Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Muốn Đào Hôn FULL


Theo sử sách, trận chiến của tiên - ma kéo dài năm năm.
Thượng Thanh tiên môn, Phượng Minh Cốc, Dạ U Phủ, Vân Thiên Thủy Kính là tứ đại tiên môn dẫn đầu, trăm tiên tông hỗ trợ, cùng nhau thảo phạt Phần Tình Điện ở ma giới.

Thượng Thanh tiên môn tổn thất hơn năm ngàn đệ tử.

Cốc chủ Mộ Khải Niên trọng thương, môn hạ đệ tử trọng thương một ngàn người.

Dạ U Phủ tử thương tám trăm người.

Vân Thiên Thủy Kính tử thương năm trăm người.

Tổng cộng phe tiên môn tử vong hơn bảy ngàn tu sĩ.

Thập phương đà chủ của ma giới bỏ mình bảy tên.

Phần Tình Điện tử thương một vạn ma tu.

Tả hộ pháp Thương Si Mị tử vong, hữu hộ pháp Thương Võng Lượng mất tích, Ma Tôn Ân Vô Hối mất mạng.
Sau trận chiến này, ma giới hỗn loạn.
Phần Tình Điện vì thế mà bị huỷ diệt.

Ngôi vị Ma Tôn bỏ không, quần hùng bốn phương mơ ước, bắt đầu lao vào cuộc tàn sát lẫn nhau không có hồi kết.

Tình trạng đao quang kiếm ảnh giữa các phe phái khiến dân chúng sống ở ma giới vô cùng khổ sở.

Oán khí tận trời, mái chảy thành biển, trong phạm vi ngàn dặm cỏ không mọc nổi, cô hồn dã quỷ lởn vởn khắp nơi.

Sau đó, một người từ trên trời giáng xuống và đặt chân vào ma giới, nghe nói đó con trai tông chủ Dạ U Phủ.

Hắn vào khoảng ba ngày và lại đi ra.
Một người mặc bộ gấm trắng đứng chờ hắn ở biên giới, hai người nhìn nhau cười, rồi nắm tay rời đi.
Lúc đó người dân vùng biên giới không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng từ đó đến nay, ma giới không còn chướng khí mù mịt nữa.

Ma tu gặp nhau miễn cưỡng cười nhạt, không dễ dàng lao vào động thủ.

Hơn nữa, phong cách hành xử của họ rõ ràng đã chừng mực hơn xưa.

Không còn cảnh giết người phân thây mà chẳng thèm suy nghĩ nữa.

Muốn tu luyện thì đi chiến trường ở phàm giới hấp thụ sát khí.

Chuyện kể rằng có một kẻ tự xưng là Nhị Ngốc đợi người ở gần Lăng Tiêu Phong, khi nhìn thấy công tử của Dạ U Phủ liền hô: "Tôn thượng!"
Kết quả là gã bị 'Tôn thượng' mắng té tát vào mặt.


Người đó tên là Hoa Triệt, tự Tình Không, con trai ruột của tông chủ Dạ U Phủ; Hôn phu của chưởng môn Thủy kính, cao đồ của Trang Điền - Linh Tiêu Bảo Điện; Huynh đệ tốt của đại thiếu gia Phượng Minh Cốc; Quán quân Hội Võ Vạn Môn; Còn nữa, là tân nhiệm Ma Tôn Phần Tình Điện.

"Ta chỉ thấy dân chúng khổ mà thương, mới đi ma giới dạy dỗ đám người gây rối kia.

Tôn thượng cái gì? Tôn thượng con mẹ ngươi!" Hoa Triệt tức giận chửi ầm lên, nhân tiện xé nát sách sử.

"Cái gì mà khủng bố như vậy, tay trái Dạ U Phủ, tay phải Phần Tình Điện, tiên - ma, thiên - địa đều nắm trong tay! khốn kiếp!"
Đồ chết tiệt bịa đặt, vặn vẹo sự thật!
Sở Băng Hoàn tỏ vẻ đồng cảm: "Những gì viết trên đó cũng chẳng sai."
Đúng vậy, Nhị Ngốc đã hạ quyết tâm thuyết phục hắn tu ma, nhậm chức Ma Tôn, xây dựng Phần Tình Điện vang danh thiên hạ.

Đi, mẹ nhà ngươi chứ đi!
Hoa Triệt đau đầu thật sự: "Ta xen vào việc người khác, quậy thành như vậy, ta sẽ không có khả năng..."
Cây cao đón gió lớn, quá xuất chúng không phải chuyện tốt.

Kiếp trước Hoa Triệt đã minh bạch đạo lí ấy, kiếp này chẳng lẽ lại giẫm lên vết xe đổ!
Sở Băng Hoàn nhìn thái độ muốn nổ tung của hắn không khỏi bật cười.

Y sao lại không biết Hoa Triệt e dè.

"Đừng lo." Sở Băng Hoàn an ủi, "Kiếp này khác kiếp trước, không có Lộ Minh Phong, không có Lộ Hào.

Ngươi có Dạ U Phủ, có Tạ tông chủ, ngươi còn có Vân Thiên Thủy kính, có ta, sư phụ, và các huynh đệ."
Hoa Triệt sững lại, sau đó, một nụ cười vui vẻ nở trên môi: "Ừ!"
Đúng, kiếp này khác kiếp trước.
Ở kiếp trước, thiên hạ phẫn uất và ghen tị vì hắn quá xuất sắc.
Kiếp này, sự xuất sắc của hắn lại làm mọi người hạnh phúc và được an ủi.
Ít nhất là Trang Điền, khi nghe được lời này, ông hưng phấn khua tay múa chân ba ngày ba đêm không thèm đi ngủ.

Dù sao thì Sở Trường Phong cũng bị thương nên cần thời gian để hồi phục, ngoài ra cũng đã có tuổi.

Hơn nữa, mỗi khi ông đi vắng, Sở Băng Hoàn đều quản lý Vân Thiên Thủy Kính đâu ra đó đoàng hoàng.

Sở chưởng môn cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi trao quyền lại cho y.

Do đó, người đứng đầu Vân Thiên Thủy kính hiện nay là Sở Băng Hoàn.
"Đi ngủ sớm đi." Sở Băng Hoàn đặt xuống giữa hàng lông mày của hắn một nụ hôn, "Ngày mai là đại hỷ của chúng ta."
Nghe được lời này, trái tim của Hoa Triệt nhộn nhạo, đập càng lúc càng nhanh.
Bàn về cuộc hôn nhân này, lúc trước Tạ Vãn Đình biết Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn yêu nhau, đương nhiên là sẽ giơ tay tán thành.

"Bà ngoại ngươi định ra hôn ước, theo lý nên tuân thủ.

Ngươi và Thiên Ngu cũng không còn nhỏ nữa, kết hôn càng sớm càng tốt." Tạ Vãn Đình ​​càng nghĩ càng cảm thấy mỹ mãn, nóng lòng muốn đứng ra tổ chức.


Dù sao thì tu sĩ ở tu tiên giới khi kết hôn cũng không có nhiều quy tắc như người phàm.

Ví như vợ chồng son muốn ở đâu thì ở, không có quy định gái phải theo chồng.

Hơn nữa hắn và y đều là đàn ông, không thể nói ai gả cho ai.

Sau khi hai người bàn đi tính lại thì chọn lập lễ đường tại Linh Tiêu Bảo Điện.
Tạ tông chủ: "Ta vừa gửi một bức thư cho Trang Điền.

Ông ta rất vui, bây giờ chắc đã đến Bắc Hải đào bảo vật."
Hoa Triệt chỉ yên lặng nghe, cũng không nói gì.
Tạ Vãn Đình nhìn thái độ của hắn, nét mặt tươi cười, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Triệt, ngươi có chuyện muốn hỏi cha?"
Hoa Triệt hỏi thẳng: "Muốn nghe nói về mẹ."
Tạ Vãn Đình mỉm cười khi nghe những lời đó, lúc nhìn vào đôi mắt của Hoa Triệt ông càng thêm thấu hiểu và yêu chiều.
Ông kể chi tiết câu chuyện về đời mình và Tự Cẩn.

Dành nguyên một đêm để tâm sự với Hoa Triệt cho đến khi bầu trời lấp ló ánh bình minh.

"Thật vậy..." Hoa Triệt cụp mắt xuống, cười nhẹ nhõm một hơi.
Tất cả mọi người đều nói rằng nhìn con biết cha.

Trước kia Tạ Vãn Đình ​​cũng không tin, nhưng bây giờ nhìn Hoa Triệt, ông phải thừa nhận là đúng.

Ông hiểu tâm tư của con trai.

Tuy rằng hắn đến Dạ U Phủ, tuy rằng kịp thời công bố cho tu tiên giới biết Hoa Triệt là con ruột của mình, nhưng trong lòng hắn vẫn có khúc mắc.

Tại sao mẹ ta lại ở trong kỹ viện?
Ông bỏ rơi mẹ à?
Kí ức đã lấy lại từ Ân Vô Hối là gì?
Ông là một người chồng giàu tình cảm, hay một người đàn ông vô tâm?
Tạ tông chủ đã nói tất cả những điều này, và Hoa Triệt cảm thấy thoải mái sau khi nghe xong câu chuyện.

Ngay sau đó, Tạ Vãn Đình ​​đích thân đến Vân Thiên Thủy Kính làm mai.

Dạ U Phủ và Vân Thiên Thủy kính có địa vị ngang nhau.

Với thân phận như thế này, hai người đã xứng lứa vừa đôi, Mai Thải Liên không có lý do gì để phản đối.

Hơn nữa, nàng phản đối mà yên hả? Sở Trường Phong vui, Tạ Vãn Đình vui, Trang Điền cũng vui.

Mộ Khải Niên và Mộ Dung Táp thành tâm chúc phúc.


Quan trọng nhất là Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn, trên trời thì như chim liền cánh, dưới đất thì như cây liền cành.

Nàng không có bản lĩnh để chia rẽ.
Ngoài ra, Hoa Triệt cũng đã cứu nàng khi ở trong Phần Thiên Tháp.
Nàng là người cay nghiệt và xấu tính, ghét nghèo, yêu giàu, luôn xúc phạm Hoa Triệt.

Nhưng Mai Thải Liên không ngờ rằng hắn sẽ cứu mình vào lúc nguy cấp, bất kể hiềm khích trước đó.
Vấn đề là, Tạ tông chủ đã nói những lời đáng ghét nhất bằng giọng điệu lịch thiệp nhất!
Theo lời kể của người trong cuộc.

Hôm đó, Tạ tông chủ đến thăm, ăn mặc như một quý ông giản dị, tươi cười chào hỏi người khác và cư xử đàng hoàng, lịch lãm.
Ông nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: "Tiểu Triệt của ta đã gây không ít phiền phức cho quý phái."
Mai Thải Liên tái mặt.

"Nghe nói tiểu Triệt cứu Mai phu nhân trong Phần Thiên Tháp? Đương nhiên, tiểu Triệt nhà ta tâm địa rộng rãi, cho dù là dân đầu đường xó chợ, thậm chí là người lạ, hắn cũng đâu có thấy chết mà không cứu, huống chi là mẹ ruột của Thiên Ngu."
Nàng lau mồ hôi lạnh trên thái dương.
"Sở Thiên Ngu sinh tâm ma, cũng chính là tiểu Triệt nhà ta đuổi theo vào Phần Tình Điện, tiến sâu vào hang cọp cứu hắn.

Nếu không có tiểu Triệt, bây giờ Sở Thiên Ngu...!có lẽ là đang chơi bài với Ân Vô Hối."
Tạ tông chủ cười lên thật nhẹ nhàng.

Mai phu nhân run lẩy bẩy, xém chút nữa không cầm nổi chén trà.

"Ân Vô Hối tạo nghiệt, tiểu Triệt nhà ta chịu khổ không ít.

Hồi đó, cô nhi quả phụ ở Hàng Châu bị khinh thường, về sau bị lão ma đầu nhận lầm, suýt nữa bị tiên đạo xử tội.

Nhưng từ nay sẽ khác, đây là đứa con duy nhất của bản tông chủ, nghiễm nhiên sẽ muốn dùng toàn bộ sức mạnh của Dạ U Phủ để cưng chiều bảo vệ cho hắn, cho nên...!"Tạ tông chủ nhìn biểu cảm phong phú của Mai Thải Liên, cất giọng ấm áp: "Bà thông gia, nghĩ như thế nào?"
Mai Thải Liên chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.
Môn Đăng hộ đối, Mai Thải Liên đồng ý còn không kip, hơn nữa, nếu nàng phản đối thì sao?
Không thuyết phục!
Vân Thiên Thủy kính và Dạ U Phủ kết hôn, đây có thể coi là sự kiện trọng đại trăm năm của tu tiên giới.

Tổ chức long trọng xa xỉ, vô tiền khoáng hậu.

Cho dù là trăm năm sau được thế nhân nhắc lại, vẫn không tránh khỏi kinh ngạc cảm thán trước mức độ xa hoa rầm rộ lúc bấy giờ.

Đoàn xe hùng hậu đi từ Vân Thiên Thủy kính đến Dạ U Phủ, và từ Dạ U Phủ đến Linh Tiêu Bảo điện.
Kết hôn tại Linh Tiêu Bảo Điện.

Trang Điền rơm rớm nước mắt: "Hai ngươi cuối cùng cũng đã ở bên nhau.

Phải trân trọng nhau, bao dung lẫn nhau, đừng cãi vã!"
Sở Băng Hoàn nhoẻn miệng cười.
Trải qua hai kiếp người, khổ tận cam lai, yêu thương không hết sao đành cãi nhau!
Mộ Dung Táp tặng một đôi ngọc như ý, tính chất hiếm thấy, cực kỳ trân quý.
"Mọi việc suôn sẻ! Thất sư đệ, bát sư đệ, trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long."
Lâm Ngôn tặng một đôi song long bằng ngọc, nghe nói Đậu Đậu tự tay điêu khắc, hai con rồng sinh động như thật, xoay quanh ở bên nhau có vẻ rất thân mật.
Trong khi Sở Băng Hoàn đang nhận quà, Hoa Triệt tranh thủ bước vào Thiên điện để tìm Khương bà bà.
Nhắc tới Khương bà bà, không cần hắn nói, y đã chủ động mời người đến Linh Tiêu.


Đối với Hoa Triệt mà nói, bà không phải là lão nô, mà là người thân.
Chỉ là Khương bà bà cảm thấy tự ti, đẩy tới đẩy lui.

"Đa tạ ý tốt của Sở công tử, nhưng lão nô là người thô tục người, ngài và tiểu thiếu gia thành hôn trọng đại như vậy, lão nô không dự thì hơn."
Trên núi có rất nhiều tiên sư.

Khương bà bà, một bà lão thô tục, làm sao có thể nhận thi lễ của Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn ở trước công chúng, điều này thật sự rất khó coi.

Hơn nữa, tuy bà có địa vị thấp, cũng phải nghĩ cho thiếu gia, không thể làm tiểu thiếu gia mất mặt.

Khuyên nhủ mãi mà Khương bà bà không đi, cuối cùng Hoa Triệt tự thân xuất mã, trói bà bà vác đến Dạ U Phủ.
Khóe miệng Sở Băng Hoàn giật giật, dường như đạo lữ của y có đam mê bắt cóc người.
Nói tóm lại là mọi chuyện rất suôn sẻ thuận lợi.

Khương bà bà ngồi bên Tạ Vãn Đình ở đại điện, nhận lễ của Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn.

Suốt quá trình hai người quỳ lạy, bà như ngồi trên đống lửa.

"Không được, không được, tiểu thiếu gia, Sở công tử, mau đứng dậy."
Chính Tạ Vãn Đình kềm bà lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi chăm sóc tiểu Triệt nhiều năm như vậy, xứng đáng."
Sau khi Văn Nguyên tuyên bố nghi lễ kết thúc, Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn cũng chính thức trở thành đạo lữ.
Họ đã không tuân theo lề lối cũ là trả lại tín vật cho nhau.

Sở Băng Hoàn muốn giữ lại ngọc bội có khắc tên Hoa Triệt, và hắn cũng thế.

"Bà bà." Hắn mặc hỉ phục màu đỏ, trông thấy Khương bà bà đang khóc một mình trong Thiên điện, "Bà sao vậy?"
"Không sao." Khương bà bà vội vàng lau đi nước mắt, "Lão nô rất vui, tiểu thiếu gia, cuối cùng thiếu gia cũng có được thứ mình muốn."
Đáy lòng Hoa Triệt thật ấm áp, hắn ngồi xổm xuống tựa đầu vào lòng Khương bà bà, cảm khái mà nói: "Mọi người đều ở đây, tốt quá rồi..."
Khương bà bà không hiểu tiểu thiếu gia nói cái gì, xoa đầu Hoa Triệt đáp lại: "Tiểu thiếu gia có chốn về tốt đẹp, phu nhân ở trên trời cũng vui lòng."
Hoa Triệt chu cái miệng nhỏ nhắn nói huyên thuyên: "Ta không nỡ xa bà bà."
Khương bà bà bật cười thành tiếng: "Ngươi, đã thành hôn mà còn làm nũng."
Hoa huyên thuyên có một ý tưởng hay ho: "Ta và Khối Băng làm giúp việc cho bà bà nha! Ta chạy bàn đón khách, hắn ở sau bếp rửa chén lau mâm.

Tiểu Thương coi như bảo kê, chuyên trị mấy tên đại ca lưu manh, bà bà ngài chỉ lo thu tiền."
Khương bà bà bị ghẹo cười ha hả.

Nói đến hữu hộ pháp Thương Võng Lượng, cuộc sống hằng ngày của gã thật ấm áp.
Hoàn toàn không tham gia vào trận chiến tiên - ma nên lông tóc chẳng bị tổn thương.

Hằng ngày ở lì trong quán của Khương bà bà làm việc vặt, dấn thân sâu vào con đường này mà không thể tự kiềm chế.

Bóng đêm muôn trùng...
Hóa Nhạc Các, Hoa Triệt cố ý bày ra bộ dáng muốn cự còn nghênh, khiến cả người Sở Băng Hoàn như bốc cháy.

Hai người cởi bỏ hỉ phục, say xưa ôm hôn.
Cuối cùng, Hoa Triệt kiên quyết báo thù, cố ý cọ xát câu giờ, nhất định ngăn cản Sở Băng Hoàn làm đến bước cuối cùng.
Hừ, hừ, ngươi nghẹn chết luôn đi!
Sau đó Hoa Triệt bị y đè xuống giường, đẩy một phát đến bao tử.
Và sau đó...
Dù sao thì ngày hôm sau cũng không thể xuống giường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận