Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Lần này Đồng Dật không có mất tự nhiên như trước, giơ tay xoa xoa đầu tóc Mễ Nhạc, nói: "Tiểu ca ca xoa xoa đầu Tiểu Nhạc Nhạc, Tiểu Nhạc Nhạc đừng tủi thân nữa được không?"

Mễ Nhạc dựa vào trong lòng ngực của Đồng Dật không nhịn được mà "phì" cười một tiếng.

"Lại xoa xoa nữa đi." Sau khi Mễ Nhạc bình tĩnh lại chủ động yêu cầu.

Đồng Dật lại xoa xoa đầu Mễ Nhạc, tóc đều bị xoa loạn, đầu tóc mềm mại xõa tung trên đỉnh đầu, có một chút lười biếng, không giống với bộ dáng hoàn hảo thường ngày.

Mễ Nhạc đặc biệt thỏa mãn mà nở nụ cười, sau đó nói ở bên tai Đồng Dật: "Tiểu ca ca không được không để ý tới tôi."

"Được."

Ôm Mễ Nhạc thật chặt, Đồng Dật nhìn chung quanh, hỏi Mễ Nhạc: "Đây là nơi nào?"

"Tôi đi chụp , ơ..." Mễ Nhạc nhớ lại một chút, nói tiếp: "Đang nghỉ ngơi giữa đường, xem ra là ngủ quên rồi đi."

"Bây giờ cũng nửa đêm rồi, còn chụp gì nữa?"

"Chính là phải như vậy, lần đầu tiên quay phải đi hai chuyến bay liên tiếp, hai chuyến bay cộng lại là mười sáu tiếng đồng hồ. Sau khi xuống máy bay, tôi chảy cả máu mũi còn đau đầu dữ dội. Rồi phải ngồi xe đến nơi quay , còn phải chuẩn bị xong trên đường đi, để khi đến thì bắt đầu quay ngay lập tức. Sau 32 tiếng đồng hồ làm việc liên tục, tôi tụt huyết áp, té xỉu rồi được đưa đến bệnh viện luôn."

"Làm đến như vậy hả? Cậu còn thiếu ăn, lăn lộn như vậy thì mạng nào sài cho đủ?"

"Tuổi trẻ mới có mấy năm như vậy, chỉ có thể cố gắng." Mễ Nhạc trả lời đến đương nhiên.

"Đúng vậy, cố gắng xong quá cố không có nửa đời sau luôn, sẵn đang tuổi trẻ cậu chọn cái quan tài mà mình thích đi, cậu cầu xin tôi, lúc cậu 30 tuổi về sau nếu cậu tèo, tôi cố gắng lo hậu sự cho cậu."

"Tôi cảm thấy cậu nên ngậm miệng lại, thì hai chúng ta mới có thể hòa thuận ở chung."

Đồng Dật cười hắc hắc, tâm tình hỏng bét lúc trước đều biến mất không thấy nữa.

Thời điểm ôm ấp Mễ Nhạc cảm thấy cực kỳ thoải mái, dáng người này thật sự rất tuyệt để ôm.

Quả nhiên, Mễ Nhạc ở trong mộng so với hiện thực làm người ta thích hơn nhiều.

Nhưng mà ôm không bao lâu, Mễ Nhạc liền biến mất ở trong mộng.

Đồng Dật kinh ngạc trong nháy mắt, không bao lâu cũng bị truyền tống trở về tiểu không gian của mình, sau đó ngồi phát ngốc ở đấy.

Mễ Nhạc chắc là bị người ta đánh thức.

Gần sáng sớm.

Đồng Dật mơ mơ màng màng bị đánh thức, mở mắt ra liền nhìn thấy Mễ Nhạc đẩy cửa phòng ngủ đi vào, bộ dáng mỏi mệt, đi đường còn cần phải đỡ tường.

Sau khi vào toilet rửa mặt, Mễ Nhạc thong thả bò lên trên giường, ngã đầu liền ngủ.

Đồng Dật nhìn thoáng qua thời gian, đã hơn 5 giờ, thêm một lát nữa hắn phải rời giường đi chạy bộ bữa sáng.

Hắn lại nằm trên giường một hồi, nhưng không thể nào ngủ được nữa, một lát sau chuẩn bị đi rửa mặt.

Nghĩ nghĩ lại nằm xuống, sợ động tác của mình sẽ đánh thức Mễ Nhạc.

Đây là lần hiếm thấy hắn săn sóc người khác.

Chờ hai mét mốt xuống giường, Đồng Dật mới xuống theo, nhỏ giọng nói chuyện với hai mét mốt: "Nói nhỏ chút, bạn cùng phòng vừa mới trở về, để cậu ấy ngủ tiếp đi."

Hai mét mốt nhìn Đồng Dật lạ lùng, không nói chuyện.

"Ánh mắt của cậu là ý gì hả?" Đồng Dật hỏi hắn.

"Nếu là cậu bình thường, khẳng định cậu sẽ cố ý cất cao giọng hát ngay tại chỗ mà lắc lư." Hai mét mốt vừa phun bọt đánh răng vừa trả lời.

"Phi, tớ thiếu đạo đức như vậy bao giờ hả?"

"Trước kia cậu làm chuyện thiếu đạo đức đều là tớ hỗ trợ giải quyết tốt hậu quả, cậu đã quên rồi sao?"

"Quần què!" Đồng Dật cự tuyệt phiên bản của chính mình, không thừa nhận.

Nhưng mà cuối cùng hai người vẫn là len lét chuẩn bị xong, lén lút rời khỏi phòng, màn cửa cũng chưa kéo ra.

*

Thời điểm Mễ Nhạc tỉnh lại đã hơn hai giờ chiều.

Cậu rửa mặt một chút, tiếp theo bắt đầu bận rộn cho công việc hôm nay.

Mẹ của cậu lại nhận cho cậu một bộ phim mới, là vai nam 1 phim cổ trang. Đây là lần đầu tiên Mễ Nhạc đóng nam chính.

Cậu xuất thân là ngôi sao nhí, khi còn nhỏ diễn mấy bộ phim đều làm người xem ấn tượng sâu sắc, đến bây giờ những đoạn video cắt ra từ phim còn thường được phát lại.

Việc này để lại ấn tượng ăn sâu bén rễ cho rất nhiều người xem, Mễ Nhạc vẫn còn là một thiếu niên trẻ tuổi, diễn nam chính có thể nói là hơi sớm.

Năm nay Mễ Nhạc cũng mới có mười chín tuổi.

Lúc trước đóng vai nam 2, nhưng là một nhân vật bi thương. Trong suốt bộ phim, ngoài việc bảo vệ nữ chính ra, cậu không có bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào khác. Điều này khiến người xem cảm thấy đau lòng, nhưng cũng coi như là một bước chuyển biến trong diễn xuất của cậu.

Lần này Mễ Nhạc diễn một bộ cổ trang võ hiệp mà lại là phim truyền hình.

Theo kịch bản, Mễ Nhạc đóng vai một người trẻ tuổi nhưng đa mưu túc trí, có thân phận là Thế tử gia.

Nội dung kịch bản thuộc đề tài lịch sử, kể từ thời thơ ấu của nhân vật chính. Phần lớn cốt truyện diễn ra khi nhân vật này còn trẻ, đây là giai đoạn Mễ Nhạc phải diễn. Trong khoảng thời gian này, nhân vật chính cũng sẽ kết hôn, sinh con.

Sau giai đoạn trung niên, nhân vật chính sẽ được thay thế bởi một diễn viên khác. Tuy nhiên, những cảnh diễn về giai đoạn lão niên vẫn sẽ thay người diễn, nhưng số lượng cảnh diễn này rất ít.

Ở thời cổ đại, khi bắt đầu tham gia khoa cử, các chàng trai thường kết hôn ở độ tuổi mười mấy. Mễ Nhạc diễn vai này rất phù hợp.

Bộ phim này chủ yếu tập trung vào các cuộc đấu đá quyền lực và tranh giành địa vị, không có quá nhiều cảnh diễn về tình cảm. Hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, không có cảnh diễn thân mật nào. Điều này cũng có thể được coi là một cách để cho bạn diễn nữ của Mễ Nhạc một chút đường sống.

Buổi chiều cậu còn có tiết học, vì tiết kiệm thời gian nên cố ý mang theo kịch bản rồi rời phòng học.

Kết quả đi đến dưới lầu liền thấy đám người khoa thể dục.

Đồng Dật cùng hai mét mốt, 1 mét 8 đều ở đây, còn có một ít nữ sinh, trong đó có bạn gái của hai mét mốt. Một đám người tụ tập lại với nhau cãi cọ ồn ào còn chạy loại xe máy nhỏ hình con cừu.

Vóc dáng Đồng Dật cao mà lại ngồi co người trên chiếc xe máy con cừu màu hồng nhạt, đang hứng thú bừng bừng chạy xe.

Điều đặc biệt là hắn vừa chạy vừa dùng miệng kêu "tích tích tích", trẻ trâu muốn chết.

Một bên khác, 1 mét 8 chạy trên một chiếc xe máy con cừu màu xanh bạc hà, vừa chạy vừa cười như ngựa hí, nhìn giống như tên ngốc.

Những người này hẳn là mua cũng nhau, tổng cộng có năm chiếc xe, mỗi chiếc đều có màu sắc không giống nhau.

Dường như là mấy nữ sinh mua, nhưng bị đám con trai này lấy chơi, một đám người khoa thể dục chạy xe đến vô cùng náo nhiệt.

Nếu là chạy xe bình thường thì thôi đi, Đồng Dật cũng hai mét mốt thân cao như vậy mà lái xe nhỏ thế này, nhìn thế nào cũng thấy rất... tấu hề.

Mễ Nhạc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đồng Dật, nhịn không được chụp trán.

Không có khả năng...

Không có khả năng ánh mắt của mình lại kém như vậy, để ý đến một người thiểu năng như vậy.

Đúng lúc Mễ Nhạc xách cặp muốn đến phòng học, Đồng Dật cười ha hả mà lái xe máy con cừu đến bên cạnh Mễ Nhạc, đi theo cậu hỏi: "Tiểu ca ca Đồng Dật đưa cậu đi học nha? Đi đâu nè?"

"Không cần."

"Khách khí cái gì, nói đi, vừa lúc tôi chạy thử xe nè."

"Tôi không thể để mình mất mặt như vậy được."

"Cái này có gì mà mất mặt, lái còn rất thú vị nữa đó." Đồng Dật cười hì hì đi theo Mễ Nhạc, tiếp tục nói. Kết quả bị Mễ Nhạc liếc một cái, trong mắt tất cả đều là ghét bỏ.

Đồng Dật biết việc này lại đến, có lẽ lại muốn cãi nhau, vì vậy lập tức xua tay: "Đi! Cậu đi đi, cậu đi liền bây giờ đi, tôi không muốn vì chuyện nhỏ mà cãi nhau."

Sau đó, hắn lái xe máy con cừu rời đi.

Ngày hôm qua, ở trong mộng ôm Mễ Nhạc một cái, Đồng Dật liền bớt giận.

Vết thương đã lành bị chọc lại, thật là khó chịu.

Phải biết rằng, hiện tại chính là Mễ Nhạc trong hiện thực! Người này cực kỳ đáng ghét.

Mễ Nhạc đứng ở chỗ đó, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi đến chiếc xe của mình.

Xe của cậu là một chiếc Maserati màu trắng, mới được nhận lại sau khi sửa chữa không lâu. Tuy nhiên, khi đến cơ sở mới, cậu chỉ có thể đi bộ cho đơn giản, vì trong trường học có cầu thang ở khắp mọi nơi. Hoàn cảnh này thật là khó chịu.

1 mét 8 nhìn Mễ Nhạc lái xe rời đi, chạy tới bên cạnh Đồng Dật nói: "Đội trưởng, vẫn là chiếc xe kia của cậu đẹp, có điều..."

"Như thế nào?"

"Kỹ thuật lái xe của cậu thật sự quá kém, cứ chạy như thế, chúng ta đẩy xe đi còn nhanh hơn cậu lái." 1 mét 8 bẹp bẹp miệng mà đánh giá: "Mễ Nhạc lái xe rõ ràng như một tài xế già đời, cậu nhìn xem, cực kỳ đẹp."

Đồng Dật lập tức khó chịu, vung tay lên: "Đi, tớ lái xe đưa các cậu đi hóng gió."

Đội bóng chuyền chê.

Đồng Dật đứng chống hông nhìn bọn họ, cảm thấy có đám bạn này còn bằng không có.

*

Thời điểm Mễ Nhạc ngồi ở trong xe, nhớ tới bộ dạng ngốc nghếch của Đồng Dật thì lâm vào trầm tư.

Đầu bị úng nước hả?

Đi đường bị Husky cắn hả?

Nằm ở trên giường bị sóng thần nhấn chìm nên đầu ngập nước hả?

Bằng không sao có thể để ý tên ngốc nghếch này?

Mễ Nhạc tự nhận bản thân không phải là một người bình thường,

Cậu đối với mình, sự nhận thức về bản thân vẫn luôn rất cao.

Cậu là một người hay bắt bẻ người khác, cũng là vì yêu cầu quá cao, cho nên có vẻ hơi khó tính.

Như vậy một người hay bắt bẻ người khác, sao có thể để ý đến một tên ngốc chứ?

Sao có thể?

Tuyệt đối là bởi vì nhiều lần bị dáng vẻ ngốc nghếch này làm khiếp sợ, cho nên mới có thể liên tiếp mơ thấy Đồng Dật.

Còn lý do nữa, chính là cậu tới tuổi trưởng thành rồi, muốn yêu đương mới có thể mới có thể mơ thấy mấy giấc mộng có nội dung kỳ quái như vậy.

Hôn môi cùng Đồng Dật không có một chút cảm giác thích nào, nằm trong lòng ngực Đồng Dật cũng không có một chút thoải mái nào, cậu một chút cũng đều không nghĩ đến sẽ gặp lại Đồng Dật lần nào nữa.

Sau khi xác định lại điểm này, Mễ Nhạc rốt cuộc cũng đeo cặp sải bước mà tiến vào phòng học.

Sau đó liền nhìn thấy không còn chỗ ngồi nào nữa.

Cậu cực kỳ rối rắm, trong phòng học đột nhiên ồn ào lên.

"Những người không đăng ký môn thì đi ra ngoài không được hả? Người đi học bình thường đều không có chỗ ngồi!"

"Tôi thật sự muốn đến nghe tiết học này, sao phải đi?"

"Nhưng mà những người khác sao không chịu nhường chỗ ngồi cho người đăng ký học chứ?"

"Dự thính có thể đứng nghe mà?"

"Mấy người có thể đến đu idol, nhưng idol của mấy người còn không có chỗ ngồi tốt kìa."

Mễ Nhạc đứng ở cửa nghe một hồi, vẻ mặt không quá tốt, chờ có mấy người phía sau cậu đang đi đến, tìm một chỗ đặt cặp xuống. Tiếp theo cúi đầu khom lưng, nói một câu: "Xin lỗi."

Nói xong mới vào phòng học.

Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh.

Sau đó không lâu, có mấy nữ sinh đứng dậy, hướng đến chỗ Mễ Nahjc đang đứng, nói một câu: "Mễ Nhạc, thật xin lỗi......"

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học.

Tiếp theo lại có vài người lục tục đi ra ngoài, những người còn chờ ở cửa hồi nãy, lúc này mới đi vào học.

Trải qua một tiết trong không khí áp lực, Mễ Nhạc lại đến câu lạc bộ kịch nhìn các thành viên tập luyện, trở lại phòng ngủ đã hơn 8 giờ tối.

Lúc trở về phòng, như cũ vẫn chỉ có một mình Đồng Dật đang chơi game.

Cậu đi vào rửa mặt được một nửa thì đột nhiên cúp điện.

Cậu theo bản năng cho rằng Đồng Dật lại trêu chọc mình, duỗi tay hứng nước rửa sạch bọt trên mặt, nhưng nước cũng không có luôn.

"Đồng Dật! Cậu thích kiếm chuyện quá ha!" Mễ Nhạc nhịn không được gầm nhẹ.

"Liên quan gì đến tôi, cúp điện, tôi đi ra ngoài nhìn xem."

Đồng Dật nói xong thì ra khỏi phòng ngủ, lúc sau lại trở về: "Không biết có phải cúp điện không mà đèn hành lang vẫn còn sáng đèn?"

"Nếu có cắt điện cũng sẽ thông báo trước nửa tiếng, giúp tôi chiếu đèn với, tôi rửa mặt mới được một nửa thôi."

Quả nhiên Đồng Dật không phải người bình thường, Mễ Nhạc còn tưởng rằng Đồng Dật sẽ lấy di động bật đèn pin, kết quả hắn cầm điếu thuốc đi vào, giơ lên hỏi: "Nhìn thấy không?"

Mễ Nhạc nhìn tàn thuốc, không nhịn được nói: "Tôi bảo cậu chiếu sáng cho tôi, chứ không phải đến đây đốt đồ. Sao cậu không ngồi xổm ở cửa biểu diễn cho tôi xem một màn đánh lửa đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui