Mỗi Ngày Ma Giáo Nằm Vùng Đều Lộ Tẩy

11

Lâm Nhiễm nhìn lại, sư huynh hoảng sợ co mình nơi góc giường.

Cả người là hai chữ để trong ngoặc kép “kinh hãi”.

Lâm Nhiễm khóc hu hu đấm hắn: Đều tại huynh, vào làm quái gì cơ chứ!

Sư huynh thở dài một hơi, phục hồi tinh thần: Xem ra hắn đã hạ quyết tâm không vạch trần đệ, giả vờ cho Lục Phiến Môn nhìn. Một khi đã như thế, đệ theo hắn cũng không điều tra được gì.

Lâm Nhiễm nhanh trí: Nếu đã không làm gì được, ta đi đây, sư huynh hẹn gặp lại.

Sư huynh kéo hắn lại, làm động tác cắt cổ: Trước khi có thể bắt giam và chém đầu Cơ Vô Tà, đệ đừng hòng chạy.

Vẻ mặt Lâm Nhiễm đầy đau khổ: Vậy giờ đệ cần làm gì?

Sư huynh: Ngươi có thể xâm nhập vào hậu cung của hắn, nam sủng của Cơ Vô Tà nhất định biết một số việc này nọ. Ta vừa tìm hiểu được, Cơ Vô Tà an bài mười bảy nam sủng đều tại một đại viện, chỉ mình đệ là tách ra ở một mình thôi.

Lâm Nhiễm nhất thời cảm giác có điểm đáng sợ: Vì sao thế?

Sư huynh nghiêm túc nói: Bởi vì ngươi xấu?

Lập tức Lâm Nhiễm lại đánh hắn một trận.

Sư huynh: Tóm lại đệ cứ đi đi, cùng bọn họ làm quen rồi thử xem có nghe được gì không, gần đây rất nhiều địa phương đều có người báo quan nói dựng phụ (1)trong nhà bị mất tích. Chỉ trong hai tháng các nơi đã biến mất hơn trăm người, chúng ta có cảm giác chuyện này không đơn giản, tám phần có liên quan đến Cơ Vô Tà.

Lâm Nhiễm nghi ngờ: Ý của huynh là Cơ Vô Tà bắt hơn trăm dựng phụ?

Sư huynh: Đúng.

Lâm Nhiễm: Có chứng cứ không?

Sư huynh vỗ vỗ vai của hắn, nói sâu xa: Lão thập bát, đệ nhớ kỹ, mặc kệ là vụ án nào, đầu tiên đều phải điều tra Cơ Vô Tà trước.

Lâm Nhiễm: Vì lý do gì?

Sư huynh: Do hắn xấu xa.

Lâm Nhiễm bất đắc dĩ: Cho nên nói Cơ Vô Tà chính là chuyên chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?

Sư huynh: Ma Giáo không chuyện ác nào không làm, thêm mấy cái cũng không nhiều, bớt mấy cái cũng không thiếu.

Lâm Nhiễm trợn trắng mắt nhìn hắn: Đành đi tìm thôi, hơn trăm dựng phụ, mục tiêu lớn như vậy, nếu thật sự ở đây thì không khó tìm lắm.

Sư huynh gật đầu: Ngoan, sư huynh đi trước, khi nào rảnh lại đến tìm ngươi.

Lâm Nhiễm nhấc thanh kiếm để trên giường: Sư huynh, quên kiếm.

Sư huynh nhận lấy nó: Lại quên vài thứ, hì hì.

Lâm Nhiễm buồn bã nói: Sư huynh, bằng cách nào mà huynh sống được đến tận bây giờ thế?

Sư huynh mất hứng: Sao lại có thể nói chuyện với sư huynh như thế chứ, không ngoan chút nào.

12

Sau khi sư huynh đi rồi, Lâm Nhiễm kiên trì đi đến hậu viện tìm mười bảy vị nam sủng kia. Từ rất xa đã nghe được tiếng la hét và âm thanh chà xát mạt chược.

Vừa vào sân, Lâm Nhiễm đã thấy mười bảy nam sủng phân thành bốn bàn chơi mạt chược, còn có một người bổ sung, phụ trách bưng trà đổ nước, tùy thời thay thế người khác.

Thấy Lâm Nhiễm đến, toàn bộ nam sủng đều yên lặng, đang khẩy chân nhanh chóng buông chân xuống, xỉa răng cũng lập tức dừng, móc mũi vội vàng chuyển thành che miệng cười, từ mười bảy tên móc chân đại hán trở thành mười bảy vị quý phi nương nương.

Một nam sủng dung mạo tuấn mỹ nhất cười ưu nhã nhìn Lâm Nhiễm, nói: U, ta còn nghĩ là ai đâu, đây không phải là tiểu thiếp thứ mười tám mới được đưa về sao? Giờ mới nghĩ đến thỉnh an các ca ca à?

Lâm Nhiễm suýt nữa không đứng vững: …

Đù,… đây là cung đấu sao?

Một nam sủng khác vung khăn lên: Lão thất, ngươi xem cái dáng dương dương đắc ý của lão thập bát kìa, nhìn là biết không để mười bảy ca ca chúng ta vào mắt. Giáo chủ đại nhân ba tháng nay không hề đến sủng hạnh chúng ta, nhất định ngày đêm đều ở bên cạnh lão thập bát, thế nên ngươi ta có thèm sợ chúng ta đâu.

Lâm Nhiễm ha ha cười gượng, không thể tiếp tục câu chuyện được, trong đầu thảo nê mã [2] chạy loạn gào thét:…

Nam sủng thứ ba vừa sờ mặt vừa nói: Lão thập bát à, giáo chủ đại nhân vài ngày trước ban cho cao dưỡng nhan ta chưa dùng xong, không bằng đưa cho ngươi một ít? Thứ này làm từ máu mà thành, không giống những cái khác, bôi trên mặt rất tốt.

Lâm Nhiễm: …

Tốt cái đầu ngươi ấy, bệnh thần kinh à?

Lâm Nhiễm vốn định đi thám thính chút tình báo để tìm được nơi ở của mấy dựng phụ kia, thế nhưng mãi không tìm được cơ hội nói chuyện. Cả buổi bị mười bảy nam sủng vây xung quanh, châm chọc khiêu khích, ồn ào khí thế ngất trời.

Lâm Nhiễm kiên trì thử một chút: Các vị ca ca, ta muốn hỏi một chút, gần đây các ngươi có thấy dựng phụ trong giáo không?

Lập tức mười bảy nam sủng nổ tung.

Lão ngũ: Ai u, lão thập bát đang ám chỉ chúng ta không thể mang thai đây.

Lão thập nhất: Ngươi cũng không phải nam à, châm chọc thế có nghĩa gì không?

Lão thập lục: Mới vào cửa được có mấy ngày đã kiêu ngạo như thế.

Lâm Nhiễm im lặng lui ra, căn bản không thể nói chuyện với nhau được, cứ đứng ở đó mãi có khi bị ban cho nhất trượng hồng [3].

Bất quá từ phản ứng của những nam sủng này, Cơ Vô Tà đã ba tháng rồi không đến chỗ bọn họ.

Một thanh niên hai mươi tuổi đầu, huyết khí bừng bừng, có mười bảy vị tiểu thiếp bộ dạng không tệ, mỗi ngày đều chờ đợi hắn đến “thăm”, mà hắn cũng không chịu chạm, thật kỳ quái.

Trừ lý do liệt dương ra, không còn biện pháp giải thích nào nữa.

13

Thừa dịp Cơ Vô Tà không ở đây, Lâm Nhiễm đi vòng vèo khắp Ma Giáo, nhưng một dựng phụ cũng không thấy. Nhìn mặt trời sắp lặn, Lâm Nhiễm liền trở về phòng trước, còn vô cùng nhanh trí lấy một quyển sách bất kỳ trên giá, giả vờ mình đang đọc, để ngừa bị Cơ Vô Tà lảm nhảm.

Quả nhiên chẳng được bao lâu, Cơ Vô Tà đẩy cửa vào.

Lâm Nhiễm xoa xoa ánh mắt, làm bộ đọc sách mệt chết đi được: Tướng công.

Cơ Vô Tà chớp mắt: Lão thập bát, đang đọc sách?

Lâm Nhiễm: Vâng.

Cơ Vô Tà: Đọc cho vi phu nghe một đoạn đi.

Lâm Nhiễm đau buồn nhìn quyển sách trên tay, chữ cổ đại, cực kỳ trừu tượng, một từ xem cũng không hiểu: …

Cơ Vô Tà mặt cười dịu dàng nhìn Lâm Nhiễm, hai người trầm mặc nhìn nhau mười giây. Lập tức Cơ Vô Tà tiến lên một bước, rút quyển sách trên tay Lâm Nhiễm, mắt nhìn bìa, đọc từng chữ: Thuật — phòng – the —

Lâm Nhiễm suýt nữa chết ngất.

Cơ Vô Tà vui sướng: Phu nhân có học được chiêu nào không?

Lâm Nhiễm uể oải: Không đâu… Ta mới vừa bắt đầu xem…

Cơ Vô Tà để sách lên bàn: Thế à, vậy tiếp tục xem đi.

Lâm Nhiễm kiên trì: Được…

Cơ Vô Tà ngồi đối diện Lâm Nhiễm: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ, hiểu không?

Cả người Lâm Nhiễm cứng đờ: Không hiểu.

Cơ Vô Tà siêng năng: Câu này có nghĩa là, áp dụng những thứ đã học được vào thực tiễn không phải rất vui vẻ sao.

Lâm Nhiễm mặt đỏ tai hồng gật đầu: Ra thế.

Cơ Vô Tà nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm Lâm Nhiễm: Cố gắng học đi, đến tối vi phu sẽ kiểm tra.

Lâm Nhiễm: …

Không đúng không đúng, ngươi không phải bị liệt dương sao? Rốt cuộc là ngươi có dùng được không vậy?

14

Với cái vấn đề được hay không được này, Lâm Nhiễm tất nhiên không dám hỏi, vì thế hắn đành ngồi trước bàn nhìn quyển sách dạy mấy chiêu ân ân ái ái không chuyển mắt. Cơ Vô Tà không nhúc nhích vẫn ngồi đối diện giám sát, mỗi lần Lâm Nhiễm không kiềm chế được ngẩng đầu đều thấy ánh mắt đầy dịu dàng thắm thiết của Cơ Vô Tà nhìn mình.

Ngồi nguyên một canh giờ.

Cả người Lâm Nhiễm không chịu nổi.

Cơ Vô Tà: Lão thập bát, sao ngươi không lật sang trang mới, vi phu không nghĩ là đã xong đâu.

Lâm Nhiễm khóc huhu: Ta đọc sách chậm.

Cơ Vô Tà gật đầu: Chậm nhưng tinh, là chuyện tốt.

Lâm Nhiễm: Tướng công nói gì cũng đúng.

Cơ Vô Tà cười ái muội: Phu nhân thích tư thế này sao?

Lâm Nhiễm trừng lớn mắt cố xem trang này nói về tư thế gì, thế nhưng nhìn một lát thật sự không hiểu, đành nói cho có: Ờ…có lẽ…thích…

Cơ Vô Tà gật đầu: Vi phu cũng thích, thế tối nay dùng tư thế này vậy.

Lâm Nhiễm vẻ mặt thảm thiết: Ác.

Cơ Vô Tà buồn rầu: Chỉ là hơi khó, không biết phu nhân có làm được không?

Lâm Nhiễm: Ta, ta cũng không biết.

Đệt! Rốt cuộc đó là tư thế gì thế! Là đèn treo Italia sao! Hay là tháp nghiêng Pisa!

15

Tại thời khắc chuẩn bị tan vỡ này, bên ngoài có tiếng đập cửa.

Cơ Vô Tà: Vào đi.

Một Ma Giáo đệ tử đẩy cửa tiến vào, quỳ một gối: Khởi bẩm giáo chủ, mọi huynh đệ đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ giáo chủ ra lệnh.

Cơ Vô Tà đứng dậy, uy nghiêm nói: Tốt, ta sẽ đi cũng các ngươi, chờ ta thay quần áo.

Ma Giáo đệ tự cung kính nghe theo, lập tức lui ra.

Lâm Nhiễm thờ phào nhẹ nhõm.

Cơ Vô Tà thoáng nhướn mi: Thấy vi phu muốn đi, ngươi nhìn như rất vui vẻ.

Lâm Nhiễm: Ta đây là thở dài, thở dài.

Cơ Vô Tà cười nhẹ, lấy một bộ quần áo dùng để đi trong đêm tối, đến sau bình phong thay vào. Bộ y phục này cắt may rất vừa người, làm nổi bật vai rộng eo nhỏ chân dài của Cơ Vô Tà, thêm khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo kia, tại hiện đại nhất định là ông chồng quốc dân. Lâm Nhiễm không thể kìm lòng nhìn thêm vài lần, cảm giác nếu mình cứ tiếp tục gọi tướng công tướng công, kiểu gì cũng có nguy cơ bị bẻ cong.

Cơ Vô Tà đến gần sờ sờ đầu của hắn: Ngươi ngoan ngoãn đọc sách, vi phu ra ngoài có chút việc

Lâm Nhiễm nghe lời: Được.

Cơ Vô Tà đảo mắt: Nếu sau khi ta đi rồi, nhạc phụ đại nhân lại hiển linh…

Lâm Nhiễm gần như bái lạy Cơ Vô Tà: Cha ta sẽ không hiện lên!

Cơ Vô Tà cười khẽ: Thế nếu hắn xuất hiện thì sao?

Lâm Nhiễm uể oải: Ta sẽ siêu độ hắn…

Cơ Vô Tà cười đến thực vui vẻ: Phu nhân ngoan.

16

Cơ Vô Tà vừa đi không bao lâu, sư huynh liền từ cửa sổ nhảy vào.

Lâm Nhiễm hoảng sợ: Sư huynh, ngươi vẫn đi nhanh đi, đợi một hồi hắn trở về lại thấy ngươi hiển linh.

Sư huynh cười to: Yên tâm đi, ta tận mắt chứng kiến hắn cưỡi ngựa ra khỏi cổng lớn, còn mang theo một đám người, không biết đi làm gì.

Lâm Nhiễm lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, lập tức cầm quyển sách trên bàn, chỉ vào trang Cơ Vô Tà vừa xem, hỏi: Huynh đọc trang này cho ta nghe một chút.

Sư huynh không hiểu gì cầm sách đọc: Võ Tòng chớp thời cơ bám chặt con cọp, ấn nó xuống đất, con cọp còn giãy dụa, bị Võ Tòng dùng hết sức giữ lại…

Lâm Nhiễm: …Huynh đọc gì thế, đây không phải sách dạy chuyện phòng the sao?

Sư huynh vừa bực mình vừa buồn cười: Phòng cái rắm, sao đầu ngươi toàn mấy thứ gì đâu thế?

Lâm Nhiễm kêu rên: Tên kia lại đùa ta.

Sư huynh: Vậy hiện tại ngươi yên tâm?

Lâm Nhiễm gật gật đầu lại lắc đầu: Một loại khác không xong, vì gì mà hắn cứ đùa ta?

Sư huynh: Vì nhìn ngươi ngốc?

Lâm Nhiễm quyết định thật nhanh đánh hắn một trận.

Sư huynh đứng lên vỗ vỗ quần áo: Được rồi, đừng đùa nữa, chúng ta đuổi theo Cơ Vô Tà, xem hắn muốn làm gì.

Lâm Nhiễm chỉ chỉ chính mình: Ta cũng đi? Ta là nằm vùng mà, có thể bám theo được không?

Sư huynh vỗ vỗ thanh đao lớn bên hông: Lo gì, ta ngay cả tên này đều đem theo cho đệ, nếu Cơ Vô Tà làm gì không tốt, hai huynh đệ chúng ta vừa lúc có nhân chứng vật chứng bắt hắn, nếu không được, ngươi lại lén lút trở về.

Lâm Nhiễm điên cuồng lắc đầu: Bắt cái gì mà bắt, chúng ta chỉ có hai người, bọn họ có một đống.

Sư huynh ánh mắt tràn ngập tin tưởng: Đệ sợ cái gì! Đệ nhưng là Lục Phiến Môn đệ nhất đao!

Lâm Nhiễm trợn mắt há hốc mồm: … Hể?

Sư huynh giơ ngón tay cái lên: Sư đệ, ngươi phải tin tưởng bản thân mình, với sự hiểu biết của ta về đệ, lấy đao pháp của đệ chém ngã hai Cơ Vô Tà cũng không thành vấn đề, mấy tên lâu la khác cứ để cho ta.

Lâm Nhiễm nhất thời mặt toàn biểu tình như ăn phải sh*t.

gocnhocuatoi

Lời của tác giả: Đúng rồi, thuyết minh một chút, cái “Học nhi thì tập chi” có hai loại giải thích, một loại trong văn đã nói, loại kia có ý là học xong ôn tập ha _[:з」∠]_

__________________

Chú thích:

[1]: Dựng phụ: Phụ nữ có bầu. 

[2]: Thảo nê mã: Là loài vật hư cấu, đồng âm với thao ni mã = đmm trong tiếng Việt. 

[3]: Nhất trượng hồng: Là trừng phạt dành cho phi tần trong cung, dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc, đánh vào vùng eo và hạ bộ. Đánh cho đến khi gân cốt đứt đoạn, máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa một mảng đỏ tươi, có tên là “nhất trượng hồng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui