Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

CHƯƠNG 65

Hoa Tiểu Mạc là bị đói mà tỉnh, trong mơ mơ hồ hồ có người đút hắn uống gì đó, vật mềm mại ấm ướt đè tại yết hầu hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn không buông, hắn khó khăn há mồm hô hấp, giống như một con cá mắc cạn.

Sau đó lại có dịch thể ngọt ngào rót vào, trên môi có xúc cảm mát lạnh bao phủ, hắn cau mày lầm bầm mấy câu rồi lại nặng nề ngủ say.

Lan Thất vén lọn tóc giữa trán thiếu niên lên dò xét trán hắn, nhiệt độ tuy không còn nóng cháy như trước, nhưng vẫn như cũ có chút nóng không mấy bình thường, than nhẹ một tiếng, cúi người dịch lại góc chăn, rồi dựa vào cạnh giường đọc sách.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là giữa khuya, Hoa Tiểu Mạc rúc người về địa phương ấm áp, trên tóc truyền đến một thanh âm trầm thấp từ tính: “Mạc, muốn uống nước hay không?”

Lắc lắc đầu, Hoa Tiểu Mạc vươn tay sờ loạn một trận trên người Lạc Cửu Tiêu, sau đó tháo vạt áo y ra, dán mặt lên ngực y ha mồm cắn một khỏa nổi lên, khe khẽ liếm liếm.

“Đừng châm lửa.” Giọng Lạc Cửu Tiêu hơi trầm, bàn tay chậm rãi vuốt ve sống lưng Hoa Tiểu Mạc, dọc theo cột sống đi lên, dừng lại trên gáy tinh tế vỗ về.

Hoa Tiểu Mạc hàm hồ ưm một tiếng, tiếp tục cắn không nhả ra, cánh môi dùng lực mút, như là đang thưởng thức trái cây mỹ vị.

Đầu lưỡi không ngừng chuyển động trên đỉnh đầu khỏa lạp, răng lưu lại một chuỗi ngân tích bên trên, Hoa Tiểu Mạc mồm mép mơ hồ cũng lầm bầm một câu, “Trên người ta đau lắm.” Nhất là ở phía sau, xem chừng làm thảm thương không nhìn nổi luôn.

“Ta cũng đau.” Lạc Cửu Tiêu màu mắt nóng rực, cầm tay Hoa Tiểu Mạc dời đến bộ vị lửa nóng của mình, câu khóe môi lên, ý cười mê hoặc: “Ở đây.”

Khóe miệng Hoa Tiểu Mạc giật một cái, liếc mắt, đưa tay tiến vào giúp Lạc Cửu Tiêu an ủi mấy cái rồi nằm trong ngực y không nhúc nhích nữa.

“Ta muốn xem ngươi tự mình làm tới xuất ra.” Nói xong thì xáp lại cắn một cái lên môi Lạc Cửu Tiêu, tựa như cổ vũ mà vẽ vời trên môi y.

Lông mày Lạc Cửu Tiêu dương lên một độ cong rõ ràng, ngậm cánh môi Hoa Tiểu Mạc hút duẫn một hồi rồi dò vào trong miệng hắn quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang tránh né, mãi đến khi cả hai người đều hô hấp rối loạn mới rút ra.

Xốc chăn lên đi ra, Lạc Cửu Tiêu dựa vào cột giờng, bàn tay cầm lấy vật của chính mình, hơi khép mắt chậm rãi vuốt động.

Nam nhân bởi vì khoái cảm mà lộ ra biểu tình thư sướng chứa vài tia ẩn nhẫn, đôi môi góc cạnh phân minh khẽ mím, chiếc cổ thon dài hơi ngưỡng, hô hấp bình ổn dần nặng nề, vạt trước áo trong tản mạn xốc xếch, lộ ra một mảnh da thịt tái nhợt lạnh lẽo, hai điểm màu trà như ẩn như hiện, cùng với ***g ngực phập phồng câu lấy hồn người.

Mà gương mặt mê hoặc kia giờ khắc này phơi ra một tia tà mị, mái tóc ngân sắc rơi trước ngực, gương mặt tái nhợt hiện lên một mạt nhiệt độ cực nhạt, ánh lên sắc thái yêu dị cho vết bớt hồng sắc nơi khóe mắt kia.

Hoa Tiểu Mạc nhìn đến mắt mở to, yết hầu không ngừng chuyển động lên xuống, toàn thân khô nóng lợi hại, như là có một đoàn lửa nóng đang chạy trong tận cùng huyết mạch, cả người đều sắp bị đốt rụi.

Hắn tiến tới nằm giữa chân Lạc Cửu Tiêu cúi đầu hôn phần da nơi gốc đùi y, đầu lưỡi quét từ khu vực mềm mại nhất, những chỗ đi qua lưu lại một chuỗi ngân tích đỏ hồng.

Mà khi hắn đặt môi lên trên hai quả cầu nhỏ kia, rất rõ ràng thấy được thân thể Lạc Cửu Tiêu cương cứng, kèm theo là tiếng thở dốc càng lúc càng gấp.

Đầu lưỡi chuyển vòng bốn phía tiểu cầu, ngậm một quả trong đó vào miệng, cánh môi ma sát rất nhẹ nhàng, Hoa Tiểu Mạc thở gấp cũng rất lợi hại, vừa mới không chú ý, làm động tới miệng vết thương nọ ở phía sau, hắn cảm thấy có gì đó chảy ra.

Hơi thở ấm ướt trong tiếng kêu rên trầm thấp mang theo hỏa diễm khiến cho nhiệt độ trên giường hết thảy đều nóng rực, Lạc Cửu Tiêu đột nhiên kéo Hoa Tiểu Mạc giữa hai đùi mình ra, từ trên giường phi tới chiếc bàn vuông ở đối diện, nhặt khăn vải ở mặt trên lên, bưng lấy dục vọng của mình.

“Tiêu rồi, phía sau của ta chắc chảy máu rồi.” Hoa Tiểu Mạc vùi đầu vào trong gối giọng rầu rĩ, cùng với đau đớn lan ra, lửa nóng trong người như là bị nước lạnh tưới lên, trong nháy mắt tắt rụi.

Lạc Cửu Tiêu vừa nghe thế, vội vàng giải quyết bản thân qua loa một phen liền chạy nhanh qua kiểm tra, cởi xuống tiết khố của Hoa Tiểu Mạc trông thấy chỗ bị thương phía sau lập tức chuyển người mở cửa chạy ra, khi tiến vào lần nữa thì mang theo một bồn nước ấm, lại giúp hắn lau chùi rồi thoa một lần dược, sau đó lại phân phó Mộc Lan vẫn luôn canh giữ ngoài cửa bưng thuốc tiến vào, làm hết một lượt Hoa Tiểu Mạc đã mệt đến ngủ say.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Hoa Tiểu Mạc tỉnh lại câu đầu tiên chính là hỏi: “Hài tử đâu?”

Lan Thất bảo hạ nhân đi gọi Nam Phong, mấy ngày nay trong phủ ngoại trừ bà vú, chỉ có Nam Phong ngày ngày xoay quanh hài tử, bộ dáng cao hứng giống như y mới là người cha chân chính của hài tử.

Không bao lâu sau đã thấy Nam Phong ôm hài tử đi vào, đứng bên mép giường đặt hài tử lên trên giường, sau đó hướng Hoa Tiểu Mạc lộ ra nụ cười thanh nhã: “Chào buổi sáng.”

Hoa Tiểu Mạc: ….

Lẽ nào mấy ngày nay hắn ngủ mê đã xảy ra chuyện gì? Sao Nam Phong mặt mày xuân phong vô số thế này.

Mà khi hắn nghiêng đầu nhìn hài tử được bọc trong chăn nhỏ thì cả thân người đều không ổn mấy, chỉ chỉ hài tử đang quơ quơ hai cánh tay nhỏ rồi lại chỉ chỉ mình: “Do ta sinh?”

Lời vừa ra, Nam Phong liền quả quyết chạy đi, ngay sau đó Mộc Lan Mộc Cận cũng mượn cớ ly khai, đây là một đề tài nhạy cảm, người trong phủ ai cũng không dám đề cập, đại khái thì cũng chỉ ngoại trừ mẹ của hài tử.

Tần Nghị dựa cửa khoanh tay liếc xéo hắn một cái, thu hồi tầm mắt nhìn bầu trời bên ngoài, còn Bạch Thần thì lại dùng tròng mắt đen như mực không hề chớp nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạc, ý đồ nhìn ra chút đầu mối.

Lạc Cửu Tiêu lười biếng ngồi trên ghế bưng chén trà lên hớp một ngụm, chút ý tứ trả lời cũng không có, bởi vì y cũng muốn biết đáp án.

Theo lời Thiên Phong nói hài tử vừa sinh ra nhìn không ra bộ dạng, nhưng mà ngày thứ hai thì sẽ dần dần có đường nét, hiện giờ đã qua ba ngày, hài tử thì có đường nét rồi, cùng với tướng mạo bốn người bọn y vẫn như cũ không một chút liên hệ nào.

“Tiểu Mạc, chớ nghĩ nhiều.” Vươn tay vén lên lọn tóc bên má Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất ôn thanh nói.

Nghe ra được an ủi trong lời nói của đối phương, Hoa Tiểu Mạc xoắn xuýt nhíu mày: “Có phải hài tử đã bị đánh tráo rồi hay không?”

Lan Thất hơi ngừng tay, ho một tiếng, mấy nam nhân còn lại nghiêng đầu nhìn đi hướng khác.

Ánh mắt quét một vòng, khóa lại trên kẻ có hiềm nghi lớn nhất, Hoa Tiểu Mạc đen mặt hô: “Tần Nghị.”

Nam nhân bị điểm danh liếc mắt nhìn hắn, nửa ngày phun ra hai chữ: “Không có.”

“Ra ngoài đi, để ta yên tĩnh một mình.” Cách một lúc lâu, Hoa Tiểu Mạc đỡ trán, thở dài nặng nề.

Chớ đến sau khi bốn người Bạch Thần đều rời đi, Hoa Tiểu Mạc tiến tới tử tử tế tế nhìn chằm chằm hài tử, đưa tay bóp khuôn mặt non mềm của đối phương, lại lấy ngón trỏ đặt trên chóp mũi tròn bóng đẩy đẩy, mà hài tử thì chỉ toét cái miệng nhỏ phun nước bọt phì phì.

Một lát sau Hoa Tiểu Mạc nằm lại lên giường nhìn nóc giường tự lẩm bẩm: “Đây thực sự là một sự tình khiến người ta bi thương.” Hài tử không giống cha nó, cũng không giống bốn người mẹ của nó, hắn lại một lần nữa cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.

Không dày vò chết hắn, thì sẽ không bỏ qua được.

Kể từ sau ngày hôm đó Hoa Tiểu Mạc buồn bực không vui nằm trên giường, lâu lâu rên rỉ mấy tiếng, hạ nhân trong phủ càng không dám đề cập đến chuyện của hài tử, bởi vậy người của cả Ba Thục thành đều không biết thành chủ bọn họ cùng với ba nam nhân phong hoa tuyệt đại khác vây quanh một hài tử dẫn đến tràng cảnh tích máu nhận thân.

Chuyện hôm đó ngoại trừ bốn người bọn y, ai cũng không biết, đương nhiên cũng không biết máu tích vào trong chén có hòa vào nhau hay không, bất quá người trong phủ phát hiện được một hiện tượng, chính là cái bản mặt như khắc ra từ đá cẩm thạch của Vương gia đã có vài tia biến hóa, mặc dù không mấy rõ ràng.

Mà Mộc Lan Mộc Cận cũng phát hiện giáo chủ của họ bên môi thường xuyên treo nụ cười, dung nhan nguyên bản vốn đã xuất sắc càng thêm đoạt hồn nhiếp phách, khiến mấy nha hoàn trong phủ cả ngày cứ xúm lại kể lể điểm tiểu tâm tư nọ với nhau.

Bạch Thần ngược lại không có biến hóa gì lớn, vẫn mặt than như cũ, cực hiếm đi lại trong phủ, phần lớn thời gian đều ở trong một viện tử ở thành bắc, như là đang chờ đợi gì đó.

Về phần Lan Thất, cũng không nhìn ra gì, bởi vì trước giờ y vẫn luôn mang nụ cười mỉm ôn văn nhĩ nhã trên mặt, quân tử như ngọc, cư xử làm việc đều rất ôn hòa.

Hoa Tiểu Mạc nằm trên giường hơn nửa tháng, mỗi ngày ngoại trừ ăn thì là ngủ, gương mặt gầy đi nay đã béo trở lại, mơ hồ có loại xu hướng vượt qua trước kia, thân thể cũng đã tròn lên không ít.

Hôm nay hắn nằm trên giường chơi đùa với hài tử, tay chọt chọt gò má hài tử, đối phương chỉ biết phát ra tiếng cười khanh khách, vươn hai cánh tay nhỏ béo ú đòi ôm.

“Nhi tử, ta là cha ngươi.” Hoa Tiểu Mạc ôm hài tử vào trong lòng, cúi đầu cọ cọ chóp mũi hài tử, hôn một cái lên cái miệng nhỏ của nó.

Cầm muỗng gỗ định đút hài tử uống sữa hổ, cơ thịt mặt mày Nam Phong co giật, ánh mắt nhìn Hoa Tiểu Mạc cổ quái cực kỳ.

Hoa Tiểu Mạc chơi đến hưng phấn cầm khóa bình an treo trên cổ hài tử lên lắc lắc mấy cái ý đồ tập trung lực chú ý của đối phương: “Gọi cha.”

Hài tử nắm chặt ngón tay út của Hoa Tiểu Mạc không buông, đôi mắt nhỏ không mấy lớn, nhưng lại phá lệ trong veo tinh thuần kia xoay tít ngắm nhìn Hoa Tiểu Mạc, nước bọt thuận theo khóe môi nhỏ lên vạt áo, cười không ngừng.

Hoa Tiểu Mạc xanh mặt chùi nước bọt bên mép nó, để Nam Phong đút vào một hớp sữa hổ nhỏ, lại tiếp tục dạy: “Gọi cha.”

“Chủ nhân, nó còn chưa đầy tháng.” Nam Phong cảm thấy làm một tên thuộc hạ, đây là lúc cần phải nói gì đó.

“Biết chứ a.” Hoa Tiểu Mạc cười híp mắt nói: “Giáo dục phải thừa dịp còn sớm.” Tốt nhất là phải đem hài tử giáo dục xong trước bốn tên nam nhân kia.

Ngón tay câu lấy cái cằm tròn của hài tử, Hoa Tiểu Mạc cười đến cong mắt: “Nhóc, tới, gọi cha.”

Nhìn hy vọng của toàn tộc nhân cười còn xán lạn hơn so với hoa hướng dương ngoài vườn, Nam Phong lúc này thật muốn vứt muỗng gỗ bỏ chạy.

Hoa Tiểu Mạc như là nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nam Phong, ngươi biết trên đời này nơi lạnh nhất là nơi nào không?”

Trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, Nam Phong cũng không nghĩ nhiều: “Chủ nhân, là tuyết trên Bạch Hoạch sơn, nơi đó là rặng núi cao nhất trong tộc của thuộc hạ.” Bạch Hoạch sơn không ai đặt chân, ngoại trừ tộc nhân, không còn ai khác biết nữa.

Trong lòng Hoa Tiểu Mạc xẹt qua một tia ý niệm vi diệu, bất động thanh sắc che giấu tình tự lay động nơi đáy mắt, trong đầu hồi tưởng lại thanh âm rất dễ nghe, lại rất quen thuộc kia.

Vương, người biết trên đời này nơi lạnh nhất là nơi nào không?

Ta đang chờ người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui