Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Lận Khinh Chu: "Đại sư huynh, mau tới đây!"

"Các ngươi đi trước đi!" Lạc Trường Xuyên hét lên rồi cầm chuôi kiếm đâm tới trước, đánh lui một con quái vật lông dài xông đến.

Hắn tự biết tu vi của mình không thấp, gặp tình huống nguy hiểm có thể dễ dàng ứng phó nên mới dám dẫn các sư đệ sư muội đi vào hành lang địa cung, không ngờ lại gặp phải đại đỉnh hút linh lực.

Lạc Trường Xuyên cũng không ngồi yên chờ chết, hắn vừa vung kiếm đánh nhau với quái vật vừa thử bức ra linh lực trong người.

May mà sau khi rời xa cung điện bằng đá kia, linh lực trong cơ thể họ đã dần khôi phục lại.

Lạc Trường Xuyên liều mạng một phen, bóp quyết thử rót linh lực vào trường kiếm.

Nào ngờ ngón tay hắn vừa bắt đầu kết ấn thì lũ quái vật kia đột nhiên hung hãn hơn, không còn e ngại tránh né lưỡi kiếm của Lạc Trường Xuyên mà cứ như bị điên xông lên tấn công hắn, cắn bàn tay kết ấn của hắn.

Lạc Trường Xuyên tụ linh khí cần phải tập trung tinh thần, vì tránh không kịp nên bị một con quái vật lông dài cắn trúng cổ tay, máu tươi lập tức tuôn ra từ răng nanh sắc nhọn.

"Đại sư huynh!" Tiếng kêu hoảng hốt vang vọng khắp hành lang, một con quái vật lông dài hung tợn giơ móng vuốt cào mặt Lạc Trường Xuyên, móng tay sắc nhọn kéo theo một luồng gió đen dữ dội, nếu bị cào trúng e là cả khuôn mặt sẽ be bét máu thịt.

Lạc Trường Xuyên không cam lòng chịu thua mà túm lấy quái vật lông dài cắn chặt cổ tay mình vội vàng lui lại.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng dáng bé nhỏ trắng như tuyết lao tới trước mặt Lạc Trường Xuyên.


Chỉ thấy quanh mình linh tước nổi lên ánh sáng bạc chói mắt như pháo hoa, lũ quái vật lông dài trong hành lang lập tức bị một bàn tay vô hình hất tung, văng ra xa mấy mét rồi ngã xuống đất phát ra âm thanh nặng nề.

Lạc Trường Xuyên chưa chưa kịp hoàn hồn sau khi trở về từ cõi chết thì đã bị Lận Khinh Chu xông tới túm lấy: "Sư huynh! Đi mau!"

Lận Khinh Chu kéo Lạc Trường Xuyên đến dưới lỗ thủng trong hành lang: "Sư huynh, tay ngươi bị thương, ngươi lên trước đi!"

"Ừ." Lạc Trường Xuyên lấy lại tinh thần, biết giờ không phải lúc nhường nhau nên cấp tốc giẫm lên đầu gối Lận Khinh Chu.

Trên hành lang, Hạ Phái nắm bàn tay chưa bị thương của Lạc Trường Xuyên rồi hô lớn "Một hai", đồng tâm hiệp lực với Lận Khinh Chu giúp Lạc Trường Xuyên leo lên hành lang đá bên trên.

Lạc Trường Xuyên đứng vững lại, không để ý vết thương trên tay mà lập tức quay đầu gọi: "Lận sư đệ, mau lên đây!"

Lận Khinh Chu quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mục Trọng Sơn.

Lúc nãy nguy cấp, Mục Trọng Sơn đã cưỡng ép tụ linh khí trời đất trong vòng trăm dặm vào cơ thể mình để hóa giải nguy cơ, nhưng vì thân thể linh tước không chịu nổi linh lực mạnh này nên bị nội thương, vì vậy sau khi Mục Trọng Sơn cố dựng lên bức tường gió ngăn chặn quái vật lông dài, thân thể hắn nhịn không được rơi xuống.

Con ngươi Lận Khinh Chu đột nhiên co lại, sải chân bước nhanh tới đỡ lấy linh tước lông trắng ôm trong ngực.

"Lận sư đệ!" Lạc Trường Xuyên vẫn đang gọi.

"Tới liền! Tới liền!" Lận Khinh Chu vừa đáp vừa chạy tới lỗ thủng đưa linh tước lên.

Nghê Uyển Uyển đón lấy linh tước, cẩn thận ôm nó rồi thúc giục: "Sư đệ! Mau nhảy đi!"

Hạ Phái và Lạc Trường Xuyên cùng vươn tay ra cho Lận Khinh Chu: "Nhanh lên!"

Lận Khinh Chu hít sâu một hơi, hai đầu gối khuỵu xuống lấy đà nhảy lên nắm tay Hạ Phái và Lạc Trường Xuyên.

Ngay khi sắp nhảy, cổ chân Lận Khinh Chu đột nhiên bị ai đó túm lấy rồi kéo mạnh một cái.

Chẳng những y không thể nhảy lên mà còn chật vật ngã nhào xuống đất, khuỷu tay và đầu gối đau điếng.

Mắt Lận Khinh Chu nổi đom đóm, ngẩng đầu nhìn lại.

Một con quái vật lông dài đứng cạnh chân Lận Khinh Chu nhìn y chằm chằm, cổ họng phát ra những âm thanh kỳ quái: "Éc...... éc......"

"Lận sư đệ!" Lạc Trường Xuyên ôm bàn tay bị thương không nói hai lời nhảy xuống.


Lạc Trường Xuyên rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn làm con quái vật lông dài kia giật mình, đưa tay nắm chặt cổ chân Lận Khinh Chu, móng tay sắc nhọn đâm xuyên da thịt y, lôi tuột y ra sau ba bốn mét.

Lận Khinh Chu đau đến nỗi mặt mũi méo xệch, vớ lấy một hòn đá quyết tâm đánh quái vật lông dài.

Quái vật lông dài nghiêng người né tránh làm hòn đá nện vào vách đá, hình như đụng phải cơ quan nào đó.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, phiến đá dưới thân Lận Khinh Chu đột nhiên nghiêng đi.

Lận Khinh Chu không giữ vững thân thể nên chẳng có gì lạ khi y rớt xuống cùng với con quái vật lông dài kia.

"Lận sư đệ!!" Tiếng hét thất thanh của Lạc Trường Xuyên lập tức biến mất sau khi phiến đá trở lại như cũ.

Dưới phiến đá là một con đường cực dốc, hai tay Lận Khinh Chu ôm đầu, cả người mất đà đụng vào vách đá lăn lông lốc, cuối cùng ngã xuống một nơi.

Lận Khinh Chu đờ đẫn một hồi, cơn đau dữ dội từ cổ chân và thân thể trầy trụa gọi ý thức của y trở về.

Y biết có một con quái vật lông dài cùng rớt xuống với mình, nhưng chung quanh tối đen nên y chẳng thấy được gì.

Bóng tối bí hiểm khiến toàn thân Lận Khinh Chu ướt đẫm mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi và khát vọng sinh tồn bức ra linh lực của y, bàn tay bỗng dưng phực lửa.

Nơi ánh lửa chiếu sáng không có bóng dáng quái vật lông dài, Lận Khinh Chu hít sâu mấy hơi ép mình tỉnh táo lại, lê chân bị thương cố đứng dậy nhìn quanh để xem mình đang ở đâu.

Đây là một căn phòng bằng đá rộng khoảng mười mét vuông, bốn phía đều là vách đá, trên một vách đá có ô cửa sổ nhỏ, còn vách đá đối diện gắn một sợi xích sắt dày bằng cổ tay, hình như dùng để cột hoặc trói gì đó.

Lận Khinh Chu lảo đảo đến cạnh một vách đá rồi đưa tay mò mẫm, sốt ruột tìm cách ra ngoài.

Đúng lúc này, sau lưng y vọng đến một âm thanh kinh dị khiến người ta dựng tóc gáy.


"Éc...... éc......"

Lận Khinh Chu quay phắt lại, sau đó bị quái vật lông dài vật ngã xuống đất.

Nó đè lên vai Lận Khinh Chu, móng tay sắc nhọn xé rách áo y ghim vào trong thịt, Lận Khinh Chu đấm vào mặt quái vật lông dài rồi đánh nhau với nó, liều chết chống cự.

Trong lúc vật lộn, túi càn khôn bên hông Lận Khinh Chu bị quái vật lông dài giật đứt, kính Phi Hồng và một cái bánh nếp bọc trong giấy dầu lăn ra ngoài.

Quái vật lông dài vốn định cắn cổ Lận Khinh Chu, nhưng nó chợt nhận ra gì đó nên khựng lại, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, khi thấy bánh nếp trên sàn thì lập tức buông Lận Khinh Chu ra rồi nhào qua nhặt bánh lên, sau đó rúc vào góc bắt đầu ăn như hổ đói.

Lận Khinh Chu vừa trải qua ác đấu nên thở hồng hộc, y nhặt túi càn khôn và kính Phi Hồng lên, toàn thân căng cứng, cảnh giác nhìn về phía quái vật lông dài trong góc.

Chỉ giây lát sau nó đã ăn hết bánh nếp, thậm chí còn nuốt luôn giấy dầu, nó ngẩng đầu nhìn Lận Khinh Chu chằm chặp, trong miệng phát ra tiếng hầm hừ và âm thanh đơn điệu kia: "Éc...... éc......"

Lận Khinh Chu sợ nó lại bổ nhào vào mình, y không còn sức đánh nhau nữa nên vội vàng lấy từ túi càn khôn ra một cái bánh nếp để dưới đất, sau đó lui lại mấy bước cách xa quái vật, hy vọng mồi nhử này có thể trì hoãn thời gian.

Quái vật đứng dậy bằng hai chân, khom lưng cảnh giác đi đến chỗ bánh nếp, nó đề phòng nhìn chằm chằm Lận Khinh Chu một lát, sau đó hấp tấp cầm lấy bánh rồi vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Nhìn quái vật kia ăn, một ý nghĩ rùng rợn chợt nảy ra trong đầu Lận Khinh Chu.

Y thầm nghĩ: Chắc không phải lúc nãy quái vật này kêu đói đấy chứ......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận