Tác giả: Dạ Thị Thiên Minh
Thể loại: Điền Văn, Đoản Văn, Đô Thị, Đam Mỹ, Truyện Sủng
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 9
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
- An Ca đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí gõ cửa.
Bà An ở trong nhà nghe được tiếng chuông, tưởng là bà Lương hàng xóm tới rủ mình đi đánh bài.
"Chờ chút." Nhìn cuốn sách mình vừa mua được, bà vội vàng giấu vào hộc bàn trang điểm. Nó là bản limited bà thức đêm cài đồng hồ báo thức vất vả lắm mới cướp được đấy, phải biết vị thái thái ấy đã lâu không có tác phẩm mới hơn nữa đang chậm rãi ẩn lui, cuốn sách này rất có khả năng sẽ trở thành bản sưu tầm.
Vừa nghĩ bà An vừa liếc nhìn chỗ mình giấu sách, bảo đảm đã giấu kín kẽ, bà mới yên lòng.
"Tới đây tới đây, ai vậy?" Bà An ra mở cửa.
"Mẹ." An Ca nghĩ tới mục đích về nhà lần này, có vẻ ỉu xìu.
"Con chai đó à, con về rồi, về sao không báo trước một tiếng." Bà An có vẻ ngạc nhiên bảo.
"Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."
"Được được được, mau vào nhà, vào nhà rồi nói, đứng miết ở cửa thế làm gì." Bà An giả vờ oán giận.
An Ca: "..." Đâu có, tại mẹ đứng chận cửa đó chứ, con vào bằng niềm tin à?! Nhưng cậu biết nếu mình dám cãi lại lời mẫu thượng, bà An tuyệt đối sẽ cho cậu ăn ngay một cái búa tạ, thế nên mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy đấy, nhưng An Ca cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, không dám nói ra miệng, cộng thêm cái tội lát nữa tính khai... Cậu không muốn chọc giận mẫu thượng sớm như vậy đâu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..
Tác giả : Dạ Thị Thiên Minh
Thể loại: Điền Văn, Đoản Văn, Đô Thị, Đam Mỹ, Truyện Sủng
Nguồn: Internet
Trạng thái: Full
Số chương: 9
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 4 năm trước
Cập nhật: 4 năm trước
--Trích đoạn:
- An Ca đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí gõ cửa.
Bà An ở trong nhà nghe được tiếng chuông, tưởng là bà Lương hàng xóm tới rủ mình đi đánh bài.
"Chờ chút." Nhìn cuốn sách mình vừa mua được, bà vội vàng giấu... nó vào hộc bàn trang điểm. Nó là bản limited bà thức đêm cài đồng hồ báo thức vất vả lắm mới cướp được đấy, phải biết vị thái thái ấy đã lâu không có tác phẩm mới hơn nữa đang chậm rãi ẩn lui, cuốn sách này rất có khả năng sẽ trở thành bản sưu tầm.
Vừa nghĩ bà An vừa liếc nhìn chỗ mình giấu sách, bảo đảm đã giấu kín kẽ, bà mới yên lòng.
"Tới đây tới đây, ai vậy?" Bà An ra mở cửa.
"Mẹ." An Ca nghĩ tới mục đích về nhà lần này, có vẻ ỉu xìu.
"Con chai đó à, con về rồi, về sao không báo trước một tiếng." Bà An có vẻ ngạc nhiên bảo.
"Mẹ, con có việc muốn nói với mẹ."
"Được được được, mau vào nhà, vào nhà rồi nói, đứng miết ở cửa thế làm gì." Bà An giả vờ oán giận.
An Ca: "..." Đâu có, tại mẹ đứng chận cửa đó chứ, con vào bằng niềm tin à?! Nhưng cậu biết nếu mình dám cãi lại lời mẫu thượng, bà An tuyệt đối sẽ cho cậu ăn ngay một cái búa tạ, thế nên mặc dù nghĩ thì nghĩ vậy đấy, nhưng An Ca cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, không dám nói ra miệng, cộng thêm cái tội lát nữa tính khai... Cậu không muốn chọc giận mẫu thượng sớm như vậy đâu.
sstruyen mời các bạn xem tiếp..