Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Lúc Đồng Dật và Tả Khâu Minh Húc tới đoàn phim thăm ban, vừa lúc là Tết Âm Lịch.

Đoàn phim cũng không có nghỉ ngơi, diễn viên chưa có nhiều người được nghỉ.

Kỳ thật đối với nghệ sĩ đang nổi mà nói, một năm chỉ nghỉ ngơi mấy ngày đều là bình thường.

Năm nay, thời gian nghỉ ngơi của Mễ Nhạc đã rất nhiều, Tết Âm Lịch phải đi làm cũng coi như bình thường.

Mễ Nhạc vừa mới kết thúc công việc, tiến vào phòng hóa trang còn chưa có tháo trang sức đã bị Tả Khâu Minh Húc hùng hổ bước vào, bắt lấy cổ áo Mễ Nhạc hỏi: "Cậu là cái đồ bạn chó, yêu đương cũng không nói với tớ, cậu còn dám nói chuyện yêu đương của tớ cho cậu ta biết nữa hả?"

Mễ Nhạc quay đầu nhìn về phía Đồng Dật, liền nhìn thấy hắn đang ủ rũ cụp đuôi mà nói: "Tôi lỡ miệng nói ra."

Cậu cũng học bộ dáng của Đồng Dật, ủ rũ cụp đuôi mà trả lời Tả Khâu Minh Húc: "Tôi lỡ miệng nói ra."

Tả Khâu Minh Húc tức giận đến không chịu được, lại bắt đầu lải nhải chuyện cũ: "Tôi muốn bán tin tức yêu đương của cậu ra! Cậu biết tại sao tôi lại đổi thành tên này không, vì ghép vần viết tắt chính là ZQMX, hai chữ cuối vốn dĩ muốn được gọi là minh tinh, kết quả đổi thành Minh Húc, cậu biết tớ hướng đến điều gì mà hả!?"

"Biết biết." Mễ Nhạc cởi áo cổ trang ngoài ra.

"Tớ muốn phơi bày tình yêu của hai người ra ánh sáng! Thuận tiện phát ảnh chụp chung của ba người chúng ta luôn."

"Cậu nói chuyện tình tay ba của chúng ta đi, cậu sẽ càng nổi nhanh." Mễ Nhạc quay đầu lại nói với Tả Khâu Minh Húc.

"Cậu vô sỉ quá vậy!"

Tả Khâu Minh Húc tức giận đến dậm chân, cuối cuối tự bóp eo để nguôi giận.

Đồng Dật đi theo sau mông Mễ Nhạc, Mễ Nhạc nhìn hắn, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Tả Khâu, cậu giúp tôi nói một tiếng với trợ lý... Ặc... Nói..."

Nói cái gì đây?

Tả Khâu Minh Húc gật gật đầu: "Tớ sẽ tìm cách nói, còn canh ở cửa nữa, được chưa?"

"Quá là được."

Chờ Tả Khâu Minh Húc rời đi, Đồng Dật lập tức ôm lấy người.

Mễ Nhạc sợ nhăn quần áo, đẩy Đồng Dật ra. Một mình tiến vào phòng thay quần áo để thay đồ, nhưng mà quần áo của mình còn chưa có mặc vào, đã bị Đồng Dật ấn ở trên sô pha.

"Nơi này không quá an toàn. Đoàn làm phim có khả năng đến đây báo cho tôi biết ngày mai quay gì. Cậu đừng quá mức." Mễ Nhạc đẩy bàn tay to đang hướng đến thỏ nhỏ của mình ra.

Đồng Dật chỉ có thể ôm hôn Mễ Nhạc một hồi, tiếp theo nhìn chằm chằm Mễ Nhạc thay quần áo.

"Buổi tối..." Đồng Dật mở miệng nói, trong lòng càng nghĩ đến những chuyện kịch liệt hơn.

"Tối nay tuyệt đối không được, nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào như vậy. Hơn nữa phải đi ăn cơm, còn mang theo Tả Khâu giới thiệu với đoàn làm phim và các diễn viên khác nữa. Về sau sẽ có lợi với cậu ấy, cậu cũng đi theo đi."

Đồng Dật có chút khó chịu, ngồi ở trên sô pha dẩu môi giận dỗi.

Mễ Nhạc mặc quần áo vào, trong quá trình còn cúi xuống hôn Đồng Dật một chút cũng chưa cảm thấy thỏa mãn.

"Bộ phim này chỉ còn nửa tháng đã đóng máy rồi. Về sau tôi cũng không có sắp xếp gì." Mễ Nhạc lúc này nói thẳng ra.

"Chỉ là tôi muốn đi tập huấn, hơn nữa còn là tập huấn ở nước ngoài."

"Nước ngoài? H đại có thực lực vậy à?"

Đồng Dật nói xong liền ngậm miệng.

Ban đầu hắn muốn cho Mễ Nhạc một niềm vui bất ngờ, nói cho cậu biết, mình được vào đội quốc gia.

Kết quả vừa lơ đãng đã đem việc tập huấn nói ra.

Mễ Nhạc nhìn nhìn Đồng Dật, không cần Đồng Dật tự nói cũng đã đoán được, lập tức vui mừng khôn xiết.

Cậu đi qua ngồi trên đùi Đồng Dật, đôi tay ôm cổ hắn, nhìn Đồng Dật nói: "Chim bự nhà chúng ta lợi hại như vậy sao? Về sau chim bự nhà chúng ta cũng có thể trở thành quán quân của Thế vận hội Olympic phải không?"

"Chắc chắn! Bởi vì tôi có thực lực mà." Đồng Dật cuối cùng cũng vui vẻ lên, ôm lấy Mễ Nhạc.

"Khi nào xuất phát?"

"Mùng 9 lên máy bay, lúc sau phải huấn luyện thật lâu, còn huấn luyện khép kín nữa. Tôi cũng không biết có thể dùng điện thoại hay không, huấn luyện viên cũng không biết quy định của mấy năm gần đây."

"Chỉ một mình cậu được chọn sao?" Mễ Nhạc tiếp tục hỏi.

"Còn có Lý Hân và Tư Lê, nhưng mà cả hai được gọi đi tham gia tập huấn. Cuối cùng có thể tiến vào danh sách hay không còn phải xem thực lực tụi nó. Chỉ có tôi là người được chọn, đã chắc như đinh đóng thuyền rồi. Nói đến chuyện này phải kể đến Liễu Phong giúp Tư Lê edit một cái video thi đấu, vậy mà có thể thay đổi vận mệnh của Tư Lê, làm cho cậu ấy được gọi đi đó."

Liễu Phong làm video cực kỳ có tâm. Nếu gặp phải vấn đề tương tự, hắn sẽ chia thành hai phần để biên tập, một phần do Tư Lê xử lý tình huống và một phần là của người dự bị đó.

Bởi vì đang giúp đỡ Tư Lê, cho nên tất cả đều là những đoạn video mà Tư Lê thể hiện tốt.

Ngoài ra, còn có tổng kết thành tích cá nhân của Tư Lê, các loại số liệu.

Huấn luyện viên Lữ đưa video cho bạn ông ấy xem, còn mời một bữa cơm. Sau đó lại nhờ người kia xem thử rồi hỗ trợ một chút, vậy mà khiến cho Tư Lê được tuyển vào danh sách.

"Hiện tại Liễu Phong được Tư Lê đối đãi như cha, bị Tư Lê dắt về Thành Đô ăn tết rồi." Đồng Dật lúc nói ra còn đang cười, rõ ràng là cảm thấy vui vẻ thay cho Tư Lê.

"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ cảm ơn Liễu Phong thật nhiều. Dù sao cũng đã bỏ lỡ cơ hội, lại có thể xoay chuyển đường sống, cuối cùng còn có cơ hội tốt. Thành công thì trở thành vận động viên quốc gia. Thất bại, nói không chừng về sau chỉ có thể làm huấn luyện viên tập thể hình, thầy thể dục, hoặc làm ở ngành sản xuất."

"Đúng vậy, ban đầu tôi đối với Liễu Phong cũng không có ấn tượng tốt. Hiện tại thấy nó cũng không tồi."

"Ít nhất tốt hơn so với Liễu Tự."

Hai người nói chuyện một hồi, Mễ Nhạc tháo trang sức xong, cùng nhau ra khỏi phòng hóa trang, ngồi xe đi đến khách sạn ăn cơm.

Sau khi trở về, Mễ Nhạc trở lại phòng tắm rửa, nhận được tin nhắn của Đồng Dật.

Đồng Dật: Tôi muốn qua bên cậu.

Mễ Nhạc: Không được.

Đồng Dật: Tôi mượn bạn một lá bùa, có thể nháy mắt đến bên cạnh cậu.

Mễ Nhạc nhìn di động nhịn không được cười, đũa giỡn như trẻ con vậy.

Mễ Nhạc: Cậu di chuyển tức thời cho tôi xem thử coi?

Đồng Dật: Có một yêu cầu, lúc này cậu phải nghĩ đến tôi.

Mễ Nhạc: Được, tôi nghĩ đến cậu đây.

Mới vừa trả lời xong, Đồng Dật liền từ trong vách tường đi ra.

Mễ Nhạc ngồi ở trong bồn tắm mà ngơ ngác nhìn Đồng Dật, kinh ngạc hỏi: "Có thể đi xuyên tường thật sao?"

Đồng Dật nhìn Mễ Nhạc, lập tức thân thể cứng đờ. Ánh mắt cũng không biết phải nhìn vào đâu, sợ Mễ Nhạc nói hắn đáng khinh.

Nhìn trái nhìn phải, không thấy có chỗ nào khác để ngồi. Vì thế đi tới bồn tắm, ngồi xổm xuống bên cạnh, trả lời: "Bạn tôi rất lợi hại, lên trời xuống đất không gì làm không được."

Mễ Nhạc quay đầu lại một cái, có thể nhìn thấy lỗ tai Đồng Dật đều đỏ lên.

"Muốn tắm cùng không?" Mễ Nhạc hỏi hắn, cười có chút xấu xa.

"Cũng không phải không được..." Đồng Dật nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm nhìn về phía Mễ Nhạc. Sau đó bị Mễ Nhạc ôm lấy bả vai kéo qua, hôn lên đôi môi hắn.

Đang độ tuổi tràn đầy sinh lực, lần đầu tiên yêu đương đã phải tách ra.

Tuy rằng có thể thường xuyên gặp mặt trong mơ, nhưng ở ngoài hiện thực mới có cảm giác an toàn.

Chỉ khi chân thật chạm vào nhau, mới có thể khiến người ta thỏa mãn.

Mễ Nhạc cũng sẽ tự nhiên mà nhớ, mà muốn Đồng Dật, chỉ là ở đoàn phim lúc nào cũng phải chú ý. Đặc biệt là khi Đồng Dật vừa mới tiến vào đội quốc gia, càng muốn cẩn thận hơn một chút.

Hiện tại, vì Đồng Dật đã xuất hiện ở chỗ này. Người mà cậu ngày đêm thương nhớ đang ở bên cạnh cậu, theo bản năng thúc giục muốn ôm, muốn hôn môi hắn.

Lúc đầu Đồng Dật còn có chút ngại ngùng, bị hôn nháy mắt liền hóa thành chủ động, bắt đầu hôn lại Mễ Nhạc.

Bồn tắm khách sạn cũng đủ lớn, nhưng hai người thân cao ngồi trong một cái bồn tắm vẫn phải chen chúc nhau.

Mễ Nhạc dựa vào lòng ngực Đồng Dật, tùy ý để hắn chơi đùa thỏ nhỏ.

Cậu không có rụt rè nữa, thậm chí còn thích Đồng Dật chạm vào mình.

"Các cậu tập huấn lâu như vậy, nếu như tôi nhớ cậu thì phải làm sao bây giờ?" Mễ Nhạc hỏi.

"Không biết, tôi cũng không dám tưởng tượng."

"May mắn là có thể nằm mơ cùng nhau."

"Ừa, cả đời này đều không muốn năng lực này biến mất."

"Nếu không... Chúng ta làm đi, thay phiên nhau làm." Mễ Nhạc nâng tay lên, đôi tay đặt ở trên cổ Đồng Dật, tư thế này khiến cậu chỉ có thể ưỡn ngực lên.

"Tôi phỏng chừng sẽ không thỏa mãn..."

"Tôi cho cậu tiến vào, sau đó cậu cũng cho tôi tiến vào."

Đồng Dật lắc đầu: "Cậu có vẻ đã quên, hiện tại tôi vẫn là kim chủ đó."

Mễ Nhạc lập tức buông lỏng Đồng Dật ra, quay đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Làm sao, cậu còn muốn tôi hầu hạ cậu có phải không?"

"Đúng vậy, mấy ngày nay cậu phải hầu hạ tôi thật tốt, nếu không tôi sẽ trừ tiền lương của cậu."

Mễ Nhạc bị chọc tức, lập tức đứng dậy xả nước, tiếp theo chỉ cái giá hướng đối diện: "Lấy khăn tắm cho tôi."

Đồng Dật lập tức đứng dậy đi lấy, trên người đều đã ướt sạch cũng không thèm để ý, rất nhanh đã đưa tới cho Mễ Nhạc.

"Lau khô cho tôi." Mễ Nhạc tiếp tục ra lệnh.

Hắn tiếp tục lau khô người cho Mễ Nhạc, lúc sau còn đi lấy áo choàng dài cho Mễ Nhạc.

Chờ Mễ Nhạc sửa sang lại xong rồi, giơ tay xoa đỉnh đầu hắn: "Ngoan, kim chủ của tôi."

Hắn rốt cuộc phát hiện ra điểm không thích hợp, hắn mới là kim chỉ, sao hắn lại hầu hạ cho Mễ Nhạc?

Vì thế mà lập tức phô trương thân thế mà nói với Mễ Nhạc: "Đem một cái khăn tắm khác cho tôi!"

"Cậu nói chuyện với tôi bằng cái thái độ đó hả?"

"Tôi sai rồi..." Đồng Dật liền hèn, tự mình súc miệng rửa mặt sạch sẽ, tự lau khô mình, mặc áo choàng dài theo Mễ Nhạc ra ngoài.

Mễ Nhạc còn đang sấy tóc, quay đầu nhìn thấy tóc Đồng Dật dường như đã khô.

"Đem sữa dưỡng thể đến, là cái chai lớn nhất trên bàn trang điểm ấy." Mễ Nhạc tiếp tục sai người.

Đồng Dật lập tức đi qua lấy, tiếp theo nhìn thấy Mễ Nhạc nằm trên giường, nâng một chân lên phân phó: "Thoa cho tôi."

Đồng Dật cảm thấy hầu hạ Mễ Nhạc như vậy, giống như cho hắn phúc lợi vậy, làm đến cười toét miệng.

Thoa sữa dưỡng thể toàn thân, vậy mà hết hai mươi phút, tỉ mỉ đến một cảnh giới cao, cũng khiến Đồng Dật biết rõ toàn thân thể của Mễ Nhạc, thậm chí là nốt ruồi ở đầu vai.

Thoa xong Đồng Dật liền không chịu nổi, lật Mễ Nhạc nằm ngưỡng ở trên giường, chống thân người lần nữa hôn môi Mễ Nhạc.

Nụ hôn say đắm, giống như tận hưởng cơn say tình mỹ mãn nhất trong cuộc đời.

Mễ Nhạc giơ tay ôm lấy bả vai Đồng Dật, tay sờ đầu tóc ngắn ngủn của hắn.

Sau một lúc lâu, Đồng Dật mới hỏi: "Muốn tắt đèn không?"

"Không cần, tôi muốn nhìn cậu, một giây cũng không muốn bỏ lỡ."

Lần đầu tiên tiến vào trong mộng Mễ Nhạc, Mễ Nhạc cũng đã tò mò, thời điểm Đồng Dật cao trào sẽ có biểu cảm gì.

Hiện tại hai người họ làm chuyện này, Mễ Nhạc thậm chí còn không có nhiều thẹn thùng, mà càng muốn xem biểu cảm của Đồng Dật hơn.

Thậm chí là bộ dáng sau khi cuồng loạn một phen.

"Được." Đồng Dật đáp ứng.

Hai người đều rất trúc trắc, cái gì cũng không biết, trong phòng thậm chí còn không có dầu bôi trơn.

Mễ Nhạc tìm thứ khác thay thế, nhưng vẫn như cũ, Mễ Nhạc đau đến âm thanh đều phát run.

Đồng Dật là người mới, ban đầu còn tốt, nhưng nhìn thấy Mễ Nhạc khóc, ngược lại nhịn không được.

Hắn vẫn luôn cho rằng Mễ Nhạc khóc là bởi vì thoải mái, cho nên cực kỳ dốc sức. Kết quả sau khi kết thúc nhìn thấy trên giường vậy mà có vết máu, lập tức hoảng sợ.

"Tôi đi mua thuốc cho cậu nha?" Lúc Đồng Dật hỏi, tự giác quỳ xuống.

Mễ Nhạc đã không còn sức mà nói chuyện, cuối cùng chỉ nói ra một chữ: "Lăn."

Kết quả Đồng Dật bật khóc, do đau lòng mà khóc, áy náy vô cùng: "Tôi xem trong tiểu thuyết, điều bảo là khá tốt, nên cho rằng không có chuyện gì đâu, tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, tôi đã rất cẩn thận..."

Lúc sau hoàn toàn hóa thân thành cái máy đóng cọc không ngừng nghỉ, là cẩn thận dữ chưa?

Lúc nói chuyện nhớ lại một chút không được sao?

Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật khóc như đứa trẻ, lại có chút không đành lòng trách cứ, duỗi tay ôm đầu Đồng Dật an ủi: "Được rồi, không có chuyện gì quan trọng lắm đâu."

"Tôi cmn đau lòng muốn chết rồi."

"Vậy về sau, cậu cho tôi làm đi?"

"..."

"Đồ chim bự."

Mễ Nhạc thật sự có điểm khó chịu. Cậu bị làm cho cả người đều đau, còn phải dỗ một tên hai mét cao to đừng khóc nữa.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui