Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn


Hôm sau, Khương Bích Tuyết thức dậy rất sớm, khi đó Hàn Thanh Từ còn chưa có rời giường, Lan đi đã thức dậy đem bữa sáng làm tốt.
Khương Bích Tuyết mấy ngày nay đều vội vàng quay phim từ sáng sớm, cho nên Lan di mới làm trước cho cô một phần.
" Thiếu phu nhân, có phải cô bị cảm rồi hay không? Tôi nhìn sắc mặt cô kém vô cùng!" Lan di vừa nhìn cô vừa nói.
Khương Bích Tuyết sau khi rời giường, xác thật đầu có chút nặng, còn chảy nước mũi, cô hít mũi một cái: " Không có việc gì, chỉ cảm nhẹ một chút, rất nhanh sẽ khỏi."
Cô không có khẩu vị, ăn qua loa một chút.

Lan di sợ thời điểm cô quay phim bị đói, dùng da trâu bao mấy cái tiểu bánh bao cho cô.
Sau khi Khương Bích Tuyết đánh bốn năm cái hắt xì, Mạnh Hiểu Đông lái đang lái xe rốt cuộc nhịn không được hỏi : " Tuyết tỷ, chị sao không? Có phải là bị cảm rồi không?"
" Ừm." Hôm qua còn không nghiêm trọng như vậy, hôm nay sau khi đứng lên, cảm giác nghiêm trọng hơn rất nhiều.
" Nhất định là gần đây quay phim quá mệt mỏi." Mạnh Hiểu Đông đau lòng nói.
" Hắt xì!" Khương Bích Tuyết lại hắt hơi lần nữa, trong xe liền chấn động.
Mạnh Hiểu Đông điều chỉnh lại tay lái, sau đó thông qua gương chiếu hậu, nhìn về phía cô hỏi: " Tuyết tỷ, nếu không chúng ta đi bệnh viện trước?"
Khương Bích Tuyết dùng khăn giấy xoa xoa cái mũi, " Đừng, đến bệnh viện liền không kịp giờ mất, đợi chút nữa tôi trang điểm, cậu đi mua chút thuốc cho tôi là được."
" Vâng."
Trong lúc Khương Bích Tuyết trang điểm, Mạnh Hiểu Đông ra ngoài mua thuốc, sau đó cô uống hai viên, uống xong thì bắt đầu quay phim .
Hôm nay đầu có chút hỗn độn, nhập vai chậm một chút, nhưng cô một mực kiên trì, tận lực bảo trì trạng thái tốt nhất, nên không có NG quá nhiều lần.
Tất cả mọi người đều đang đuổi kịp tiến độ, cô trước đó còn mới nghỉ , không thể làm chậm tiến độ của đoàn phim được.
Kiên trì đến ngày tối, tám giờ cô từ studio trở về nhà, vừa lên xe cô liền ngủ mất.
Mạnh Hiểu Đông đem xe một đường tiến thẳng tới Tường Vi viên, Khương Bích Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, đầu như một đống bột nhão, đến lúc xuống xe, còn choáng váng một trận.
Mạnh Hiểu Đông qua gương nhìn thân ảnh cô lưng la lung lay đi vào, liền hỏi: " Tuyết tỷ, chị không sao chứ?"
Khương Bích Tuyết đưa tay làm một cái thủ thế OK, tiếp tục xoa huyệt thái dương, để cho mình thành tỉnh lại một chút.
Vừa đi tới cửa, thân thể liền đụng vào một lồng ngực, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu , là Hàn Thanh Từ.

" Xin lỗi." Cô cùng hắn kéo ra một chút khoảng cách, liền không nghĩ rằng thân thể nhẹ bẫng, cô bị người ôm ngang lên.
Khương Bích Tuyết bị ôm vào phòng khách, cô buồn cười nói: " Tôi lại không phải là không thể đi, anh ôm tôi làm cái gì?"
Hàn Thanh Từ không có trả lời cô, hắn ôm cô đi tới sô pha, sờ sờ trán cô, nóng hổi.
Hắn quay đầu nhìn Lan di nói: " Gọi điện thoại cho bác sĩ Trần, để hắn tới khám một chuyến."
Bác sĩ Trần tên đầy đủ là Trần Lập Đức, là bác sĩ gia đình, chỉ phục vụ gia đình cùng hắn kí kết hợp đồng, Hàn gia chính là một trong những khách nhân của hắn.
Chỉ cần đối phương gọi một cuộc điện thoại, hắn ta phải lập tức tới.
Trần Lập Đức lắp xong khung truyền dịch ở bên giường, ghim kim vào tay cô, truyền nước.
Hàn Thanh Từ toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh nhìn.
Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, hắn bước vào phòng cô.
Nơi này là phòng ngủ chính, trước kia nơi này là phòng ngủ của hắn, về sau hắn đem phòng ngủ của mình nhường cho Khương Bích Tuyết, mình dọn đi.
Truyền dịch mất hai giờ, Trần Lập Đức ngồi chờ ở phòng khách dưới lầu, còn Hàn Thanh Từ một mực chờ ơi trong phòng.
Khương Bích Tuyết tựa kẻ đầu giường, hỏi Hàn Thanh Từ: " Điền Điền trở về rồi sao?"
" Ừm." Hàn Thanh Từ nói: " Không có gì đáng ngại, ngày mai có thể đi học lại."
" Vậy là tốt rồi."
Hàn Thanh Từ nhìn cô ủy xìu tựa ơi đầu giường, hít sâu một hơi nói: " Ngược lại là em."
Khương Bích Tuyết hít mũi một cái: " Tôi làm sao rồi?"
" Biết rõ mình không thoải mái, còn đi studio giày vò bản thân." Trong giọng nói của hắn mang theo một tia trách cứ, nhưng càng nhiều hơn chính là quan tâm.
Khương Bích Tuyết cảm thấy, đại khái là đầu óc cô bị sốt đến hỏng rồi, cô vậy mà lại cảm thấy Hàn Thanh Từ hôm nay quan tâm cô là xuất phát từ nội tâm, cô cười cười: " Một chút cảm mạo mà thôi, mỗi người đều sẽ trải qua, không cần thiết phải xem như bệnh không thể trị được như vậy!"
Hàn Thanh Từ nói không lại cô: " Ngày mai ở nhà nghỉ ngơi."
" Tôi không đồng ý."
Hàn Thanh Từ nhíu lông mày: " Em đã bệnh như vậy rồi!"
Khương Bích Tuyết xem thường: " Bây giờ không phải là đang truyền dịch sao, tôi sẽ uống thuốc đúng giờ, ngày mai liền tốt."
" Không cho phép đi." Hắn trực tiếp dùng câu mệnh lệnh.

Nhìn xem mặt hắn nghiêm túc, Khương Bích Tuyết phốc cười một tiếng: "Ngữ khí vừa rồi của anh, thật giống cha tôi."
Thời điểm Khương Sở Hà ra lệnh, cũng là dùng loại ngữ khí như vậy, cô không dám chống lại chút nào.

Nhưng hôm nay người đối với cô ra lệnh là Hàn Thanh Từ, cô cảm thấy ngữ khí của hai người mặc dù giống nhau, nhưng mà ngữ khí của Hàn Thanh Từ đối với cô mà nói một chút uy hiếp đều không có.
Cho nên, cô cười.
Hàn Thanh Từ lại cười không nổi, bị vợ mình nói giống như cha vợ, đây không phải việc đáng để cao hứng.
Sau khi truyền nước xong, Trần Lập Đức rút kim ra cho cô, kê thuốc xong liền rời khỏi Hàn gia.
Thời gian không còn sớm, đã mười hai giờ đêm, sau khi Hàn Thanh Từ rời khỏi phòng Khương Bích Tuyết, liền đứng ở cửa nói: " Đừng khoá cửa phòng."
Khương Bích Tuyết nói: " Vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao?"
Hàn Thanh Từ nói: " Không sợ, có tôi ở đây."
Khương Bích Tuyết sững sờ một chút, khi Hàn Thanh Từ nghiêm túc nói với cô những lời này, tim của cô chính là nhảy chậm một nhịp.

Cô chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, trang viên Hàn gia vẫn là rất an toàn.
Hắn vậy mà lại nói nghiêm túc như vậy, không sợ, có tôi ở đây.
Khương Bích Tuyết đem chăn kéo qua đỉnh đầu: " Tôi đi ngủ."
Hàn Thanh Từ từ từ đóng cửa lại, không có khoá, sau đó liền đi vào căn phòng đối diện.
———
Hôm sau, Khương Bích Tuyết vẫn dậy thật sớm.
Hôm qua sau khi truyền nước, uống thuốc, nhiệt độ cơ thể của cô hôm nay hạ xuống không ít, còn sốt nhẹ một chút.

Đầu vẫn có chút choáng váng, nhưng không trở ngại nhiều lắm.
Sau khi cô rửa mặt xuống lầu, Lan di nhìn thấy cô liền nói: " Thiếu phu nhân, sao cô không ngủ thêm một chút?"

Khương Bích Tuyết đem tóc vén ra sau tai nói: " Tôi hôm nay còn muốn đi studio."
Lan di kinh ngạc, lập tức lo lắng nói: " Cô cảm mạo còn chưa khỏi mà, hôm nay vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì hơn."
Khương Bích Tuyết một mặt nhẹ nhõm: " Chỉ là cảm vặt thôi, không có gì đáng ngại."
" Hôm nay vẫn là đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi." Một giọng nam dễ nghe truyền tới.
Khương Bích Tuyết quay đầu nhìn Hàn Thanh Từ đang xuống lầu.

Buổi tối hôm qua hắn ngủ rất cạn, thời điểm Khương Bích Tuyết mở cửa hắn liền tỉnh.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn nói: " Tôi đã khỏe rồi."
Hàn Thanh Từ đi tới trước mặt cô, giơ tay lên trán cô thăm dò nói: " Vẫn còn nóng, ơi nhà nghỉ ngơi thật tốt!"
" Chỉ cảm nhẹ một chút, sẽ không ảnh hưởng gì." Hiện nay đang là thời điểm đoàn phim đuổi kịp tiến độ, cô chỉ cảm một chút liền phải xin phép nghỉ, liên lụy tới cả đoàn làm phim, cũng quá là kiêu ngạo đi.

Trước kia cô ở trong đoàn phim chỉ diễn vai phụ, thời điểm diễn vai phụ nhỏ, nhìn thấy rất nhiều diễn viên chuyên nghiệp, coi như bị tổn thất nặng nề cũng sẽ cố gắng thủ vững, bởi vì quay phim không phải là sự tình của một người , mà là sự tình của cả đoàn làm phim.
Cô luôn luôn mạnh miệng* như vậy, Hàn Thanh Từ cau mày: " Em sao lại không chịu nghe lời như vậy? Cứ luôn tỏ ra mạnh mẽ như vậy sao?"
* bản cv ghi là sính cường, mình không biết tiếng việt nên để thế nào cho dễ hiểu, nên mình edit là mạnh miệng.
Khương Bích Tuyết cảm thấy hình thức hoá quan tâm của hắn càng ngày càng thật, " Anh quan tâm tôi, tôi biết, cho nên, anh cũng đừng ngăn cản tôi."
Hàn Thanh Từ lông mày nhíu lại càng sâu, cho nên ở trong mắt cô, sự quan tâm của anh chỉ là làm dáng một chút thôi à?
Khương Bích Tuyết quay người muốn đi, nhưng trên tay nhiều thêm một lực kéo, cô quay đầu nhìn người đang nắm chặt cánh tay cô, " Anh làm gì?"
Hàn Thanh Từ nhìn cô, lời muốn nói lại nuốt trở vào, sửa lời nói: " Ăn bữa sáng trước, sau đó uống thuốc."
Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Được."
Hàn thị tập đoàn, văn phòng thường vụ phó tổng.
" Lucy kiểu tóc mới của cô không sai, phối với gương mặt trái xoan quả là tuyệt phối."
Lucy là một thư kí, nghe vậy thì đỏ bừng mặt, nhưng đây là văn phòng phó tổng, cô không dám trả lời lại.
Bên kia Hàn Thanh Từ nhìn không được , nói: " Alex, không được nở trong văn phòng của tôi đối với thư kí của tôi nói những lời lỗ mãng như vậy."
Tần Hằng bưng cốc cà phê Lucy vừa mang cho hắn, ngửi ngửi hương vị nói: " Kent, đừng không thú vị như vậy, khích lệ nữ sĩ là một loại phẩm chất tốt."
" Tôi chỉ thấy lạm tình."
" Là đa tình." Tần Hằng cải chính, hắn thường thường chạy tới văn phòng phó tổng của tập đoàn Hàn thị, những nhân viên nữ tầng này cơ bản đều bị hắn nói chuyện qua, mọi người cũng đều nhận biết hắn.

Bình thường hắn đêm đều không cần thông báo, trực tiếp tiến vào.
Tần Hằng phẩm cà phê, rất hài lòng, đây là cà phê hắn lưu giữ ở đây, Lucy mới có thể pha cho hắn.

Ngay từ đầu, khi hắn tới đây, uống mấy loại cà phê phổ thông, không thể chịu đựng được, về sau liền mang cà phê của mình tới cất giữ ở đây.
Cà phê của hắn được trồng ở Nam Mĩ Colombia, hương khí nồng đậm, là cà phê cao cấp nhất trên thế giới.
" Kent, tôi gần đây gặp một nan đề." Tần Hằng bắt chéo hai chân, bưng cà phê ngồi trên ghế sa lông, con mắt hướng về bàn làm việc của Hàn Thanh Từ.
" Về vấn đề gì?" Hàn Thanh Từ tiếp tục xem màn hình máy tính hỏi.
" Một tiểu soái ca chừng hai mươi tuổi, tìm tôi tham dự công ty bọn họ vòng đầu tư, bỏ vốn." Trong đầu Tần Hằng hiện ra bộ dáng của tiểu soái ca kia, mặc áo sơ mi trắng , quần Tây đen, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, tuyệt không giống lý công nam( không phải thẳng nam chăng?????), " Tôi ngo ngoe muốn động, chỉ là không phân rõ đến cùng là hướng về phía hắn ta đi tới, hay là hướng về hạng mục của hắn đi tới, vẫn là hướng về hạng mục của hắn đi, cho nên mới muốn hỏi cậu một chút."
Hàn Thanh Từ từ hắn ta một chút, Tâng Hằng là loại người đa tình, bị sắc đẹp làm mờ mắt cũng không phải không có, khiến quyết định dẫn tới sai lầm cũng là bình thường.

Hàn Thanh Từ buông công việc trên tay xuống, cùng hắn ta nghiêm túc thảo luận: " Tình huống cụ thể, nói một câu."
" Vừa tốt nghiệp, chương trình thiết kế chuyên nghiệp, cùng bạn học thời đại học nghiên cứu ra một trò chơi, muốn tự mình làm, trên tay không có nhiều tiền, như cầu cấp bách chính là mời nhà đầu tư bỏ vốn."
Hàn Thanh Từ dừng lại một chút: " Nếu là dạng này, hoàn toàn có thể đem trò chơi bán cho một công ty marketing lớn, bọn hắn có được tiền, vẫn là rất ổn."
" Hắn ta cũng không có nghĩ như vậy." Tần Hằng ngoắc ngoắc khoé môi, nhớ tới bộ dáng tiểu soái ca kia lử trước mặt hắn nói muốn thành lập công ty game, nói tiếp: " Hắn ta có dã tâm, muốn thành lập công ty game của mình."
" Cậu đã chơi qua trò chơi?"
" Đại khái nhìn một chút, dường như rất thú vị, cậu biết, tôi không thích mấy cái trò chơi như vậy."
Hàn Thanh Từ nhíu mày: " Alex, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt."
Tần Hằng khoé môi chậm rãi câu lên, khuỷu tay chống lên tay vị sô pha, chống lấy căng nhìn về phía Hàn Thanh Từ mỉm cười: " Kent, tôi nếu muốn nhìn mặt, nhìn cậu là đủ rồi, trong những người tôi gặp được, không có nhiều người có thể so sánh được với cậu."
Hàn Thanh Từ đau đầu nhéo nhéo mi tâm: " Vậy cậu đến cùng là muốn thế nào?"
" Cậu cùng tôi đi gặp tiểu soái ca kia một chút, nghe ý tưởng của cậu ta xem thế nào." Tần Hằng nói: " Cậu biết, tôi cuối cùng vẫn sẽ nghe theo cậu mà."
Hàn Thanh Từ Trần ngâm một lát: " Vậy hẹn cơm tối, trên bàn ăn nói chuyện."
" Không thành vấn đề." Tần Hằng giao cổ tay lên nhìn đồng hồ, " Thời gian trôi qua thật là nhanh."
Hắn đứng lên nhìn Hàn Thanh Từ nói: " Nghe nói Cheryl qua mấy ngày nữa liền phải đi nơi khác quay chụp, tôi hôm nay vừa vặn rảnh, muốn tới thăm bạn, cậu có muốn đi cùng không?"
Hàn Thanh Từ dừng một chút, nghĩ tới sáng nay Khương Bích Tuyết kiên trì đòi đi studio, hắn không còn cách nào khác, đành để cô uống thuốc xong rời đi, cũng không biết hiện tại cô ở studio như thế nào?
19/6/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận