, trong lòng dâng lên một trận không cam lòng. Chưa nói tới thích, Mễ Nhạc có thể rõ ràng chính mình. Nhưng cậu cũng không phủ nhận bản thân đối với Đồng Dật có tồn tại thiện cảm.
Không có thiện cảm sẽ không một lần lại một lần mơ thấy hắn, cũng sẽ không nói ra lời lạnh nhạt, để rồi sau đó trong lòng bị dày vò như vậy.
Trái tim như bị người ta nắm lấy, nháy mắt bóp chặt, làm Mễ Nhạc lập tức hô hấp khó khăn.
Áp lực cảm xúc làm cậu muốn giãy giụa.
Đã rất mệt mỏi, không thể ở trong mộng phóng túng một chút sao?
Liền ở trong mộng tùy hứng một chút đi.
Mễ Nhạc chần chờ một chút hỏi: "Thật sự tức giận sao?"
"Đúng vậy cực kỳ tức giận."
Mễ Nhạc buông ly trà sữa ra, xoay người đột nhiên ôm lấy Đồng Dật, dựa vào lòng ngực Đồng Dật mà lười biếng cọ cọ.
Đồng Dật khiếp sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, tùy ý để Mễ Nhạc ôm hắn.
"Để tôi ôm một chút, trong lòng thật sự khó chịu." Mễ Nhạc nhỏ giọng nói, âm thanh nghe rất trầm thấp.
"Cậu khó chịu? Tôi không phải sẽ càng khó chịu sao?"
"Tôi không thể tiếp cận cậu được, bằng không sẽ khiến cậu rước lấy phiền phức, ba mẹ tôi thật sự rất phiền." Mễ Nhạc vẫn ôm Đồng Dật như cũ, cảm thấy dựa vào lòng ngực Đồng Dật thật thoải mái.
Trên người Đồng Dật có mùi sữa thoang thoảng, xem ra có liên quan đến việc Đồng Dật thích uống sữa bò.
Hương vị thật nhạt, thời điểm ôm mới có thể ngửi được.
"Ặc..." Đồng Dật lập tức chần chờ.
"Cậu cũng ôm tôi, an ủi tôi một chút không được sao?" Mễ Nhạc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trông mong mà nhìn Đồng Dật.
Đồng Dật ngáo ngơ mà nhìn Mễ Nhạc, chần chờ một chút, đưa tay đặt lên lưng Mễ Nhạc.
Mễ Nhạc lúc này mới lần nữa tiến tới, dựa vào trong lòng ngực Đồng Dật, cảm thấy thoải mắt đến híp cả mắt.
Thật trông giống như đang làm nũng.
"Tôi cũng thật sự khó chịu, cậu không nên an ủi tôi sao?" Đồng Dật hỏi Mễ Nhạc.
"Tôi đang ôm cậu nè."
"Ặc..." Đồng Dật vậy mà nhất thời bị làm cho nghẹn lời.
"Từ nhỏ chính là như vậy, tôi đều bị chi phối tất cả, thật giống như tôi không phải là một con người hoàn chỉnh vậy. Bọn họ lợi dụng tôi để lên hot search, họ dựa vào tôi để đến gameshow, khi kiếm đủ rồi lúc sau thấy chán, sẽ bắt đầu lợi dụng nhiệt độ của tôi."
"Làm tinh nhị đại không phải khá tốt sao, không ít người hâm mộ cậu."
"Đó không phải điều tôi muốn, chỗ tốt cũng chưa từng dùng, hơn nữa tôi cũng không giống các cậu có thể được nhìn nhiều phong cảnh đến vậy. Bởi vì bọn họ cũng là người nổi tiếng, tôi thậm chí không thể kể khổ với người ngoài, nếu nói ra gì đó tôi phải tìm lý do, bằng không sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, tôi cũng sẽ bởi vì vậy mà bị mắng."
"Cho nên hôm nay cậu vô tình vô nghĩa là muốn xa cách tôi?" Đồng Dật hỏi cậu, cùng lúc đó cũng bổ não bản thân thành nhân vật trong phim truyền hình hào môn máu chó, mà hắn ngẫu nhiên liếc mắt xem qua. Tưởng tượng thấy Mễ Nhạc rất dụng tâm lương khổ (*), sau đó bản thân mình giống như tiểu bạch hoa được bảo hộ.
(*) "Dụng tâm lương khổ" là một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là "dùng tâm tư chân thành, hết lòng vì người khác".
Khụ khụ.
"Xa cách cậu là điều cần thiết, cậu cùng tôi có tai tiếng, nếu quan hệ chúng ta quá thân thiết sẽ quấy rầy đến sinh hoạt của cậu. Nếu cậu thật sự trở thành bạn của tôi, ba mẹ tôi còn cho người điều tra cậu, cảm thấy có thể lợi dụng mới có thể cho phép tôi tiếp tục qua lại với cậu, cậu không cảm thấy rất ghê tởm sao?"
"Đúng là có cảm thấy như vậy."
"Cậu cảm thấy tôi đáng ghét cũng không sao, dù sao tôi cũng đã làm như vậy, nhưng... trong lòng tôi vẫn sẽ không thoải mái."
"Không thoải mái như thế nào?"
"Chính là... Sẽ cảm thấy tủi thân, cũng rất khổ sở, thật ra rất muốn tâm sự cùng cậu, nhưng mà không thể."
"Cho nên chỉ có thể nói chuyện với tôi ở trong mộng?"
Đột nhiên Mễ Nhạc ngồi thẳng thân thể, nhìn Đồng Dật rồi tự hỏi một chút, tiếp theo cười nói: "Đúng vậy, là ở trong mộng... Cái gì cũng không thay đổi được."
"Thật ra cậu chỉ cần hơi đối xử tốt với tôi một chút, quan hệ của hai chúng ta nói không chừng sẽ không căng thẳng như vậy."
"Như vậy, còn không bằng chặt đứt niệm tưởng hoàn toàn đi."
Đồng Dật không hiểu ý nghĩa sâu xa của việc "chặt đứt niệm tưởng", suy nghĩ một lúc sau mới nói: "Nếu cậu biết sai rồi, thì mau dỗ tôi đi, nói không chừng tôi sẽ tốt hơn đấy."
Mễ Nhạc nhướng mày, ném kịch bản sang một bên nhìn Đồng Dật nói: "Ai thèm dỗ cậu chứ?"
"Hừ! Cậu, con người này, quan hệ với tôi không tốt lại cảm thấy tủi thân, thấy mình làm sai còn không mau dỗ tôi? Tính tình tôi khó khăn, không dễ dàng tốt như vậy đâu."
"Không thèm dỗ cậu." Mễ Nhạc nói xong, còn một tấc lại muốn tiến một thước mà dùng mũi chân đá đá chân Đồng Dật: "Đá cậu này chim nhỏ."
Đồng Dật nhìn bộ dáng này của Mễ Nhạc, nhịn không được nhướng mày, cắn môi dưới, cũng không nhịn cười, cuối cùng quyết định không tính toán.
Là hắn không có cách nào tính toán với cậu.
"Lại đây, tiểu ca ca đẹp trai ôm một cái, an ủi cậu." Đồng Dật nói xong mở rộng cánh tay ra, chủ động hoan nghênh Mễ Nhạc sà vào.
Mễ Nhạc lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực Đồng Dật.