Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Lận Khinh Chu giãy giụa nhưng không thoát ra được vòng tay Mục Trọng Sơn, đành để mặc hắn ôm rồi hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Ta à?" Mục Trọng Sơn cong mắt cười, dài giọng nói, "Vào rừng trúc nghỉ ngơi một lát, ai ngờ vừa mở mắt ra đã thấy lửa cao ngút trời, quả thực làm ta sợ khiếp vía."

Hai má Lận Khinh Chu đỏ ửng vì xấu hổ, y mất tự nhiên đưa tay xoa mặt, ngờ vực hỏi: "Sao ngươi lại chạy vào rừng ngủ mà không ngủ trong nhà trúc?"

Mục Trọng Sơn hùng hồn nói: "Còn không phải tại ngươi sao."

Lận Khinh Chu mờ mịt: "Ta? Ta...... làm gì? Ta đâu có cấm ngươi ngủ trong nhà trúc."

Mục Trọng Sơn thấp giọng kề vào tai y chọc ghẹo làm cổ y đỏ như trời chiều, hơi thở ấm áp: "Toàn thân ngươi đầy dấu vết ngủ trên giường chẳng có chút phòng bị nào, ta đâu phải thánh hiền, nếu không cách xa một chút thì làm sao kìm được thú tính chứ?"

Lận Khinh Chu: "......"

Tối qua đã mất khống chế như vậy! Sao còn......

Người này không có lúc nào đứng đắn được sao?!

Lận Khinh Chu vốn định thẹn quá hoá giận nhưng lại nghĩ đến chuyện gì, rũ mắt suy tư với vẻ mặt đầy phức tạp.

Người trong lòng yên tĩnh ngoài dự đoán, Mục Trọng Sơn buông y ra rồi xoay vai y lại, sau khi quan sát vẻ mặt y thì cười lấy lòng: "Giận à?"

Lận Khinh Chu nhìn Mục Trọng Sơn rồi hỏi một câu khiến mình ngại ngùng nhưng thật sự rất tò mò: "Nếu...... ta có thể đạt tới tu vi của ngươi bây giờ...... thì cũng sung sức như ngươi sao?"

Mục Trọng Sơn: "......"

Mục Trọng Sơn im lặng, trong lòng Lận Khinh Chu lập tức kêu rên: Thôi xong, hỏi ngu rồi!

Quả nhiên Mục Trọng Sơn mím môi nghiến răng, khuôn mặt vặn vẹo, nửa ngày sau vẫn nhịn không được phì cười.

Có những người càng mất mặt thì càng khí thế, Lận Khinh Chu chính là người như vậy, y tỏ vẻ hung dữ như mèo bị đạp đuôi nhe răng xù lông lên, cả giận nói: "Không được cười, có tin ta bịt miệng ngươi không hả."

Mục Trọng Sơn càng cười to hơn.

Lận Khinh Chu nắm cánh tay kéo hắn lại gần rồi chồm tới hôn hắn, nuốt tiếng cười của hắn vào miệng.


Ý cười trên khóe môi Mục Trọng Sơn không hề vơi đi, đảo khách thành chủ, ngậm nhẹ môi Lận Khinh Chu hôn khóe miệng y mấy cái, sau đó luồn lưỡi vào cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của y, ngang nhiên công lược thành trì.

Đây là một nụ hôn triền miên, không cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng đối phương mà chỉ có tình yêu dịu dàng.

Hôn xong, Lận Khinh Chu đưa ngón cái xoa nhẹ đôi môi ướt át của mình rồi lộ ra vẻ nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi Mục Trọng Sơn: "Ta cắn rách môi ngươi à?"

"Hả? Sao lại hỏi vậy?" Mục Trọng Sơn ôm y không buông, cả người dán sát vào y.

Lận Khinh Chu lầm bầm: "Hình như có mùi máu thì phải."

Toàn thân Mục Trọng Sơn cứng đờ không dễ phát hiện, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình thường, hắn cười nói: "Ừ, cắn rách rồi."

Lận Khinh Chu vội vàng nâng mặt hắn lên: "Rách chỗ nào? Để ta xem."

Mục Trọng Sơn quay đầu đi không cho y nhìn, ngang ngược nói: "Chỉ nhìn thôi làm sao khỏi được? Tất nhiên phải đền bù rồi."

Lận Khinh Chu dở khóc dở cười: "Đền gì?"

Mục Trọng Sơn cười nói: "Đền nụ hôn đi."

Lận Khinh Chu: "Còn hôn nữa à? Miệng ngươi không đau sao!"

Mục Trọng Sơn: "Hôn má nè."

Lận Khinh Chu: "......"

Mục Trọng Sơn giả bộ che miệng xuýt xoa kêu đau.

Lận Khinh Chu đỡ trán: "Được được được." Sau đó ôm cổ Mục Trọng Sơn bằng hai tay, hôn chụt một cái thật mạnh lên má hắn, "Được chưa?"

Mục Trọng Sơn vừa lòng thỏa ý gật đầu.

Dính nhau đủ rồi, Lận Khinh Chu nhớ lại đám trúc bị mình đốt lúc nãy, y và Mục Trọng Sơn cùng đi vào rừng trúc, mùi khét và khói mù vẫn chưa tan hết, dưới đất toàn lá cháy đen đụng vào là nát, Lận Khinh Chu vuốt cành trúc cháy khô gục xuống, tiếc rẻ thở dài rồi quay đầu hỏi Mục Trọng Sơn: "Có cứu được không?"

"Được chứ." Mục Trọng Sơn gật đầu, "Nhưng ta đã khoét kim đan Mộc linh duyên nên bất lực với cái này, trái lại ngươi có thể thử một chút."


"Thật sao? Để ta thử xem!" Hai mắt Lận Khinh Chu lóe sáng như sao.

"Nào, ta dạy cho ngươi." Mục Trọng Sơn dạy không biết mệt mỏi, kiên nhẫn chỉ cho Lận Khinh Chu biết chú thuật khiến thực vật bình thường mau chóng lớn lên và lấy lại sự sống mới.

Những cách kết ấn bằng ngón tay kia rất phức tạp với Lận Khinh Chu nhưng y học hết sức nghiêm túc, ghi nhớ kỹ càng nên chưa đầy hai ngày đã luyện được.

Mấy ngày sau, ban ngày hai người trồng trúc, ban đêm nghỉ ngơi, ung dung nhàn nhã, khoan thai tự đắc.

Dù ngoài miệng Mục Trọng Sơn hay nói mấy câu không đứng đắn với Lận Khinh Chu nhưng cũng không đòi hỏi y nữa, cùng lắm ban đêm đi ngủ chỉ ôm y vào lòng xoa xoa.

Một ngày hai người vui đùa ầm ĩ trên giường trúc, Mục Trọng Sơn đè Lận Khinh Chu giãy giụa kịch liệt dưới người mình rồi túm lấy tay y, giở trò xấu cắn tai y, hai người đều là nam tử khí huyết dồi dào, cọ xát như vậy dễ gì không bén lửa, Lận Khinh Chu vốn chỉ ỡm ờ, náo loạn một hồi lại ngoan đến khó tin, nằm dưới thân Mục Trọng Sơn, đôi mắt sáng ngời tràn đầy chờ mong nhìn hắn chằm chằm, lồng ngực khẽ phập phồng vì khẩn trương.

Ai ngờ đến phút cuối Mục Trọng Sơn lại thu tay về, vẻ mặt khác thường, lẩm bẩm nói trúc cần tưới nước rồi đứng dậy vội vàng ra khỏi nhà.

Hành động này chẳng khác nào đánh đòn cảnh cáo Lận Khinh Chu, làm y sững sờ trên giường trúc.

Cả người Lận Khinh Chu đều choáng váng.

Mẹ nó ngươi tưới trúc gì hả!!!

Cái ngươi cần tưới là lửa dục của ông đây này!

Mục Trọng Sơn cũng không xem Lận Khinh Chu là đồ ngốc, biết thái độ mình như vậy sẽ khiến y hoang mang quẫn bách hay thậm chí là đau lòng, chạng vạng tối hôm đó hắn nắm tay Lận Khinh Chu, thành khẩn nghiêm túc giải thích với y.

Mục Trọng Sơn: "Lần đầu chúng ta song tu khiến tu vi của ngươi đột ngột tăng mạnh, kém xa thời gian người bình thường tu luyện, ta sợ song tu lần nữa trong thời gian ngắn sẽ làm ngươi bị nội thương vì không chịu nổi quá nhiều linh lực."

"Hầy." Lận Khinh Chu thở phào, "Sao ngươi không nói với ta sớm."

Lận Khinh Chu tin nên không hề nghi ngờ gì.

Lận Khinh Chu bỏ ra bốn ngày học bấm quyết và chú thuật, ngày thứ năm chỉ cần nửa canh giờ đã khôi phục lại rừng trúc xanh um tươi tốt.

Y đắc ý kéo Mục Trọng Sơn đến xem thành quả của mình, Mục Trọng Sơn khen y không tiếc lời, cuối cùng ba hoa nói: "Không hổ là nương tử nhà ta."


Lận Khinh Chu tập mãi thành quen, lười giải thích nên chỉ hỏi: "Mà này, giờ tu vi của ta đạt tới cảnh giới gì rồi?"

Mục Trọng Sơn nói: "Tốt nhất vẫn đừng nên đoán mò, chờ ngày mai về Kinh Hồng Tông dùng pháp khí xác định tu vi là biết ngay."

"Cái gì? Ngày mai về Kinh Hồng Tông á?" Vì kinh ngạc nên giọng Lận Khinh Chu trở nên cao vút, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Mục Trọng Sơn gật đầu: "Ừ, ta và ngươi ở đây lâu quá rồi, phải đi thôi."

"Nhưng ta cứ tưởng...... tưởng......" Lận Khinh Chu lẩm bẩm lặp đi lặp lại từ này, giống như không biết diễn đạt thế nào, cuối cùng hỏi, "Chúng ta có còn trở lại đây nữa không?"

Mục Trọng Sơn cong mắt cười với Lận Khinh Chu, sau lưng hắn là ánh hoàng hôn vàng rực và rừng xanh bạt ngàn, hắn quả quyết: "Có chứ."

"Được rồi." Lận Khinh Chu không còn ủ rũ như lúc nãy nữa, cúi đầu vuốt ve lá non trên cây trúc bên cạnh.

Sáng hôm sau, hai người tạm biệt nơi này về Kinh Hồng Tông.

Họ đáp xuống một chỗ vắng vẻ trên đảo Kinh Hồng Tông, để đề phòng, Mục Trọng Sơn đeo lên mặt nạ đen tuyền che khuất nửa mặt.

Gió biển thổi qua mang theo mùi tanh nồng, Lận Khinh Chu phát hiện mình có thể cảm nhận được hướng gió, y giơ tay lên để gió xuyên qua kẽ tay, hệt như dải lụa mềm bay phất phơ giữa trời đất.

Đúng lúc này, y nghe thấy có người thì thầm gọi tên mình.

"Tiểu Chu, Tiểu Chu à......"

Thanh âm theo gió vọng đến từ một nơi rất xa, tuy mơ hồ không rõ nhưng lại khiến y cảm thấy hết sức quen thuộc.

Lận Khinh Chu hoang mang, đang định tập trung lắng nghe thì bả vai bị đè xuống, y định thần lại rồi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Mục Trọng Sơn.

"Sao lại ngẩn người thế?" Mục Trọng Sơn hỏi.

"Vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?" Lận Khinh Chu hỏi.

"Nghe gì cơ?" Mục Trọng Sơn băn khoăn, "Tiếng gió à?"

Lận Khinh Chu cũng không nói thêm nữa: "Ừ, tiếng gió."

Nhất định là y nghe lầm rồi, tu vi Mục Trọng Sơn cao hơn y, làm gì có âm thanh nào Mục Trọng Sơn không nghe mà y lại nghe thấy chứ.

Đúng lúc này lại có giọng nói vọng đến tai Lận Khinh Chu.


Lần này có thể nghe rõ ràng, hơn nữa Mục Trọng Sơn cũng nghe thấy.

Là Thượng Thiện Nương Nương truyền âm từ xa: "Mời hai vị đến Tầm Đạo Đài."

Mục Trọng Sơn cười nói: "Đúng lúc ta cũng có việc cần tìm Thượng Thiện Nương Nương đây."

-

Hai người vừa đến Tầm Đạo Đài thì một bóng trắng to như con diều giấy vẫy cánh lao về phía họ.

Mục Trọng Sơn phản ứng cực nhanh, vội vã tiến lên nửa bước che chở Lận Khinh Chu phía sau, hắn vốn định đánh lui bóng trắng, nhưng vừa giơ tay lên thì nhận ra gì đó nên lại nghiêng người tránh ra.

Bóng trắng nhào vào ngực Lận Khinh Chu, suýt nữa húc y té xuống đất, tiếng chim hót vang vọng khắp trời.

"Đây là cái gì!?" Lận Khinh Chu kinh hãi.

"Linh tước của ngươi đấy." Ôn Cầm chậm rãi đi tới, "Mới năm ngày không gặp mà không nhận ra nữa à?"

"Cái, cái, cái quái gì thế?" Lận Khinh Chu ôm linh tước to gần bằng con cò trắng trong ngực, mắt to trừng mắt nhỏ với nó "ngươi ăn gì vậy hả!"

Sao y nuôi bao lâu nay vẫn chỉ là cục thịt tròn vo, Ôn Cầm mới nuôi sáu ngày mà đã lớn thế này rồi.

Chẳng lẽ đây chính là cách nuôi của bà ngoại trong truyền thuyết sao?

"Có ăn gì đâu, chỉ là linh tước biến đổi thôi, nó còn có thể to hơn nữa kìa." Ôn Cầm giải thích, "Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, nó cũng vậy, ngươi cũng vậy." Nàng nhìn ra tu vi của Lận Khinh Chu so với trước đây đã là một trời một vực.

Mục Trọng Sơn lịch sự hỏi: "Thượng Thiện Nương Nương có thể nhìn ra tu vi hiện giờ của Khinh Chu ở mức nào không?"

Ôn Cầm lắc đầu: "Nhìn không ra, phải thử mới biết được."

"Cũng đúng." Mục Trọng Sơn chẳng hề ngạc nhiên mà lại nói, "Thượng Thiện Nương Nương, ta có một việc muốn nhờ, không biết Thượng Thiện Nương Nương có chịu nghe không."

Ôn Cầm: "Ngươi nói đi."

Mục Trọng Sơn chân thành nói: "Ta định ngày mai về lại Xuân Hoa Tông để tìm chân tướng diệt tông của sư môn năm đó, hy vọng ngài có thể giúp ta."

Ôn Cầm quay đầu nhìn Mục Trọng Sơn, ánh mắt như lưỡi dao sắc lạnh muốn bổ ra gai độc, nhưng điều khiến nàng bất ngờ là cảm giác Mục Trọng Sơn mang đến cho mình không còn giống bụi gai như trước kia mà là một dòng suối trong vắt, không nóng không vội nhưng khi kiên định có thể xuyên thủng đá.

Ôn Cầm nói: "Bao năm nay ngươi chưa từng điều tra chuyện năm đó, bị người ngoài bôi nhọ danh dự ngươi cũng không quan tâm không giải thích, giờ lại nôn nóng như chỉ hận ngày mai không thể bay từ Kinh Hồng Tông về Xuân Hoa Tông sao? Ngươi biết rõ hai nơi cách nhau nghìn trùng mà."

Mục Trọng Sơn nhìn sang Lận Khinh Chu đang ôm linh tước xoa xoa vuốt vuốt, đôi mắt cong lên, ý cười như nắng sớm rực rỡ, nhẹ giọng nói: "Chỉ vì gặp được người, không nói sợ xuân tàn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận