Mỗi Ngày Mị Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Bạch Nguyên Vi vừa tỉnh dậy liền chạy xuống bếp đòi ăn. Nhận ra nơi này còn xuất hiện thêm một gương mặt quen thuộc nữa, vẻ mặt của thiếu nữ dần chuyển sang chán ghét.

"Tôi còn định cho người gọi cậu đến. Không ngờ đã tự mình vác mặt đến đây gặp tôi." - Bạch Nguyên Vi có chút khinh khỉnh nhìn chằm chằm Mạc Dao. - "Lần đến miếu thờ thần lần này cậu phải đi cùng chúng tôi."

"Nguyên Vi như vậy không được đâu."

Tạ Chi Vân ở bên cạnh nhịn không được mà phản đối tuy nhiên rất nhanh đã bị thiếu nữ cắt ngang:

"Cái gì mà không được chứ. Cậu ta đã nghe được một phần kế hoạch lén lên núi của chúng ta rồi. Giờ cậu ta không đi cùng thì để đến lúc tên này gọi toàn bộ thôn dân đến bắt chúng ta cậu mới hài lòng hả?"

Mạc Dao ở một bên gặm táo dường như cũng hiểu ra vấn đề. Thì ra cuộc trò chuyện lần trước của nhóm người này là nói về việc lén vào miếu thờ tà thần. Tuy nhiên thiếu niên không hiểu vì sao Bạch Nguyên Vi lại tỏ ra sốt sắng muốn đến ngôi miếu đó đến vậy.

"Cho dù là quay phim cũng không đến mức phải đến ngôi miếu thật. Chị đến miếu thờ tà thần còn có mục đích khác phải không?"

Bất giác, thiếu niên đã nói ra thắc mắc của mình. Vẻ mặt của thiếu nữ đầu tiên là chột dạ sau đó dần trở nên tức giận. Cô đặt mạnh cốc nước xuống bàn lớn giọng quát lại thiếu niên:

"Chuyện của cậu à? Tôi thích đến đó đấy. Cậu làm gì được tôi."

"Được rồi Nguyên Vi. Cậu nhóc chỉ hỏi thôi mà đâu cần phản ứng như vậy. Mọi người không biết còn cho rằng chúng ta cãi nhau." - Tạ Chi Vân vội vàng trấn an thiếu nữ. Sau đó hắn lại quay sang thiếu niên. - "Bọn anh đến đó chỉ quay chụp thôi. Bạch Nguyên Vi dạo này nhạy cảm, em đừng để tâm cô ấy."

Mạc Dao còn muốn nói cho thiếu nữ về việc lần trước cậu nhìn thấy bàn tay đặt lên vai cô, tuy nhiên xét tình hình hiện tại, có lẽ người này không muốn nghe cậu nói. Thiếu niên chỉ có thể rời khỏi phòng ăn, muốn đi tìm Mạc Trì. Khi đi ra cửa cậu chợt bắt gặp Lưu Uyển Nhu đang đứng một góc. Không biết cô gái này xuất hiện từ bao giờ nhưng so với lần gặp mặt trước, vẻ mặt của nàng có phần nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Mặc dù Lưu Uyển Nhu rất đẹp nhưng cảm giác tồn tại của nàng rất thấp. Nhiều lúc bị thường bị nhóm người lãng quên. Những gì Mạc Dao còn ấn tượng về nàng có lẽ là ở lần bên bờ sông hôm trước.

Phát hiện ra thiếu niên đang nhìn mình, Lưu Uyển Nhu chợt xoay đầu sang nhìn cậu. Động tác của người thiếu nữ không giống người bình thường chút nào thậm chí có phần giống rối gỗ bị giật dây, dọa trái tim cậu suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.


"Cô ấy đã bắt đầu nhận lấy trừng phạt."

Mạc Dao có chút khó hiểu không biết "cô ấy" mà người thiếu nữ sinh đẹp nói đến là ai. Tuy nhiên, rất nhanh cậu ý thức được người mà Lưu Uyển Nhu nhắc đến chính là Bạch Nguyên Vi còn đang nóng nảy ở trong nhà bếp.

"Vì sao ạ?"

Lần này Lưu Uyển Nhu mở miệng muốn trả lời thì một bóng dáng to lớn chợt bước qua, xô đẩy thiếu nữ khiến nàng loạng choạng ngã sang một bên. Đỗ Bình với vẻ mặt hốt hoảng chợt xông vào phòng. Gương mặt hắn ướt đẫm nước giống như vừa nhúng đầu vào bồn rửa mặt thật lâu.

Gã tóc vàng nhìn xung quanh một lượt, bất chợt nắm lấy tay Bạch Nguyên Vi rồi kéo đi. Trước ánh mắt kinh ngạc của Tạ Chi Vân, Lưu Uyển Nhu lại chỉ bình thản đứng dậy. Mạc Dao đứng bên cạnh nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi:

"Bạn trai của chị..."

"Tôi biết." - Khác với phản ứng của các cô gái khi thấy người yêu mình nắm tay người con gái khác, Lưu Uyển Nhu lại chỉ thờ ơ bỏ đi, hoàn toàn không có ý định muốn chạy đi chất vấn Đỗ Bình lẫn Bạch Nguyên Vi.

*****

Đỗ Bình kéo Bạch Nguyên Vi qua một góc. Hắn không hề do dự kéo quần mình xuống. Phát hiện ra tình trạng của người thanh niên, Bạch Nguyên Vi nhịn không được mà đưa tay che miệng.

"Chuyện này là sao..."

"Anh không biết." - Thứ mà hắn luôn tự hào nhất chợt trở nên như vậy, chính bản thân Đỗ Bình cũng vô cùng suy sụp. Hắn gục đầu vào vai thiếu nữ nước mắt bắt đầu tuôn ra. - "Chẳng lẽ do lần đến miếu thờ đó? Chúng ta xúc phạm thần phải không?"

"Em nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Anh nghĩ xem công dụng của Thủy thần là gì? Chỉ cần đưa ra một cái giá thần sẽ cho chúng ta thứ mà chúng ta muốn. Cho dù là nguyền rủa hay tước đi mạng sống của bất kỳ ai."

"Ý em là có người đã nhờ thần nguyền rủa anh?"


Khuôn mặt toàn nước mắt của Đỗ Bình dần thay đổi. Hắn bắt đầu bình tĩnh mà suy nghĩ đến những người có thể hãm hại mình. Tạ Chi Vân chắc chắn không thể. Hắn ta yếu ớt như vậy làm sao dám giao dịch với ma quỷ. Diệp Kiến thì càng không, người này là do hắn thuê, quan hệ giữa cả hai chỉ là giao dịch hai bên cùng có lợi. Vậy chỉ còn một người...

"Là Lưu Uyển Nhu. Chắc chắn là ả ta. Ả ta còn hận việc anh bắt ả ta phá thai." - Nghĩ đến bản thân bị một ả đàn bà nguyền rủa, thiếu gia nhà họ Đỗ nhịn không được mà chửi bậy. - "Mẹ kiếp, chỉ là cái bào thai thôi mà còn hận đến bây giờ."

"Em cũng cảm thấy chị Uyển Nhu rất khác thường. Đặc biệt từ lần mất tích sau khi rời khỏi ngôi miếu đó. Có lẽ chị ta cố tình ở lại để làm lễ cầu xin thần."

Mắt thấy Đỗ Bình muốn đi tìm Lưu Uyển Nhu, Bạch Nguyên Vi liền vội vàng giữ hắn lại.

"Anh đừng tìm chị ta vội. Hiện tại chúng ta chưa có đủ bằng chứng mà. Nếu như chọc giận Lưu Uyển Nhu có lẽ lời nguyền sẽ càng đáng sợ hơn thì sao."

"Vậy chúng ta phải làm sao?" - Đỗ Bình có chút nóng nảy muốn đẩy thiếu nữ tóc ngắn ra nhưng nghĩ đến việc cô biết bí mật của mình, hắn chỉ có thể mềm giọng. - "Nguyên Vi, em nghĩ cách giúp anh đi. Xong chuyện này anh sẽ chia tay con ả điên đó, em sẽ là vợ chưa cưới của chủ tịch tương lai nhà họ Đỗ. Không biết trước đây cha mẹ anh nghĩ gì mà bắt anh kết đôi với Bạch Liễu Liễu..."

"Đừng nhắc đến chị ta."

Nghe đến cái tên bản thân không bao giờ muốn nhắc tới, vẻ mặt của thiếu nữ liền trở nên trắng bệch. Tuy nhiên, rất nhanh cô liền điều chỉnh lại cảm xúc tiếp tục dụ dỗ Đỗ Bình:

"Hiện tại chúng ta phải tìm cách lên miếu thờ một lần nữa. Sau đó chúng ta sẽ lập trận pháp trước bức tượng Thủy thần. Chỉ có cách này lời nguyền mà hắn thả lên anh mới mất đi tác dụng."

"Vậy để anh cho người mời thầy đến. Thủy thần cần bao nhiêu tiền?"

Biết dương v*t của mình sẽ không bị cắt bỏ, Đỗ Bình nhịn không được mà cười lớn.

"Không đơn giản như vậy đâu anh à. Để có thể cứu được bản thân mình, anh nhất định phải nghe theo em tuyệt đối."


"Được được, mọi việc anh đều nghe em."

"Chuyện này chúng ta bàn sau. Trước hết cứ vào nhà đã, tránh mọi người nghi ngờ."

Nghe Bạch Nguyên Vi nói vậy Đỗ Bình chỉ có thế cố gắng lãng quên cái chim không khỏe của mình mà đi vào trong cùng cô. Hai người vừa biến mất, thiếu niên đứng núp sau bức tường mới dám thả lỏng mà ngồi thụp xuống. Vừa rồi cậu rất sợ bản thân bị phát hiện, nếu như bị tóm được hẳn cả Bạch Nguyên Vi lẫn Đỗ Bình đều sẽ không tha cho cậu.

Trong lúc chờ hai chân mình hết tê, Mạc Dao cẩn thận suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi. Lưu Uyển Nhu làm giao dịch với boss lớn để nguyền rủa Đỗ Bình vậy nên hắn buộc phải đến ngôi miếu thờ Thủy thần để tìm cách hóa giải. Nói cách khác hẳn bọn họ là mấu chốt giúp cậu có thể dễ dàng rời khỏi thôn Thủy.

Sau khi rời khỏi đây Mạc Dao muốn đến nhìn Mạc Phú Huy lần cuối. Hiện tại cậu có thể nhìn thấy ma hẳn có thể thấy được anh trai hờ. Nhưng lúc đó cậu nên nói gì đây? Anh trai hờ sẽ không thể sống lại được nữa, cũng không thể giúp cậu nấu ăn mỗi ngày.

Thiếu niên bất giác đưa tay lên chạm vào ngực mình. Từ lúc biết Mạc Phú Huy đã bị giết, Mạc Dao vẫn luôn cảm thấy không thoải mái. Cho dù có khóc cũng không thấy dễ chịu hơn là bao. Thiếu niên không hiểu, cậu muốn hỏi 005 một chút, nó đọc nhiều sách như vậy hẳn biết cậu đang bị làm sao.

Đúng lúc này một bàn tay lạnh băng chợt dán lên bàn tay đang đè trước ngực của thiếu niên, bên tai cậu chợt vang lên giọng nói trầm thấp có phần đáng sợ:

"Không thoải mái sao?"

Mạc Dao vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn sang đoàn khói đen bên cạnh.:

"Dạ?"

*****

Mạc Trì giúp đám cậu ấm cô chiêu sửa đồ xong, cả người nhễ nhại mồ hôi. Hắn dùng tay lau qua loa mồ hôi trên trán, tính toán đi rửa mặt mũi rồi tìm thiếu niên. Không ngờ rằng, người mà hắn vừa nghĩ đến đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hắn, giống như con gấu nhỏ mà nhảy bổ vào người Mạc Trì, hai tay vòng lấy cổ chân cũng bám chặt lấy eo hắn. Mạc Dao vùi mặt vào hõm vai người thanh niên, cũng không chê Mạc Trì một thân toàn mồ hôi, chỉ biết lắp bắp gọi tên hắn:

"A-anh Trì, hắn đến. Hắn lại đến."

Hắn ở đây không cần đoán cũng biết là ai. Mạc Trì nhíu mày nhìn về vị trí thiếu niên vừa chạy tới. Nơi đó mặc dù trống rỗng nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được có một tầm mắt lạnh băng vẫn luôn dõi theo hai người.

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ mùi hương không còn nữa?"


Mạc Dao lo lắng hỏi Mạc Trì. Cậu thật sự rất sợ boss lớn lại đè cậu ra rồi nhét đồ vật kỳ lạ vào mông cậu như hôm qua. Cảm giác cả người ê ẩm thậm chí chim nhỏ còn muốn bắn nước tiểu đã để lại bóng ma trong lòng thiếu niên.

"Anh Trì, chúng ta... chúng ta đánh dấu lại một lần nữa được không?"

Bởi vì quá sợ bị bắt được, thiếu niên liền buột miệng nói ra mà không hề suy nghĩ. Cậu hoàn toàn không ý thức được bản thân mình đang chủ động mời gọi hắn nếm thử bản thân. Mạc Trì không để cậu ân hận, hắn trực tiếp đè thiếu niên lên tường rồi hôn lên môi cậu.

Mạc Dao không biết Mạc Trì hôn cậu bao lâu chỉ biết rằng khi được người nọ ôm vào trong xe trong miệng thiếu niên đã tràn ngập mùi táo xanh. Thiếu niên đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương xe. Môi có chút sưng lên, hai má cậu thì đỏ như cà chua. Thiếu niên xấu hộ vội vỗ hai má mình cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Mà phía bên ngoài, Mạc Trì cùng Bạch Nguyên Vi dường như đang tranh cãi gì đó, sắc mặt thiếu nữ trông vô cùng không tốt. Mạc Dao đoán cô ta muốn lôi kéo Mạc Trì đi lên miếu cùng mình.

"Không được. Nơi đó không phải là nơi các người có thể tự tiện tiến vào."

Nếu là trước đây Mạc Trì còn cười nhạo đây là mê tín dị đoan nhưng sau những chuyện gần đây, hắn chỉ ước bản thân cùng cục nợ của hắn không dính vào Thủy thần.

"Anh là vệ sĩ do cha tôi thuê về. Anh phải nghe lời tôi tuyệt đối." - Đỗ Bình ở bên cạnh có chút nóng nảy mà quát lên.

Ở đây ai cũng hiểu, với năng lực của Mạc Trì có thể bảo vệ bọn họ dễ dàng. Đặc biệt nếu ả đàn bà điên Lưu Uyển Nhu muốn giở trò với hắn cũng không thể. Tuy nhiên không hiểu sao lúc này Mạc Trì lại cứng đầu hơn hắn tưởng rất nhiều. Khao khát khiến cậu em trở nên lành lặn khiến Đỗ Bình không khỏi hấp tấp hơn.

"Cậu có thể gọi cho ông ấy để xem cha cậu nghe cậu hay nghe tôi." - Mạc Trì cười lạnh quay người bỏ đi. - "Ngoan ngoãn ở đây. Ngày kia ông chủ sẽ cho người đón các cô cậu về thành phố."

Thấy người thanh niên đã rời đi, Tạ Chi Vân nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi Bạch Nguyên Vi:

"Anh Trì không đồng ý đi cùng chúng ta rồi. Nguyên Vi, phải làm sao đây?"

"An tâm. Anh ta chắc chắn sẽ đi cùng chúng ta."

******

Chiều hôm ấy Cố Húc nhận được cuộc gọi của Mạc Trì liền vội vã đến nhà hắn. Tượng thờ Thủy thần trong nhà đã bị người đập vỡ mà Mạc Dao cũng đã biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận