Chỉ còn một chút thời gian là tới kì thi, trước lúc thi Thẩm Nhân còn lo lắng cho Diệp Tuần thi không tốt, rốt cuộc kết quả vừa ra, Diệp Tuần chính là đứng đầu.
Bạn học cùng lớp đều bị kinh sợ, thái độ của giáo viên chủ nhiệm đối với Diệp Tuần lại tăng lên một bậc.
Lúc trước bởi vì Diệp Tuần tuổi nhỏ, lại ngoan ngoãn dễ mến, giáo viên chủ nhiệm rất quan tâm hắn.
Lúc sau có thành tích thì sau khi vào lớp giáo viên chủ nhiệm gọi Diệp Tuần lên, hoài ái dễ gần hỏi Diệp Tuần có chỗ nào chưa thích ứng, ngồi ở đó có nhìn thấy bảng hay không.
Tần Tử Ngôn một bên xem náo nhiệt một bên cắn hạt dưa, nói với Thẩm Nhân: "Hiện giờ có rất nhiều nữ sinh lớp khác hỏi thăm mình về Diệp Tuần."
Thẩm Nhân dùng giọng điệu cha hiền: "Cậu đừng giới thiệu bậy bạ, Diệp Tuần còn nhỏ."
Tần Tử Ngôn: "Mình đâu có làm vậy? Các nàng chẳng qua là tò mò, mới hỏi mình một chút.
À mà, Diệp Tuần có nói với cậu hay không?"
Thẩm Nhân: "Nói cái gì mới được?"
Tần Tử Ngôn khinh bỉ: "Chuyện yêu đương! Diệp Tuần lớn lên đẹp trai như vậy, chắc là đã có bạn gái nhỉ?"
Thẩm Nhân: "Mình làm sao mà biết, cậu tự đi mà hỏi."
Tần Tử Ngôn: "Mình không dám!"
Hết một tiết, Diệp Tuần tìm Tần Tử Ngôn, muốn cùng hắn nói về việc đổi chỗ ngồi.
Tần Tử Ngôn cảm thấy bất ngờ: "Cũng không phải không được, nhưng mà mình luyến tiếc bạn cùng bàn đáng yêu của mình." Hắn vòng tay câu lấy cổ Thẩm Nhân, hỏi: "Có phải các cậu đã sớm lén tư thông với nhau, cậu phản bội mình lựa chọn cậu ấy, cậu làm mình cảm thấy tổn thương!"
Diệp Tuần mặt không biểu tình mà nói: "Thân thể mình không thoải mái, Thẩm Nhân muốn chiếu cố mình."
Tần Tử Ngôn: "......" Hắn cảm thấy hai người phụ tử tình thâm thật cảm động.
Thẩm Nhân nhớ tới mấy hôm trước, Diệp Tuần còn ỷ vào mình cao mà đem hắn đè ở trên tường, nhưng không hé răng.
Diệp Tuần dụ dỗ: "Mấy hôm trước hình như có người tặng cho mình bộ truyện tranh XX, còn được tác giả kí tên."
Tần Tử Ngôn: "!!!!!"
Tần Tử Ngôn vội vã đứng lên: "BaBa! Chỉ cần ngài lên tiếng ta liền lập tức dọn dẹp!"
Diệp Tuần vừa lòng.
Diệp Tuần lúc này chính là bảo bối trong lòng giáo viên chủ nhiệm, chỉ cần nói một tiếng là thuận lợi trở thành bạn cùng bàn của Thẩm Nhân.
Hắn ngồi bên cạnh Thẩm Nhân, nhìn thấy học bàn của Thẩm Nhân để đồ lung tung, liền tự giác mà sửa sang lại sách giáo khoa.
Diệp Tuần hành động tự nhiên, giống như mọi thứ của Thẩm Nhân đều thuộc quyền sở hữu của hắn.
Giữ trưa lại lôi Thẩm Nhân ra ngoài mua hai cái ly y chang nhau.
Thẩm Nhân vốn cảm bình thường, kết quả hai người ngồi phía trước thấy bọn họ dùng "Ly tình nhân", trên mặt hiện lên một nụ cười hưng phấn đáng khinh.
Có vẻ ngồi cùng nhau mang đến ảnh hưởng, Diệp Tuần càng ngày càng dính người.
Thứ 6, Diệp Tuần nói một mình ở nhà nhàm chán, một hai bắt Thẩm Nhân phải bồi hắn.
Thẩm Nhân đành phải gọi điện thoại cho ba mẹ nói tuần này không về nhà.
Chỗ Diệp Tuần ở chỉ có một phòng, không có giường dư.
Sắt thép thẳng nam Thẩm Nhân rốt cuộc cảm thấy không đúng, do dự mà nói: "Chắc là anh nên ngủ sofa."
Diệp Tuần nhìn chằm chằm hắn, hình như đã hiểu ra cái gì, khuôn mặt trở nên nhu hòa: "Được chứ, để em đi lấy chăn cho anh."
Kết quả hắn vừa tắm xong, Diệp Tuần đã bất động ngồi trên sofa.
Thẩm Nhân nhéo hắn: "Em còn chưa đi ngủ à?"
Diệp Tuần ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Anh ngủ sofa, em phải cùng anh ngủ chung."
Ánh đèn chiếu cuống khuôn mặt tuấn mỹ khiến cho thêm một phần ấm áp, Thẩm Nhân không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Diệp Tuần kéo tay Thẩm Nhân khóa hắn ở trên đùi mình.
Thẩm Nhân chưa từng cùng người nào thử loại tư thế này, cách nhau gần như vậy, hắn có thể cảm nhận được hô hấp của Diệp Tuần.
Hai lỗ tai đã nóng đến mức sắp cháy rồi.
Thanh âm Diệp Tuần vừa trầm thấp vừa ôn nhu, hắn nói: "Em muốn hôn anh."
Thẩm Nhân cứng đờ cả người không dám động.
Diệp Tuần lại hỏi: "Không nói lời nào có nghĩa là đồng ý?"
Thẩm Nhân nhỏ giọng: "Sao lại có người bá đạo như vậy chứ..."
Diệp Tuần cười cười, nâng mặt Thẩm Nhân lên hôn hôn chóp mũi.
Hắn nói: "Từ này về sau anh sẽ không thể cùng người khác bên nhau vì em sẽ mãi mãi đi theo anh."
Thẩm Nhân cảm thấy lời này nghe qua có chút đáng sợ.
Nhưng thế thì đã sao, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt.
Hơn nữa hắn cũng....rất thích.
.