Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL


"Cái gì?" Mộ Dung Táp kinh ngạc nhảy dựng lên, "Là Tả Tề bị Hoa huynh đánh?
"Ngoài hắn ta ra còn có thể là ai." Hoa Triệt trầm mặc một lát, trong lòng có chút phiền muộn hơn là hoảng sợ.

Vốn định ăn, uống, chơi và nằm chờ chết, chẳng hiểu rắc rối ở đâu cứ thế bò đến.

Tả Tề chết không rõ lý do.

Thượng Thanh chạy đến Linh Tiêu Bảo Điện để hỏi tội.

Chẳng lẽ lại nghi ngờ hắn giết Tả Tề?
Thật là nực cười!
"Đại sư huynh đừng lo lắng." Hắn trấn an Văn Nguyên đang chảy mồ hôi nhễ nhại.

"Cây ngay không sợ chết đứng."
Thượng Thanh tìm tới cửa thì không thể để cho sư phụ đơn độc đối mặt.

Hoa Triệt lập tức đến Linh Tiêu Điện, quả nhiên nơi đó đang rất ồn ào.

Trang Điền đấu võ mồm: "Ngươi nói lão Bát của ta giết cao đồ của quý phái.

Có bằng chứng không? Vật chứng đâu? Mấy ngày nay lão Bát của ta chưa bao giờ ra khỏi cửa, tất cả bọn ta đều có thể làm chứng.

Chỉ bằng các hạ mở miệng là có thể vu oan cho người khác? Thượng Thanh Tiên Môn đại gia đại nghiệp thì phải dùng lý mà nói chuyện."
Kiếm tu trường tị* cạnh khoé: "Chưa nói tới các ngươi đều là cùng một giuộc lời khai không đáng tin.

Chỉ tính đến việc Trang chưởng môn khẳng định hắn ở yên trong môn là rất đáng nghi.

Ngày 15/7 Tả sư đệ đầu lìa khỏi cổ.

Cho hỏi, ngày đó Hoa Triệt ở đâu? Có ở trong sư môn không?"
(*) 'Trường tị' là biệt danh.


Bản QT để kiếm tu trường cái mũi.

Nên tui sửa thành hán việt, trong đó 'Trường' = dài, 'Tị' = Cái mũi, cho dễ nghe, sửa thành kiếm tu mũi dài nghe mệt mỏi quá.

Trang Điền cứng họng.
"Tả Tề chết ở đâu?" Hoa Triệt bước qua ngưỡng cửa bước vào.

Lộ Hào muốn nói lại thôi, do dự nhìn qua sư huynh.

Kiếm tu cười nhạo: "Ồ, ra tới rồi! Ta còn tưởng rằng ngươi làm con rùa đen rút đầu không dám lộ diện."
"Ta không giết người, tại sao lại không dám lộ diện?" Hoa Triệt oán thầm trong lòng, cho dù giết người hắn cũng dám lộ diện.

Lộ Hào lên tiếng: "Tả Tề sư huynh chết tại Minh Nguyệt Cốc."
Hoa Triệt cười đầy ẩn ý: "Thực không dám giấu giếm, vào rằm tháng bảy đúng là ta không có ở sư môn.

Chưởng môn cho chúng ta nghỉ ngơi, ta về Hàng Châu thăm người thân."
Trường tị hỏi vặn: "Nhân chứng?"
Hắn bình tĩnh trả lời: "Tất cả mọi người ở Tuý Mãn Lâu, còn có Tiền công tử, cậu ấm ở Hàng Châu."
"Tuý Mãn Lâu?" Kiếm tu sững sờ, khi phản ứng lại trên mặt lộ ra vẻ chán ghét và châm chọc "Tốt! Truyền thừa trăm năm của Linh Tiêu Bảo Điện, tu sĩ tiên môn mà không chuyên tâm thanh tu lại chạy tới nơi nhơ nhuốc kia.

Đây là môn quy của Linh Tiêu Bảo Điện, đây là lời dạy của Trang chưởng môn."
"Hừm!" Hoa Triệt nhíu mày, "Ta đi Tuý Mãn Lâu là chuyện của ta, có quan hệ gì với sư phụ? Còn nữa, môn quy của Linh Tiêu Bảo Điện thì mắc mớ gì đến Thượng Thanh Tiên Môn của ngươi.

Đừng mang cái danh đệ nhất tiên môn đi quản đông quản tây, quản thiên quản địa!"
"Ngươi!"
"Đúng rồi!" Mộ Dung Táp hét lớn một tiếng, "Cảnh cáo ngươi giữ miệng cho sạch sẽ! Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết cha ta là ai không?"
"Ha ha..." Trường tị cười to giễu cợt, đồng thời xem xét Hoa Triệt từ đầu đến chân, "Ồ, cũng khó trách! Ta biết ngươi, Hoa Triệt, Hoa Tình Không, xuất thân từ thanh lâu, con trai kỹ nữ, cha ruột cũng không biết là ai.

Từ nhỏ sống ở nơi hương phấn hèn chi nhiễm một thân dơ bẩn.

Xuất thân hèn mọn, kiệt ngạo quái đản, làm ra chuyện giết người phóng hỏa cũng không kỳ lạ."
Tất cả mọi người trong sảnh đều bị sốc sau khi nghe lời châm chọc này.


Bọn họ chỉ biết có Hoa Triệt xuất thân bí ẩn, tu vi không biết từ đâu mà có.

Cũng chẳng biết hắn giống ai mà dung mạo tuấn mỹ mê người, dáng vẻ thanh tao nho nhã, ăn nói lưu loát thuyết phục, đáng lẽ phải là công tử có gia thế hiển hách.
Ai ngờ đâu...
Bản thân Hoa Triệt cũng không tức giận, so với việc bị chỉ trích, gia đình và bạn bè xung quanh bị người ta coi thường mới có thể làm hắn khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn bốn chữ hắn nghe nhiều nhất chính là "con trai kỹ nữ", lúc đầu còn thấy tức giận, bây giờ thì như gió thoảng bên tai.

Không ngờ, Trang Điền nổi trận lôi đình: "Đồ khốn! Ngươi dám xúc phạm đệ tử của ta, coi chừng răng chó của ngươi!"
Sở Băng Hoàn nắm tay Hoa Triệt, dắt hắn đến trước mặt kiếm tu.

Ánh mắt lạnh lùng như hồ băng phủ bụi ngàn năm, sâu không có đáy, không có một chút nhiệt độ.

Y trầm giọng xuống, ngữ điệu hàm chứa sắc bén và nguy hiểm: "Xin lỗi."
Kiếm tu làm như nghe được chuyện cười "Ta xin lỗi? Ta xin lỗi hắn?"
"Hoặc là lập tức lập tức xin lỗi, hoặc là..." Ngón tay y kẹp chặt ngân châm "Từ nay về sau khỏi phải xin lỗi."
Vân Miểu Tiên Quân có trăm loại phương pháp để gã biến thành câm điếc.
Toàn thân kiếm tu run lên, trong đầu thoáng hiện ra vô số khả năng.

'Hắn dám giết mình sao?'
'Mình là cao đồ Thượng Thanh, là đại đệ tử của Càn Dương trường lão.

Nếu hắn phạm sai lầm thì Càn Dương trưởng lão sẽ không bỏ qua, sư phụ sẽ không từ bỏ đồ đệ.'
'Nhưng...!người này là Sở Băng Hoàn, đại công tử của Thủy kính.'
'Một người trong tương lai sẽ nối nghiệp Vân Thiên Thủy Kính, một người là đệ tử nho nhỏ của Thượng Thanh Tiên Môn.'
Sau lưng Kiếm tu đổ đầy mồ hôi lạnh, chật vật chắp tay, hơi cúi đầu: "Hoa, Hoa công tử bỏ qua, tại hạ thất ngôn."
Hoa Triệt nhìn Sở Băng Hoàn, trong lòng có chút giật mình.
Lộ Hào kinh hãi một hồi.
Trường tị lấy lại bình tĩnh bắt đầu nói tiếp: "Ngựa phi ngàn dặm, cho dù Hoa công tử ở Hàng Châu, nhưng khoảng cách từ Minh Nguyệt Cốc đến Hàng Châu chưa tới trăm dặm.


Vẫn có thể xảy ra khả năng ngươi đi giết người rồi quay lại.

Ai ai cũng biết Tả Tề và ngươi có xung đột, cho nên, ngươi..."
"Ta có động cơ." Hoa Triệt nói thay gã, "Vậy, ta ngoan ngoãn phối hợp điều tra là được chứ gì."
Lộ Hào giành nói trước sư huynh nhà mình: "Tình Không, ta tin ngươi.

Nếu như ngươi có thể giúp đỡ điều tra hung thủ giết chết Tả Tề thì còn gì bằng." Sau đó cung kính hành lễ: "Ta thay mặt Tả Tề đã chết đa tạ Hoa công tử."
Sự việc vẫn còn phải giải quyết, vì thế hắn cùng bọn họ xuống núi.

Sở Băng Hoàn nhất định đi theo, Mộ Dung Táp và Lâm Ngôn không chịu ngồi yên.

Trang Điền phái Văn Nguyên đi theo chăm sóc cho bọn họ.

Đại sư huynh vốn lo lắng cho mấy sư đệ đương nhiên cầu còn không được.
Đoàn người hùng hổ đi theo Lộ Hào và kiếm tu đến Minh Nguyệt Cốc.
Theo sư huynh, sư đệ cùng đi với Tả Tề kể lại.

Bọn họ tách ra hành động, cũng không có trông thấy là ai giết Tả Tề, chỉ là ở xa xa nghe được âm thanh đứt quãng của nạn nhân "Là ngươi", "Không được qua đây", "Cứu mạng".

Giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết.

"Người quen, và có thù với Tả Tề." Trường tị vừa nói vừa nhìn về phía Hoa Triệt.
Mộ Dung Táp lẩm bẩm: "Tính tình Tả Tề khó ưa, nhiều người có thù với hắn, đúng không?"
Chỗ nạn nhân chết có một vũng máu, phía trên còn có mảnh xương vụn và thịt nhão.

Hoa Triệt vừa nhìn thoáng qua, Lộ Hào liền nhắc nhở: "Hắn bị moi tim."
Sở Băng Hoàn: "Yêu tu?"
Đạo tu giết người thường dùng kiếm thuật tấn công kim đan, sau đó bóp nát hoặc là rút khô chân nguyên.
Ma tu sĩ thì thích thần hồn, chuyên môn rút ra hồn phách trong thân thể nạn nhân để bồi bổ trong lúc tu luyện.

Chỉ có yêu tu là duy trì bản năng động vật, luôn luôn móc tim đào phổi, làm cho máu thịt be bét.
Hoa Triệt trầm ngâm nhìn vết máu trên sàn tự lẩm bẩm một mình: "Trái tim đang đập mà bị moi sống ra như thế sẽ rất đau."
Lộ Hào không hiểu Hoa Triệt đang nói cái gì, do dự một chút mới nói: "Ta có thể dẫn ngươi đi xem thân thể của Tả Tề."
Thi thể nạn nhân thảm hơn gấp mấy lần so với tưởng tượng của Hoa Triệt và những người khác.

Chưa kể đến một lỗ máu ở ngực, nội tạng bên trong cơ thể đều bị moi ra, phải dùng bốn chữ "bụng lủng ruột nát" để hình dung.


Lâm Ngôn từ nhỏ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng máu me thế này.

Cậu chàng che miệng chực chờ muốn nôn hồi lâu mới thả lỏng: "Chẳng lẽ là dã thú hay sao..." Nhìn bề ngoài giống như dã thú.
Sở Băng Hoàn thân là thầy thuốc, khám nghiệm tử thi cũng không có gì đáng kể.

Y dùng chân nguyên tìm tòi rồi kết luận: "Kim Đan nát, thần hồn ly thể, linh thức khô kiệt."
Chết triệt để.

"Miệng vết thương không phải do sói và dã thú gặm nhấm gây nên.

Là do vật sắc nhọn móc sống ra ngoài." Y lại tiếp tục nhận xét.

Năm đầu ngón tay móc tim.
"Không phải chỉ giết người và đoạt hồn." Hoa Triệt nhìn kiếm tu khẳng định, "Kẻ giết người hận hắn, hắn và ta chỉ gặp một lần, tuy rằng có mâu thuẫn, nhưng là không đến mức này.

"
Kiếm tu không lời nào để nói.
Lộ Hào: "Tình Không, Sở công tử, có đầu mối chưa?"
Về phương pháp, Hoa Triệt có.
Một đạo quỷ chú có thể khiến xác chết vùng dậy, chỉ cần chưa chết quá ba ngày.

Từ đó có thể nhìn vào linh thức còn sót lại, căn cứ vào ký của cơ thể lần ra chân dung hung thủ.

Nhưng mà...!Hắn không thể dùng trước mặt nhiều người như vậy.

"Yêu tu ăn tim, ăn kim đan.

Nhưng thần hồn của hắn bị rút đi có thể thấy được hung thủ là tu sĩ trong ma đạo.

Ma Tu từ trước đến nay khoa trương cuồng ngạo.

Lấy giết người làm vinh dự.

Không lưu lại ấn ký rồi bỏ đi nghĩa là tán tu không có chỗ dựa, không phải là Phần Tình Điện làm." Hoa Triệt dừng lại, vô thức nhìn vầng trăng trên cao,"Hai ngày trước là rằm tháng bảy?"
Sở Băng Hoàn trầm giọng bổ sung: "Hội quỷ Trung Nguyên.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận