Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

CHƯƠNG 36

Lê viên

Ngày mới vừa ló ra một mạt sắc trắng, ở phía nam một cánh cửa gỗ khắc đồ án hoa lan mở ra từ bên trong, Hoa Tiểu Mạc quần áo xốc xếch đội một đầu tóc rối bù, hai vành mắt đen thui, mặt mày mệt mỏi thở dài, tòa trạch này nhất định có vấn đề.

Lén lén lút lút nhìn nhìn xung quanh, sau khi xác định không có gì dị thường, Hoa Tiểu Mạc len lén khép cửa nhón mình chạy nhanh đến cột trụ bên cạnh.

Từ cái cảm giác cổ quái trong lòng kia, Hoa Tiểu Mạc né tránh hộ vệ tuần tra nép vào vách tường hành lang xuyên qua từ sau hòn giả sơn, Hoa Tiểu Mạc còn đang đắc chí hí hửng hoàn toàn không biết từ lúc mình vừa bước ra đã rơi vào trong mắt một người, mà đạo tầm mắt nọ vẫn luôn đuổi theo thân ảnh của hắn, đong đầy bên trong chỉ có mỗi ôn nhu.

Cẩn thận thả nhẹ cước bộ, vừa đi vừa chú ý động tĩnh bốn phía, nhằm tùy thời có thể bỏ chạy, trốn ở phía sau một cây đại thụ, Hoa Tiểu Mạc di chuyển xung quanh cây, tránh né nha hoàn tình cờ đi qua.

Âm thầm cân nhắc làm sao vòng qua vườn trúc kia, nếu như hắn không cảm giác sai mà nói, phía sau vườn trúc chính là nơi hắn muốn đi.

Có lẽ vì trời còn chưa sáng lắm, hết thảy đều bao phủ một tầng không khí u lãnh, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên sợ run cả người, cỗ cảm giác cổ quái kia lại một lần nữa trỗi dậy, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng cả lên.

Phía sau truyền đến một âm thanh âm lãnh khàn khàn: “Tiểu công tử làm gì ở đây?”

Thân mình Hoa Tiểu Mạc chấn động, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hắn nuốt ngụm nước miếng, khi xoay người lại trên mặt mang theo biểu tình trấn định: “Ta bị lạc đường.”

Vẫn là kiện áo vải thô hôm qua, bà lão không lên tiếng nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạc, hai mắt vốn đục ngầu phát ra ánh sáng chói lóa, có vẻ quỷ dị phá lệ, Hoa Tiểu Mạc vặn vặn tay, cười gượng xoay người bước đi, bước chân càng lúc càng nhanh, chạy vội khỏi đó.

“Mạc nhi.”

Hoa Tiểu Mạc đang cúi đầu chạy như điên nghe được tiếng gọi trầm thấp bên tai, bị giật mình, giương mắt nhìn nam tử thanh tuấn mặc cẩm bào màu trắng hoa quý đang đi tới, hắn nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi trên trán chạy nhanh đến trước mặt Bạch Thần, thở hổn hển nói: “Ta. . . ta có thể sẽ bị diệt khẩu.” Mợ nó, hắn căn bản không muốn đi hậu viện, mạc danh kỳ diệu liền không khống chế được.

Trong kịch truyền hình vẫn luôn một kiểu, đã biết quá nhiều, đi đâu cũng sẽ bị giết khẩu.

Bạch Thần nhíu mày lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú vào Hoa Tiểu Mạc, nửa ngày, y đưa tay dừng ở đỉnh đầu Hoa Tiểu Mạc, hơi không thành thạo mà sờ sờ tóc Hoa Tiểu Mạc, khẽ mở đôi môi mỏng: “Chớ sợ.”

Bị loại động tác như vuốt lông của Bạch Thần ảnh hưởng, Hoa Tiểu Mạc an tâm rất nhiều, hắn thở dài, đặc biệt u buồn gãi gãi mũi: “Ba người các ngươi tuy là cao thủ đỉnh của đỉnh trên giang hồ, nhưng vẫn không thể khinh địch, nơi này là đô thành, phạm vi thế lực của y, một tiếng hiệu lệnh, toàn bộ Tây Hán đều nghe theo, tóm lại, một người có cường thịnh hơn cũng không địch lại một đội quân.”

Bạch Thần ngưng mắt trong chốc lát, tựa hồ như rất bất ngờ.

“Đừng dùng thứ ánh mắt này nhìn ta.” Hoa Tiểu Mạc nguýt y một cái: “Ta không ngốc, chỉ là thỉnh thoảng lười động não mà thôi.”

Thỉnh thoảng? Đuôi mày Bạch Thần nhướng lên, nhìn Hoa Tiểu Mạc một hồi lâu mới dời tầm mắt.

Hai người vừa trở lại Lê viên, đã thấy ở chỗ cửa hình cánh quạt có dựa hai tên thần giữ cửa, một đỏ một xanh, một yêu nghiệt một tuấn nhã.

Hoa Tiểu Mạc đi qua, ngữ khí trầm trọng: “Ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Mẹ nó chứ, lão tử không dám ngủ một mình được chưa?! Cái chỗ quỷ quái này buổi tối luôn có thể nghe được tiếng xích sắt mài trên nền đất, giống như là phát ra từ dưới giường, càng khủng bố chính là còn mơ hồ nghe được tiếng kêu thê thảm.

Vô luận là những hạ nhân, hộ vệ, hay là bà lão kia, hành vi cử chỉ đều thật quái dị, đi đường không tiếng động, cũng không hít thở, căn bản không giống người sống, mà giống tử sĩ.

Bốn người ngồi trong đại sảnh, tâm tư khác nhau rất nhiều. Lan Thất rót chén trà đưa cho Hoa Tiểu Mạc, âm thanh ôn nhuận như ngọc nói: “Tiểu Mạc, sau này chớ đi loạn nữa, nơi này không phải Đào Hoa thôn, mấy người chúng ta cho dù muốn đi theo ngươi nửa bước không dời, cũng sẽ có nhiều bất tiện.”

“A Thất, tối này ngươi ngủ trong. . .” Gật mạnh đầu, Hoa Tiểu Mạc nắm tay Lan Thất, bị nước trà trong miệng sặc một cái, ngữ khí dừng một chút: “Phòng ta.”

Khóe môi Lan Thất câu lên nụ cười nhu hòa: “Được.”

“Ngày mai tới bổn tọa.” Mỗ giáo chủ đại nhân lại một lần nữa phát huy thuộc tính che dấu của y, vô lại ngút trời.

… … …

Thái dương Hoa Tiểu Mạc trợt xuống một loạt hắc tuyến, len lén nhìn đại hiệp mặt than cho dù một thân không lên tiếng, cũng vô pháp bị xem nhẹ, kết quả tầm mắt đụng tới, lại thấy trong mạt sâu thẳm kia mang theo nhu ý nhàn nhạt, nhìn lần nữa, lại chỉ còn khoảng không.

“Ha ha ha.” Hoa Tiểu Mạc cười gượng không ngừng, bưng chung trà lên, môi còn chưa đụng tới miệng chén, trong tay đột nhiên trống không, quay đầu nhìn về phía Lạc Cửu Tiêu, y ngưỡng cổ một cái uống cạn nửa chung trà còn lại.

“Sao điểm tâm còn chưa đưa tới?” Hoa Tiểu Mạc rất nhanh nói sang chuyện khác, cố lộ ra biểu tình thâm trầm: “Bắt đầu từ hôm qua, cái tên Nghị vương kia cũng không thấy ló mặt ra, các ngươi không thấy chuyện này kỳ quặc?”

Lan Thất một lần nữa đổi chén trà rót thêm trà cho Hoa Tiểu Mạc: “Đến lúc, gặp mặt sẽ biết.”

Tiếng bước chân tới gần, tiếng nói chuyện trong đại sảnh ngừng bặt, ngoài cửa đi tới một nam tử cao gầy: “Vương gia phân phó tiểu nhân đến truyền lời, hôm nay là lễ Hoa Thần mười năm một lần, thần miếu sẽ có trăm hoa đua nở, các vị nếu có chút hứng thú, có thể đi tham quan.”

“Có thể đi ra ngoài?” Hoa Tiểu Mạc lập tức đứng dậy, hai mắt phiếm quang.

Người nọ mặt lộ vẻ tươi cười: “Đương nhiên.”

Biện Châu thành là đô thành của Vân Thiên vương triều, rường cột chạm trổ, từ nam chí bắc thương khách nối liền không dứt, chung quanh đều là cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh.

“Đô thành quả nhiên không giống nhau.” Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa cảm thán: “Trường An, Kinh Thành, Lạc Dương trước kia khẳng định cũng phồn hoa như vậy.”

Mấy người nam nhân đi bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt mang chút suy tư, bọn họ thực thấy xa lạ với những cái tên thiếu niên đề cập tới trong miệng, lại sĩ diện, không mở miệng hỏi thăm.

Ăn miếng khóm Lan Thất mua cho, Hoa Tiểu Mạc đứng trước một cửa hàng trang phục, hướng một kiện trường bào màu đỏ thẫm trong đó bĩu bĩu môi: “Y phục này không tồi.” Sau đó lại nhìn Lạc Cửu Tiêu: “Đổi bộ đồ đỏ của ngươi đi.”

Lạc Cửu Tiêu híp híp mắt, cự tuyệt không chút che dấu, rồi sau đó trực tiếp không nhìn. [tôi có thể xem đây là ngạo kiều không =.= ???]

“Lão bản, bao nhiêu tiền?” Trong mắt hiện lên quang mang giảo hoạt, Hoa Tiểu Mạc hỏi người bán hàng.

Bán hàng là một thanh niên, tầm mắt lướt qua trên người bọn Hoa Tiểu Mạc, nói ra một cái giá: “Năm lượng bạc.”

Hoa Tiểu Mạc hơi nâng cằm: “Hai lượng.”

“Thấp nhất ba lượng.” Thanh niên cắn răng.

Cắn chết không thả ta mấy từ khác, Hoa Tiểu Mạc bình tĩnh lặp lại: “Hai lượng.”

“Tiểu ca cũng thật biết trả giá.” Thanh niên thở dài, tháo xuống kiện trường bào đỏ thẫm kia ôm lên đưa cho Hoa Tiểu Mạc: “Làm ăn trở lại.”

Thanh toán tiền xong, Hoa Tiểu Mạc đắc ý cầm y phục vừa quay người lại đã thấy ba nam nhân lấy đủ loại ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn.

Hừ hừ hai tiếng, Hoa Tiểu Mạc chỉ cao khí ngang* lướt qua bọn họ, đi đến một quầy trưng bày đồ gỗ khác. [chỉ cao khí ngang: lúc đi đường chân nâng rất cao, thập phần oai vệ. Hình dung bộ dạng kiêu ngạo tự mãn, đắc ý vênh váo]

“Bộ trên người của ta rất xấu?” Giáo chủ do dự một phen, vẫn là hỏi ra vấn đề làm y bối rối, chỉ là giọng nói có chút lạnh, sắc mặt thực khó coi.

“Tạm được.” Lan Thất đắn đo nói: “Chính là màu sắc có chút diễm*.” Câu nói khá uyển chuyển lại làm sắc mặt Lạc Cửu Tiêu càng thêm âm trầm. [diễm: tươi, đẹp tươi; bộ trên người giáo chủ đỏ tươi, bộ siđa Tiểu Mạc mua đỏ thẫm, đỡ chói hơn :”>]

Mà Bạch Thần sớm đã đuổi theo Hoa Tiểu Mạc.

“Yo, không nghĩ tới trên đời còn có mỹ nhân bực này a.” Âm thanh ngả ngớn vang lên từ bên trái, nam tử một tay chấp quạt, nụ cười lỗ mãng ngông nghênh đẩy người đi đường phía trước ra, dẫn một đám người hướng đến gần bọn Hoa Tiểu Mạc.

“Chậc chậc, thiếu gia, mỹ nhân kia so với hoa khôi Nam Phong quán còn muốn đẹp hơn, nhất định là tiên nhân từ trên trời xuống.” Tùy tùng đi theo sau gã cũng không hạ giọng, ngược lại thực lớn tiếng ồn ào.

“Thiếu gia, ngài muốn nạp vợ bé phòng mười ba, lão thiên liền đưa tới cho ngài một đại mỹ nhân như vậy, đây là thiên ý.” Mấy tên đi theo khác ồn ào.

“Mấy người còn lại cũng không tệ, đều bắt về hết, chơi chán thì có mà đổi.” Các loại thanh âm xấu xa liên tiếp vang lên.

Ở đây sau khi mấy người này xuất hiện, người đi đường bốn phía đều dạt ra, giống như tránh né ôn thần, không khó nhìn ra những người này bình thường có bao nhiêu ác bá.

“Mỹ nhân, có nguyện làm vợ nhỏ thứ mười ba của ta?” Ánh mắt tham lam của nam tử nhìn chằm chằm Lạc Cửu Tiêu, còn đáng khinh nuốt nước miếng một cái: “Chỉ cần hầu hạ gia ta thật tốt, gia sẽ cho ngươi ăn ngon uống thỏa.”

“Tên đó muốn bắt ngươi về làm vợ bé phòng mười ba.” Đưa hộp thuốc đã xem xong cho Lan Thất, âm thanh Hoa Tiểu Mạc cổ quái, run run bả vai nín cười.

“Mỹ nhân nếu không nguyện ý, ta có thể đuổi hết mấy nữ nhân đó ra ngoài.” Nam tử liếm liếm môi, lộ ra nụ cười tự cho là ôn nhu: “Về sau ta chỉ sủng ngươi, được không?”

Không biết sống chết, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc rút gân lui về phía sau, đồng tình nhìn nam tử kia, động thổ trên đầu lão hổ, đây không phải là muốn tìm chết sao?

Mà Lan Thất chính là dựng dựng mày, Bạch Thần vẫn như trước mặt không đổi sắc, hai người rất có ăn ý lui ra sau.

Giáo chủ đại nhân bị đùa giỡn thực bình tĩnh, khóe miệng gợi lên một mạt cười khẽ nhàn nhạt, khiến cho người đi đường xung quanh si dại, mà tên nam tử kia càng nhìn ngây người, thế cho nên không phát hiện thị huyết trong mắt đối phương.

Mái tóc ngân bạch tung bay, dáng vẻ kiêu ngạo như ma quỷ nhảy lên cao, hồng ảnh chợt lóe, Lạc Cửu Tiêu đứng bên người Hoa Tiểu Mạc, cứ như một khắc cũng chưa từng rời đi.

Chân trước bọn người Hoa Tiểu Mạc mới vừa nhấc không bao lâu, nam tử cùng đồng bọn của gã một khắc còn đứng đó kiêu ngạo đều xuất hiện một đạo vết máu trên cổ, dần dần rớt ra, đầu người quỷ dị rơi xuống, lăn lộc cộc vài vòng, mấy thân người thiếu đầu giống như búp bê vải rách nặng nề té xuống, trong nháy mắt máu đỏ tanh nồng đặc vấy ra tung tóe, người đi đường chung quanh đều bị dọa thét chói tai.

Mua y phục cho Lạc Cửu Tiêu, hòm thuốc cho Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc lại mua cho Bạch Thần một cái tượng đất, dựa theo hình đầu của hắn mà nặn ra.

Thật sự không phải là hắn tự luyến, nhưng mà cái bộ dạng nếu như hắn dám cự tuyệt sẽ hóa thân thành hầm băng kia của đại hiệp ngay cả chủ quán cũng nhìn thấy.

Ngoại trừ Hoa Tiểu Mạc, trong tay ba người Lan Thất, Lạc Cửu Tiêu, Bạch Thần đều xách không ít đồ vật, ăn có dùng có chơi có, đi lại trong vô số tầm mắt chỉa vào, còn phải thời khắc lưu tâm, để ngừa Hoa Tiểu Mạc gặp phải nguy hiểm. [thê nô =,,=]

Bùm bùm bùm –

Những tiếng pháo mừng đột nhiên vang lên, nhất thời đoạt đi ánh mắt của người đang đi trên đường, tất cả mọi người lập tức chen chúc tới, ngã tư đường nguyên bản cũng đã rất chật chội giờ phút này càng xe ngựa đông đúc.

Tọa lạc tại đầu đường phía Tây chính là một lầu các ba tầng, giờ phút này trên đài cao lầu hai đang đứng một hàng thiếu niên diện mạo tuấn tú, nhỏ chỉ chừng mười tuổi, lớn cũng không quá mười lăm mười sáu tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui