Ngày hôm sau, thiếu niên vẫn phải tiếp tục đến trường. May mắn lần này đi cùng cậu còn có 197. Bởi vì thời tiết hôm nay đã lạnh hơn hôm qua rất nhiều nên ngoài mặc áo đồng phục thật dày, Mạc Dao còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ xanh lam. Thiếu niên vùi mặt vào trong khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt tròn tròn, giống như động vật ăn cỏ không ngừng ngõ nghiêng xung quanh miệng lại không ngừng lẩm bẩm oán hận với quả cầu hệ thống việc mình bị gọi dậy quá sớm.
[...]
[Mạc Dao, cậu đang là lớp trưởng nên phải làm gương cho các bạn.]
Mạc Dao không vui bẹp miệng. Thật ra cậu cũng đâu có muốn đâu. Rõ ràng "Chương trình" bắt cậu làm vậy mà. Mỗi ngày đi học sớm hơn một chút liền có thể gặp Cố Diêm Vân nhiều hơn một chút. Nếu là nguyên chủ hẳn đã sớm vui đến phát khóc, nhưng đổi lại là Mạc Dao, con heo lười thích làm tổ trong chăn vào mùa đông thì đúng là ác mộng.
[Được rồi đừng cáu kỉnh nữa. Ngày hôm nay nhớ tranh thủ qua bắt nạt Hạ Thư Dương đấy.]
Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu sau đó đẩy cửa lớp học ra. Vị học sinh giỏi nào đó đã sớm đến, đang ưu nhã viết bài. Mạc Dao lễ phép chào hắn, người nọ chỉ đưa mắt nhìn một chút sau đó lại cúi đầu chăm chú làm việc của mình. Thông qua thái độ ngày hôm qua của người nọ, thiếu niên cũng biết người này hoàn toàn không thích mình, thậm chí còn vô cùng ghét là đằng khác. Nhưng nghĩ đến giọng nói của người này có phần quen thuộc, rất giống ai đó ở thế giới trước, thiếu niên nhịn không được mà muốn thân cận với hắn.
Đáng tiếc, việc làm thân với Cố Diêm Vân hẳn rất là khó. Nghĩ vây, thiếu niên không tiếp tục nhìn người nọ nữa mà ngồi xuống chỗ ngồi của mình, lấy sách vở ra bắt đầu nhẩm lại bài cũ. 197 ở bên cạnh nhịn không được mà lắc đầu. Mạc Dao có lẽ là người chơi chăm chỉ nhất trong "Chương trình", không chỉ làm bài tập cẩn thận ngay cả lời thầy cô trên lớp cũng ghi chép rất cẩn thận lại. Nếu như ở lại lâu hơn chắc thiếu niên cũng lao vào ôn thi đại học hộ nguyên chủ cũng nên.
Mạc Dao cùng Cố Diêm Vân duy trì im lặng trong vài phút, lớp học lại bắt đầu xuất hiện thêm thành viên. Đa số mọi người đến lớp sẽ tụ tập trò chuyện một chút nhưng ngày hôm nay, khi bước vào trong lớp một số người lại vô thức chú ý đến thiếu niên đang ngồi trên ghế chăm chú đọc sách giáo khoa.
Đây là lớp trưởng của bọn họ sao? Có người chợt tự hỏi. Bởi vì mặc quá nhiều quần áo mà trông có vẻ tròn tròn giống như cục bông di động, khăn len to dày quấn quanh cổ gần như che toàn bộ gương mặt chỉ để lộ đôi mắt linh động lấp la lấp lánh như mạ đá quý. Tóc mái thì cắt đến kỳ cục, cái ngắn cái dài hơn nữa còn trên lông mày. Nhưng nhìn thế nào thiếu niên cũng đáng yêu đến quái dị.
Trong vô thức, một số nam sinh đã bước đến bàn của thiếu niên, cúi đầu nhìn lông mi cong dài của thiếu niên nhẹ chớp động trong không khí.
"Lớp trưởng, bài tập ngày hôm qua khó quá đi à. Cậu có làm được hết không?"
Thấy có người nói chuyện với mình, thiếu niên liền ngẩng đầu lên, gương mặt dấu dưới lớp khăn quàng cổ cũng lộ ra đôi chút. Nam sinh đối diện vô thức hít vào một hơi.
"Đề đúng là có chút khó nhưng chỉ cần xem lại bài giảng của giáo viên là cậu sẽ tìm ra được cách giải." - Mạc Dao thật thà nói với người thanh niên. - "Thật ra tôi cũng không chắc cách giải của mình đâu..."
"Vậy sao cậu không hỏi Cố Diêm Vân ấy. Người ta học giỏi như vậy chắc chắn mấy bài này chỉ là muỗi thôi." - Bên cạnh thiếu niên lại xuất hiện thêm một người nữa, khuôn mặt mang theo ý cười mà hướng về phía người thanh niên đang yên tĩnh đeo tai nghe làm bài tập.
"Nhưng tôi không có số của cậu ấy."
"Cậu không có sao? Chẳng phải hai người các cậu thân nhau lắm sao?" - Nam sinh ngồi cạnh kinh ngạc nhìn thiếu niên. Biểu hiện kinh ngạc này không phải là giả nhưng điều hắn thật sự kinh ngạc là thiếu niên hoàn toàn không biết hắn đang cố tình trêu chọc cậu.
"Chúng tôi..." - Mạc Dao có chút buồn buồn mà cúi thấp đầu. - "Chúng tôi không hề thân quen."
Tại chương trình trước còn nói muốn chờ cậu đến tìm vậy mà chương trình này hoàn toàn ghét bỏ cậu. Tuy thiếu niên vẫn chưa chắc Cố Diêm Vân chính là người đó nhưng cảm giác hắn đem đến quá mức quen thuộc khiến cậu không khỏi nhầm lẫn người này với người kia ở thôn Thủy.
Thấy thiếu niên đột nhiên không còn sức sống như trước, nam sinh ngồi bên cạnh cậu thầm mắng bản thân nhiều lời vội vàng chuyển chủ đề sang chuyện khác. Nhưng tên nhãi chỉ biết chơi bời lười học như hắn thì biết tìm đâu đề tài để nói chuyện với thiếu niên cơ chứ. Về game ư? Chắc chắn lớp trưởng không biết tí gì rồi. Hay phim truyền hình tình cảm? Xin đấy, hắn còn không xem bao giờ lấy cái gì mà hỏi. Cuối cùng, nam sinh chợt nắm lấy bàn tay thiếu niên, dọa cậu tròn mắt nhìn sang.
"Lớp trưởng, da cậu trắng thật đó. Làm sao trắng được như vậy?"
"Là do bẩm sinh. Tôi có thử phơi nắng ngoài trời rồi nhưng không đen đi được." - Thiếu niên nhỏ giọng đáp lại. Em họ cậu nói da trắng như Mạc Dao là quái thai, chỉ có mấy đứa trẻ bệnh tật mới có làn da như vậy. Trước đây thiếu niên còn tin nhưng bây giờ cậu không thèm tin nữa. Bởi vì em họ là trẻ hư, cậu sẽ không tin lời của trẻ hư.
Nghe thiếu niên nói vậy những nam sinh khác cũng nhịn không được sờ thử lên cổ tay thiếu niên. Phải nói tay thiếu niên không chỉ trắng mà còn rất mềm, có khi so với tay con gái mềm hơn rất nhiều.
"Đúng là trắng thật, còn rất nhỏ nữa." - Một người khác cũng kêu lên.
"Mày dịch ra một chút đi. Sờ đủ rồi đến lượt tao."
Nam sinh bị đẩy ra có chút bất mãn muốn tiến lên giành lại vị trí trước mặt Mạc Dao, đáng tiếc số người vây quanh thiếu niên ngày càng nhiều, hắn đã sớm bị đuổi ra ngoài vòng. Nam sinh thất vọng chợt đưa ngón tay vừa xoa cổ tay thiếu niên lên mũi nhẹ hít vào. Không chỉ vừa trắng vừa mềm, lớp trưởng... còn thơm đến quái dị.
"Lớp trưởng, cậu dùng nước hoa sao? Vì sao lại thơm đến như vậy?"
"Không... không dùng nước hoa." - Không biết từ bao giờ những câu hỏi về bài tập của các bạn học đã dần chuyển sang bộ phận trên người mình, Mạc Dao xấu hổ vùi mặt vào khăn quàng cổ, có chút ngượng ngùng đáp lại nam sinh đang vòng tay qua vai mình.
"Nhưng mà thơm quá. Cậu không dùng nước hoa thật sao?"
Người vừa ghé sát vào khăn len của thiếu niên ngửi ngửi một chút là nam sinh thuộc đội bóng đá. Mấy ngày trước hắn còn mắng mỏ Mạc Dao là tên gay chết tiệt, cả ngày chỉ biết sơn móng tay, tô son môi. Nhưng lúc này lại giống như chó nâu lớn, vờ như ghé sát vào tai thiếu niên hỏi chuyện nhưng thật ra là đang len lén ngửi cậu.
Mạc Dao bị người bao vây đến khó thở, gương mặt xinh đẹp giấu dưới khăn quàng cổ chợt nhăn lại. Thiếu niên vươn tay đẩy một người ra nhưng rất nhanh một người khác lại chen vào, giống như thật sự muốn ngửi thử xem rốt cuộc thơm đến mức nào.
Ở phía xa xa, Cố Diêm Vân vẫn đang cúi đầu làm bài tập nhưng chỉ có mình hắn biết, từ nãy đến giờ đề toán phép cộng đơn giản đã bị hắn gạch đi ba lần. Vị học sinh giỏi nào đó nhíu mày, bên tai không ngừng vang tiếng các nam sinh gọi một câu lớp trưởng hai câu lớp trưởng hơn nữa còn rủ rê thiếu niên sờ cơ bắp của mình. Mà đáp lại những lời mời gọi ấy là tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn hâm mộ của thiếu niên.
Thật phiền phức mà!
Lần thứ tư gạch đi đáp án, cuối cùng người thanh niên cũng đặt bút xuống.
"Chuyện gì đây?"
Động tác đứng dậy muốn tiến đến bàn Mạc Dao của Cố Diêm Vân hơi dừng lại.
Mọi người trong lớp cũng cứng đờ thân mình, đáy mắt không giấu nổi sợ hãi mà nhìn ra ngoài cửa. Tại cửa ra vào của lớp học chợt xuất hiện một người thanh niên cao lớn, đầu tóc có phần rối bời, quần áo mặc trên người cũng không phải đồng phục mà là đồ ngủ ở nhà. Nếu không phải thấy những bạn học xung quanh mình còn mặc đồng phục có lẽ các thành viên trong lớp còn cho rằng đây là tiệc ngủ.
Người thanh niên dường như chẳng hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc pha lẫn sợ hãi của các bạn học. Hắn chậm rãi bước đến vị trí các nam sinh đang tụ tập. Tất cả không dám tiếp xúc với người này vậy nên vội vàng tản ra hai bên. Rất nhanh, Mạc Dao liền đối diện với ánh mắt có phần đáng sợ của người thanh niên.
[Là Triều Thiên.]
Triều Thiên? Đó chính là vị con giời khiến mọi người trong trường học không dám trêu chọc vào.
"Lớp trưởng?" - Triều Thiên cúi người, cặp sách trên vai hơi trượt xuống, vắt lỏng lẻo trên tay tay hắn. Nhìn chiếc cặp mềm xèo giống như giẻ lau của người thanh niên cũng đủ biết người này chẳng mang gì trong cặp rồi.
Nhưng ai dám nói gì hắn?
Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt. Dù đã sớm biết người này rất đáng sợ nhưng khi đối diện, thiếu niên vẫn theo bản năng mà co rúm lại. Giống như khăn đỏ nhìn thấy sói xám, dẫu biết kẻ này đã ăn thì bà ngoại của mình nhưng nàng vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi móng vuốt của nó.
[Đừng sợ. Cậu không phải đối tượng bắt nạt của hắn.]
197 ở bên cạnh khẽ an ủi thiếu niên.
"C-có chuyện gì không?"
Triều Thiên giống như không nhìn được sự sợ hãi trong mắt Mạc Dao, hắn lôi từ trong túi quần ra một tờ giấy có phần nhàu nhĩ, chìa ra trước mặt thiếu niên. Mạc Dao do dự không dám nhận lấy. Cậu sợ hãi thứ kẻ này đưa cho là thư khiêu chiến. Cậu với Triều Thiên? Một nửa Triều Thiên cậu cũng không đánh lại.
"Là đơn xin nghỉ học."
"Dạ?" - Cả 197 lẫn Mạc Dao đều ngây người.
"Hôm nọ xin nghỉ chưa đủ hôm nay xin nghỉ tiếp."
Thiếu niên cùng quản lý của mình tiếp tục chớp mắt hoàn toàn không hiểu gì. Có lẽ bị vẻ ngoài ngốc ngốc của cậu làm cho bực mình, người thanh niên tức giận đập mạnh tờ đơn xin nghỉ xuống mặt bàn. Dọa những người trong lớp đang âm thầm hóng chuyện giật mình vội vàng quay mặt đi nơi khác.
"Vậy có nhận không?"
"Nhưng... thiếu chữ ký phụ huynh." - Trước khí thế áp đảo của người thanh niên, thiếu niên chỉ có thể yếu ớt lên tiếng.
[Mạc Dao à...]
197 lo lắng nhắc nhở chủ nhân của mình. Hiện tại nó có nên mua bông băng trước không đây?
Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của quả cầu màu xanh, Mạc Dao nhà nó không bị đánh đến bẹp dí. Triều Thiên rõ ràng rất bực mình nhưng hắn lại không vung nắm đấm như mọi khi mà chỉ nhíu chặt mày miệng chợt lẩm bẩm:
"Còn rắc rối thế sao!"
Sau đó người thanh niên liền bước về phía Cố Diêm Vân đã đứng dậy tự bao giờ, tùy tiện quăng tờ giấy nhàu nhĩ của mình lên mặt bàn của người nọ.
"Ký hộ đi."
"Đi mà nhờ ba mày."
"Ông già nhà tao còn lâu mới chịu ký. Ký đi đừng lề mề nữa!"
Cố Diêm Vân nhìn Triều Thiên một hồi cuối cùng vẫn cầm lấy bút giúp hắn giả chữ ký phụ huynh. Mà từ đầu đến cuối, hành vi của cả hai lại chẳng chút nào giấu diếm, hoàn toàn công khai trước mặt tất cả học sinh. Tuy nhiên, chẳng ai dám hó hé gì.
"Chữ ký phụ huynh" cuối cùng cũng đầy đủ, Triều Thiên liền cầm tờ giấy nghỉ học lần nữa chìa ra trước mặt Mạc Dao. Lần này 197 đã có sự chuẩn bị trước, vội vàng nhắc thiếu niên nhận lấy mà đừng nói gì. Sau khi được sự "cho phép" của lớp trưởng, vị con giời nào đó cũng không ở lại lớp học nữa mà trực tiếp rời đi.
Ngay lúc tay hắn chạm vào nắm cửa cũng là lúc cửa phòng mở ra. Đối diện với Triều Thiên là Hạ Thư Dương với gương mặt đầy máu me. Đột nhiên gặp kẻ đã đẩy mình vào con đường này, Hạ Thư Dương hiển nhiên kinh ngạc đến trợn mắt.
"Con trai của ả điếm à."
Tuy không trực tiếp đánh đập hắn như lần trước nhưng những lời nói vừa rồi của Triều Thiên cũng đủ động chạm đến sự tự tôn của người thanh niên. Hắn siết chặt con dao trong túi áo, cúi gằm mặt, cố gắng che giấu đôi mắt đã ánh lên sự thù hận.
Là kẻ này. Là kẻ này đã hủy hoại cuộc sống của hắn. Chính hắn đã cướp mất tất cả để hắn rơi vào tình cảnh này.
Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn. Hận hắn.
Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn. Phải giết hắn.
Tuy nhiên dẫu trong đầu đã điên cuồng muốn phanh thây Triêu Thiên, Hạ Thư Dương vẫn hèn nhát không dám thật sự dùng dao đâm vào cơ thể người kia. Thấy hắn im lặng không đáp lại mình, Triều Thiên cũng hết hứng. Bỏ lại một câu "Nhớ tắm rửa", kẻ kia liền ngạo nghễ rời đi.
*****
"197, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn sao? Không thể báo cho giáo viên được ư?"
[Với độ ảnh hưởng của nhóm Triều Thiên thì sẽ chẳng giáo viên nào dám giúp Hạ Thư Dương. Dù sao tên này cũng không giống kẻ sẽ chịu nhục. Rõ ràng bởi vì không ai đứng về phía hắn nên mới thành ra như vậy. Tạm thời chúng ta cứ đứng ngoài thôi xem tình hình như thế nào đã.]
[Được rồi, các bạn học đều đã về hết, mau làm trực nhật rồi còn về.]
Nói đến việc trực nhật, Mạc Dao lại không vui mà nhăn mặt. Thật ra, lịch trực nhật của cậu đã sớm qua rồi, nhưng vì muốn được trực nhật cùng đối tượng thầm mến mà nguyên chủ đã xung phong thay người khác. Vậy nên, ngày hôm nay cậu và Cố Diêm Vân trực nhật cùng nhau.
Nhìn người thanh niên vẫn đang lặng yên ngồi ở vị trí của mình, Mạc Dao do dự một lúc vẫn gọi hắn:
"Cố Diêm Vân, tôi lau bảng cậu đổ rác được không?"
Đáp lại cậu chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Thiếu niên đã đoán được việc bản thân mình sẽ bị làm lơ nhưng vẫn thất vọng mà cúi đầu. Bị người khác ghét bỏ đúng là không thoải mái chút nào. Ngay lúc cậu cho rằng bản thân mình sẽ phải tự làm hết mọi việc thì người vốn còn đang cosplay không khí chợt lên tiếng:
"Tùy cậu."
"Dạ? V-vậy cảm ơn cậu."
Cậu biết ngay mà. Cố Diêm Vân chính là người nọ bởi vì người nọ mới tốt với cậu như vậy. Tâm trạng thiếu niên đã tốt hơn trước. Cậu cầm lấy giẻ lau, dựa theo gợi ý của 197 mà ngâm nga bài hát không tên, có như vậy mới không lạnh nữa. Tuy nhiên, thiếu niên không hề biết rằng, Cố Diêm Vân đang im lặng ngồi làm bài tập cũng đang trầm tư suy nghĩ về thiếu niên. Vừa rồi hắn nghĩ cái quái gì mà đáp lại thiếu niên cơ chứ?
Hắn cảm thấy ngày hôm nay Mạc Dao vô cùng lạ. Không, đúng hơn là từ ngày hôm qua, chỉ là ngày hôm nay đã rõ ràng hơn một chút. Thiếu niên không còn bám dính lấy hắn, giống như bã kẹo cao su dính trên tóc, vô cùng phiền phức. Hơn nữa tính cách cậu cũng không còn khiến người ta chán ghét như trước nữa, cho dù hắn chẳng thể nhớ nổi trước đó Mạc Dao có tính cách như thế nào.
Từ bao giờ vậy? Từ bao giờ sự ghét bỏ một người của hắn biến mất. Cố Diêm Vân hiểu rõ bản thân hơn bất cứ ai. Một khi hắn đã ghét ai thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện đột nhiên hết ghét, chưa kể đây là một người hắn từng hận không thể dùng kim chỉ khâu miệng lại. Từ bao giờ vậy? Là khi thiếu niên dùng giọng điệu ngọt dính chào hắn vào sáng nay hay xa xôi hơn nữa là khi cậu làm lơ hắn trong giờ ăn... hoặc cũng có thể là khi ánh mắt hai người chạm nhau trên hành lang ngày hôm qua.
Bên tai Cố Diêm Vân vẫn là tiếng hát khe khẽ của thiếu niên, tuy không khó nghe nhưng lại khiến hắn phiền lòng. Mạc Dao hiện tại giống như một đề toán khó mà hắn vẫn chưa tìm ra cách giải vậy. Hiện tại, việc hắn cần làm là tạm tránh xa thiếu niên. Ít nhất khi hắn đã xác định được vì sao hắn không cảm thấy thiếu niên phiền nhiễu nữa.
"Cố Diêm Vân."
Một tiếng giọng mềm như bông lần nữa vang lên, bàn tay cầm bút của người nào đó khẽ run. Cố Diêm Vân không ngờ rằng, một người có thể gọi tên một người khác... ngọt nị đến như vậy, vừa giống như làm nũng lại vừa giống như câu dẫn. Do dự một lúc hắn vẫn ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu niên.
"Bảng cao quá, cậu có thể giúp tôi lau phía trên được không?" - Mạc Dao đáng thương nhìn về phía người thanh niên.
"..."
Thấy người nọ không đáp lại mình, thiếu niên cũng biết hắn không chịu giúp. Cậu chỉ có thể dùng ghế để đứng đứng lên. Dù đã được 197 nhắc nhở nhưng đôi lúc thiếu niên vì muốn với đến chỗ cao hơn mà phải kiễng chân hết mức. Chuyện gì đến rồi cũng đến, bởi vì vô ý sảy chân mà cơ thể nhỏ nhắn của cậu lảo đảo gần như sắp ngã khỏi ghế. May mắn, một bàn tay rắn chắc chợt vươn ra, đè lại eo của thiếu niên.
"Ơ?" - Mạc Dao kinh ngạc nhìn gương mặt lạnh băng của người thanh niên gần mình trong phút chốc.
"Mau lau bảng đi."
Biết kiên nhẫn của người này với mình là có hạn, thiếu niên vội vàng tập trung vào công việc của mình. Mà Cố Diêm Vân ở bên cạnh thiếu niên lại chẳng bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Hắn nghĩ bản thân mình điên rồi mới chạy lên giúp thiếu niên. Cả trong sáng nay, khi Mạc Dao bị Triều Thiên dọa sợ đến run lập cập, hắn cũng đã có ý định cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Thật là điên mà. Lần đầu tiên trong cuộc đời của vị thiên tài nào đó đã xuất hiện sự việc ngoài tầm kiểm soát của hắn.
"Cố Diêm Vân, cậu tay cậu siết chặt quá. Có thể thả lỏng ra chút được không?" - Được người thanh niên giúp đỡ, Mạc Dao cũng đánh liều hơn, thử đưa ra yêu cầu với hắn.
Cố Diêm Vân lạnh mặt buông lỏng bàn tay đang quấn ngang eo của thiếu niên ra một chút. Trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao eo của cậu lại nhỏ đến như vậy. Cho dù đã mặc rất nhiều quần áo nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được eo của cậu nhỏ đến đáng thương. Tưởng chừng như... một cánh tay của hắn cũng thừa sức ôm chọn.
Lớp trưởng, cậu dùng nước hoa sao? Vì sao lại thơm đến như vậy?
Giọng nói sáng nay của bạn học lại lần nữa vang lên trong đầu hắn. Cố Diêm Vân không biết vì sao nó lại xuất hiện vào lúc này nhưng khi hắn ý thức được bản thân mình đang làm gì, người thanh niên đã hơi ghé vào khăn quàng cổ của thiếu niên mà nhẹ ngửi.
Đúng là rất thơm. Là mùi trà đào.
- -----------------------------------------------
Cố Diêm Vân: Nói thích tôi mà làm lơ tôi? Nói thích tôi mà dám cùng thằng con trai khác thân cận? Vậy là thích tôi à?
Mạc Dao: Tôi... tôi không thích cậu. Là nguyên chủ...
Cố Diêm Vân: Không, cậu thích tôi.
Mạc Dao: Tôi...
Cố Diêm Vân: Mạc Dao, lặp lại. Cậu thích tôi.
Cà Phê: Cố chấp... (ー_ーゞ