Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Trước khi đi ngủ, Mễ Nhạc vẫn luôn miệt mài nghiên cứu, đến mức cổ cũng hơi đau.

Đồng ba ba video call một lúc thì mệt mỏi, đóng video đi ngủ, thể hiện bộ dáng "phủi tay cho chưởng quầy" một cách vô cùng thành thục.

Đồng Dật vẫn luôn nắm tay Mễ Nhạc, dù lòng bàn tay đổ mồ hôi có thể nuôi cá cũng không buông ra, hạnh phúc mà tiếp tục nắm. Đến nỗi đọc sách không biết vào đầu được bao nhiêu rồi, cũng chỉ có chính hắn mới biết.

Mễ Nhạc ném tay Đồng Dật ra, cử động vai một chút, Đồng Dật lập tức đứng dậy đến phía sau cậu: "Tôi giúp cậu thoải mái một chút."

"Thoải mái như thế nào?" Mễ Nhạc cảnh giác nhìn Đồng Dật.

"Chúng tôi thường xuyên huấn luyện cường độ cao, đồng đội sẽ tiến hành xoa bóp cho nhau, yên tâm đi, tôi cũng có mười mấy năm kinh nghiệm lận."

Lúc này Mễ Nhạc mới thả lỏng, để Đồng Dật giúp cậu xoa bóp vai, dùng khuỷu tay xoa cổ.

Thật không ngờ, còn làm được giống hệt người chuyên nghiệp.

Mễ Nhạc cảm thấy khá hơn nhiều, quay đầu lại khen Đồng Dật một câu: "Rất thoải mái, cảm giác tốt hơn một chút."

"Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa mặt." Đồng Dật nói xong ngay lập tức vọt vào toilet, mở nước ra tắm rửa, không lâu sau liền ra ngoài: "Tôi tắm xong rồi, bên trong còn có hơi nước không lạnh, cậu đi tắm đi."

"Ừ." Mễ Nhạc đứng lên duỗi người tiến vào toilet.

Khi Mễ Nhạc từ toilet ra ngoài, cậu phát hiện Đồng Dật lần này không chờ cậu, mà là trực tiếp nằm trong chăn của cậu, nhìn thấy cậu ra ngoài còn vỗ vỗ gối đầu: "Mau lên đây, tấm lót điện tử quả nhiên rất ấm áp."

"Cậu xuống ngay cho tôi!" Mễ Nhạc hét lên một tiếng.

"Tôi không muốn trở về giường ngủ, tôi sẽ bị chuột rút, tôi là vận động viên không thể làm tổn hại cơ thể của mình như vậy được!"

Mễ Nhạc bò lên cây thang để kéo Đồng Dật xuống, kết quả bị Đồng Dật ôm dưới nách trực tiếp xách lên giường, ấn cậu vào trong chăn bắt nằm xuống.

Đồng Dật nằm cạnh Mễ Nhạc, lẩm bẩm: "Chờ cậu trở về, tôi sẽ mua một chiếc giường lớn hơn, giường ký túc xá quá hẹp."

"Cậu ngủ một mình đi, đừng nói nhảm."

"Ngủ ngon." Đồng Dật bắt đầu giả ngu.

"Đừng trốn tránh đề tài." Mễ Nhạc trực tiếp nắm áo ngủ của Đồng Dật, bằng mọi cách cũng phải nói rõ chuyện này.

Không có ý định buông tha cho hắn.

Đồng Dật không trả lời, nhưng không được bao lâu liền ngủ rồi, ngủ ngon đến mức làm người ta ghen tị.

Nhưng Mễ Nhạc lại mất ngủ.

Ban ngày Ninh Huân Nhi đột nhiên lại đây đưa một ít bằng chứng, điều này khiến Mễ Nhạc suy nghĩ rất nhiều, bắt đầu lên kế hoạch cho những việc sau này.


Sau đó hôm nay Đồng ba ba đưa tới những tài liệu này, cũng khiến Mễ Nhạc suy nghĩ rất nhiều.

Buổi sáng lấy được tin nóng, Đồng ba ba lại đầu tư điện ảnh, có thể lợi dụng một chút được không?

Nhưng Đồng ba ba tín nhiệm cậu như vậy, cậu lại lợi dụng Đồng ba ba như vậy có phải có chút quá đáng hay không?

Vậy thì nói trước với Đồng ba ba, nói rõ ràng hẳn là có thể đi, Đồng ba ba xem ra thực dễ nói chuyện.

Nghĩ đến đó, Mễ Nhạc mất ngủ tới hơn ba giờ, lăn qua lộn lại mà mãi không ngủ được.

Đồng Dật bên cạnh bị Mễ Nhạc đánh thức, mơ mơ màng màng lẩm bẩm: "Làm sao vậy?"

"Ngủ không được." Mễ Nhạc trả lời.

"Không có gì, lại đây ôm một cái." Đồng Dật nói, lật người qua, ôm Mễ Nhạc vào lòng, tay còn vỗ về Mễ Nhạc như thể trấn an, không một lúc lại ngủ rồi.

Tấm lót điện tử rất ấm áp.

Mễ Nhạc chôn mặt vào lòng ngực Đồng Dật, cảm nhận được cái ôm của Đồng Dật.

Trong một căn phòng ngủ lạnh đến khiến người giận sôi gan, có một cái ổ chăn ấm áp như vậy khiến người ta cảm thấy cảm động.

Giống như một tiện thụ bị tra tấn lâu rồi, tra công khó khăn lắm mới cho hắn một chút ấm áp, tiện thụ liền bị cảm động đến rối tinh rối mù.

Nhưng như vậy đã đủ rồi.

Mễ Nhạc nghe bên tai tiếng thở đều đều, xác định Đồng Dật đã ngủ rồi, mới duỗi tay ôm lấy eo Đồng Dật.

Trong miệng nói không cần, nhưng trong lòng đối với việc ngủ cùng nhau cậu không hề có nhiều kháng cự.

Ôm một lúc tay Mễ Nhạc bắt đầu không thành thật, không hề khách sáo mà trực tiếp dùng lòng bàn tay chui vào trong lớp áo vuốt ve đường cong eo Đồng Dật, tiếp theo là bờ lưng rắn chắc.

Da của Đồng Dật khá tốt.

Cộng thêm việc tập luyện lâu năm, cơ thể hắn săn chắc, đường cong cơ bắp rõ ràng, là dáng người khiến người thích con trai phải mê mẩn.

Không béo không gầy, một thân cơ bắp, vừa vặn.

Trong lúc ngủ mơ, Đồng Dật căn bản không biết mình bị người lợi dụng, vẫn ngủ rất ngon.

Mễ Nhạc ngẩng đầu nhìn Đồng Dật, bất ngờ phát hiện lông mi của Đồng Dật khá dài, khi ngủ thì rủ xuống, che đi đôi mắt khép kín.

Cậu chầm chậm đưa mặt lại gần Đồng Dật, nhẹ nhàng hôn lên môi Đồng Dật một cái, thấy Đồng Dật không có phản ứng gì, vì vậy lại hôn một cái nữa.


Lần này lâu hơn một chút, nhưng vẫn chỉ là chạm môi mà thôi.

Hôn xong, Mễ Nhạc liếm liếm môi, cuối cùng cảm thấy đã giải khát.

Thích một người mà luôn chịu áp lực không dám thẳng thắn, cậu cũng chỉ có thể cứ thế chờ đợi, nhưng mà tên ngốc này mỗi ngày trêu chọc cậu, cậu cũng sẽ ngứa ngáy trong lòng.

Mễ Nhạc cũng là một người đàn ông, nhìn thấy người mình thích trong lòng cũng sẽ nảy sinh một số ý tưởng.

Đồng Dật đã tự mình đưa tới cửa, có cơ hội mà không chiếm thì là đồ ngốc.

Nụ hôn đầu tiên.

Ít nhất là nụ hôn đầu tiên của Mễ Nhạc trong hiện thực.

Cậu nhắm mắt lại, cảm giác vui mừng trong lòng bỗng nhiên bùng lên, giống như cánh hoa rơi trên mặt nước tĩnh lặng, gợn sóng lan ra từng vòng một.

Trong nước hiện lên cánh hoa phấn hồng, nước ngoài ý muốn biến thành nước đường ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Yêu đương với tên ngốc này cũng không tồi, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể hiểu ý của đối phương, cậu làm gì cũng không sợ đối phương tức giận.

Điều quan trọng nhất là, không phải suy nghĩ quá nhiều, không có gánh nặng, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

*

Đảo mắt liền đến thời gian Mễ Nhạc tiến vào đoàn phim.

Đồng Dật cứ như vậy bám riết không buông, ăn vạ Mễ Nhạc đòi ngủ chung mấy ngày liền.

Ngày Mễ Nhạc phải rời đi, Đồng Dật ở trong phòng ngủ đi theo sau Mễ Nhạc mấy vòng.

Mễ Nhạc thu thập hành lý, đi qua đi lại xem có thứ gì rơi xuống không, Đồng Dật liền như cái đuôi, đi theo Mễ Nhạc quấn lấy không rời.

"Không mua đồ ăn sáng à?" Mễ Nhạc đã quen với việc Đồng Dật đi mua đồ ăn sáng cho mình.

"Cậu sắp đi rồi, tôi đi một giây, là ít đi một giây ở bên nhau, tôi không nỡ đi." Đồng Dật trả lời với vẻ ủy khuất: "Tôi bảo Tư Lê giúp chúng ta mua về, nó ăn sáng xong mới mang lại đây."

"À." Mễ Nhạc thu dọn hành lý xong, đi vào nhà vệ sinh, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân từ tủ sắt.

Đồng Dật lại theo vào, khi Mễ Nhạc rửa mặt thì hắn đã đứng bên cạnh cậu.

Lúc Mễ Nhạc đánh răng, Đồng Dật đột nhiên giơ tay vòng qua vai Mễ Nhạc.


Mễ Nhạc còn đang nghĩ Đồng Dật chắc là muốn trải lòng, chuẩn bị ôm cậu thật chặt từ phía sau, kết quả phong cách đột ngột thay đổi: "Khóa hầu!"

Mễ Nhạc còn đang đánh răng mà bị khóa hầu, trong nháy mắt bị hoảng sợ, thế là nuốt rất nhiều kem đánh răng.

Bị Đồng Dật khóa hầu không phải đùa, Mễ Nhạc bị nghẹn đến mức hết hơi, hơn nửa ngày mới thoát ra được. Tức giận không nhẹ nhưng vẫn phải cân nhắc hình tượng đi súc miệng trước. Buông bàn chải đánh răng ra mới bắt đầu chạy khắp phòng ngủ đuổi theo đánh Đồng Dật.

Cuối cùng, Đồng Dật bắt đầu xin lỗi: "Tôi sai rồi, tổ tông, đừng đánh nữa, đau quá."

Mễ Nhạc thực sự nghi ngờ mình có phải là mù không, nếu không thì sao có thể thích một tên ngốc như vậy?

Bị Mễ Nhạc đánh đến có chút không chịu nổi, Đồng Dật bắt được tay Mễ Nhạc ngăn cản lại: "Được rồi, không đánh nữa nha?"

Mễ Nhạc không đồng ý, còn định tiếp tục đánh Đồng Dật, xô đẩy hắn. Sau đó Đồng Dật đem Mễ Nhạc ấn ở tủ quần áo.

Tay của cậu bị Đồng Dật nắm chặt, ấn ở ngăn tủ trên, từ trên cao mà nhìn cậu.

"Làm sao, cậu còn định tạo phản hả?" Mễ Nhạc hỏi Đồng Dật.

"Không có, chỉ sợ cậu mệt chết thôi."

"Vậy cậu đừng chọc tôi."

Kết quả, Đồng Dật đột nhiên nở nụ cười: "Cậu thật sự rất biết giữ hình tượng nha, rõ ràng tức muốn chết rồi còn phải súc miệng trước."

Mễ Nhạc nhấc chân muốn đá Đồng Dật, nhưng Đồng Dật cũng nhấc chân chắn lại, hai người lại ngẩng đầu lên thì phát hiện khoảng cách còn rất gần.

Đồng Dật rất rõ ràng ham muốn của mình lúc này, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đột nhiên nảy sinh một tia ý nghĩ xấu xa, cúi đầu định hôn Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc bị Đồng Dật làm cho có chút hoảng, nghĩ đến mình lập tức phải vào đoàn phim nên không tiếp tục phản kháng.

Nhưng mà khi sắp hôn tới nơi, bên ngoài có người gõ cửa: "Ba ba! Con đến tiễn ba."

Đồng Dật trợn trắng mắt buông Mễ Nhạc ra, xoay người sang chỗ khác mở cửa.

Trong quan niệm của Đồng Dật, hắn vẫn là một người chưa từng có nụ hôn đầu tiên, Mễ Nhạc rời khỏi đây ba tháng, hắn phải làm sao bây giờ?

Hắn sẽ không tương tư đến mức phát bệnh đó chứ?

Tư Lê bước vào phòng ngủ còn đang tranh công: "Tớ cố ý mua bữa sáng lại đây ăn cùng hai người nè, sợ hai người đói bụng, thấy tớ tốt không?"

Kết quả hai người kia cũng không trả lời, trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ.

Trong lúc ăn sáng, ba người bọn họ trong toàn bộ quá trình đều trầm mặc, khiến cho Tư Lê có chút hoảng loạn, còn tưởng rằng là bữa sáng mình mua không đúng.

Trong phòng ngủ, khi Mễ Nhạc phải rời đi, hai chàng trai khoa thể dục nhìn Mễ Nhạc thay đổi vài bộ áo khoác.

"Tôi thấy mấy cái này đều không đủ ấm." Đồng Dật quan tâm đến vấn đề giữ ấm.

"Ở sân bay sẽ bị quay chụp, nên trang phục không thể cẩu thả." Mễ Nhạc trả lời.

"Không lạnh sao?"


"Thời gian ở bên ngoài rất ngắn."

Tư Lê kéo vali hành lý của Mễ Nhạc đi ra ngoài, còn đang hỏi Mễ Nhạc: "Mấy giờ lên máy bay?"

Kết quả vừa quay đầu lại, cửa phòng ngủ đóng lại, hai người cũng chưa ra ngoài.

Mễ Nhạc vừa mới chuẩn bị ra cửa, lại đột nhiên bị Đồng Dật nắm tay kéo trở lại phòng ngủ.

Xoay người, một nụ hôn bất ngờ ập đến.

Giống như trong mơ, vội vàng lại không nói lý lẽ.

Càn quấy, không có bất kỳ kỹ thuật nào, còn mang theo mười phần hoảng loạn.

Cậu cảm thấy đôi tay Đồng Dật ôm bả vai cậu đều đang run rẩy, rõ ràng là hoảng đến không chịu được.

Nhưng Đồng Dật vẫn bất chấp tất cả, chỉ là muốn hôn Mễ Nhạc trước khi cậu rời đi.

Mễ Nhạc giơ tay lên, khiến Đồng Dật cho rằng cậu muốn đẩy hắn ra, lập tức dựa gần hơn một chút, hơn nữa càng thêm dùng sức.

Cậu có chút bất đắc dĩ, ôm cổ Đồng Dật.

Đồng Dật cảm thấy vẫn chưa bị cự tuyệt, lúc này mới không còn căng thẳng như lúc trước.

Cảm nhận được Mễ Nhạc thuận theo, Đồng Dật dần dần bình tĩnh lại.

Thử dùng lưỡi liếm môi mà vẫn không bị xua đuổi. Thế là bắt đầu cho một nụ hôn nồng cháy, mang theo cảm xúc lưu luyến không rời.

Đồng Dật hơi hơi xoay đầu một chút, tiếp tục hôn môi, không chịu buông người này ra.

Lúc mới gặp gỡ, hai người đều ghét nhau.

Sau khi bước vào giấc mơ, chuyện hoang đường liên tục xảy ra.

Và hiện tại, lại thích, còn không thể buông tay.

Nhìn vào ánh mắt họ lần đầu tiên gặp nhau, họ đều không ngờ được những gì sẽ xảy ra sau này.

Mễ Nhạc chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ cùng một kẻ ngốc dây dưa như này, một kẻ khiến cậu tức giận mỗi ngày, lại có thể đi vào trái tim cậu.

Ngay cả Đồng Dật cũng vậy, rõ ràng thích kiểu người như chim nhỏ nép vào người mình, lại vô tình gặp phải một kẻ oan gia, còn bị oan gia thu phục đến ngoan ngoãn.

Ước gì họ sớm gặp nhau hơn.

Đồng Dật sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu phải chịu những tổn thương đó.

Cậu cũng sẽ quản lý Đồng Dật, ít nhất sẽ không để Đồng Dật ngốc nghếch như bây giờ.

Nhưng may mắn thay, họ đã gặp nhau.

Câu chuyện tình yêu của hai kẻ ghét nhau như quỷ sắp bắt đầu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận