Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn


Khương Sở Hà hôn mê tới tám giờ mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, bác sĩ cũng tới nhìn qua một lần, bệnh tình coi như ổn định, nhưng dặn đi dặn lại là không được để người bệnh bị kích thích nữa.
Địch Mỹ Tâm cùng Khương Bích Tuyết hai mẹ con vẫn ở trong phòng bệnh hồi Khương Sở Hà.

Sau khi Khương Sở Hà tỉnh lại, hai mẹ con các cô mỗi người ngồi một bên giường bệnh.
Khương Bích Tuyết nhẹ giọng hỏi: " Ba ba, ba có khá hơn chút nào không?"
Khương Sở Hà hướng con gái nói: " Con yên tâm, cha con mệnh cứng ngắc, rất ổn."
Địch Mỹ Tâm con mắt vẫn sưng húp, tức giận nói: " Ông vẫn còn nói, hôm nay không biết là ai , đột nhiên liền phát bệnh hôn mê."
Khương Sở Hà nhìn thoáng qua Địch Mỹ Tâm, " Tôi còn chưa có chết đâu, đang êm đẹp, bà khóc cái gì?"
Địch Mỹ Tâm nghiêng mặt đi, không muốn để chồng bà lại nhìn thấy bà khóc.
Khương Sở Hà tiếp tục nhìn con gái, thở dài nói: " Đời này ba ba không còn gì tiếc nuối, sự kiện sai lầm nhất chính là để con gật cho Hàn Thanh Từ, là cha nhìn lầm người, cha vẫn cho rằng hắn là người chính trực, tác phong chính phái, hừ, không nghĩ tới lúc âm hiểm lên, ngày cả cha cũng bị tính kế."
" Cha, Thanh Từ, anh ấy...." Khương Bích Tuyết muốn thấy Hàn Thanh Từ nói chuyện, nhưng cô có thể nói cái gì? Nói hắn kì thật không âm hiểm? Thế nhưng chính cô cũng không tin tưởng Hàn Thanh Từ là người không có tâm cơ, hiện tại những việc hắn giấu diếm đang dần đưa ra ánh sáng, như chuyện hắn chính là lão bản sau màn của đầu tư Cao Duy, lừa gạt tất cả mọi người.
Hiện tại Hàn Thanh Từ, cô cũng thấy không rõ.
" Bích Tuyết , nghe cha khuyên một câu, Hàn Thanh Từ tuyệt đối không hợp với con." Khương Sở Hà nói: " Con nếu rời khỏi hắn, cha nhất định sẽ giúp con tìm được người so với nó tốt hơn gấp nghìn vạn lần."
Khương Bích Tuyết nghe vậy liền sững sờ, Khương Sở Hà vậy mà lại khuyên cô rời khỏi Hàn Thanh Từ, có thể thấy hiện tại ông có bao nhiêu hận.
Cho dù đối với chuyện này, Khương Bích Tuyết rất tức giận, nhưng cô không có ý nghĩ muốn rời khỏi Hàn Thanh Từ.

Cô thử giải thích: " Cha, lần này đúng là Thanh Từ làm không đúng, nhưng là anh ấy đối với con rất tốt."
Địch Mỹ Tâm nhíu mày nói: " Bích Tuyết, sao tới bây giờ rồi, con vẫn ngốc như vậy.

Hàn Thanh Từ vì sao lại đối tốt với con? Không nói trước khi hai đứa kết hôn, một năm này, cha con đối với nó có bao nhiêu ủng hộ, mẹ và cha con chỉ có một đứa con gái là con.

Nếu như hai người bọn ta không còn nữa, tất cả tài sản của Khương gia đều là của con, vậy cũng chính là thuộc về nó, nó có thể không thương con sao?"
Khương Sở Hà hừ lạnh một tiếng: " Lúc trước nó vắng vẻ con, còn phải đợi ba nổi giận, nó mới biết làm bộ làm tịch, hiện tại lại đem ba tính toán, ba thật là xem thường nó, nếu biết trước như vậy, trước kia không nên tin tưởng nó."
Khương Bích Tuyết trầm mặc không nói, hiện tại không phải thời cơ tốt để giúp Hàn Thanh Từ nói chuyện.

Khương Sở Hà hiện tại đang rất tức giận, đừng nói ba cô, hiện tại chính cô cũng rất là tức giận.
———-
Hàn gia.
Hàn Minh Huy quỳ trên mặt đất, bị Hàn Thâm quất mấy roi, đau đến kêu cha gọi mẹ: " Cha, con thật sự không biết cậu lại thao túng cổ phiếu , nếu còn sớm biết, con đã ngăn cản! Cha! Người phải tin tưởng con!"
Hàn Thâm dừng lại động tác trên tay, Triệu Uyển Mai đem Hàn Minh Huy kéo lên, hướng về phía Hàn Thâm nói: " Hàn Thâm, ông nếu có bản lĩnh thì đánh tôi này! Minh Huy nó là con của ông, tôi mới là họ Triệu."
Hàn Thâm nhìn bà ta, hừ một tiếng, ném cây roi đang cầm trên tay xuống đất.
" A, sao lại không đánh rồi?" Triệu Uyển Mai cười lạnh, " Hàn Thâm, ông có bao giờ tự hỏi, từ nhỏ tới lớn, ông có bao giờ tín nhiệm đứa con trai này? Nó nói cái gì ông đều không tin, mà đứa con riêng kia, nói cái gì ông đều tin, ông thật là công bằng a!"
" Nó làm được cái gì để tôi có thể tín nhiệm nó sao?" Hàn Thâm nhìn chằm chằm Hàn Minh Huy, " Nó nói nó muốn đi bộ tài vụ, tốt, tôi liền đồng ý, thế nhưng là nó lại làm cái gì? Nó kém chút nữa liền đem gia nghiệp của Hàn thị chắp tay tặng cho người khác."
Hàn Minh Huy ngụy biện nói: " Cha! Con không có, cậu đối với con tốt, nên con thân cận với cậu, cha liền Hoài nghi là con cùng cậu trong ứng ngoại hợp, cha đây là không nói đạo lí."
" Mày...."
Lúc này Hàn Thanh Từ từ bên ngoài đi vào.
Triệu Uyển Mai thấy hắn đi tới, kháy một câu: " Ui nha, xem là ai đến đây, đây không phải là đại cổ đông của tập đoàn Hàn thị sao? Sao lại sang đây, là muốn xem náo nhiệt sao?"
Hàn Thanh Từ không để ý tới Triệu Uyển Mai đang nói kháy hắn, nhìn thoáng qua Hàn Thâm: " Cha!"
Hàn Thâm nói: " Đến thư phòng."
" Được." Hàn Thanh Từ quay người lên lầu, Hàn Thâm cũng đi theo.
Vào thư phòng, Hàn Thâm quay người đóng cửa lại, " Cha vợ con bên kia, tình huống thế nào?"
Hàn Thanh Từ trả lời: " Nghe Bích Tuyết nói, bị phát bệnh tim, hiện tại đang ở trong bệnh viện."
Hàn Thâm cậu mày thở dài một hơi, " Không nghĩ tới Triệu Định Vĩ cũng đem ông ấy kéo xuống nước."
" Triệu Định Vĩ kéo theo ông ấy xuống nước , là nhìn trúng tài lực của ông ấy.

Con điều tra, cha vợ ủy thác việc thu mua cổ phiếu cho người cùng Triệu Định Vĩ quen biết nhiều năm, lại thêm ông ấy đối với người đó phi thường tín nhiệm, mới vội vàng không kịp chuẩn bị bị hắn cắn một ngụm."
Hàn Thâm trầm ngâm nói: " Nhưng chúng ta cũng coi như là gián tiếp tạo thành cái hậu quả này, con đến lúc đó đi cho ông ấy một lời xin lỗi, thỉnh tội, mong ông ấy thông cảm ."
" Cha không nói con cũng sẽ làm như vậy."
" Vậy bên toà án , kết quả đưa ra thế nào?"
Hàn Thanh Từ nói: " Tiền phạt là 700 triệu."
" 700 triệu không phải là con số nhỏ."
" 700 triệu này, con định gánh thay cha vợ."
Hàn Thâm trầm mặc trong chốc lát, " Cũng tốt, con và Bích Tuyết dù sao vẫn là vợ chồng, chuyện của cha con bé cũng là chuyện của con."
" Vâng."
Hôm sau, tình trạng của Khương Sở Hà ổn định hơn, Khương Bích Tuyết cũng quay trở lại studios, cô vì đi thu tiết mục mà vắng mặt hai ngày, hiện tại đang là giai đoạn mấu chốt, cô không thể làm chậm trễ tiến độ của mọi người được.
Hôm nay quay chụp ở một toà nhà có kết cấu như Tứ Hợp viện, bởi vì sân bãi hạn chế, cho nên không có phòng thay đồ cùng trang điểm cho diễn viên, mọi người chỉ có thể trang điểm cùng thay đồ ở trên xe.
Sau khi Khương Bích Tuyết thay đồ xong, liền ngồi lên trụ đá phía bên ngoài tứ hợp viện, nghe những người khác nói chuyện trên trời dưới đất.

Trò chuyện một hồi, liền nói tới chuyện của điện ảnh Hoa Thần hai ngày này phát sinh, " Nghe nói chủ tịch của điện ảnh Hoa Thần bị phán ít nhất năm năm tù, tôi cũng không hiểu ông ta nghĩ cái gì, đang êm đẹp tự dưng lại thao túng cổ phiếu của Hàn thị làm cái gì?"
" Tựa như là muốn thừa cơ thu mua tập đoàn Hàn thị đi."
" Chẳng qua Hàn Thanh Từ đúng là thâm tàng bất lộ a, tuổi tác cũng không lớn, mới 27 tuổi."
" Cũng không hẳn, tôi còn nghe nói, đại cục lần này là do anh ta cố ý này ra, đợi Triệu Định Vĩ cùng Khương Sở Hà nhảy xuống."
Nhưng Khương Sở Hà chính là cha vợ của anh ta a, vậy mà anh ta cũng có thể hạ thủ được."
" Vốn chính là liên hôn thông gia, trước lợi ích, ai còn để ý đến tình nghĩa cha vợ, lại nói, Khương Sở Hà liên thủ cùng Triệu Định Vĩ thao túng cổ phiếu của Hàn thị, vốn chính là bọn họ không đúng."
" Luôn nói nghệ thuật bắt nguồn từ sinh hoạt, thật đúng là không giả, cái này nhà người ta minh tranh ám đấu , so với tôi diễn phim truyền hình còn muốn đặc sắc hơn."
.........
Nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ, Khương Bích Tuyết mắt ảm đạm , Mạnh Hiểu Đông ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, " Tuyết tỷ, đạo diễn đang chờ."
" Ừm." Khương Bích Tuyết mặc sườn xám quay người hướng sân quay đi vào.
Cảnh đầu tiên hôm nay, Khương Bích Tuyết không tiến vào trạng thái, NG mấy lần, phải điều chỉnh mấy lần mới qua.
Những cảnh sau coi như là thuận lợi, Khương Bích Tuyết mới nghỉ hai ngày, cho nên cảnh quay hôm nay rất nặng, cơ hồ mỗi cảnh đều có cô.
Ngày tiếp theo, cô không phân biệt được, mình vẫn đang trong cảnh diễn, hay là đang sống bên ngoài cảnh diễn nữa.
Cảnh cuối cùng quay xong, người của đoàn phim nói, Hàn tổng tới thăm ban , đang ở bên ngoài studio.
Khương Bích Tuyết cùng đạo diễn nói qua một tiếng, xoay người ra khỏi gian phòng mà cô vừa mới quay phim xong, vừa ra khỏi cửa liền thấy trong đình đứng một nam một nữ.
Chính là Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh, bọn họ đang nói chuyện.
Nhìn thấy Khương Bích Tuyết, Hàn Thanh Từ liền hướng Diệp Nhã Linh nói cái gì đó, sau đó đi về phía cô.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn tới đối diện mình, cảm nhiên cảm thấy rất lạ lẫm, " Sao anh lại tới đây?"
" Tới thăm ban." Hắn hỏi: " Kế tiếp có việc gì nữa không?"
" Không có."
Hàn Thanh Từ cầm tay cô, " Vậy chúng ta về nhà!"
Khương Bích Tuyết từ trong tay hắn giãy ra, " Tôi hôm nay còn phải đi bệnh viện nhìn cha tôi, nên không về."
Hàn Thanh Từ sắc mặt chìm xuống, hắn có thể cảm giác, thái độ của Khương Bích Tuyết đối với hắn xa cách rất nhiều, " Anh đi chung với em."
Khương Bích Tuyết nhớ tới những lời Khương Sở Hà nói hôm qua, " Cha tôi hiện tại không muốn gặp anh, anh đừng đến."
Hàn Thanh Từ rất hiểu tính tình của Khương Sở Hà, phát sinh sự việc như vậy, ông ấy rất khó tha thứ cho hắn.
" Bích Tuyết, việc kia anh có thể giải thích , em nguyện ý nghe sao?"
Khương Bích Tuyết cũng muốn biết hắn sẽ giải thích như thế nào, " Chờ tôi một chút, tôi đi thay quần áo."
" Được."
Khương Bích Tuyết lên xe thay quần áo tháo trang sức, Hàn Thanh Từ ở trên xe của hắn chờ cô nửa giờ.
Nửa giờ sau, Khương Bích Tuyết tháo trang sức , thay đổi quần áo xong từ trên xe bảo mẫu đi xuống, lên xe Hàn Thanh Từ ngồi vào.
" Nói ngay tại đây đi." Khương Bích Tuyết nói.
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu nhìn cô, " Anh đã sớm biết Triệu Định Vĩ thao túng cổ phiếu, cũng biết ông ta sẽ đưa ra yêu cầu thu mua trên đại hội cổ đông của Hàn thị, nhưng mà trước đó anh cũng không biết ông ta lợi dụng cha, đem cha cũng kéo xuống nước."
" Tôi biết, chuyện này không phải là anh sai lớn nhất." Khương Bích Tuyết cúi đầu nhìn kim loại đính trên túi xách, ngữ khí coi như bình tĩnh, " Thế nhưng mà anh biết tâm tình của tôi hiện tại như thế nào sao? Ba của tôi vô danh vô cớ bị mang trên mình tội danh thao túng cổ phiếu , về sau trong giới kinh doanh làm sao ông ấy có thể nhận được sự tín nhiệm của người khác , ông ấy còn bởi vậy mà bị phát bệnh tim, nguy hiểm tới tính mạng.

Tôi biết, không phải là anh cố ý, tôi cũng hiểu không phải là lỗi của anh, nhưng tôi không có cách nào thuyết phục chính mình không tức giận, Thanh Từ, anh hiểu lập trường của tôi không? Anh là chồng của tôi, mà Khương Sở Hà lại là cha tôi, cách làm của anh đã gián tiếp hủy đi ông ấy."
Đáy mắt Hàn Thanh Từ nghe vậy, Âu bây càng sâu, " Vậy em muốn anh làm thế nào mới tha thứ cho anh?"
" Không, anh cái gì cũng không cần làm." Cô hiện tại rất mâu thuẫn, " Cho tôi một chút thời gian, tôi cần thời gian để tiêu hoá chuyện phát sinh gần đây, cũng cần thời gian để tỉnh táo."
Hàn Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: " Liên quan tới tiền phạt 700 triệu kia, anh sẽ nghĩ cách."
" Cha tôi sẽ không tiếp nhận." Khương Bích Tuyết hiểu rõ tính tình của Khương Sở Hà rất bướng bỉnh, ông ấy sẽ không thể tiếp nhận trợ giúp của Hàn Thanh Từ, " Ông ấy quyết định đem cổ phiếu của Hoa Thần chuyển nhượng, số tiền chuyển nhượng đủ để trả tiền phạt 700 triệu kia."
" Vậy cha hiện tại tốt chứ?"
" Bác sĩ nói tạm thời ổn định lại."
Hàn Thanh Từ nói: " Vậy anh đi chung với em thăm cha một chút, thuận tiện bồi tội."
Khương Bích Tuyết lo lắng Khương Sở Hà nhìn thấy Hàn Thanh Từ sẽ càng tức giận, " Ông ấy không thể lại bị kích thích, tốt hơn hết là anh không nên đi gặp ông ấy."
" Anh sẽ không kích thích cha, anh là con rể của ông ấy, sự việc phát sinh là lỗi của anh, anh nên ở trước mặt ông ấy nhận lỗi, cha mắng anh cũng tốt, đánh anh cũng tốt, anh đều tiếp
nhận." Hàn Thanh Từ giơ tay lên, cầm lấy tay Khương Bích Tuyết, " Nếu như bây giờ anh không đi cầu cha tha thứ, anh sợ về sau oán hận của ông ấy đối với anh càng sâu."
Khương Bích Tuyết nghĩ nghĩ, mặc dù Khương Sở Hà không muốn nhìn thấy Hàn Thanh Từ, nhưng chuyện này phát sinh, nếu như Hàn Thanh Từ từ đầu đến đuôi đều không có ra mặt giải thích hoặc nhận lỗi, vậy chỉ sợ hiểu lầm của Khương Sở Hà đối với hắn ngày càng sâu.
" Nếu ông ấy không muốn nghe anh giải thích, anh cũng đừng miễn cưỡng."
" Anh biết."
Hàn Thanh Từ cùng Khương Bích Tuyết cùng đi tới bệnh viện, vì để tránh cho Khương Sở Hà sau khi nhìn thấy hắn bị kích thích, nên Khương Bích Tuyết sẽ vào trước hỏi thăm tình huống của Khương Sở Hà.
Cô tiến vào phòng bệnh, cố ý không khoá cửa, Khương Sở Hà vừa mới uống thuốc, nhìn tinh thần và khí sắc tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Cô đem túi xách để ở một bên, đi tới bên giường bệnh ngồi xuống, " Cha hôm nay cơ thể thế nào rồi?"
Khương Sở Hà nói: " Đã tốt hơn nhiều, ba cũng cùng mẹ con nói, ngày mai sẽ xuất viện."
" Nhanh như vậy?"
" Không có việc gì ở lại bệnh viện làm cái gì, xúi quẩy."
Địch Mỹ Tâm thở dài: " Để ông ấy về nhà thôi, ông ấy hôm nay liền là hét muốn xuất viện, nếu không cho ông ấy xuất viện , sợ là ông ấy sẽ náo bệnh viện tới gà bay chó sủa mất."
Khương Bích Tuyết cũng biết Khương Sở Hà là người thích tự do, không thích trói buộc.

Trong bệnh viện buồn bực, không thể đi không nói, cả ngày quanh quẩn ở phòng bệnh, không có bệnh cũng buồn tới bệnh.

Trở về biệt thự, ngẫu nhiên đi câu lạc bộ gần nhà một chút, ngược lại có thể hỗ trợ sự hồi phục của ông ấy tốt hơn, " Vậy sau khi trở về phải nghe lời bác sĩ uống thuốc, không thể quên."
" Cái này ba biết." Khương Sở Hà nhìn con gái nói: " Con cũng trở về đi, để con ở lại Hàn gia , ba không yên tâm."
Khương Bích Tuyết mấp máy môi, " Vâng." Cô trở về vài ngày cũng tốt.
Lúc này, Hàn Thanh Từ ở bên ngoài nghe thấy đối thoại của bọn họ liền đẩy cửa đi vào.
Khương Sở Hà nhìn thấy hắn mắt liền trừng trừng, " Cậu, cái tên bạch nhãn lang này, cậu còn có mặt mũi tới đây sao?"
Đối mặt với giận dữ cùng mắng mỏ của Khương Sở Hà, Hàn Thanh Từ một bộ nhận lỗi nói: " Cha, con là tới hướng cha thỉnh tội."
" Đừng gọi tôi là cha, cút ra ngoài cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!"
Địch Mỹ Tâm nhìn Khương Sở Hà mặt đỏ tới tận mang tai, vội vàng tiến lên trấn an hắn, " Đừng tức giận, nếu không lại phát bệnh."
" Cha...."
Hàn Thanh Từ vừa mở miệng, Khương Sở Hà liền gầm thét, " Cút cho tôi! Cút!"
Khương Bích Tuyết nhìn Khương Sở Hà cảm xúc kích động, vội vàng đứng dậy hướng Hàn Thanh Từ nói: " Anh ra ngoài trước đi."
Hàn Thanh Từ sợ Khương Sở Hà bị kích thích, đành phải quay người ra ngoài, Khương Bích Tuyết cũng theo hắn quay người ra ngoài.
" Anh về trước đi."
Đột nhiên, Hàn Thanh Từ giơ tay lên kéo Khương Bích Tuyết vào trong ngực, hai tay giam cầm cô.
Khương Bích Tuyết không thể động đậy, cô giãy giãy, dùng âm lượng không lớn nói: " Buông tay!"
" Bích Tuyết, em sẽ rời khỏi anh sao?"
Hắn đột nhiên sợ hãi, vừa rồi, khi đứng ở ngoài cửa hắn nghe được Khương Sở Hà nói để Khương Bích Tuyết về nhà ở, mà Khương Bích Tuyết đã đáp ứng.
Khương Bích Tuyết ngẩn người, không nghĩ tới hắn lại lo lắng cái chuyện này, cô chỉ là cơn giận trong lòng còn chưa tan mà thôi, " Tôi trước đó đã nói, cần anh cho tôi thời gian để tiêu hoá hết thảy."
" Ừm." Hàn Thanh Từ hai tay vẫn như cũ gắt gao ôm cô, bên ngoài hành lang bệnh viện luôn có y tá cùng bác sĩ đi ngang qua, đều nhìn thoáng qua hai người đàn ôm nhau.
" Vậy em về sau, còn tin tưởng anh nữa sao?"
" Tôi không biết." Đây là phản ứng đầu tiên của cô, " Tôi đã từng lấy làm kiêu ngạo vì hiểu rất rõ anh, những chuyện mà anh suy nghĩ tôi có thể nhìn ra được, nhưng mà gần đây tôi mới phát hiện, thực ra tôi không hiểu gì về anh cả."
" Kia...."
" Thanh Từ, tôi không muốn anh lại tiếp tục hỏi tôi nữa, hiện tại tôi đang rất loạn, rất mâu thuẫn , không có cách nào có thể trả lời hết cho anh được."
Hàn Thanh Từ không hỏi cô nữa.
Khương Bích Tuyết giơ hai tay lên chống trên lồng ngực hắn, cùng hắn kéo dài khoảng cách nói: " Tôi muốn về nhà cha mẹ ở một thời gian ngắn."
Hàn Thanh Từ nhìn cô nói: " Vậy một tuần sau anh tới đón em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui